Mấy người đại tiểu thư ở ngoài phòng tắm đợi gần một giờ
mới thấy Sở Phàm ôm Trần Mộng Lâm đi ra. Mặc dù cô đang ngủ say nhưng mọi người đều nhận ra sắc mặt cô đã hồng hào tươi tắn
trở lại, không còn vẻ tái nhợt tiều tụy như trước. Tuy nhiên
mọi người đều thấy lạ là mái tóc Trần Mộng Lâm ướt đẫm,
quần áo bị cởi sạch, mà Sở Phàm thì ướt đẫm từ đau tới
chân.
- Mộng Lâm có phải đã ổn rồi không?
Nhị tiểu thư lo lắng hỏi.
- Độc tố trong cơ thể Tiểu Lâm đã được đẩy ra gần hết. Cô ấy
chỉ là mệt mỏi quá nên mới ngủ say, sau khi tỉnh lại sẽ ổn
cả thôi.
Sở Phàm nói.
- A, nhưng tóc cậu ấy ướt hết vậy làm sao ngủ được nhỉ?
Nhị tiểu thư hỏi.
- Tò mò ghê, sao mà tóc thì ướt, còn quần áo Mộng Lâm đâu? Tô Phỉ mở to hai mắt tò mò hỏi.
Sở Phàm nghe vậy thì vô cùng xấu hổ. Trong lòng hắn không khỏi
tự mắng mình vì quá sơ suất, đi vào trong phòng xông hơi mà
lại không đội cho Trần Mộng Lâm một cái trùm đầu.
-Tiểu Ngốc Ngốc, tóc và cả quần áo anh đều ướt kìa!
Tô Phỉ hiển nhiên là chẳng ngại gì, trực tiếp nói.
Sở Phàm "ấy, ấy, ấy" vài tiếng, đang nghĩ cách đối đáp, may mà dì Mi bên cạnh cười nói:
-Tiểu Sở là vì vội giải độc cho Tiểu Lâm nên người mới toát đầy mồ hôi như vậy đó.
Sở Phàm nghe vậy nhìn dì Mi vô cùng cảm kích. Khi nhìn sang hắn
bắt gặp trong ánh mắt cô lóe lên một tia giảo hoạt, mang theo
nét tươi cười quyển rũ, dường như muốn nói, “Tiểu Sở, cậu làm gì trong đó là tôi đều biết hết đó nhé”
"Dì Mi quả
không hổ danh là phụ nữ từng trải. Xem ra mình làm nhưng gì
trong đó đều không qua mắt cô ta được", Sở Phàm trong lòng thầm
nghĩ.
-Tiểu Sở, anh về tắm rửa đi đã. Cả người ướt đẫm mồ hôi, dễ cảm lạnh lắm. Tiểu Lâm có chúng tôi chăm sóc rồi.
Đại tiểu thư thân thiết nói.
-Được, vậy đi. Lấy máy sấy tóc cho cô ấy một chút.
Sở Phàm nói xong đang định rời đi. Lúc này đột nhiên hắn nghe
thấy Trần Mộng Lâm nói mê một tiếng, nhìn thấy cô chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
-Mộng Lâm, Mộng Lâm. Bồ tỉnh rồi à?
Nhị tiểu thư sau khi nhận ra hưng phấn kêu lên.
-Mộng Lâm, mình là Phỉ Phỉ này. Bồ có nhận ra mình không? Tô Phỉ cũng kích động nói.
-Các bồ dù có hóa ra tro mình cũng nhận ra.
Trần Mộng Lâm yếu ớt nói. Sau đó cô nhíu mày, nói:
-Mình khát quá. Mình muốn uống nước.
Sở Phàm biết rằng do trong phòng xông hơi Trần Mộng Lâm ra mồ hôi
quá nhiều, trong cơ thể mất nước nghiêm trọng, cho nên mới khát
nước. Hắn vội lấy một cốc nước ấm đưa cho Trần Mộng Lâm, nói:
-Tiểu Lâm, uống nước đi.
Trần Mộng Lâm nhận cốc nước uống vài ngụm. Sau đó cảm thấy có cái gì đó không đúng, hỏi:
-Ơ? Anh Sở. Sao anh lại ở đây?
Cô nói xong nhìn quanh, thấy mình đang ở trong phòng nhị tiểu thư, vì thế lại hỏi:
- Chúng mình về rồi à? Tiểu Vân, Phỉ Phỉ, không phải bọn mình
đang ở quán bar Lam Điều sao? Sao lại về nhà rồi?
-Hừ, đây đều là do cái thằng Lâm Phong chó chết kia đấy.
Nhị tiểu thư hừ một tiếng, nói.
-Mộng Lâm, đều tại tên khốn Lâm Phong cho cậu uống thuốc gây ảo giác, sau đó cậu liền ngất xỉu. May mà Tiểu Ngốc Ngốc tới kịp,
cứu được cậu. Nếu không chúng mình cũng không biết Lâm Phong sẽ làm gì với cậu nữa.
Tô Phi phẫn nộ nói.
Trần Mộng Lâm nghe xong sắc mặt chợt tái nhợt, cô sợ hãi nói to:
-Vậy, vậy rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Tên, tên khốn Lâm Phong kia cuối cùng có làm gì không?
Tiểu Lâm, bây giờ không sao rồi. Em không đề phòng uống phải thuốc
gây ảo giác của Lâm Phong, cho nên hôn mê bất tinh. Những chuyện
xảy ra em không biết, nhưng yên tâm đi. Lâm Phong ngoài việc bỏ
thuốc mê em thì chưa kịp làm gì khác, bởi vì anh không cho hắn
cơ hội đó. Giờ em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì
nữa rồi.
Sở Phàm dịu dàng nói.
- Tiểu Lâm, Tiểu
Sở nói đúng đó. Giờ đã không có chuyện gì nữa rồi, em yên tâm nghỉ ngơi cho tốt đi, về sau đi chơi đừng tùy tiện bắt chuyện
với mấy tên đàn ông xa lạ. Tiểu Vân, Phỉ Phỉ, các em cũng thế. Bên ngoài rối ren như vậy, các em phải biết tự bảo vệ mình.
Đại tiểu thư nói.
- Dạ, bọn em biêt rồi, chị Kỷ.
Trân Mộng Lâm nói xong bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, nói:
- Mình nhớ ra rồi. Lúc ấy ở quán bar tự nhiên mình thấy đầu
óc choáng váng. Sau đó Lâm Phong kéo mình đi khiêu vũ, mình từ
chối nhưng vẫn bị hắn lôi đi. Nhưng chuyện sau đó mình không còn nhớ gì nữa.
- Đúng vậy, Lâm Phong kéo cậu ra sàn nhảy.
Sau đó Tiêu Ngốc Ngốc xuất hiện, đánh cho thằng chó ấy lên bờ
xuống ruộng.
Nhị tiểu thư càng nói càng hưng phấn.
-Mộng Lâm, cậu không thấy được chứ lúc đó Tiểu Ngốc Ngốc dũng mãnh phi thường, thật sự đáng tiếc đó. Tiểu Ngốc Ngốc liên tục
đánh ngã liền mười mấy người. Đúng rồi, Tiểu Ngốc Ngốc còn
đánh gãy chân Lâm Phong nữa đấy, coi như trả thù cho cậu rồi.
Trần Mộng Lâm nghe xong nhìn Sở Phàm đầy cảm kích,nhẹ nhàng nói:
-Anh Sở, cám ơn anh!
-Ha ha, ơn huệ gì chứ. Em không sao là tốt rồi. Mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi đi tắm một cái đã.
Sở Phàm gãi gãi đầu rồi đi ra ngoài.
Hắn sợ mình tiếp tục đứng ở đó, Trần Mộng Lâm sẽ lại nhớ ra
chuyện đã phát sinh trong phòng xông hơi, nếu thế thì không hay
rồi.
-Anh Sở sao cả người ướt đẫm vậy? Thật là kỳ quái.
Trần Mộng Lâm nhìn bóng dáng Sở Phàm, không kìm nổi thấp giọng nói.
-Cậu tóc ướt hết, quần áo không còn, thể này mới là kỳ quái đó. Nhị tiểu thư thốt lên.
Trần Mộng Lâm lúc này mới để ý thấy tóc mình đã ướt hết. Cô ngạc nhiên nói:
-Ơ, lạ thật, sao tóc mình ướt thể nhỉ?
-Chuyện này chúng mình không biết, nếu muốn biết thì đi hỏi Tiểu
Ngốc Ngốc ấy. Tóm lại Tiểu Ngốc Ngốc và cậu ở trong phòng
tắm gần một tiếng, cũng chàng biết Tiểu Ngốc Ngốc dùng phương pháp gì mà giải được chất độc G trên người cậu, sau đó cậu
liền tỉnh lại.
Tô Phỉ nói.
Trần Mộng Lâm nghe vậy
rơi vào trầm tư. Đột nhiên cô thoáng nhớ ra một vài cảnh tượng
trong căn phòng xông hơi. Cô mơ hồ nhớ cô và Sở Phàm ôm chầm lấy nhau. Lúc ấy cô rên rỉ, thở hổn hển, hơn nữa cô còn nhớ rõ
lúc ấy cơ thể mình hoàn toàn trần trụi. Nghĩ tới đây Trần
Mộng Lâm đó bừng hai má, nhìn như ráng chiều vậy, thẹn thùng
mê người.
Dì Mi coi như là người từng trải, nhìn thấy
biểu tình trên mặt Trần Mộng Lâm, trong lòng cũng mơ hồ đoán
được vài phần, dịu dàng nói:
-Tiểu Lâm, cháu vừa mới
tỉnh lại, thân thể còn rất yếu. Nghỉ ngơi cho tốt đi đã, không
nên nghĩ nhiều, biết không?
Trần Mộng Lâm sắc mặt đó bừng nhìn dì Mi gật đầu.
-Chúng ta ra ngoài cho tiểu Lâm nghỉ ngơi đi.
Đại tiểu thư nói.
Sau khi mấy người đại tiểu thư đã đi khỏi, Trần Mộng Lâm nằm trên
giường không tài nào ngủ nổi, trong lòng như dậy sóng, hình
ảnh trong phòng xông hơi cứ tự động lập đi lập lại trong đầu
cô. Cô cố hết sức nhớ lại nhưng ngoại trừ những đoạn ngắn tới đáng thương ra thì không thể nhớ được gì thêm. Tuy nhiên chi mấy đoạn ngắn ngủi kia thôi cũng đã đủ để khiến Trần Mộng Lâm
ngượng ngùng vô cùng. Cô cũng không rõ nhưng đoạn kí ức này có phải là sự thực hay không. Nếu là sự thực, vậy là cô trần
truồng ở trong gian phòng xông hơi đó với Sở Phàm. Trời ơi, nếu người khác mà biết chuyện này thì mình phải gả cho Sở Phàm
sao?
Tuy nhiên khi nhớ tới những đoạn ký ức ngắn ngủi
này Trần Mộng Lâm cũng thấy có cảm giác khác thường. Đặc
biệt là khi nhớ tới lúc mình và Sở Phàm ôm chặt lấy nhau, hôn nhau thì loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, trong lòng như có lửa thiêu đốt. Cô cảm thấy mình có một loại khát vọng —
khát vọng lặp lại những điều này với Sở Phàm.
-Không được, mình phải tìm cơ hội hỏi anh Sở, xem rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.
Trần Mộng Lâm trong lòng thầm nghĩ.