Sở Phàm sau khi rời khỏi sân thể dục thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn thầm nghĩ, may mắn là mình nghiên cứu qua một ít hành vi trong tâm lý học nên mới có thể tiên phát chế nhân đem “Cọp mẹ” kia trấn trụ, nếu không thì nói không chừng cũng bị nàng ăn tươi luôn rồi ý chứ!
"Tại trước mặt Cọp mẹ mỹ lệ đó tuyệt không có thể yếu thế, nàng là loại người rất xem thường kẻ yếu, cho nên ở trước mặt nàng tự nhiên là không thể giả ngu sung lăng, nếu không nhất định sẽ bị khinh bỉ dẫn đến những việc xấu hổ vô cùng. Tuy nhiên ở trước mặt của nhị tiểu thư, Tiểu Phi, Mộng Lâm này thật ra có thể giả ngu sung lăng cùng các nàng chơi đùa, bởi vì các nàng có tâm địa thiện lương, vốn không có tâm cơ gì, ách, cũng không biết là mình có thể qua mặt Đại tiểu thư hay không, Đại tiểu thư trí tuệ đã thành thục, sớm hay muộn sẽ bị nàng phát hiện bộ mặt thật của mình!"
Sở Phàm thầm nghĩ, rồi hướng sân thể dục lớn của Yến Hoa đại học đi đến.
Sở Phàm đã đi nhưng sắc mặt Lâm Hiểu Tình vẫn còn vẻ lo âu khủng hoảng. Lúc này Lâm Hiểu Tình còn ở trạng thái khiếp sợ xen lẫn phẫn nộ. Nàng là một người, đặc biệt, cao cao tại thượng, cao ngạo vô cùng, xinh đẹp băng lãnh nhưng nàng lại bị người khác xem thấu nội tâm thì thật khiếp sợ, thật phẫn nộ. Khiếp sợ là bởi vì nội tâm của mình bị người nhìn ra, mà phẫn nộ là bởi vì trước đây nàng chưa từng bị một người nam nhân nào lấn áp như vậy cả!
Tuy Sở Phàm không biệt tại sao Lâm Hiểu Tình lại oán hận nam nhân như thế? Nhưng hắn còn nhìn thấy trong lòng Lâm Hiểu Tình đang hoảng loạn, dường như tâm linh không có gì để nương tựa, giống như cây lục bình trong dòng nước chảy xiết trôi nổi phiêu dạt, không có rễ, hơn nữa trong lòng Lâm Hiểu Tình có khát vọng cực độ muốn đột phá gông cùm xiềng xích nào đó, nhưng lại có vẻ hữu tâm vô lực, đây là sao ?
Theo lý thuyết thì Lâm Hiểu Tình tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, hơn nữa lại có thể ở trong một trường đại học danh tiếng nhất trong nước dạy học. Điều này cũng tính là thành phần tri thức, hơn nữa dựa vào vẻ đẹp của nàng sẽ có nhiều người theo đuổi, nhưng nội tâm của nàng sao có nhiều phiền não như vậy? Với vẻ đẹp của nàng thì có thể trong quá khứ đã có chuyện sao ?
Sở Phàm cảm thấy được quá khứ của Lâm Hiểu Tình khẳng định có chuyện xảy ra, nghĩ vậy thì trong lòng hắn mơ hồ có chút hối hận, tự trách mình vừa rồi không nên áp dụng thái độ lấn áp như vậy đối với Lâm Hiểu Tình, lại càng không nên trắng trợn vạch trần nội tâm của nàng. Hắn đột nhiên phát giác Lâm Hiểu Tình giống như một nữ nhân còn sống như đã chết, thật vất vả nhưng cũng thật yếu đuối. Nàng vì không muốn cho người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối cùng bất lực của mình nên bên ngoài nàng mới giả bộ lạnh lùng.
Người đời thấy được nàng có vẻ ngoài xinh đẹp băng lãnh, bất cận nhân tình, nhưng có mấy người có thể biết trong lòng của nàng ra đây?
Đang trong trầm tư thì thình lình Sở Phàm bị một trận tranh cãi ầm ĩ ồn ào làm cho phục hồi tinh thần. Hắn nhìn lại thì thấy trên sân thể dục lớn của đại học Yến Hoa có đầy người, dường như đang xem náo nhiệt gì đó, trong đó thường truyền đến tiếng la
- Kiệt ca cố lên, đánh ngã hắn, đánh ngã hắn!
Từng hồi gào thét vang lên. Sở Phàm nhìn vậy rồi cũng đi qua, hấp dẫn hắn chính là người vây xem đại đa số là mặc võ phục Tae Kwon Do của bọn bổng tử Hàn Quốc.
Sở Phàm sau khi đi qua chen vào giữa đám người thì thấy, hiện trường vây thành một vòng tròn, trong vòng có hai người đang luận võ, tuy nhiên ở trong mắt Sở Phàm thì hai người kia là đang đánh nhau.
Trong đó một người mặc võ phục Tae Kwon Do, đai lưng là màu xanh, chi thấy hắn luyện Tae Kwon Do đã đạt cấp bốn đai xanh. Đối diện là một người trẻ tuổi có dáng khôi ngô cường tráng, người trẻ tuổi này nắm tay xiết chặt, nhìn chằm chằm vào đối thủ đai xanh trước mặt. Một hồi đại chiến sắp bùng nổ!
Ở iện trường từ những người mặc võ phụcTae Kwon Do đang hò hét thì Sở Phàm biết được võ phục đai xanh kia tên là Lý Kiệt. Lúc này Sở Phàm chú ý tới ba nam sinh bên người hắn, bọn họ đang cực kỳ khẩn trương nhìn chăm chú vào vị nam sinh có dáng người khôi ngô đang đứng giữa sân, dường như cùng nam sinh kia là một phe, vì thế Sở Phàm mới hỏi:
- Anh bạn, người ở giữa sân cùng tên đai xanh đối chiến kia là huynh đệ của các anh sao?
Một nam sinh quay đầu nhìn Sở Phàm một cái, nói:
- Ừ, là bạn cùng phòng kiêm huynh đệ của chúng tôi tên là Lôi Chiến, đang cùng tên Lý Kiệt tự đại này tỷ thí.
- Ồ? Đây là chuyện gì vậy? Bọn họ hai người sẽ không vô duyên vô cớ liền đánh nhau chứ?
Sở Phàm hỏi.
- Đương nhiên là không. Lý Kiệt thổi phồng nói Tae Kwon Do lợi hại ra sao, huynh đệ của ta nghe lọt lỗ tai nên cùng hắn nói một hai câu, thế là Lý Kiệt liền hướng vào Lôi Chiến hạ chiến thư, nói muốn cho Lôi Chiến kiến thức một chút lợi hại của Tae Kwon Do. Lôi Chiến nuốt không trôi giọng điệu này liền cùng hắn đánh nhau.
Nam sinh kia nói.
Sở Phàm nghe vậy thì nhíu mày, thì thào lẩm bẩm:
- Tae Kwon Do lợi hại à? Ngu ngốc! Cáp, theo ta thì cùng với võ thuật Trung Quốc so sánh thì nó nhiều lắm là môn để tập thể hình thôi!
Nam sinh kia nghe được giọng nói đầy vẻ khinh thường của Sở Phàm thì ánh mắt hơi kinh ngạc, nhìn Sở Phàm một cái, mà hắn cũng không rảnh để nghĩ nhiều lắm, bởi vì giữa sân trận tỷ thí của Lý Kiệt cùng Lôi Chiến đã bắt đầu rồi.
Thấy Lý Kiệt đột nhiên hét lớn một tiếng, mãnh mẽ hướng Lôi Chiến xông tới, rồi chạy lấy đà nhảy bay lên, một chân đá hướng vào ngực của Lôi Chiến, một cước này cần chạy lấy đà đá lên nên có sự hung mãnh linh hoạt, sắc bén, lực đạo hùng mạnh, bởi vậy Lôi Chiến vội vàng nghiêng người né tránh. Một cước của Lý Kiệt thất bại, hai chân sau khi tiếp đất liền trực tiếp xoay người, xoay chân đá hướng vào đầu của Lôi Chiến, làm Lôi Chiến bất ngờ không kịp phòng bị, vì hắn không ngờ Lý Kiệt lại biến chiêu nhanh như vậy. Do không kịp né tránh, hắn đành phải đưa tay phải hướng lên trên chặn một chiêu đá của Lý Kiệt .
Một chiêu đá bằng chân này của Lý kiệt có lực đạo hung mãnh dữ dội. Bởi vậy cánh tay phải của Lôi Chiến bị đánh cho tê tái, do lực đạo hung mãnh tác động nên thân thể Lôi Chiến bị đẩy lui về phía sau vài bước, cũng may là hạ bàn của hắn trầm ổn, bởi vậy không bị ngã sấp xuống.
Lý Kiệt thừa thắng xông lên. Hắn phi thân, đùi phải quét ngang hướng mặt của Lôi Chiến không cho Lôi Chiến có cơ hội tức giận. Lôi Chiến vừa thấy Lý Kiệt ra chiêu hung mãnh, thì thân thể trầm xuống thấp nhất, khó khăn lắm mới tránh thoát một cước của Lý Kiệt, mà Lý Kiệt dường như biết rõ ý đồ của Lôi Chiến, ngay sau khi chân phải tiếp đất, chân trái từ phía sau đá hướng dưới của Lôi Chiến !
Điều này làm Lôi Chiến bất ngờ không kịp phòng bị cũng không kịp tránh né mà chỉ có thể giơ tay che ở phía dưới. Lập tức Lôi Chiến liền lảo đảo, bị một cước kia của Lý Kiệt đá trúng làm thân thể lay động, thân thể không chịu được hướng phía sau lui bước mà đứng cũng không vững, có thể thấy được một cước kia của Lý Kiệt có lực đạo hung mãnh tới cỡ nào!
Một đám mặc võ phục Tae Kwon Do hô to nhảy nhót, bọn họ lớn tiếng gọi:
- Kiệt ca, Kiệt ca, hay quá, đẹp quá, làm thịt nó đi!
Thân thể Lôi Chiến lay động một hồi lùi về phía sau, một mực thối lui tới trước người ba vị bạn cùng phòng với hắn. Ba người bạn cùng phòng vội vàng đi lên đỡ hắn. Lôi Chiến nhìn Lý Kiệt có thần sắc cao ngạo, trong lòng giận dữ, thân thể vùng lên như muốn một lần nữa xông lên cùng Lý Kiệt đánh, tuy nhiên hắn lại cảm thấy đầu vai bị một lực mạnh đè lại, khiến cho hắn không thể động đậy, đồng thời hắn nghe được một thanh âm trầm ổn:
- Anh bạn, cách đánh này của anh vĩnh viễn đánh không thắng hắn đâu!
Lôi Chiến nghe vậy thì trong lòng sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Sở Phàm với ánh mắt hết sức chân thành!