Sở Phàm biết được tin tức Lam Chính Quốc qua đời thì trong lòng cũng có
chút xúc động. Hắn từng muốn tự tay kết thúc tính mạng của Lam Chính
Quốc, báo thù cho ba mình. Cuối cùng không ngờ lại nhận được món quà của Lam Tuyết. Trong bức thư đính kèm, cô đã khẩn khoản xin hắn tha thứ cho ba cô. Ngay thời điểm đó, ý niệm muốn tự tay kết thúc tính mạng của Lam Chính Quốc trong đầu hắn đã bắt đầu dao động. Sau đó, sư phụ hắn,
Phương trượng Đại sư Từ Viễn lại nhắn cho hắn rằng “tha thứ cho người
khác cũng chính là tha thứ cho chính mình”. Tất cả đó cuối cùng đã khiến hắn buông tay, không cần tính mạng của Lam Chính Quốc mà đổi lại là
tống lão vào nhà giam.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, 3 ngày sau khi hắn đến nhà giam thăm Lam Chính Quốc thì lão ta lại lựa chọn
cách thức tự sát để tự kết liễu đời mình. Biết tin Lam Chính Quốc tự
sát, trong lòng hắn tràn ngập một cảm giác không thoải mái. Hắn không
biết Lam Tuyết biết tin này thì sẽ thế nào? Có thể đổ hết mọi tội lỗi
lên đầu hắn hay không? Mà Lam Tuyết giờ đang ở nơi đâu? “Theo như lời
Lam Chính Quốc nói thì cơ thể Lam Tuyết vẫn đang có bệnh. Một thân một
mình con gái mong manh lại mang theo bệnh tật trôi dạt bên ngoài thật sự là làm cho người ta lo lắng.” Sở Phàm âm thầm suy nghĩ. Lúc này đây,
hắn đang ngồi trong văn phòng chủ tịch ở tòa nhà của Tập đoàn Sở Thị,
đang phải phê duyệt một đống tư liệu trước mặt.
Giờ Tập đoàn Sở
Thị đã đi vào quỹ đạo. Các nghiệp vụ trong nước đã phát triển mạnh mẽ.
Hiệu quả của các hạng mục đầu tư cũng rất rõ ràng. Cổ phiếu của Tập đoàn Sở Thị mới đưa ra thị trường cũng liên tục tăng ổn định. Tất cả những
dấu hiệu đó cho thấy kinh tế của tập đoàn lớn nhất quốc nội đã khôi phục mạnh mẽ, đang có triển vọng đi đến sự huy hoàng mới.
Ban Giám
đốc mới thành lập của Tập đoàn Sở Thị và các cấp quản lý khiến cho Sở
Phàm cực kỳ vừa lòng. Đặc biệt là cấp quản lý đều là những người rất
tinh anh. Đúng là nhờ có nhóm quản lý tài ba đó mới khiến cho các nghiệp vụ và các hạng mục lớn nhỏ trong nước của Tập đoàn Sở Thị phát triển
đâu ra đấy.
Đột nhiên, Sở Phàm đặt lại giấy tờ lên bàn, tiếng di
động vang lên, là đại tiểu thư gọi tới. Hắn cười cười, ngẫm lại từ hơn
một tháng nay mải mốt với sự vụ ở Tập đoàn Sở Thị nên cũng không mấy khi làm bạn với đại tiểu thư được. Nhấc điện thoại lên, hắn nói:
- Alo, đại tiểu thư à?
- Có phải Sở tổng không ạ? Có còn bận không ạ?
Một giọng vừa cười vừa nói vang lên.
Sở Phàm phụng phịu đáp:
- Còn gọi anh là Sở tổng nữa là anh lột quần em ra đánh vào mông đấy.
- Hả? Đáng ghét!
Đại tiểu thư cười đỏ cả mặt, tiếp đó nói:
- Giờ đã hơn mười hai giờ rồi, anh còn đang bận sao?
- Ừ, anh vẫn đang ở văn phòng. Còn chút tài liệu chưa xem hết. Mà những tài liệu này cũng không vội lắm.
- Thế anh về ăn cơm trước đi đã. Nhìn anh xem sinh hoạt chả theo quy luật gì cả. Hừ!
- Haha anh về bây giờ đây. Được chưa?
- Ừ, nhanh lên về đây đi. Về rồi em còn có chút chuyện muốn nói với anh đây.
- Được rồi.
Sở Phàm nói rồi gác máy, rời khỏi văn phòng.
Tuy nói hiện nay Sở Phàm đã là chủ tịch của Tập đoàn Sở Thị, nhưng hắn vẫn ở lại biệt thự Lam Hải. Cứ theo lẽ thông thường thì lẽ ra hắn phải về
sống ở biệt thự Bạch Cảnh Sơn mới đúng, đó mới là nhà hắn. Nhưng có lẽ
là vì hắn ở biệt thự Lam Hải quen rồi, với lại, ở đó cũng còn có đại
tiểu thư nữa.
Sở Phàm lái xe về đến biệt thự Lam Hải đã thấy đại tiểu thư vui vẻ chạy ra. Nàng mạnh dạn ôm lấy hắn, hỉ hả nói:
- Anh đã về rồi!
- Hôm nay không có ai ở nhà à?
- Anh, sao anh biết?
Đại tiểu thư tròn mắt nhìn Sở Phàm, kinh ngạc hỏi.
- Nhìn cái biểu hiện của em gấp gáp ôm anh khi không có người ngoài thì biết chứ sao.
Đại tiểu thư nghe vậy thì khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp lại càng đỏ lên. Nàng bảo:
- Em vừa làm xong đồ ăn rồi. Mình đi ăn cơm thôi.
- Ừ được rồi. Mà đúng rồi, em bảo định nói chuyện gì với anh cơ mà. Chuyện gì thế? Nghe mà ngứa ngáy quá.
- Phì, nghĩ lung tung!
Đại tiểu thư lườm Sở Phàm một cái, nói tiếp:
- Anh giờ đã là chủ tịch của Tập đoàn Sở Thị rồi. Em cảm thấy nếu anh cứ ở đây thì có thể sẽ ảnh hưởng không tốt. Ba em cũng có ý thế.
- Thế ư? Nhưng anh không định về ở ở Bạch Cảnh Sơn đâu. Ở đó không có em.
- Ô hay, thế ý anh là muốn em qua đó sống với anh hay sao?
Đại tiểu thư cười, mặt hồng hồng, khẽ hỏi.
- Cái đó thì phải xem em có đồng ý hay không đã.
Sở Phàm nhéo nhẹ một cái lên mặt nàng, cười nói.
- Anh giờ đã là người của công chúng rồi. Em không danh không phận gì, em đến chỗ anh ở, chỉ sợ, chỉ sợ ….
Giọng nói của đại tiểu thư mang theo chút thẹn thùng.
Sở Phàm cười cười, hắn đã nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng. Hắn bảo:
- Đại tiểu thư, hiện giờ Tập đoàn Sở Thị đã đi vào quỹ đạo rồi. Em nói
hôn sự của chúng ta có nên đẩy nhanh lên không? Đúng rồi, hôm đó em đi
xem nhà ở thế nào? Mấy ngày nay vội quá anh cũng chưa để ý đến chuyện
này.
Khuôn mặt xinh đẹp của đại tiểu thư hồng hào mịn màng. Nàng
khẽ cắn môi dưới, trong lòng vô cùng vui sướng và xúc động. Nàng nói
nhỏ:
- Anh hỏi cái phòng ở Blue Coast Villa hả? Em thì thấy được
lắm. Xét về mọi mặt, điều kiện xung quanh, trang trí các thứ đều hợp ý
cả.
- Thế thì mua thôi. Làm ngôi nhà tình yêu của bọn mình sau
khi kết hôn, được không? Anh nhớ em chắc chắn là nói những câu này rồi
mà. Ha ha.
Sở Phàm vui vẻ cười nói.
Đại tiểu thư cũng cười khúc khích, kéo tay Sở Phàm:
- Ôi em mấy ngày nay mới đi xem lại thôi. Với lại, ngày giờ cũng chưa định mà.
- Ý em là ngày kết hôn hả? Một việc trọng đại như thế, chúng ta phải chọn một ngày lành, phải không? Ha ha, quá đơn giản. Hai hôm nữa anh đưa em
về Nam Thiếu Lâm một chuyến, thăm sư phụ anh. Một ngày là thầy cả đời là cha. Chúng ta kết hôn đương nhiên phải nói với sư phụ. Luôn tiện, nhờ
sư phụ chọn một ngày tốt cho chúng ta.
- Vâng, thế tốt rồi.
Đại tiểu thư cười tươi như hoa, cực kỳ vui vẻ.
Sở Phàm nhìn vẻ tươi cười vui vẻ trên khuôn mặt đại tiểu thư thì trong
lòng cũng tràn ngập cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Người con gái này, hắn
quyết phải dùng cả cuộc đời mình để chở che, bao bọc nàng. Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói với đại tiểu thư:
- A đúng rồi, đại tiểu thư, có việc anh định nói với em một chút.
- Chuyện gì anh?
- Là chuyện về Lam Tuyết.
- Lam Tuyết à? Ừ, em biết rồi, thế cô ấy sao vậy?
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Đại tiểu thư, em nghe anh từ từ kể lại chuyện từ xưa đến giờ thì em sẽ hiểu.
… Đây là chuyện nói từ đợt anh hộ tống Lâm Mộng Kỳ đi Nhật. Lúc đó, anh
bất ngờ gặp Lam Tuyết trên máy bay, cho nên mới biết cô ấy. Sau khi trở
về từ Nhật, Lam Tuyết đi chơi ở thủ đô một thời gian. Cô ấy không có bạn bè gì ở đây cả, cho nên có vài lần tìm anh đi tâm sự nói chuyện linh
tinh.
Sở Phàm dừng một chút, nhìn đại tiểu thư sắc mặt vẫn bình thường mới nói tiếp:
- Dần dần, anh với cô ấy trở thành bạn tốt, cũng dần dần hiểu ra một số
chuyện về cô ấy. Trong một lần nói chuyện phiếm, anh lại kể cho cô ấy
nghe chuyện của anh và Lam Chính Quốc. Cô ấy nghe xong thì rất kinh
hãi….
Sở Phàm chậm rãi kể lại tường tận hai năm rõ mười chuyện
với Lam Tuyết. Khi hắn nói Lam Tuyết chính là con gái của Lam Chính Quốc thì sắc mặt đại tiểu thư cực kỳ kinh hãi. Cuối cùng, khi nói đến Lam
Tuyết vì thay ba chuộc tội mà tự mình bán đứng Lam Chính Quốc thì hốc
mắt đại tiểu thư đã hơi ươn ướt. Cùng là phụ nữ với nhau, có lẽ cô cảm
nhận được khi Lam Tuyết đưa ra quyết định này đã phải chịu đựng những áp lực tâm lý và thống khổ đến mức nào.
Đại tiểu thư hai mắt ngân ngấn nước, hỏi lại:
- Lam Tuyết cô ấy, cô ấy đúng là con gái của Lam Chính Quốc ư?
Sở Phàm gật đầu, buông tiếng thở dài, trầm giọng nói:
- Anh có thể lấy lại được Tập đoàn Sở Thị nhanh như thế không thể thiếu
được công lao âm thầm trợ giúp của Lam Tuyết. Nếu không phải cô ấy đã
giúp đỡ thì tất cả mọi chuyện có lẽ đã không kết thúc nhanh như thế đâu.
- Em nghĩ trong lòng cô ấy bây giờ chắc chắn rất đau khổ. Giờ Lam Chính
Quốc đã tự sát, bên người cô ấy cũng không có ai là thân thích cả, không biết cô ấy có chống chọi được hay không nữa.
Đại tiểu thư khẽ thở dài.
- Vấn đề chủ yếu nhất là cô ấy còn đang bị bệnh nữa.
- Cô ấy có bệnh ư? Là sao?
- Ba ngày trước khi Lam Chính Quốc tự sát, anh đã đến trại tạm giam thăm
lão. Đây là chính mồm lão nói cho anh biết, rằng Lam Tuyết có một quái
bệnh di truyền lại từ mẹ. Mẹ của Lam Tuyết vì bệnh này không chữa được
mà qua đời. Nhưng Lam Chính Quốc cũng nói là bệnh tình của Lam Tuyết giờ đã ổn định rồi, nhưng khó chắc là có bị tái phát hay không. Cho nên nếu như Lam Tuyết không có ai chăm sóc bên cạnh, một khi phát bệnh sẽ rất
nguy hiểm.
Đại tiểu thư nghe vậy thì trầm ngâm. Nàng chậm rãi nói:
- Em cảm thấy chúng ta nên làm cái gì đó cho Lam Tuyết đi. Cô ấy biết rõ
ân oán giữa anh với ba mình mà vẫn không chùn bước làm việc nghĩa, trợ
giúp anh. Giờ ba cô ấy đã qua đời rồi, chúng ta có nên tìm Lam Tuyết,
rồi tìm cách giúp đỡ cô ấy không?
Sở Phàm nghe vậy thì lòng thầm vui vẻ, hỏi:
- Em cũng nghĩ mình nên làm thế sao?
- Cô ấy một thân một mình chắc chắn là rất vất vả. Giờ ân oán của anh và
ba cô ấy cũng đã tan đi thành mây khói theo cái chết của Lam Chính Quốc
rồi. Cho dù là ở góc độ bạn bè thì anh cũng vẫn nên quan tâm giúp đỡ Lam Tuyết một chút chứ.
Sở Phàm nghe xong rất vui mừng ôm lấy đại tiểu thư, nói:
- Đại tiểu thư, kỳ thực anh rất muốn tìm Lam Tuyết, rồi hết sức cố gắng
chăm lo cho cô ấy. Anh vẫn lo sau khi nói chuyện này với em có thể em sẽ ghen hoặc mất vui. Không ngờ là em còn chủ động nói ra là phải giúp đỡ
và chăm sóc cô ấy nữa. Anh thực sự là rất vui.
- Hừ, em là cái loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi vậy sao?
Đại tiểu thư ra vẻ giận, song lại nói tiếp:
- Anh nên tìm Lam Tuyết về đây đi. Nếu không em cũng chẳng để ý đến anh nữa đâu.
- Anh sẽ mà.
Sở Phàm nói rồi hôn mạnh một cái trên khuôn mặt nửa đùa nửa thật của đại tiểu thư, nói:
- Bà xã, em thật là tốt!
Một tiếng gọi “bà xã” của Sở Phàm khiến cho đại tiểu thư tim đập rộn ràng, khuôn mặt cũng nóng bừng lên, ửng hồng.