Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 222: Chương 222: Thoả hiệp của Nhị tiểu thư




Biệt thự Lam Hải.

Đêm nay, đại tiểu thư cùng mấy cô bạn gái thân tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, bởi vậy nàng đã lái xe ra ngoài từ sớm.

Trong biệt thự ngoài Trương bá, cô Vương cùng với mấy người giúp việc, cũng chỉ còn có hai người là Sở Phàm và nhị tiểu thư. Mấy hôm nay nhị tiểu thư có vẻ rất chăm chỉ, phần lớn thời gian ở lỳ trong phòng đọc sách.

Mà lúc này Sở Phàm đang ở trong phòng tắm. Hắn nhận thấy hoàn cảnh sống và cách thức sinh hoạt của một người có mối quan hệ ảnh hưởng rất lớn. Nhớ trước đây hắn ghét tắm lắm, ba bốn ngày mới tắm một lần là chuyện bình thường, ấy thế mà từ khi đến đây ngày nào hắn cũng tắm. Cũng chẳng biết làm thế nào! Làm sao có thể không tắm một ngày một đêm mà đứng trước mặt đại tiểu thư và nhị tiểu thư được chứ. Hai nàng tiểu thư băng thanh ngọc khiết như thế, mỹ lệ thoát tục như thế, nếu mùi hôi trên người hắn mà làm bẩn mũi các nàng chẳng phải là một loại tội lỗi sao? Huống hồ bên trong biệt thự từng ngóc ngách nơi nào cũng sạch sẽ bóng loáng. Nhận thức được điều ấy, Sở Phàm cũng chú ý hơn đến vệ sinh cá nhân của mình, đầu tiên là việc chịu khó tắm hơn một chút.

Tắm xong, Sở Phàm mới mặc một chiếc quần cộc, cũng định mặc thêm quần sooc, nhưng tìm quanh, lại hóa ra mình quên mang vào. Hắn chẳng còn cách nào khác là mặc độc một chiếc quần cộc mà đi ra khỏi phòng tắm

Tình cờ hay quá đi! Đang khi Sở Phàm mặc mỗi một chiếc quần cộc đi ra thì đồng thời nhị tiểu thư cũng từ trong phòng đi ra. Nàng thấy Sở Phàm không kiêng nể gì ai cứ chỉ một chiếc quần nhỏ xíu mà đi lại lang thang, ngẩn cả người. Nhìn hắn một lượt, trời ạh, cái chỗ kia của hắn đang ngóng lên. Không hiểu trong khi tắm Sơ Phàm nghĩ tới cái gì nữa, mà chỗ đó cứ nổi lên cồm cộm. Một màn trình diễn của hắn bị nhị tiểu thư vừa đi tới nhìn thấy hết cả rồi.

- Anh… anh… Đồ lưu manh!

Định thần lại được rồi, nàng mới lớn tiếng mắng hắn

Sở Phàm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nhị tiểu thư đã ửng hồng, nhìn lại chính mình, hắn vội vã giải thích:

- Nhị… nhị tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi… là tôi mới tắm xong, mới tắm xong mà!

- Anh mới tắm xong thì có thể mặc đồ lót mà lượn lờ hả? Anh cho là trong nhà chỉ có một mình mình sao? Đồ lưu manh, anh muốn trêu tôi phải không?

Nàng nhìn bộ phận phồng phồng lên trên người Sở Phàm trợn mắt hỏi

- Nhị tiểu thư, đừng nói lung tung mà… Ban nãy đi tắm, tôi quên không mang quần sooc vào, may là còn nhớ mặc thêm cái quần nhỏ này đó, nếu không mới gọi là lưu manh kìa

Sở Phàm hắc hắc cười nói

- Anh vẫn còn cười được nữa à? Hừ! Không để ý tới anh nữa. Để tí nữa chị tôi về tôi sẽ mách anh ăn hiếp tôi!

Nói rồi nhị tiểu thư quay về phòng mình bực tức sập cửa đánh “rầm” một cái

Sở Phàm ngẩn người. Không thể làm gì khác hơn là về phòng mặc thêm quần áo. Hắn nghĩ thầm việc này nếu không tìm nhị tiểu thư nói cho rõ chân tướng, cứ để sự thật bị bẻ cong theo như nàng nói thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội. Mà đấy mới chỉ là khởi đầu thôi đó. Vốn dĩ lầu hai chỉ có mỗi hắn cùng với nhị tiểu thư. Mà hắn lại mặc đúng một cái quần lót, lại càng nghiêm trọng hơn là lúc đó bộ vị nhạy cảm của hắn lại đang trồi lên. Nói sao đây? Hẳn ai cũng sẽ nói là hắn có ý đồ quấy rối nhị tiểu thư rồi. Thấy trong phòng không có ai ngoài nhị tiểu thư xinh đẹp thanh khiết nên mới có ý đồ đen tối đối với nụ hoa kia.

Sở Phàm càng nghĩ càng thấy nghiêm trọng. Vì vậy tiến tới phòng nhị tiểu thư, gõ gõ cửa:

- Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư…

- Anh muốn gì?

Nghe giọng nói rõ ràng nàng vẫn còn tức giận lắm!

- Cô mở cửa ra đã. Tôi có lời muốn nói với cô.

Sở Phàm bảo.

- Nói cái gì mà nói! Sự thật còn không hơn hùng biện với giải thích sao? Sự thực rõ ràng ra đó anh còn muốn nói cái gì? Cứ chờ đó, đến lúc chị tôi về sẽ công bằng phân xử!

Nhị tiểu thư lạnh lùng nói.

- Nhị tiểu thư à, cô chỉ thấy được một mà không thấy được hai. Cô phải nhìn xuyên qua vỏ bọc bên ngoài mới thấy rõ bản chất bên trong.

Sở Phàm nài nỉ nàng

- Xuyên qua vỏ bọc bên ngoài mới thấy rõ bản chất bên trong? Anh… anh… Thật là đáng ghét! Cái gì mà xuyên qua vỏ bọc bên ngoài mới thấy rõ bản chất bên trong? Tôi thấy ý anh muốn nói tôi nhìn xuyên qua đồ lót để thấy, thấy… Hừ!

Giọng nói của nhị thiểu thư đột nhiên cao vót lên đến vài đề xi ben!

Sở Phàm nghe vậy mà ngẩn cả người. Hắn thầm than thở, cách suy diễn của con gái thật sự là ghê gớm, tùy tiện đều có thể từ một mà hiểu ra ba. Một câu xuyên qua vỏ bọc bên ngoài mới thấy bản chất bên trong của hắn mà nàng lại có thể hiểu thành nhìn xuyên qua đồ lót để thấy… thấy…

Sở Phàm cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ cười khổ mà rằng:

- Nhị tiểu thư, cô giải thích như vậy thì tôi thua rồi. Ý tôi nói là muốn nhắc nhở cô nghĩ thông suốt qua vẻ bề ngoài mà hiểu cho tôi nguyên nhân sâu xa bên trong. Ai biết cô lại hiểu thành nhìn xuyên qua đồ lót thấy, thấy… Khụ! Khụ!

- Hừ, ý của anh đúng là như thế!

Nhị tiểu thư hừ một tiếng

- Nói vậy thế nào cô cũng không ra mở cửa chứ gì?

Sở Phàm hỏi

- Không ra không ra! Chờ chị về tôi mới mở, ai mà biết mở cửa rồi anh sẽ làm gì tôi!

Nhị tiểu thư giận dữ lớn tiếng

- Không ra… thôi quên đi, ai, tôi còn muốn nói với cô Lâm Mộng Kỳ muốn đến đây chơi.

Sở Phàm ra vẻ thở dài một cái.

“Rầm!” Nhị tiểu thư mở mạnh cửa phòng lao ra, thần sắc lộ ra vẻ vui mừng rạng rỡ khiến người ta xúc động, vội vàng hỏi :

- Sở ca ca, anh vừa nói chị Lâm Mộng Kỳ muốn sang đây chơi hả?

Sở Phàm nghe mà trong lòng cũng thấy buồn cười, nghĩ thầm, cô bé này đổi giọng thật dễ nghe, mới đó mà giờ mở miệng ra đã gọi “Sở ca ca”, phản ứng rất nhanh đó.

Sở Phàm nhún vai nói

- Ủa? tôi mới nói gì sao? Không có đâu.

- Đúng vậy! Đúng là Sở ca ca mới nói vậy mà.

Nhị tiểu thư nói với vẻ mặt cương quyết

- Sao tôi chẳng nhớ gì hết, cô muốn tôi nói, nhưng thế nào tôi lại nghĩ không ra? Được rồi,vậy trước đó tôi và cô nói gì ấy nhỉ? Nói không chừng như vậy tôi có thể nhớ ra được chăng?

Sở Phàm hỏi như thật

Nhị tiểu thư nghe vậy cũng vội vàng nhắc lại:

- Trước đó anh gọi tôi mở cửa, tôi nói không ra, chờ chị tôi về mới mở… Anh đó, ai biết…

- À à, cô nói chờ đại tiểu thư trở về mới mở cửa. Tôi vừa suy nghĩ một chút, tôi mặc đồ lót như vậy đi lang thang hẳn là hành vi của kẻ lưu manh, đối với tâm hồn non trẻ của cô gây nên một ấn tượng nghiêm trọng. Cô hẳn là cần mách lại với đại tiểu thư rồi.

Sở Phàm gật gù nói

Nhị tiểu thư nghe vậy liền bĩu môi, yếu ớt nhìn Sở Phàm, nói rằng:

- Sở ca ca, mới rồi là tôi nói giỡn với anh thôi mà, Sở ca ca sẽ không nhỏ nhen như vậy đâu ha?

- Nói giỡn à? Tôi lại nghe ra ngữ khí của cô rất thật đó! Còn muốn đi mách lại với đại tiểu thư nữa cơ mà.

Sở Phàm thản nhiên

- Tôi… tôi là nói đùa với Sở ca ca mà.. tôi chằng để bụng chuyện Sở ca ca mặc đồ lót đâu!

Nhị tiểu thư cong môi nói

Sở Phàm nghe vậy trong lòng cười thầm, hỏi

- Thật là không để bụng không vậy?

- Đương nhiên là không để bụng rồi, bây giờ cũng đâu phải xã hội phong kiến

Nhị tiểu thư vội vã khẳng định

- Ách, vậy cô còn muốn mách với đại tiểu thư không?

Sở Phàm được thể hỏi tới

- Đương nhiên là không rồi. Chuyện này thì nói với chị tôi làm gì chứ? Sở ca ca, anh nói đi, chị Lâm Mộng Kỳ tới khi nào thì đến đây chơi?

Nhị tiểu thư nài nỉ hỏi hắn

- Nhị tiểu thư, cô phải nhớ những gì mình đã nói đấy nhé!

Sở Phàm thấy nàng đã cười thỏa hiệp, mới chịu nói tiếp:

- Lâm Mộng Kỳ chỉ mấy hôm nữa là đến thôi. Cô yên tâm đi. Việc này tôi dám khẳng định mà.

- Aaaa! Anh thật là tốt!

Nhị tiểu thư nhảy tới ôm lấy Sở Phàm, vẻ mặt vui vẻ.

Sở Phàm cũng cười cười, thân thể của nhị tiểu thư đúng là vừa thơm vừa mềm làm sao ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.