Ngân Hồ lái xe đưa Sở Phàm về biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Dọc đường đi sắc
mặt của Sở Phàm luôn lạnh lùng, trên khuôn mặt vẫn mang theo một vẻ bi
thương, hàn quang trong mắt chớp động khiến cho người ta cảm thấy rét
run.
Dọc đường đi, giọng nói, dáng điệu, nụ cười của A Thiến
không ngừng hiện lên trong đầu của Sở Phàm. Hắn đột nhiên tự cười giễu
chính mình, chính mình lúc trước còn thề với A Thiến rằng sẽ bảo đảm cho cô được an toàn, nhưng cuối cùng thì sao? Hắn trong lòng vô cùng hận
mình, nhìn thấy tính mạng của A Thiến dần dần mất đi mà mình lại bất
lực. Hắn khẽ thở dài, nếu như lúc đó A Thiến có thể gọi cho di động của
mình thì thật tốt biết bao. Chẳng lẽ tất cả đều là ý trời? Chẳng lẽ ngay cả trời cũng không dung tha tính mạng của một người con gái long đong?
Nếu thật sự như vậy thì ông trời quả là không có mắt.
Trên khuôn
mặt lạnh như băng của Ngân Hồ hiện ra một vẻ áy náy. Cô cho rằng việc A
Thiến chết là do lỗi của mình. Sở Phàm yêu cầu cô bảo vệ cho A Thiến an
toàn, nhưng cô lại không làm được. Cô cũng không nghĩ rằng mình mới chỉ
ra ngoài có hai giờ ngắn ngủi mà đã phát sinh bi kịch như vậy. Tuy là Sở Phàm không trách tội cô nhưng cô không khỏi tự thẹn với lòng mình. Cô
thật có lỗi với A Thiến đã khuất, cũng thật có lỗi với chủ nhân Sở Phàm.
Về tới biệt thự Bạch Cảnh Sơn, thì Ngô bá ra nghênh đón. Ông nhìn thấy
trong xe chỉ có Sở Phàm cùng Ngân Hồ thì không khỏi sửng sốt, kinh ngạc
hỏi:
- A Thiến đâu? Ngân Hồ, cháu không phải ra ngoài tìm A Thiến hay sao? Tại sao cô ấy không trở về?
Ngân Hồ nghe vậy thì sắc mặt trở nên buồn bã, không biết phải đáp thế nào.
Sở Phàm thấy vậy thì thở dài, nhẹ giọng nói.
- A Thiến cô ấy đi rồi!
Ngô bá nghe vậy thì sửng sốt. Ông nhìn sắc mặt Ngân Hồ và Sở Phàm đang vô
cùng bi thương thì trong lòng cảm thấy một dự cảm không tốt. Ông nhịn
không được run giọng nói:
- A Thiến. Cô ấy đã rời khỏi đây rồi ư?
Sở Phàm vội vàng đỡ lấy Ngô bá, nói:
- Ngô lão, A Thiến cô ấy đi rất vui vẻ, không hề có oán hận tiếc nuối. Ngô lão, bác không sao chứ?
Ngô bá nghe vậy thì cảm thấy mình giống như bị già mất mấy năm, ánh mắt
toát ra một vẻ vô cùng đau đớn. Ông đỡ lấy cánh tay của Sở Phàm, miệng
thì thào nói:
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Hôm nay không phải cô ấy vẫn còn khoẻ hay sao? Cô, cô ấy nói buổi chiều phải đi ra ngoài một chút, tại sao, tại sao, liền, liền...........Ôi!
-
Ngô lão, A Thiến cả đời này sống cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Lần này cô ấy
ra đi cũng là chuyện tốt, hy vọng cô ấy ở thế giới bên kia sẽ sống thật
tốt.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Cô, cô ấy đang ở đâu?
Ngô bá hỏi.
- Ở bệnh viện. Ngày mai cháu sẽ phái người liên lạc với người nhà của cô ấy để đến nhận. Cháu sẽ an táng thật tốt cho cô ấy.
Sở Phàm nói.
- Aizzzz, tôi thấy A Thiến là một cô gái rất tốt. Tại sao lại như vậy?
Ngô bá được Sở Phàm đỡ đến trước ghế sofa trong phòng khách rồi ngồi xuống, than thở nói.
- A Thiến là bị người của Trương thiếu hại chết. Cháu sẽ thay A Thiến đòi lại sự công bằng.
Sở Phàm trầm giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng dứt khoát.
Ngô bá thở dài thật mạnh, nhắm mắt lại, không nói một tiếng.
- Cháu đến phòng của A Thiến xem một chút.
Sở Phàm nói xong đứng dậy đi lên trên lầu.
Sở Phàm đi lên lầu bốn, đẩy cửa phòng của A Thiến ra. Một mìu thơm nhẹ
nhàng xông vào mũi. Đây là mùi đặc biệt trên người A Thiến. Sở Phàm lại
cảm thấy đau đớn. Hình ảnh A Thiến khi còn sống xinh đẹp quyến rũ lại
hiện ra trước mắt.
Người đã đi rồi, người đi - nhà trống.
Chăn mền được xếp sắp rất chỉnh tề, khăn trải giường sạch sẽ gọn gàng. Bên
cạnh cái gối còn vương lại mấy sợi tóc màu đen, đó có lẽ là tóc của A
Thiến. Sở Phàm trong lòng bùi ngùi. Gian phòng này từ nay về sau sẽ
trống rỗng, không còn tiếng reo cười và giọng nói quyến rũ, chỉ còn lưu
lại một số dấu vết cho thấy cô đã từng ở nơi này.
Sở Phàm xoay
chuyển ánh mắt. Trên cái bàn ngoài một ít đồ trang điểm còn có một cái
bọc nhỏ, Sở Phàm không khỏi nhớ đến câu nói của A Thiến lúc hấp hối. Hắn liền mở cái bọc ra rồi lật một hồi thì thấy một cái sổ tiết kiệm trong
đó viết chủ tài khoản tên là Trương Lệ.
- Trương Lệ? Vậy ra em
gái của A Thiến tên là Trương Lệ. Đây là sổ tiết kiệm của em gái cô ấy.
Nếu như vậy thì A Thiến tên đầy đủ là Trương Thiến. Trương Thiến, Trương Thiến.....
Sở Phàm lẩm bẩm nhớ kỹ cái tên "Trương Thiến", trong lòng đau đớn mãi khôn nguôi.
"A Thiến, em cứ yên tâm đi. Em gái của em anh sẽ chăm sóc nó. Em cứ an
lòng mà ra đi. Tất cả mọi chuyện để cho anh xử lý, nói tóm lại anh sẽ
cho em một câu trả lời công bằng", trong lòng của Sở Phàm thầm nói.
Đột nhiên, ánh mắt của Sở Phàm chú ý tới tấm hình trong cái bọc nhỏ. Sở
Phàm liền cầm lên, đúng là ảnh chụp khi còn sống của A Thiến. A Thiến
trong ảnh quyến rũ gợi cảm, xinh đẹp động lòng người. Khuôn mặt xinh đẹp đầy mị lực, Sở Phàm động lòng, đem ảnh chụp của A Thiến nhấc lên.
Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa " cốc cốc". Sở Phàm khôi phục lại tinh thần, nói:
- Ai? Vào đi.
Cửa phòng mở ra rồi, Ngân Hồ đi vào. Cô đến trước mặt của Sở Phàm quỳ
xuống. Sở Phàm thấy thế vội đỡ lấy bả vai của cô, trầm giọng hỏi:
- Ngân Hồ, cô đến đây làm gì?
- Ngân Hồ xin chủ nhân trách tội. Là Ngân Hồ không làm hết trách nhiệm khiến cho A Thiến gặp nạn. Ngân Hồ có tội!
Ngân Hồ kiên quyết nói.
Sở Phàm nghe vậy thì khẽ thở dài nói:
- Ngân Hồ, tôi không phải đã nói chuyện này không liên quan đến cô hay sao? Lúc đó cô có chuyện quan trọng cần làm.
Không tính đến sự tình sẽ phát sinh như vậy đúng không? Cô không cần phải
trách mình, nếu trách thì phải trách A Thiến mới đúng. Cô ấy không nên
ra ngoài một mình.
- Chủ nhân....
Trong ánh mắt lạnh như băng của Ngân Hồ bỗng hiện lên một tia ấm áp.
- Trước hết hãy cứ đứng lên đã.
Sở Phàm đỡ Ngân Hồ đưng lên rồi nói:
- Đêm nay cô đi theo tôi gặp Trần Thiên Minh.
- Dạ, chủ nhân.
Ngân Hồ nói.
Sau đó Sở Phàm từ biệt Ngô bá rồi lên xe để Ngân Hồ đưa hắn đến gặp Trần
Thiên Minh. Sở Phàm hôm qua đã đáp ứng với Trần Thiên Minh là đêm nay sẽ dẫn A Thiến đi gặp ông ta. Ai ngờ người tính không bằng trời tinh,
trước khi đến giờ hẹn, A Thiến đã ra đi.
Sau khi tới chỗ ở của Trần Thiên Minh, Sở Phàm gõ cửa. Trần Thiên Minh đang ở nhà, không những vậy còn tự mình đi ra mở cửa.
- Cục trưởng Trần, tôi thực hiện lời hứa mà đến đây.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Mời vào!
Trần Thiên Minh nói:
- Này, không phải cậu nói rằng đêm nay sẽ dẫn A Thiến tới đây hay sao?
Trần Thiên Minh nhướn mày, hỏi.
- Hôm nay ở khu phố Tâm Sinh phát sinh một vụ ẩu đả. Có một người bị đâm, Cục trưởng Trần đã biết chưa?
Sở Phàm lạnh lùng hỏi.
- Cấp dưới của tôi đã báo qua chuyện này. Mà rốt cuộc là sao vậy?
Trần Thiên Minh hỏi.
- Người bị đâm chính là A Thiến.
Sở Phàm bi thương trầm giọng nói.
- Cái gì? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Bây giờ cô ấy thế nào rồi?
Trần Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
- Cô ấy đã ra đi rồi. Cô ấy mang tiền đi gửi cho em gái của mình, vô tình bị Từ Lãng nhìn thấy, cho nên mới xảy ra bi kịch.
Sở Phàm vô cùng đau đớn nói.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói:
- Hôm nay tôi đã phái người bí mật điều tra quán bar Nhất Dạ Tình ở khu
Đông Thành theo lời của cậu. Những người phục vụ ở đó nói trước kia đúng là con trai của tôi và A Thiến thường lăn lộn ở quán bar này. Hơn nữa
bản ghi chép tiêu phí của con trai tôi cho thấy toàn bộ đều do Từ Lãng
chi trả. Xem ra những lời cậu nói đều là sự thật. Cho dù A Thiến không
thể tới đây, tôi cũng tin lời nói của cậu. Chỉ là tôi không nghĩ là A
Thiến lại bị bọn Từ Lãng hạ độc thủ. Thật là đáng giận.
- Cục
trưởng Trần, thân là Cục trưởng Cục Công an nhưng lại để cho thủ đô liên tục phát sinh án mạng, Cục trưởng Trần trong lòng vui lắm phải không?
Ánh mắt Sở Phàm trở nên âm trầm, lạnh lùng hỏi.
Trần Thiên Minh giật mình, nhịn không được hỏi:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho Cục trưởng biết là nếu như không diệt trừ
được tổ chức tà ác này trong thành phố thì những án mạng giống như thế
này sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Vậy cậu nói ở trong thủ đô này có một tổ chức tội ác?
Trần Thiên Minh hỏi.
- Tôi nghĩ cái tên "Tiếu Diện Hổ" Hứa Nhạc chắc Cục trưởng Trần không xa
lạ gì? Căn cứ vào lời nói của A Thiến khi còn sống, thuốc phiện mà cậu
nhà hút chính là do người này cung cấp. Hơn nữa A Thiến còn nói ở trong
thủ đô còn có một nhân vật lớn che chở cho hắn nên Hứa Nhạc mới có thể
tự tung tự tác, không kiêng dè gì ai. A Thiến còn tiết lộ Hứa Nhạc và
Trương thiếu rất thân với nhau.
Đôi mắt của Sở Phàm vẫn lạnh lùng. Hắn trầm giọng nói.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì đôi mắt phát lạnh. Ông nói:
- Hứa Nhạc? Trước kia tôi cũng thấy người này có vẻ khả nghi. Nhưng sau
đó cấp trên ra chỉ thị cho tôi không cần xen vào việc này. Lúc đó tôi đã đoán ra Hứa Nhạc có người chống đỡ ở bên trên. Nhưng tôi cũng không
điều tra ra Hứa Nhạc gây ra sự việc gì lớn lao, không ngờ Hứa Nhạc dám
buôn bán cả thuốc phiện. Ghê tởm hơn hắn lại liên thủ với đám người
Trương thiếu hại chết con tôi. Hừ! Bây giờ dù có phải liều mạng tôi cũng phải tra xét hắn rõ ràng.
- Cục trưởng Trần đừng kích động mà
làm cho bứt dây động rừng. Cục trưởng Trần nghĩ lại đi. Nếu quả thực
Trương thiếu là người che chở cho Hứa Nhạc thì liệu quyền lực trong tay
của hắn có đủ để làm việc đó hay không?
- Cậu, cậu là ngầm nói tới Thư ký thị ủy Trương?
Trần Thiên Minh hạ giọng xuống hỏi.
- Cục trưởng cảm thấy thế nào? Nếu mà Trương thiếu lợi dụng quyền lực của ba hắn để che chở cho Hứa Nhạc, mặc cho gã buôn bán thuốc phiện, bí mật mở ngân hàng tư nhân, rửa tiền, thậm chí là giết người cướp của. Đến
lúc đó thì cho dù cha của ông trời cũng không bảo vệ được Trương thiếu.
Từ đó có thể khẳng định Thư ký Trương chắc chắn cũng có liên hệ vào đó.
Hơn nữa nói không chừng điều tra ra còn có thể là một bí mật kinh người. Tôi nghĩ Cục trưởng Trần còn nhớ hôm qua tôi có nói tới nguyên nhân cái chết của Triệu Thanh chứ?
Sở Phàm lạnh nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì hơi sửng sốt. Một lúc sau mới hồi phục lại được tinh thần, liền nói.
- Cao, cao, cảm ơn cậu đã chỉ dạy. Vậy thì tôi sẽ bí mật bắt Hứa Nhạc,
phá tan một cái lưới này. Nhổ cỏ tận gốc cái thế lực tội ác này, đòi lại sự công bằng cho con tôi.
- Vậy lúc làm việc Cục trưởng Trần
đừng để bứt dây động rừng. Ở ngoài cứ ra vẻ không biết bộ mặt thật của
bọn Trương thiếu, cố gằng tỏ ra bình thường với hắn, làm cho bọn Trương
thiếu bỏ đi sự cảnh giác với Cục trưởng. Như vậy thì hành động sẽ dễ
dàng hơn.
Sở Phàm nói.
- Tốt lắm, vậy tôi với cậu xem như
đã hiểu nhau. Tôi nếu có tin tức gì thì sẽ báo cho cậu biết. Nếu như cậu có hành động gì thì cũng hãy báo cho tôi biết.
Trần Thiên Minh nói.
Sở Phàm gật gật đầu sau đó hai người lại nói chuyện với nhau thêm mấy
tiếng nữa, cho tới gần mười hai giờ Sở Phàm mới đứng dậy rời đi. Trần
Thiên Minh lại đưa bọn họ ra đến tận cửa.