Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 255: Chương 255: Thân thể mềm mại run rẩy dưới ngọn dao




Không có bất cứ dấu hiệu nào mà giống như là báo trước, Sở Phàm vươn bàn tay trái ôm lấy bộ ngực đầy đặn, sung sức đang lõa lồ của A Thiến.

A Thiến há to miệng, nhưng lại kêu không ra tiếng được. Cô thật không ngờ chuyện mà cô dự kiến lại phát sinh trong tình huống này. Vốn dĩ cô cho rằng Sở Phàm chắc sẽ làm những chuyện thế này trên giường, không ngờ là hắn một tay cầm dao, một tay lại sờ soạng như vậy. Không hiểu hắn định làm gì nữa.

Trong lòng A Thiến có chút oán giận, mới một giây này trong lòng cô còn đang oán giận thì giây tiếp theo cô lại cảm thấy hứng thú, phấn khích rất khó hiểu. Bàn tay phải của Sở Phàm tuy vẫn đang nắm ngọn dao lóng lánh, nhưng điều đó chỉ mang lại cho cô cảm giác kích thích, hưng phấn khác thường thôi. Cô có cảm thấy là mình bị cường bạo, nhưng trong lòng thì lại hưởng ứng sự cường bạo đó. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng, cứ như thế này sẽ mang lại cho cô cảm giác hưng phấn và kích thích rất mãnh liệt về cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô cảm thấy rõ ràng hạ thân đang không kìm được mà co rút thật mạnh, thả lỏng, rồi lại co rút thật mạnh, sau đó, ứa nước thật nhiều.

Kỳ thật, ngay khi Sở Phàm vươn tay ôm bộ ngực của cô thì cảm giác kích thích khiến cơ thể người ta phát run lên đã làm cô ẩm ướt hết rồi. Lúc này đây, từ trên người cô có thể cảm nhận được nguyên vẹn ý nghĩa sâu xa của câu nói: “phụ nữ là từ nước tạo thành”

Cho tới nay, bộ ngực vẫn là nơi cô tự hào là gợi cảm nhất. Cô cho rằng đàn ông ai cũng thế, đã ghé đầu vào bộ ngực cao ngất của cô thì chắc chắn sẽ sớm lạc hướng. Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng: cô phải dựa vào thân thể mình mà túm chặt lấy Sở Phàm, rồi mê hoặc, thậm chí là khống chế được hắn.

Tay trái của Sở Phàm ra sức xoa nắn bầu ngực của A Thiến. Bộ ngực bị cọ xát đến đỏ bừng lên đã sớm cứng ngắc, cọ xát vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn cảm thấy một cảm giác rất kỳ dị. Cảm giác vuốt ve rất dễ chịu. Mềm mại, co dãn, sung mãn, làm cho người ta ôm nắm, cấu nhéo rồi còn muốn cắn một miếng cho đã.

A Thiến lim dim hai mắt, má lúm đồng tiền ửng hồng, hơi thở dồn dập, bộ ngực phập phồng như cuộn sóng. Hai chân cô khép lại, thân thể nhanh chóng có phản ứng mãnh liệt. Theo như cô dự kiến thì bước tiếp theo, Sở Phàm chắc là sẽ cởi quần áo ra. Cô biết rõ cơ thể và vẻ đẹp của mình có sức hấp dẫn thế nào với những thanh niên đang tuổi sung sức.

Nào ngờ, Sở Phàm nói ra một câu rất không đâu và không hề phù hợp với không khí hiện tại:

- Thực ra, cảm giác này không khác lắm lúc mình sờ vào chăn bông đắp khi đi ngủ.

- Chăn bông ư?

A Thiến có chút khó hiểu, mở to mắt hỏi.

- Đúng vậy, buổi tối đi ngủ đắp chăn bông, sờ lên cũng có cảm giác mềm mại thế này, không khác mấy đâu.

Sở Phàm kiên nhẫn giải thích.

A Thiến lúc này đã nghe ra ý tứ Sở Phàm muốn nói. Cô uất đến suýt nữa thì mất hết cả lý trí -- "Đồ khốn này, đã lấy dao cắt quần áo của mình, sờ soạng ngực mình rồi cuối cùng không ngờ lại dám bảo là giống như sờ vào chăn bông. Quả thực là khốn nạn, không thể tha thứ được. Cái gì mà chăn bông chứ, làm sao so sánh được với ngực mình chứ?”

- Anh, anh là đồ đốn mạt. Anh mau bỏ tay ra.

A Thiến nói rồi hất tay Sở Phàm ra. Dưới ánh đèn, bộ ngực sung mãn tròn trịa của cô bị Sở Phàm vuốt ve tới mức hồng cả lên. Hai điểm đỏ hồng trên ngực vươn cao ngạo nghễ, dường như đã đạt đến điểm hưng phấn rồi.

Đôi mắt Sở Phàm nhìn chằm chằm vào A Thiến, trong ánh mắt có ý bỡn cợt, vui đùa. A Thiến đưa cả hai tay lên che ngực, muốn che bớt phần nào bộ ngực đang hở hang. Tiếc là bộ ngực quá lớn, chỉ có thể miễn cưỡng che được phần nào thôi. Tư thế che đậy xấu hổ thế này mà không làm cho người khác nảy sinh ý đồ đen tối thì mới là lạ.

Sở Phàm giơ con dao nhỏ sắc bén trong tay lên, thản nhiên nói:

- Không thể không thừa nhận là bộ ngực của cô rất lớn. Sờ vào có cảm giác tốt lắm. Khó trách được Trần Tuấn Sinh lại mê mệt cô như thế. Tôi nghĩ là cô nên bỏ tay ra đi thì hơn. Cô có muốn che cũng che không kín hết được. Làm thế không phải là thừa việc ra hay sao?

A Thiến nhìn con dao nhỏ sắc bén trong tay Sở Phàm, không tự chủ được lại từ từ bỏ hai tay đang che ngực xuống.

Ngọn dao nhỏ trong tay Sở Phàm nhẹ nhàng trượt trên ngực A Thiến, trượt thẳng xuống dưới. Ngọn dao nhẹ nhàng từ từ trượt qua đầu ngực. Sắc mặt A Thiến tái nhợt. Khi ngọn dao lướt trên da thịt, cô cảm thấy lạnh cả người, lạnh tới tận xương tủy. Nhưng mà ngay sau đó, trong lòng cô lại có cảm giác kích thích rất khó hiểu. Cái cảm giác trong sợ hãi lại mang theo cả sự kích thích khiến cho cả người cô có sự phấn khích không ngờ. Thân thể mềm mại của cô cứ run lên, trong miệng không kìm nổi phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Đột nhiên, thân thể mềm mại của A Thiến run mạnh. Ngọn dao trong tay Sở Phàm đã chích vào trong bụng cô một chút, vết dao không sâu nhưng cũng ứa ra một chút máu đỏ tươi. Vết máu đỏ tươi trên làn da tuyết trắng mịn màng, trông lại càng nổi bật.

Nhưng mà, kỳ lạ là, A Thiến nhìn đến vết rạch đến đổ máu trên bụng mình lại không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại, lại cảm thấy hưng phấn và vô cùng kích thích. Một chút đau đớn kia ngược lại, lại càng làm tăng thêm sự hưng phấn trong lòng cô.

Ngọn dao trong tay Sở Phàm dừng lại ở quần sooc của A Thiến. Đôi mắt hắn lóe lên một tia cười dung tục, rồi tay khẽ đưa, cắt luôn khuy quần, rồi kéo khóa xuống, kéo cả chiếc quần sooc của A Thiến đang mặc xuống luôn. Sau lớp quần lót lụa màu đỏ, một vùng đồng cỏ hình tam giác nổi bật như đập vào mắt hắn.

Ánh mắt Sở Phàm không tự chủ được cứ tiếp tục nhìn ngắm, và rồi nhìn thấy vùng ẩm ướt rất lớn trên quần lót của A Thiến. Trong không khí, dường như tản mát có hương vị đặc biệt từ trên cơ thể phụ nữ.

Khóe miệng Sở Phàm hơi nhếch, mỉm cười, thầm nghĩ, “Cô gái này, có sức ham muốn thật lớn!”

Nụ cười mềm mại của Sở Phàm trong mắt A Thiến lại thành ra tràn đầy cảm giác tục tĩu và tà ác. Cô đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng, hai chân khép lại, hơi thở dồn dập hẳn lên. Sự tình đã phát triển tới nước này, cô dường như đã đoán được tiếp tới đây Sở Phàm sẽ làm gì. Cô nhận ra chính mình cũng vô lực chống cự lại, mà cô cũng không muốn chống cự. Thể xác và cả tinh thần cô đã đang trong trạng thái được kích thích hưng phấn đến cực độ, chỉ chờ mong hành vi xâm chiếm mang tính chất ngược đãi này của Sở Phàm.

- Phía dưới của cô ướt hết rồi!

Sở Phàm nhìn A Thiến, giọng điệu rất hứng thú.

- Thôi, anh… anh muốn làm gì? Anh … anh đừng tra tấn tôi như thế nữa. Anh muốn làm gì thì …thì làm sớm một chút đi.

A Thiến đỏ bừng mặt, ngập ngừng nói đứt quãng.

- Tôi cũng chẳng muốn làm gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi để cô trả lời thôi. Cô nói đi, thuốc phiện của Từ Lãng lấy từ đâu? Hắn có quan hệ thế nào với đám người đó?

Sở Phàm lạnh lùng hỏi.

- Tôi, tôi không biết….

A Thiến lắc lắc đầu, giọng van xin.

Sở Phàm nhíu mày, tay trái trượt từ trên cái bụng bóng loáng của A Thiến, khoắng vào trong quần lót của cô. Trong một giây đồng hồ đó, A Thiến không kìm nổi, kêu “ác” một tiếng rên rỉ, thân thể mềm mại lại vặn vẹo, hơi thở càng dồn dập hơn, sắc mặt ửng hồng.

Trong mắt Sở Phàm hiện lên vẻ cười tà ác. Tiếp theo đó, tay trái của hắn dùng sức mạnh một chút.

“A….” A Thiến không nhịn được bật lên một tiếng kêu lớn. Sau đó, cô mở rộng hai chân, há mồm lớn thở dốc, ánh mắt vừa như thống khổ, lại vừa như đang hưởng thụ. Cô hơi chùn lưng xuống một chút, dường như bàn tay trái vừa dùng sức của Sở Phàm kia đã rút hết cả tinh thần và nguyên khí của cô. Cả người cô mềm nhũn như không xương. Mấy phút sau, Sở Phàm chầm chậm rút tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn, cả năm ngón tay đều ướt đẫm, dính đầy một thứ chất lỏng dinh dính, trong suốt. Bàn tay đó của hắn lại sờ lên ngực A Thiến, vẫn cái bàn tay đầy chất dịch lỏng dinh dính và trong suốt đó ôm vuốt bộ ngực cao ngất của A Thiến. Sau đó, Sở Phàm hít một hơi thật sâu, say mê nói:

- Thật là hương vị phụ nữ đậm đặc! Có phải là cô rất thích những cảm giác như vừa rồi không?

A Thiến thở dốc, ngẩng đầu lườm Sở Phàm một cái, ánh mắt giống như lườm một kẻ ác ma hoặc là một kẻ biến thái. Nhưng thực sự tận thâm tâm mà nói, cảm giác vừa rồi khiến cô cực kỳ hưng phấn và kích động. Hơn nữa, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng cô lại càng bừng lên mãnh liệt.

Sở Phàm cười ảm đạm, hỏi tiếp:

- Nếu cô không mở miệng ra nói chuyện, chỉ sợ là tôi phải tăng cường thêm chút hành vi biến thái nữa thôi. Trong lòng cô chắc không phải là đang mong chờ tôi làm như thế chứ?

Giọng điệu A Thiến yếu ớt:

- Ác ma, anh là một ác ma!

- Có lẽ thế. Là một ác ma từ địa ngục.

Sở Phàm nói xong, ngọn dao trong tay lại lướt mạnh trên bộ ngực A Thiến, đột nhiên tiếp:

- Tôi chợt nghĩ, nếu bộ ngực này của cô mà không có hai khối tròn căng thế này thì còn có thể khiến người khác say mê được không nhỉ?

- Cái … cái gì cơ? Anh vừa nói cái gì?

Sắc mặt A Thiến đại biến, toàn thân tự động lui thêm hai bước.

- Cô có vẻ nghe chưa rõ nhỉ? Tôi đang nghĩ là nếu như ngực cô mà không có hai khối căng tròn này thì trông sẽ thế nào nhỉ? Cô có biết là loại người như tôi là lòng hiếu kỳ rất lớn không?

- Không, đừng làm thế mà.

A Thiến rất hoảng sợ.

- Vì sao mà không được làm thế cơ chứ? Bộ ngực của cô lớn như thế, cho dù có thiếu bớt đi hai miếng thịt cũng không vấn đề gì đâu.

Ngọn dao trong tay Sở Phàm chuyển động theo lời hắn nói. Ngọn dao linh hoạt, sắc bén, lành lạnh đang chuẩn bị lướt dọc trên bầu ngực trái của A Thiến.

A Thiến vội vã kêu lên:

- Không, đừng mà. Được rồi, để tôi, tôi kể hết những điều tôi biết với anh. Anh đừng, đừng làm thế.

Sở Phàm dừng tay, nhưng ngọn dao sắc bén cũng đã sượt vào bên cạnh đầu vú A Thiến một vết nhẹ, ứa ra một chút máu đỏ. Sở Phàm đột nhiên cúi người, vươn đầu lưỡi liếm láp vị trí đó, liếm láp một chút, rồi gật gù nói:

- Hương vị pha trộn của máu tươi và nước của cô cũng không tệ lắm. Nói đi, tôi đang nghe đây.

A Thiến bị Sở Phàm liếm láp một lúc thì thân thể mềm mại lại run rẩy. Cô phát hiện ra cô bị Sở Phàm tra tấn đến không thể làm gì được, dù là về mặt thể xác hay tinh thần.

Rốt cuộc, cô đành mở miệng nói:

- Thuốc phiện của Từ Lãng là lấy được từ chỗ Nhạc ca.

- Nhạc ca? Nhạc ca là ai?

- Nhạc ca là tên gọi cua Hứa Nhạc, ngoại hiệu của anh ta là Tiếu Diện Hổ, nắm trong tay hoạt động buôn bán làm ăn của hơn mười song bạc ngầm trong thủ đô. Theo tôi biết, hơn mười địa điểm ăn chơi cung cấp mại dâm tại chỗ ở trong thành phố cũng là do Nhạc ca bao thầu hết. Anh ta còn âm thầm khống chế hoạt động giao dịch thuốc phiện ở thu đô. Thế lực của Nhạc ca ở đây rất lớn, một số quan chức còn tạo ô dù cho anh ta nữa.

- Từ Lãng là người của Trương thiếu. Từ Lãng và Hứa Nhạc giao thiệp với nhau thì chắc cũng có sự cho phép của Trương thiếu chứ? Nếu nói vậy, Hứa Nhạc với Trương thiếu là người một nhà rồi, phải không?

- Cái này, cái này tôi không rõ lắm. Nhưng tôi có nghe Trần Tuấn Sinh nói, lúc này đây, Trương thiếu dùng người đối phó với anh chính là do Nhạc ca cung cấp.

A Thiến run giọng đáp.

- A, nói thế thì quả thực là Trương thiếu với Nhạc ca cùng cấu kết rồi. Cũng khó trách, cả nồi nước luộc sòng bạc ngầm, phí bảo kê tụ điểm trác táng, giao dịch thuốc phiện lớn đến như thế mà Trương thiếu không được bát nào thì cũng khó chấp nhận được. Hơn nữa, Nhạc ca cũng không phải loại người hồ đồ rồi. Chắc chắn là hắn sẽ chủ động nịnh bợ Trương thiếu, để tạo thuận lợi cho hoạt động ở trong thủ đô của hắn. Như thế là đôi bạn cùng tiến ròi. Nếu như tấn công vào cái đột phá khẩu Nhạc ca này thì có thể tiến một bước dài lật mặt được Trương thiếu đây.

A Thiến nghe xong thì líu hết cả lưỡi vào. Mục tiêu của người đàn ông trước mặt cô không ngờ lại là một mẻ lướt vét cả Nhạc ca và Trương thiếu? Thật sự là làm người ta choáng váng.

- Tôi, tôi nói với anh những điều này, nếu như để cho Nhạc ca biết được thì chắc chắn là tôi chết không toàn thây. Anh phải bảo vệ tôi mới được.

Lời nói của A Thiến có vẻ như dựa dẫm vào Sở Phàm.

Sở Phàm liếc nhìn A Thiến, trên khuôn ngực căng tròn có một vết máu, nhìn qua cũng có cảm giác thấy tội. Thực ra cô gái trước mặt hắn bây giờ mang lại cho hắn một cảm giác thương hại. Chẳng qua cô cũng chỉ là một quân cờ trong tay Trương thiếu và Từ Lãng cho bọn chúng đùa bỡn thôi.

Bỗng nhiên hắn hỏi:

- Tôi nhớ cô bảo là cô không phải là chủ động đến dụ dỗ Trần Tuấn Sinh phải không? Thế Trương thiếu cho cô thù lao thế nào?

- Bọn họ đồng ý trả cho tôi 1,5 triệu. Họ đưa tôi còn thiếu 1 triệu nữa thôi.

- Một triệu kia sẽ không tới tay cô được đâu. Quên đi, cô cũng mang lại cho tôi không ít tin tức có giá trị. Chờ sau khi chứng thực được một số sự việc thì tôi sẽ sắp xếp để cô rời khỏi đây. Đồng thời, tôi sẽ cho cô một triệu.

A Thiến nói vậy thì ngẩn ra. Cô thật không ngờ Sở Phàm chẳng những sẽ giúp cô rời khỏi đây mà lại còn trả tiền cho cô nữa.

- Cảm ơn! Cảm ơn anh!

A Thiến cúi đầu, nói.

- Giờ cô đi tắm đi. Đã phá hỏng quần áo và làn da của cô. Để tôi đi mua cho cô mấy bộ quần áo và ít thuốc men, một ít thức ăn nữa.

Hắn nỏi rồi đi ra ngoài.

A Thiến nhìn theo bóng dáng Sở Phàm, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ nén giận.

Cô nhìn lại chính mình, trên ngực có cảm giác hơi dinh dính, đó chính là chất dịch lỏng từ hạ thân của mình. Mà bên dưới mình cũng ướt hết rồi, đúng là nên tắm rửa một chút.

Khoảng hơn một tiếng sau, Sở Phàm quay trở lại, mang theo cả một cái hòm lớn.

A Thiến nhìn thấy hắn mang cái hòm lớn này đến thì trợn tròn cả mắt. Kia chính là hòm đồ mình đã thu xếp đồ đạc ở trong phòng trọ mà. Làm sao mà hắn còn lấy về đây được nhỉ?

- Thật có lỗi. Hiện giờ các cửa hàng trên đường đều đóng cửa, không biết mua quần áo ở đâu được nên tôi đành phải về chỗ cô ở trọ tìm quần áo. Vừa hay lại thấy cái hòm đồ cô đã sửa soạn rồi nên mang lại đây cho cô luôn.

- Cảm ơn! Trong hòm tôi đã sắp xếp một ít quần áo, còn cả đồ trang điểm nữa. Cảm ơn nhé.

A Thiến đã tắm rửa xong, trên người đang mặc áo choàng tắm. Cô rất cảm kích nói lời cảm ơn hắn.

Sở Phàm không nói chuyện, lấy từ cái bọc to bên người ra nào là nước tẩy trùng và bông băng gạc, đến bên cạnh A Thiến, nói:

- Nào, qua đây, để tôi điều trị vết đứt cho cô. Tuy là mới sượt qua một chút thôi, nhưng điều trị sớm thì khỏi lưu lại vết sẹo.

A Thiến nghe thế thì đỏ cả mặt. Hai vết dao kia một ở trên vú, một ở trên bụng, đều là địa phương bí ẩn, kín đáo cả. Nhất thời cô có chút ngượng ngùng.

Sở Phàm như nhìn ra vẻ ngại ngần của A Thiến, thản nhiên nói:

- Không muốn hả?

A Thiến thấy trong mắt Sở Phàm dường như có vẻ lạnh lùng, trong lòng khẽ run lên, vội vàng nói:

- Không, không phải.

A Thiến nói rồi nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng tắm trên người, đến ngang hông thì dừng lại.

Sau khi tắm xong, nửa phần cơ thể cô thơm ngát, trắng mịn màng, đầy đặn lõa lồ trước mắt Sở Phàm. Bộ ngựctrắng mịn, cao ngất, ngạo mạn giống như hai ngọn núi nhỏ, đứng sừng sững trước mặt hắn.

Tam Quốc hồi sau lại tiếp tục ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.