Buổi tối khi trở về phòng nghỉ ngơi, Sở Phàm tìm đọc rất nhiều thông tin kiến thức có liên quan đến quản lý học ở trên mạng, lại tìm đọc một ít
tài liệu về tình hình biến động nhà đất hiện nay, tìm tòi thông tin về
dãy nhà mới xây dựng tại Lam Cảnh của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh.
Đến lúc hắn nắm được đại khái tình hình giá thành cũng như kết cấu của
khu nhà rồi mới bổ nhào lên giường chìm vào giấc ngủ.
Sở Phàm ngủ say như chết, thẳng một mạch cho tới hôm sau. Đang lúc mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy tiếng đập cửa, hắn mắt nhắm mắt mở bước xuống
giường ra mở cửa. Mở cửa ra mới thấy đại tiểu thư đẹp như thiên tiên
đang duyên dáng yêu kiều đứng ở trước cửa phòng , hắn không khỏi ngẩn
ra, đôi mắt lèm nhèm cũng mở to sáng choang, hắn vội vàng lấy tay lau gỉ mắt, hi vọng lưu lại ấn tượng tốt với đại tiểu thư.
Đứng ở ngoài cửa, đại tiểu thư đánh giá Sở Phàm từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó, trên khuôn mặt trắng như tuyết được trang điểm nhẹ của nàng, hiện lên
một tia đỏ ửng. Cho dù là thằng ngốc cũng có thể nhìn ra lúc này đại
tiểu thư không được tự nhiên cho lắm.
Ánh mắt Sở Phàm rời khỏi
khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư, nhìn lại bản thân. Ặc, quần áo trên người đâu rồi? Không ngờ trên người hắn chỉ có mỗi một cái quần cộc duy nhất, hơn nữa quần cộc này lại đang có một thứ dựng thẳng tắp như cột
chống lều trại. Hắn vội vàng nhìn đại tiểu thư, ngập ngừng nói:
- Tôi, tôi ... Này, này... ...
- Ừ, tôi tới gọi anh dậy ăn bữa sáng. Thôi đi rửa mặt đi, chúng tôi ở dưới lầu chờ anh.
Có lẽ là đại tiểu thư đã quen nhìn Sở Phàm thường xuyên bộc phát Đồng Tử công, cho nên cũng không so đo nhiều với hắn nữa.
Đại tiểu thư xoay người đi rồi, Sở Phàm hô to may mắn, thầm nghĩ, “mình quả là quá may mắn vì không có thói quen ngủ mà không mặc quần áo, nếu
không ... hậu quả chắc là không thể tưởng tượng nổi.”
Sở Phàm rửa mặt xong đi xuống lầu, thấy đại tiểu thư và nhị tiểu thư đang chờ hắn
ăn sáng, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ăn sáng xong, Sở Phàm lái xe đưa nhị tiểu thư đi học, biết đại tiểu thư cũng muốn đi cùng, hắn không hiểu được, hỏi:
- Đại tiểu thư, cô cũng phải đi học ở Đại học Yến Hoa à?
Đại tiểu thư mỉm cười, bộ trang phục công sở cao quý tao nhã khiến những
đường cong lả lướt của nàng hiện rõ, kích thích ánh mắt người khác. Nàng cười nói:
- Anh đưa Tiểu Vân đến trường học rồi đưa tôi đến công ty đi làm. Hôm qua xe tôi vẫn để ở công ty, chưa đem về.
Trước yêu cầu như vậy của đại tiểu thư, Sở Phàm sao có thể cự tuyệt, đương
nhiên là hoàn toàn đồng ý rồi. Cơ hội ở chung một mình với đại tiểu thư
thế này cầu còn chẳng được ấy chứ.
Nhị tiểu thư hôm nay ăn mặc
rất gợi cảm, trên người mặc một chiếc áo hai dây gợi cảm, dưới mặc một
chiếc quần soóc ngắn màu xanh thẫm. Cái quần soóc này cũng khó khăn lắm
mới che được toàn bộ bờ mông đầy đặn của nàng. Vì thế đôi chân trắng nõn thon dài của nhị tiểu thư lộ rõ ra. Có thể thấy rằng, cách ăn mặc của
nhị tiểu thư chắc chắn sẽ khiến cho nam sinh Đại học Yến Hoa thiếu máu
tập thể, bởi vì bọn họ sẽ bị chảy máu cam liên tục.
Sở Phàm lái
xe, đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng ngồi ở băng ghế sau. Sáng nay Tô
Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng không lái xe tới rủ nhị tiểu thư đến trường,
chắc là dậy quá muộn, chủ động tới trường rồi.
Nhị tiểu thư ngồi ở ghế sau nhìn từ trên xuống dưới cái áo hai dây của mình. Không thể phủ
nhận, nhị tiểu thư để lộ ra cánh tay ngọc và chút ít da thịt trước ngực
rất mê người. Điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là ngực nàng hơi
nhỏ, nếu ngực nàng mà cao thêm chút nữa thì tuyệt đối là gợi cảm hoàn
mỹ. Nhị tiểu thư dường như cũng ý thức được điểm này trên người mình,
bởi vậy nàng nhìn bản thân, lại nhìn sang chị gái đang ở bên cạnh--.
Đại tiểu thư bên trong mặc áo sơ mi cổ chữ V, cổ áo hơi hơi rộng mở, đôi gò bồng đảo mê hoặc lòng người như ẩn như hiện. Đại tiểu thư ngồi ở trên
ghế sau xe, có thể nhìn rất rõ hai tòa núi nhỏ trước ngực nàng như đẩy
áo mà lên, muốn phá tan sự trói buộc của y phục. Cảm giác này hết sức
sinh động, thực sự đồi núi của đại tiểu thư vô cùng sung mãn
Bộ ngực mà được như chị thì đúng là ước mơ tha thiết của nhị tiểu thư rồi. Nàng dẩu môi nói:
- Chị, ngực của chị thật lớn đấy. Lúc nào, em mới có thể giống chị được chứ?
Đối ,với vấn đề nhị tiểu thư đưa ra đại tiểu thư hiển nhiên là trở tay
không kịp. Sắc mặt nàng đỏ bừng, nghĩ thầm, “sao mà Tiểu Vân lại đi thảo luận với mình về vấn đề bộ ngực lớn hay nhỏ trước mặt Sở Phàm chứ? Thật là, con bé này chẳng biết giữ ý gì cả. Dù sao thì Tiểu Sở cũng là nam
giới. Bàn tán vấn đề ngày trước mặt nam giới thì thật quá xấu hổ”
Đại tiểu thư vội vàng nói:
- Tiểu Vân, em còn nhỏ tuổi, từ từ sẽ đến lúc mà.
- Chị à, người ta lớn rồi mà, em nhớ rõ chị lúc mười tám tuổi bộ ngực
cũng đã rất lớn rồi, khi đó chị đã bắt đầu mặc áo ngực cỡ C, mà hiện tại em còn mặc áo ngực cỡ B.
Nhị tiểu thư chu miệng nói.
Đại
tiểu thư nghe vậy thì quýnh cả lên. Nàng ngẩng đầu nhìn về Sở Phàm lái
xe phía trước, thấy hắn dường như rất chuyên chú lái xe, cũng không để ý tới các nàng nói chuyện gì lúc đó, mới hơi hơi yên lòng, nói:
-
Tiểu Vân, không phải em đã nghe người ta nói rất nhiều sao, có người
phát dục hơi chậm hơn so với người khác. Kỳ thật em ... bộ ngực em phát
dục cũng thuộc loại bình thường, trưởng thành rất ổn mà. Thôi nhé, đừng
thảo luận vấn đề này nữa.
- Thật không? Ý chị là nói em về sau cũng có thể giống chị sao?
Nhị tiểu thư vui mừng nói.
Mặt ngọc của đại tiểu thư đã đỏ bừng, nàng chỉ còn biết gật đầu, nghĩ thầm, "Tiểu Vân cũng thật là, cố tình ở trước mặt Tiểu Sở thảo luận vấn đề
ngực nhỏ ngực to, nhưng lại cứ tập trung nói về mình, nói bộ ngực của
mình như thế này thế kia, làm cho người ta xấu hổ quá thể”
Kỳ
thật Sở Phàm trong bụng đã muốn cười toáng lên rồi. Bề ngoài hắn giả vờ
như một lòng lái xe, không hề nghe đại tiểu thư và nhị tiểu thư nói
chuyện với nhau, chỉ là vì không muốn để đại tiểu thư cảm thấy càng thêm ngượng ngùng thôi. Kì thực hai lỗ tai hắn đang vểnh cả lên. Hắn hoàn
toàn đồng ý với lời nói của nhị tiểu thư, bộ ngực đại tiểu thư quả là
rất đầy đặn, hơn nữa tuyệt đối không chỉ lớn như vẻ bề ngoài đâu. Bởi vì nàng có mặc nội y cho nên ngực bị đè ép xuống không ít. Tưởng tượng đến lúc đại tiểu thư cởi áo lót ra, bộ ngực chắc chắn còn lớn hơn rất nhiều so với khi còn mặc quần áo.
-- “một ngày nào đó ta nhất định
phải tận mắt nhìn bộ ngực của đại tiểu thư lúc không mặc áo ngực. Nếu
nhìn không ra to nhỏ thế nào thì sẽ dùng hai tay đo đạc.” Sở Phàm thầm
nghĩ.
Lúc này tới Đại học Yến Hoa, nhị tiểu thư xuống xe nói với đại tiểu thư và Sở Phàm:
- Bye bye!
Rồi đi lên phòng học.
Sau đó Sở Phàm quay đầu xe, lái xe đưa đại tiểu thư chạy về phía tòa nhà Quốc Cảnh.
Lúc này trên xe chỉ có đại tiểu thư cùng Sở Phàm. Đến lúc này, đại tiểu thư không phải ngồi ở ghế sau xe mà là ngồi ở ghế phụ cạnh người lái. Như
vậy rất tốt, tiện cho Sở Phàm ngắm nghía.
Sở Phàm nhìn một bên
mặt đại tiểu thư, thật đẹp. Nàng chỉ ngồi một chỗ đơn giản như vậy thôi
cũng làm cho người ta cảm giác được trên người nàng tỏa ra khí chất cao
quý, làm cho người ta ngạc nhiên thán phục vẻ đẹp có một không hai.
Nếu cảm thấy được một người tuyệt đẹp như vậy thì không nên tiếc lời ca ngợi, cho nên Sở Phàm mở miệng nói:
- Đại tiểu thư, cô đẹp quá !
- Hì hì!
Đại tiểu thư không kìm nổi bật cười, những lời ca ngợi kiểu như vậy đại
tiểu thư đã nghe đến nhàm cả tai. Nếu là người khác nói những lời này
với nàng, nàng nhất định sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nàng
nghe Sở Phàm nói xong lại không có cảm giác như vậy, ngược lại cảm thấy
rất vui vẻ, nàng cười nói:
- Thế ư? Không phải là anh đang trêu tôi đó chứ?
Sở Phàm thấy đại tiểu thư nghi ngờ sự thành thực của hắn, trong lòng nóng nảy, vội vàng nói:
- Thật mà! Tôi trước kia từng mơ thấy một nàng tiên xinh đẹp từ trên trời hạ xuống. Nàng tiên này thật sự rất rất đẹp. Trong mơ nàng còn cười với tôi, nhưng mà ai dè, tôi cứ đi tới gần thì nàng lại bay đi mất. Sau đó
tôi tỉnh lại.
Dừng một chút, Sở Phàm tiếp tục nói:
- Cho
đến khi tôi gặp đại tiểu thư, đột nhiên tôi mới nhận ra, đại tiểu thư
với nàng tiên xinh đẹp mà tôi mơ thấy kia lại hoàn toàn giống nhau, quả
thực là giống nhau như đúc.
Đại tiểu thư nghe vậy trong lòng cao hứng, cứ cười cười mãi.
Những lời này của Sở Phàm ngoài việc so sánh đại tiểu thư với nàng tiên xinh
đẹp thoát tục, kì thực còn ngầm có ý nhắc tới một hàm ý quan trọng, hắn
mượn những lời này để tiết lộ một tin tức với đại tiểu thư: tôi buổi tối nằm mơ chỉ toàn là mơ thấy cô!
Cũng không biết đại tiểu thư có nghe ra hàm nghĩa sâu trong những lời này của Sở Phàm hay không, chỉ mỉm cười với hắn, nói:
- Cảm ơn!
Một tiếng "cảm ơn" này của đại tiểu thư cũng là ẩn chứa bao hàm ý .
Lúc này đã tới tòa nhà Quốc Cảnh rồi, Sở Phàm xuống xe rồi tới mở cửa xe
cho đại tiểu thư. Đại tiểu thư bên trong xe đột nhiên đưa bàn tay phải
ra, Sở Phàm lúc ấy sửng sốt mất nửa ngày, không biết làm sao. Đến lúc có phản ứng, Sở Phàm vội vàng đưa tay phải, đỡ lấy tay nàng, đại tiểu thư
lúc này mới đi ra khỏi xe.
- Tiểu Sở, muốn đi vào tham quan công ty một chút không?
Đại tiểu thư cười nói.
Sở Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà Quốc Cảnh cao lớn hùng vĩ, cảm giác có chút hoa mắt, vội vàng nói:
- Ách, không cần, ha ha, đại tiểu thư đi vào đi, tôi ở bên cạnh có thể
lại quấy rầy công việc của cô. Đúng rồi, buổi chiều nếu cần tôi tới đón
cô cứ gọi điện thoại nhé, tôi lập tức sẽ tới ngay.
- Uhm, được rồi, để xem thế nào đã. Tôi vào đây, tạm biệt!
Đại tiểu thư nói xong liền xoay người đi, trên mặt nàng tươi cười ngọt ngào như mật vậy.
Sở Phàm trên mặt cũng ngây ngô cười.
Nhưng ở một khung cửa sổ trên tầng mười tám tòa nhà Quốc Cảnh, lại có một
người đang nhìn xuống. Trong mắt người đó toát ra sự âm trầm ác độc.
Người đó chính là Tần Khải!