Tòa nhà hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất trên phố tài chính không nghi ngờ gì chính là tòa cao ốc Quốc Cảnh. Cao ốc này cao tới 60 tầng là trụ sở chính của công ty Quốc Cảnh. Cả đất nước này có đến hàng nghìn hàng vạn người muốn được làm việc ở đây, dù gì thì đây cũng là công ty bất động sản lớn nhất cả nước.
Tầng mười tám của tòa nhà này là phòng làm việc của tổng giám đốc. Trong phòng, đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm đang ngồi tại bàn làm việc chuẩn bị lại các giấy tờ của buổi họp sáng, mắt cô hơi nhíu lại, không kìm nổi phát ra tiếng thở dài.
Ở buổi họp sáng nay, quản lý tiêu thụ ở khu Hoa Bắc đã làm một bảng tổng kết. Theo bảng tổng kết này thì nửa tháng vừa rồi, công ty Quốc Cảnh chỉ bán được có năm cửa hàng ở khu thương mại Lam Cảnh mới khai thác ở phía Tây, thấp hơn nhiều so với mục tiêu của công ty. Thành tích như vậy Kỷ Tiêm Tiêm cũng không biết làm sao để báo cho cha mình.
Nguy cơ khủng hoảng tài chính quốc tế đối với công ty là một hiểm họa không thể dự đoán được, các quản lý khi tham gia dự họp đều đưa ra ý kiến, trong đó ý kiến được tán thành nhất chính là hạ giá. Thật ra hơn một tháng nay các gian hàng ở ở khu thương mại Lam Cảnh đã giảm giá rất nhiều, cái giá hiện nay đã là giá rất thấp mà công ty có thể chấp nhận được. Nếu giảm nữa công ty sẽ chịu lỗ rất lớn. Chuyện này đã làm cho nàng cảm thấy đau đầu không thôi, liên tục mở các cuộc họp. Trong các cuộc họp, quản lý các bộ phận đã dựa trên tình hình giá cả và các quy chế trên thị trường đưa ra một loạt các giải pháp, nhưng vẫn không có nhiều tác dụng. Công ty cũng đã cử người đi điều tra thị trường vài lần, kết quả điều tra cho thấy người tiêu dùng hiện nay đều đang chờ, chờ cho tới khi các công ty địa ốc giảm giá tiếp nữa, đến mức thấp nhất có thể thì khi đó họ mới lại mua nhà.
- Hai ngày nữa cha sẽ trở về, làm sao nói chuyện với người đây?
Kỷ Tiêm Tiêm thở dài, đứng lên đi đến cửa sổ, nhìn xuống thành phố ở phía dưới, cảm xúc lẫn lộn.
Lúc này, có ai đó gõ cửa, tiếng gõ cửa làm Kỷ Tiêm Tiêm tỉnh lại, nói:
- Vào đi.
Cửa mở ra có một người trẻ tuổi khôi ngô đi vào, đó là Tần Khải. Hắn đang cầm trong tay một ly cà phê nóng, nói:
- Tiêm Tiêm, anh đem cho em một ly cà phê, đặt ở trên bàn em nhé.
Kỷ Tiêm Tiêm nhìn Tần Khải, trong lòng hơi rung động, thầm nghĩ, “mình có nên tiếp tục cùng hắn chiến tranh lạnh không nhỉ?”
- Tiêm Tiêm, có phải em đang lo lắng chuyện ở khu thương mại Lam Cảnh không?
Tần Khải hỏi.
Kỷ Tiêm Tiêm không đáp, không biết vì sao mà nàng có cảm giác, khi mình nhìn thấy Tần Khải sẽ thấy không thoải mái.
- Tiêm Tiêm, hay là việc để tiêu thụ khu thương mại Lam Cảnh cho anh làm đi. Việc hợp tác với Công ty sắt thép AN đã bước đầu thành công, anh cũng có thời gian rảnh giúp em.
Tần Khải thành thật nói.
Kỷ Tiêm Tiêm nghe vậy không khỏi tức giận, thầm nghĩ, “Việc hợp tác với Công ty sắt thép AN lần trước gã đã trực tiếp khiêu khích mình, không thèm hỏi qua mình, trực tiếp tìm cha để thương lượng. Trong mắt gã vốn không có Tổng giám đốc khu Hoa Bắc là mình đây. Hừ, bây giờ lại muốn nhận việc tiêu thụ ở khu Lam Cảnh. Hắn muốn tranh công hay khinh mình vô năng? Kỷ Tiêm Tiêm ta không tin không có Tần Khải nhà ngươi không tiêu thụ được nhà ở khu Lam Cảnh.”
Nghĩ xong xuôi, Kỷ Tiêm Tiêm lạnh lùng nói:
- Không cần, cha tôi nếu đã đem việc tiêu thụ ở khu Lam Cảnh giao cho tôi chính là tin tưởng tôi, tôi sẽ hoàn thành công việc này, để cho cha an tâm.
Tần Khải nghe thấy giọng điệu lạnh như băng của Kỷ Tiêm Tiêm, trong lòng quýnh lên, vội nói:
- Tiêm Tiêm, là anh thật tâm muốn giúp em mà, muốn làm việc vì công ty thôi. Anh, anh tuyệt không có ý gì khác.
- Tôi chưa từng nghi ngờ về năng lực cùng thái độ làm việc của quản lý Tần, tuy nhiên anh cũng có việc chưa làm xong đấy. Bao giờ anh hoàn thành được việc đàm phán với công ty Kiến Cương thì ta nói tiếp, còn về khu Lam Cảnh thì tôi sẽ hoàn thành được chỉ tiêu của khu vực này.
Kỷ Tiêm Tiêm lạnh nhạt nói.
- Tiêm Tiêm, gần đây có phải chúng ta có việc gì hiểu lầm không? Sao anh cảm thấy thái độ của em với anh khác hẳn với trước kia!
Tần Khải hòi.
- Chúng ta trước kia chưa từng có cái gì, đương nhiên cũng sẽ không có hiểu lầm gì. Được rồi, nếu quản lý Tần không có việc gì nữa thì xin mời đi ra giùm tôi.
Kỷ Tiêm Tiêm nói.
- Tiêm Tiêm, em đừng đối xử với anh như vậy được không? Nửa tháng trước chúng ta không phải như thế này, khi đó chúng ta còn nói nói cười cười, thường xuyên đi ăn cùng nhau, giờ tính ra đã nửa tháng rồi chúng ta chưa đi ăn cùng nhau, Tiêm Tiêm, tối nay anh mời em đi ăn, được không?
Tần Khải vội vã nói.
- Không, tối nay tôi ăn cơm ở nhà, quản lý Tần còn có việc gì không?
Kỷ Tiêm Tiêm đáp.
- Tiêm Tiêm..
Tần Khải không kìm được chạy lên, kích động nói:
- Tiêm Tiêm, có phải tại cái tên Sở Phàm kia mà em như thế này không? Anh không tin hắn là bạn trai của em, người như hắn không xứng với em.
Kỷ Tiêm Tiêm nghe vậy trong lòng lại càng khó chịu, so ra thì Sở Phàm còn tốt hơn Tần Khải nhiều, hơn nữa lại càng có phong cách đàn ông. Cô lạnh lùng nói:
- Anh khinh thường anh ấy ư? Cũng đúng thôi, quản lý Tần tuổi còn trẻ mà đã là Tổng quản lý khu Hoa Bắc của Tập đoàn Quốc Cảnh, tương lai tiền đồ sáng lạn. Còn Sở Phàm không quyền không thế, không có vẻ gì xuất sắc, tất nhiên là quản lý Tần khinh thường anh ấy rồi. Nhưng tôi thích Sở Phàm, tôi cam tâm tình nguyện làm bạn gái anh ấy. Đây là việc riêng của tôi, quản lý Tần có quyền gì mà hỏi như vậy?
- Không, anh không tin, Tiêm Tiêm, chẳng lẽ, chẳng lẽ em không biết tình cảm của anh với em sao? Tiêm Tiêm, nếu anh làm sai cái gì thì hãy nói cho anh biết, để anh sửa lại, được không? Cầu xin em đừng lạnh lùng với anh như thế!
Tần Khải đau khổ cầu xin.
- Quản lý Tần, bây giờ đang là thời gian làm việc, không nên ở văn phòng của tôi bàn về việc tình cảm riêng tư nữa. Hơn nữa tôi cũng muốn nhắc anh, tôi là cấp trên của anh, anh không nên gọi thẳng tên tôi như thế.
Kỷ Tiêm Tiêm thờ ơ nói.
- Tiêm Tiêm, anh……..
Tần Khải còn chưa dứt lời đã bị Kỷ Tiêm Tiêm ngắt lời:
- Quản lý Tần, chẳng lẽ anh chưa hiểu lời tôi nói sao?
- Kỷ, Kỷ tổng,….
Tần Khải mặt biến sắc tái nhợt, khó khăn nói.
- Quản lý Tần còn có việc gì nữa không? Nếu không có thì xin anh ra ngoài, tôi còn có một ít tài liệu muốn đọc.
Kỷ Tiêm Tiêm nói.
Tần Khải ngập ngừng như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng thở dài, nói:
- Thật là một tên kiêu căng phách lối. Tiểu Sở có cái gì không tốt chứ, không ngờ hắn lại dám khinh thường Tiểu Sở. Theo ta thì Tiểu Sở còn tốt hơn tên Tần Khải ngươi đến mấy trăm lần!
Kỷ Tiêm Tiêm nói xong nhìn thấy ly cà phê mà Tần Khải đặt lên bàn, nàng liền cầm ngay nó ném vào thùng rác.