Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 143: Chương 143: Trầm Mộng Lâm ý loạn tình mê




Nhị Tiểu Thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đang được tiếp viên quán bar dẫn đến một gian phòng cao cấp xa hoa. Lúc nhị tiểu thư và hai bạn gái đi vào quán bar, rất nhiều nam sinh đều bị hớp hồn. Tuy nhiên những người này đều biết các cô gái là bạn của Lâm Phi Dật, trong đó lại có đối tượng mà Lâm Phi Dật đang theo đuổi cho nên các nam sinh đó mới không chủ động tiếp cận, tránh việc khách lấn át chủ nhà.

Nhị tiểu thư và hai bạn ngồi xuống, gọi một ít đồ ăn uống vặt cũng là lúc Lâm Phi Dật và Lâm Phong đi tới. Lâm Phi Dật giới thiệu với các cô anh họ Lâm Phong của mình đồng thời giới thiệu nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ cho Lâm Phong.

Trong quá trình giới thiệu, Lâm Phong kín đáo quan sát ba thiếu nữ. Lúc ánh mắt gã dừng ở nhị tiểu thư thì sắc mặt Lâm Phong cũng không khỏi ngẩn người ra. Nhị tiểu thư thanh thoát xinh đẹp vượt xa trí tưởng tượng của gã. Khó trách Lâm Phi Dật si mê Kỷ Tiêm Vân đến như vậy. Cô gái này thật sự xinh đẹp như tiên nữ giáng phàm.

Tiếp theo, ánh mắt của Lâm Phong chuyển hướng đến Trầm Mộng Lâm, xảo diệu lúc ấy Trầm Mộng Lâm cũng đảo mắt nhìn gã, tim gã nhất thời nhảy rộn lên. Trầm Mộng Lâm mặt mày xinh đẹp yêu mị toát ra một sự quyến rũ làm gã hồn xiêu phách lạc. Gã không tự chủ nghĩ đến mối tình đơn phương với Lâm Hiểu Tình. Lâm Hiểu Tình xinh đẹp quyến rũ thậm chí còn gợi cảm hơn, ngay trong giấc mơ thậm chí gã cũng mơ thấy bóng dáng của Lâm Hiểu Tình. Tiếc là từ trước gã vẫn không có cơ hội mà nay thì lại càng không. Hết thảy các chuyện này gã đều quy tội cho Sở Phàm hết.

Lâm Hiểu Tình xinh đẹp quyến rũ giống như bóng ma luôn luôn quanh quẩn trong đầu gã. Mà giờ phút này Trầm Mộng Lâm tương tự như vậy cũng khơi dậy trong gã cái cảm giác kích thích tình dục tương đương. Gã đã từng phong lưu với không ít cô gái tuy nhiên chưa có cô gái nào có vẻ xinh đẹp yêu mị kiểu hồ ly như Trầm Mộng Lâm. Hơn nữa dáng người eo thon mông nở làm gã nghĩ thầm vui thú với cô gái này khẳng định là rất sung suớng.

Gã trong lòng hạ quyết tâm đêm nay nhất định phải chăm sóc tốt Trầm Mộng Lâm.

Cuối cùng gã nhìn về phía Tô Phỉ. Tô Phỉ dáng người cao gầy đầy đặn, gợi cảm, xinh đẹp lại một lần nữa làm gã kinh hãi. Khuôn mặt của cô gái này có đủ mọi các nét của một cô gái phương Tây. Nước da gợi cảm màu lúa mạch trắng ngà, dáng người mĩ miều, xinh đẹp của một cô gái lai khiến Lâm Phong trong lòng thầm than thở. Gã không hiểu sao vận may hôm nay của mình tốt đến như vậy lại gặp được hai cô thiếu nữ quyến rũ xinh đẹp. Tâm trí gã liên tục kích động, dường như Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ đã nằm trong bàn tay của gã rồi.

Kỳ thật Lâm Phong làm sao không để ý đến dung mạo mĩ miều của nhị tiểu thư cơ chứ? Tuy nhiên em họ gã, Lâm Phi Dật đã có ý định rồi nên gã phải thôi, chuyển hướng mục tiêu đến Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ.

Lâm Phong cầm lấy ly rươụ giơ lên tao nhã nói:

- Đêm nay em họ tôi tổ chức dạ tiệc này. Tôi xin được của người phúc ta một chút, mời các người đẹp một ly nào.

Lâm Phong nói xong liền uống một hơi cạn sạch, rồi tiếp theo cười nói:

- Em họ tôi từ nhỏ đến lớn chỉ biết đến học hành, rất ít tiếp xúc với người ngoài. Hôm nay được tiếp xúc với các bạn đại học của em mình, từ đáy lòng tôi cảm thấy rất phấn khởi. Tiểu Dật tuy nói từ nhỏ sinh hoạt trong một gia đình giàu có nhưng cũng không có chút nào tỏ vẻ công tử ngạo mạn kiêu căng, điều đấy tôi xin được đảm bảo. Tuy nhiên Tiểu Dật cũng là người, đặc biệt là giao tiếp với khác phái có thể có điểm khiếm khuyết. Vì vậy nếu Tiểu Dật có chỗ nào không đúng thì các bạn cũng không cần giữ ý, tự nhiên phê bình. Hắn nhất định sẽ khiêm tốn lắng nghe để sửa đổi đấy.

- Điểm đấy chúng tôi cũng nhìn không ra. Tôi xem Lâm Phi Dật cũng không phải là người chỉ biết đến học hành mà không biết giao tiếp đâu.

Tô Phỉ cười nói.

- Đừng nói đến các bạn, ngay đến bản thân tôi cũng cảm giác rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ thu hoạch lớn nhất của em tôi sau khi vào trường đại học là phương diện giao tiếp với người khác. Hơn nữa, Tiểu Dật là một thanh niên chất phác nên tôi hi vọng nó và các bạn có thể tiếp tục duy trì tình bạn. Đặc biệt là Kỷ Tiêm Vân, Tiểu Dật trước mặt mọi người nhắc rất nhiều đến cô, đêm nay mới có cơ hội gặp mặt. Tuy nhiên trăm nghe không bằng một thấy, nhìn thấy cô tôi mới hiểu được vì sao Tiểu Dật hay nhắc tên cô trước mọi người nhiều như vậy.

Lâm Phong nhìn Kỷ Tiêm Vân, cười nói.

- Anh cũng không nên để ý nhiều. Tôi với Lâm Phi Dật đơn thuần chỉ là bạn bè thôi.

Nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm Phong, Kỷ Tiêm Vân vội vàng nói.

- Ha ha, mặc kệ nói như thế nào. Cô có thể xem Tiểu Dật là bạn bè cũng là hồng phúc của nó rồi.

Lâm Phong nói xong chuyển hướng sang Lâm Phi Dật nói:

- Tiểu Dật, em phải cố giữ gìn nghe chưa.

- Em, em biết rồi.

Lâm Phi Dật nhìn về Kỷ Tiêm Vân, mồm lắp ba lắp bắp.

Tiếp theo Lâm Phong ngầm ra hiệu cho Lâm Phi Dật, để Lâm Phi Dật ngồi cạnh tiếp chuyện Kỷ Tiêm Vân, còn gã ngồi xuống cạnh bên Trầm Mộng Lâm.

Lâm Phong lại lấy cho mình ly rượu, nói giọng hơi than thở:

- A, buổi tiệc tối hôm nay tôi nghĩ không có hợp với tôi. Khách mời tại buổi tiệc của Tiểu Dật đa số là các thanh niên mười tám, mười chin tuổi, toàn thanh niên trẻ tuổi. So với các bạn, có vẻ tôi hơi già. Sợ khi tiếp các bạn, tôi không có chuyện gì nói thì cũng tẻ nhạt, như vậy không tốt. Tuy nhiên em họ tôi tổ chức buổi dạ tiệc này, tôi là anh dĩ nhiên phải tới giúp. Ví dụ bố trí hội trường, sắp xếp các tiết mục, phụ trách bảo vệ …

- Anh không phải cũng đang rất trẻ tuổi sao? Tôi đoán anh mới khoảng 20 tuổi, làm gì mà đã già? Với lại anh đẹp trai như thế, bất kể tham gia buổi tiệc nào thì cũng không cô đơn lắm đâu.

Trầm Mộng Lâm chớp đôi mắt to tròn nói.

- Ha ha, không dám dối cô. Tiệc tối loại này tôi rất ít tham gia. Có thể các cô nghĩ rằng tôi rất lỗi mốt, nhưng sự thật là cho dù muốn tôi cũng không có thời gian để tham dự. Tôi rất bận do công ty của tôi mới được thành lập.

Lâm Phong trong lòng biết rõ rằng muốn bắt chuyện được với Trầm Mộng Lâm, Tô Phỉ, muốn làm các nàng yên lòng thì phải thể hiện một tác phong của một người có triển vọng. Không thể để cho các cô gái này biết chính mình cũng là một gã phong lưu già đời. Như vậy các cô gái xinh đẹp này mới mắc câu được.

- Ồ, anh trẻ như vậy mà đã thành lập được công ty của chính mình ư?

Tô Phỉ ngạc nhiên hỏi.

- Có gì đáng ngạc nhiên, so với các doanh nhân khác thì có đáng giá gì. Mục tiêu của tôi cũng không có gì lớn, chỉ nghĩ rằng mình đang trẻ nên muốn phấn đấu một chút tránh sau này hối tiếc.

Lâm Phong cảm thán thốt, nghe như là lời tâm huyết.

Nghe vậy, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ đều nhìn gã với một ánh mắt khác. Tất cả hai cô đều cho rằng gã là một thanh niên có ý chí, khác với đại đa số thanh niên khác chỉ biết chơi bời nơi quán xá.

Lâm Phong quan sát và như mở cờ trong bụng. Bởi tình hình phát triển theo hướng mà gã mong đợi. Tim của gã xao động không yên. Dù sao Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ cũng là số một trong số cực phẩm mỹ nữ.

Lâm Phong tính toán trong lòng nên thu phục người nào trước? Gã liếc mắt sang Trầm Mộng Lâm ngồi một bên, ánh mắt dừng ở bộ ngực cao vút của cô gái. Gã phấn khích trong lòng, nghĩ thầm trước hết phải hạ gục cô gái xinh đẹp này trước.

Vừa lúc này, trên sàn nhảy quán bar biểu diễn tiết mục ảo thuật cực hấp dẫn do ảo thuật gia nổi tiếng ở nước ngoài được Lâm Phi Dật mời đến. Tiết mục ảo thuật đặc sắc vô cùng, vượt quá sự tưởng tượng, các tràng pháo tay tán thưởng cứ liên tục liên tục.

Nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm, Tô Phỉ, ba cô gái đứng cả dậy xem biểu diễn, liên tục ô, a những tiếng ngạc nhiên trầm trồ thán phục.

Lúc này, Lâm Phong mượn cớ đi ra ngoài. Hắn đi đến quầy bar phía trên, ném ra một cái danh thiếp, gọi tới một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi chạy đến hỏi:

- Anh Lâm, anh tìm tôi có việc gì?

- Ở đây chú em có cái gì làm thuốc mê không?

Lâm Phong hạ giọng hỏi nhỏ.

- Còn có một chút GHB.

Người trẻ tuổi nhỏ giọng đáp.

- Có nước G hả? Thật sự quá tốt rồi. Lấy một ít cho anh ngay.

Lâm Phong nói.

Một lúc sau, gã thanh niên kia cầm một bình dung dịch tạo ảo giác GHB đưa cho Lâm Phong. Lâm Phong nhận lấy rồi quay người đi vào phòng dạ hội.

Chương trình ảo thuật vẫn đang được tiếp tục. Ba cô gái nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng đang chăm chú theo dõi. Lâm Phong đi vào, ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ thừa dịp mọi người không để ý lén đổ một ít nước G vào trong đồ uống của Trầm Mộng Lâm. Sau khi thực hiện xong, Lâm Phong hưng phấn vô cùng. Bởi vì nước G này chính là loại “mê gian thuỷ”, không màu không vị. Các cô gái sau khi uống loại này, trong vòng mười phút sẽ bị tác động tâm lý mãnh liệt ngay lập tức, trong đầu chỉ còn cảm giác hưng phấn, kích thích từ từ mê muội đi. Hơn nữa sau khi tỉnh dậy sẽ bị mất một đoạn trí nhớ. Tức là trong quá trình mê muội này, bất kể chuyện gì phát sinh sau cũng không nhớ nữa. Một số nam nhân đồi bại thường sử dụng thuốc này để gây hại các cô gái ở các buổi tiệc đêm.

Lúc này, Lâm Phong đem loại nước G này bỏ vào cốc Trầm Mộng Lâm cũng chính là vì mục đích như thế.

Ảo thuật cuối cùng cũng kết thúc. Trầm Mộng Lâm và các cô gái lại lần nữa ngồi xuống ghế sofa. Các cô vẫn còn bàn tán các tiết mục ảo thuật hấp dẫn vừa rồi. Lâm Phong cũng không vội, gã lẳng lặng ngồi ở một bên chờ đợi Trầm Mộng Lâm cầm cái cốc đã bị bỏ thuốc lên uống.

Có lẽ là Trầm Mộng Lâm tranh luận hơi nhiều, có cảm giác khát nước. Vì thế nàng không hề phòng bị nâng cốc lên, uống một ngụm vào miệng. Tiếp theo nàng lại hạ cốc xuống và tiếp tục bắt chuyện cùng nhị tiểu thư và Tô Phỉ. Tất cả các hành động này đều được Lâm Phong theo dõi. Lúc Trầm Mộng Lâm cầm cốc lên uống, gã kích động trong lòng, dục vọng trong người không thể kiểm chế được bộc phát ra bởi vì kế hoạch của gã đã được thực hiện, Trầm Mộng Lâm đã uống cốc nước đã pha nước G của gã. Việc gã cần làm là chờ đợi, đợi Trầm Mộng Lâm ngấm thuốc.

Lâm Phong nhìn thời gian, đã năm sáu phút qua đi. Lúc này thân thể Trầm Mộng Lâm đã bắt đầu có chút phản ứng.

Quả thực Trầm Mộng Lâm có cảm giác người mình nóng lên, nét mặt bắt đầu có vẻ kích động. Hơn nữa cô thấy không ngờ mình có cảm giác ham muốn tình dục trỗi dậy, không tự chủ được nghĩ ngay đến chuyện nam nữ. Cô cố gắng không nghĩ đến, nhưng đầu óc không nghe cô sai khiến, cùng lúc đó thân thể cô trỗi dậy cảm giác thèm muốn, hưng phấn. Đột nhiên cô có khát vọng mong muốn có một người đàn ông vuốt ve mình, thậm chí là tiếp tục kích thích mình hơn nữa.

Lúc này, gương mặt xinh đẹp của cô trở nên đỏ ửng, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập, các chỗ trống trong đầu chỉ toàn là ham muốn -- hưng phấn, hưng phấn, hưng phấn!

Bất kể một sự thay đổi nào của Trầm Mộng Lâm đều được Lâm Phong âm thầm quan sát. Gã biết lúc này Trầm Mộng Lâm đã bị ngấm thuốc.

Lâm Phong thấy thời cơ đã chín muồi, gã nói:

- Trầm Mộng Lâm, tôi mời cô nhảy một điệu nhé?

Trầm Mộng Lâm mơ mơ màng màng nghe được có người mời cô khiêu vũ. Cô muốn từ chối nhưng trong lòng lại đang có khát vọng được một người đàn ông ôm. Cô cũng không biết bây giờ nên làm gì cho đúng.

Mà Lâm Phong cũng không đợi câu trả lời của cô, trực tiếp kéo tay cô ra sàn nhảy. Cô muốn kháng cự lại nhưng không thể, vì vậy bị Lâm Phong dẫn lên sàn khiêu vũ.

Trầm Mộng Lâm bị Lâm Phong kéo lên sàn khiêu vũ, nhị tiểu thư và Tô Phỉ trong lòng cũng hơi ngạc nhiên. Các cô đơn giản chỉ nghĩ chắc là Trầm Mộng Lâm cùng khiêu vũ với Lâm Phong một điệu thôi, nên cũng không để ý nhiều nữa.

Các cô đâu biết lúc này đầu óc Trầm Mộng Lâm trống rỗng, dục vọng tăng vọt, thân thể hưng phấn vô cùng, hơn nữa đầu óc nàng cảm giác mê muội buồn ngủ. Lúc này cô đúng là ý loạn tình mê, giống như một con sơn dương đang chờ bị làm thịt, không có sức kháng cự.

Lâm Phong đem Trầm Mộng Lâm kéo lên sàn nhảy, tay vòng qua ôm vòng eo mềm mại của Trầm Mộng Lâm. Thân thể của Trầm Mộng Lâm lúc này đang bị kích thích mạnh lại bị hành động như vậy của Lâm Phong khiến nàng không tự chủ được phát ra một tiếng thở dốc “ưm” nghe thật mê người.

Động thái này lại khiến cho Lâm Phong càng thêm háo hức. Gã nhìn chằm chằm vào đôi mắt say lờ đờ khép hờ, cặp môi anh đào đỏ tươi, dung mạo quyến rũ của Trầm Mộng Lâm. Tiếp theo lại nhìn vào hai quả đào tiên cao vút trắng ngần của cô gái, Lâm Phong thấy miệng khô khốc, lửa dục bốc lên. Gã liền vươn tay phải chụp thẳng vào bộ ngực săn chắc cao vút của Trầm Mộng Lâm…

Đúng lúc tay phải của Lâm Phong vừa vươn ra, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt vai phải của gã, giống như năm ngón tay bằng thép bóp chặt vai phải của gã làm toàn bộ cánh tay trong nháy mắt mất sự điều khiển, không thể cử động được.

Lâm Phong trong lòng kinh hãi. Cảm giác này giống như là cảm giác trước đây Lâm Phong bị kiềm chế khi gã giằng co với Lâm Hiểu Tình. Gã chợt nghĩ đến người kia, cái người mà gã luôn thống hận muốn tiêu diệt. Đêm nay gã đã chuẩn bị tỉ mỉ bố trí các cạm bẫy để chờ đợi người kia, chẳng lẽ chính là hắn đã đến đấy ư?

Nếu người tới thực sự là người đấy, Lâm Phong trong lòng đúng là rất cao hứng. Bởi sự chuẩn bị tỉ mỉ của gã sẽ không bị uổng phí. Gã chờ đợi mãi cơ hội này, cơ hội người kia đến. Gã đã chuẩn bị tốt cạm bẫy chờ người kia chui vào.

Lâm Phong trong lòng nghĩ vậy liền quay đầu lại để xem người đó có phải là người mà gã đang chờ mong không.

Như vậy người đến cứu viện đúng lúc là ai đây?

Trầm Mộng Lâm ý loạn tình mê được giải quyết thế nào?

Tam Quốc hồi sau sẽ rõ nhá cả nhà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.