Triệu Hoa đi thang máy lên lầu ba của khách sạn Vạn Hào. Sau khi ra khỏi thang máy thì có ngay lễ tân đến đón, hỏi han rõ ràng rồi dẫn đường đưa đến lô ghế 3166.
Triệu Hoa đi tới lô ghế số 3166 thì gõ gõ rồi
đẩy cửa vào. Đi vào trong, liếc mắt một cái anh đã thấy ngay Hà Trường
Thanh. Có điều là bên cạnh Hà Trường Thanh còn có một người đàn ông
khoảng hơn sáu mươi tuổi nhưng tinh thần sáng láng. Anh nhận ra người
đàn ông này chính là Lam Chính Quốc, chủ tịch của Tập đoàn Lam Thị. Hóa
ra vị khách mời thần bí mà Hà Trường Thanh nói lại chính là Lam Chính
Quốc.
- Giám đốc Triệu tới rồi. Ha ha, đến đây, mời ngồi, mời ngồi.
Hà Trường Thanh đứng dậy, rất niềm nở chào hỏi.
- Cảm ơn Hà tổng. Không cần khách sáo. Trên đường đông quá, đến chậm, áy náy quá.
Triệu Hoa cũng khách sáo đáp lại.
- À, không việc gì đâu. Tối nay giám đốc Triệu có thể đến gặp là đã nể mặt tôi rồi.
Hà Trường Thanh ha hả cười nói, rồi chuyển hướng, giới thiệu Lam Chính Quốc đang ngồi bên cạnh với Triệu Hoa:
- Đúng rồi, giám đốc Triệu. Vị này chính là chủ tịch của Tập đoàn Lam
Thị, Lam Chính Quốc tiên sinh. Lam tổng và ba cậu cũng từng có quen
biết. Đêm nay nói đúng ra là Lam tổng hẹn gặp cậu đấy.
- Vậy à.
Hóa ra ngài chính là Lam Chính Quốc tiên sinh. Ngưỡng mộ đã lâu! Không
sớm nhận ra Lam tổng thật là chẳng ra sao cả. Ngại quá.
Triệu Hoa vội vàng nói.
- Ha ha, không sao đâu. Có gì mà ngại. Tính ra thì tôi và ba cậu cũng đã
quen biết nhau mười mấy năm rồi. Ông ấy đột ngột qua đời làm tôi cũng
rất bàng hoàng. Nhưng tôi cảm thấy áy náy nhất là không thể đến dự đám
tang của ba cậu được.
Lam Chính Quốc dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Đêm nay tôi cố ý mời cậu lại đây, thứ nhất là để mọi người gặp mặt
nhau, nói thế nào thì cậu cũng là con trai của bạn cũ. Thứ hai nữa là
bàn với cậu một số nghiệp vụ kinh doanh, để sớm hoàn thành tâm nguyện
của ba cậu khi còn sống.
- Tâm nguyện của ba tôi ư?
Triệu Hoa nao nao, giọng điệu kinh ngạc hỏi lại.
Trong lòng anh biết rõ rằng cái chết không bình thường của ba mình và Lam
Chính Quốc có liên quan lằng nhằng, mờ ám. Nói không chừng Lam Chính
Quốc có thể chính là thủ phạm hại chết ba mình. Nhưng trong lòng anh vẫn ghi nhớ lời dặn dò của Sở Phàm, nhất định phải để sắc mặt tự nhiên,
không thể xúc động liều lĩnh được. Bởi vậy, trong lòng anh vẫn âm thầm
đè nén sự oán hận đối với Lam Chính Quốc, hết sức cố gắng để giọng nói
của mình được bình thường. Nhưng mà khi nghe Lam Chính Quốc nói là
nguyện vọng khi còn sống của ba mình gì gì đó thì anh không kìm nổi mà
thốt lên đầy kinh ngạc.
Lam Chính Quốc thản nhiên liếc mắt nhìn Triệu Hoa, trầm ngâm nói:
- Nguyện vọng lớn nhất khi còn sống của ba cậu chính là làm cho Công ty
Bất động sản Kim Khoa phát triển thành một công ty bất động sản lớn nhất của cả nước. Chỉ tiếc là cho đến tận lúc lâm chung, tâm nguyện to lớn
này của ông ấy vẫn không thể thực hiện được. Thật là đáng tiếc!
- Thế à.
Triệu Hoa nghe xong thầm nghĩ: “Hóa ra cái gọi là nguyện vọng lớn nhất khi
còn sống của ba mình mà Lam Chính Quốc nói chỉ là như thế”. Nhưng mà anh cũng đã từng nhiều lần nghe ba mình đề cập đến mong muốn Công ty Bất
động sản Kim Khoa phát triển lớn mạnh, vượt hẳn lên trên Công ty Bất
động sản Quốc Cảnh. Cho nên câu nói của Lam Chính Quốc như vậy thì cũng
không sai.
Giọng điệu Lam Chính Quốc chợt trở nên thân mật, hỏi han:
- Tiểu Triệu à, cậu làm con có phải là nên có nghĩa vụ hoàn thành tâm nguyện của ba mình hay không?
Triệu Hoa thản nhiên đáp:
- Tôi tin tưởng rằng công ty sẽ ngày càng phát triển dưới sự lãnh đạo của Hà tổng, sẽ có một ngày vượt trước Công ty Bất động sản Quốc Cảnh.
- Không cần ‘sẽ có một ngày’ đâu. Công ty Bất động sản Kim Khoa bây giờ
hoàn toàn có năng lực đuổi kịp và vượt qua Công ty Bất động sản Quốc
Cảnh để trở thành công ty bất động sản lớn nhất toàn quốc được rồi.
Lam Chính Quốc trầm giọng nói, ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn.
Triệu Hoa nhìn nhìn Hà Trường Thanh, lại nhìn nhìn Lam Chính Quốc, trong lòng không hiểu được hai người này định làm cái gì. Đối với sự phát triển
của công ty thì bây giờ anh đã không còn quan tâm gì nữa rồi. Mà cho dù
có quan tâm thì cũng vô dụng. Trong tay không có thực quyền, cho dù có
quan tâm đi chăng nữa thì cũng không có năng lực phát triển công ty.
Triệu Hoa thản nhiên nói:
- Thực lực của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh rất hùng hậu, vẫn là công
ty bất động sản lớn nhất cả nước. Muốn Công ty Bất động sản Kim Khoa có
thể lập tức trở nên siêu việt hơn chỉ sợ là không có khả năng đâu.
Lam Chính Quốc cười phá lên, nói:
- Ha ha, Tiểu Triệu, câu ấy của cậu sai rồi. Chẳng lẽ gần đây cậu không
lưu ý đến tin tức về Công ty Bất động sản Quốc Cảnh hay sao? Không nằm
ngoài dự đoán của tôi đâu, trong vòng một tháng thôi, tất cả các công
trình trên toàn quốc của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh sẽ đóng băng
hết, dẫn đến nguy cơ Quốc Cảnh phá sản hoàn toàn. Nếu sau đó, công ty
Kim Khoa có thể nắm bắt được cơ hội hiếm có này, hăng hái đứng lên thì
chẳng phải là Kim Khoa sẽ vượt xa, vượt xa cả Quốc Cảnh hay sao?
Đối với tình hình sắp tới của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh thì Triệu Hoa
đương nhiên cũng biết khá rõ. Điều anh thấy kỳ lạ là vì sao Lam Chính
Quốc lại lớn tiếng đưa ra nhận định chắc chắn rằng Quốc Cảnh sẽ phá sản
như vậy. Anh không kìm được, hỏi lại:
- Lam tổng dựa vào cái gì
mà nói rằng Công ty Bất động sản Quốc Cảnh cuối cùng sẽ phá sản? Cứ như
tôi thấy thì những vấn đề mà Quốc Cảnh gặp phải gần đây không đủ để làm
lung lay nền móng của công ty đó đâu.
- Nền móng căn cơ của Quốc
Cảnh còn rất sâu xa. Nhưng mặc kệ sâu xa đến mức nào, chỉ cần có người
nắm bắt được chặt chẽ thì nền móng có vững chắc hơn nữa cũng sẽ bị nhổ
bật gốc rễ lên, siêu cường Quốc Cảnh rồi cũng ngã lăn ra đất thôi, không phải sao?
Lam Chính Quốc nói với vẻ ý tứ sâu xa.
Triệu
Hoa vừa động tâm, mơ hồ nghĩ tới cái gì, nhưng bề ngoài anh vẫn không lộ ra vẻ gì khác lạ cả, tiếp tục đóng vai cậu ấm đần độn, nói:
-
Quốc Cảnh có phá sản hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Còn về
chuyện phát triển công ty thế nào thì đã có Hà tổng nắm giữ đại cục
trong tay. Tôi cũng chẳng giúp được cái gì cả, hữu tâm nhưng vô lực rồi.
Hà Trường Thanh nghe thế thì trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Ông ta
đương nhiên nghe ra ý tứ oán hận trong câu nói của Triệu Hoa là trực
tiếp ám chỉ rằng ông ta một tay chiếm giữ cả Kim Khoa, không để lại chút gì cho anh cả. Bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, Hà Trường Thanh nói:
- Giám đốc Triệu sao lại nói thế? Rất nhiều khía cạnh và quyết sách của công ty đều cần có ý kiến của giám đốc Triệu mà. Mà
trước kia, giám đốc Triệu đưa ra rất nhiều ý kiến quan tâm lo lắng đến
tình hình công ty. Giám đốc Triệu sao lại nói là không giúp được gì cả.
Lam Chính Quốc cũng nghe ra giọng điệu oán hận của Triệu Hoa. Lão hơi cười cười, nói:
- Tiểu Triệu à, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Công ty Bất động
sản Kim Khoa là do một tay ba cậu sáng lập ra. Sau khi ông ấy qua đời,
cậu không được lên làm chủ tịch công ty thì có phải là trong lòng cũng
có bất mãn phải không? Kỳ thật tôi là một cổ đông của công ty. Trong hội nghị cổ đông chúng tôi cũng đã từng nghĩ đến việc để cậu đảm nhiệm chức vụ chủ tịch của công ty, nhưng đồng thời chúng tôi cũng lo lắng là cậu
còn trẻ quá, cần phải được rèn luyện tu dưỡng thêm một thời gian nữa.
Cho nên chúng tôi mới để Hà Trường Thanh đảm nhiệm vị trí này. Cậu còn
cần rèn luyện thêm vài năm nữa, khi năng lực ở các phương diện đều thành thục thì đảm nhận vị trí này cũng không muộn mà.
Triệu Hoa nghe
thế thì cũng có động tâm, nhưng ngay lập tức, anh cũng âm thầm cười
lạnh. Lam Chính Quốc giả mù ra mưa làm anh cảm thấy thật ghê tởm.
Hà Trường Thanh cười cười, bồi tiếp:
- Giám đốc Triệu, cậu xem, Lam tổng cũng nói thế đấy. Cậu tuổi trẻ đầy
hứa hẹn, cho đến giờ vẫn là trọng điểm bồi dưỡng của công ty mà.
- Như vậy thì đúng là tôi phải cảm ơn Lam tổng nhiều rồi.
Triệu Hoa nói rồi lại đổi giọng hỏi:
- Đúng rồi, Lam tổng và ba tôi có quen biết nhiều năm, Lam tổng có biết khi ba tôi còn sống thì có kẻ thù nào không?
Khóe mắt Lam Chính Quốc hơi giật giật, thản nhiên hỏi lại:
- Tiểu Triệu sao lại hỏi thế?
- Tôi hoài nghi cái chết của ba tôi có vẻ kỳ lạ, dường như có người cố ý mưu hại.
Triệu Hoa nói rồi hai mắt nhìn thẳng Lam Chính Quốc.
Trong mắt Lam Chính Quốc hiện lên một vẻ không muốn ai biết, nhưng giọng điệu thì vẫn thản nhiên, nói:
- Vậy ư? Vì sao cậu lại cảm thấy như vậy? Cậu có suy nghĩ thế nào về cái chết của ba cậu?
Sở Phàm vẫn ngồi trong xe theo dõi cuộc nói chuyện của Triệu Hoa. Khi nghe thấy Hà Trường Thanh giới thiệu Lam Chính Quốc với Triệu Hoa thì khóe
mắt hắn nhíu lại. Quả nhiên như hắn đã dự đoán, khách quý thần bí mà Hà
Trường Thanh nói kia chính là Lam Chính Quốc.
Khi hắn nghe Hà
Trường Thanh nói rằng buổi hẹn đêm nay là Lam Chính Quốc chủ động mời
thì trong lòng hắn càng thêm khẳng định kẻ chủ mưu hại chết Triệu Thanh
chính là Lam Chính Quốc. Và bây giờ, lão ta đang muốn diễn lại trò cũ
với Triệu Hoa.
Hắn vẫn nghi ngờ là chỉ bằng vào một mình Hà
Trường Thanh thì tuyệt không dám tiến hành hành động mưu sát Triệu Hoa
như thế. Chỉ có thể là sau lưng Hà Trường Thanh còn có người ủng hộ ông
ta. Người này, đúng là Lam Chính Quốc. Nhưng sau lưng Lam Chính Quốc có
thể còn có ai khác nữa không? Trương Bằng có liên quan đến chuyện này
hay không? Dù sao, Trương Bằng, Lam Chính Quốc và Triệu Thanh cũng là ba góc của một tam giác vô cùng lằng nhằng và mờ ám.
Hắn lại nghe
đến cách đánh giá của Lam Chính Quốc về tình hình Công ty Bất động sản
Quốc Cảnh, khẩu khí khẳng định chắc chắn là Quốc Cảnh sẽ phá sản của lão lại khiến cho Sở Phàm càng thêm chắc chắn, người mua chuộc Tần Khải
chính là lão ta. Chính là Lam Chính Quốc lợi dụng Tần Khải tiết lộ các
thông tin bí mật của Quốc Cảnh rồi chống phá ác liệt mới khiến cho Quốc
Cảnh lâm vào nguy cơ bị khủng hoảng niềm tin như hiện nay.
Sở Phàm hừ lạnh:
- Hừ, cuối cùng thì Quốc Cảnh cũng phá sản. Lam Chính Quốc, từ ngày mai trở đi thì mày cứ chờ đó mà xem.
Lam Chính Quốc vội vàng diệt trừ Triệu Hoa như thế, chắc chắn là Triệu Hoa
đã phạm tới một khía cạnh lợi ích thiết thân nào đó của lão ta rồi. Rốt
cuộc là khía cạnh nào? Nếu chỉ là bởi vì Triệu Hoa phong phanh lộ ra
rằng anh ta đã biết một số tin tức có liên quan đến cái chết của ba mình thì sao? Liệu có thêm nhân tố nào khác thúc đẩy sát cơ của Lam Chính
Quốc đối với Triệu Hoa hay không?
Trong lòng Sở Phàm âm thầm nghĩ ngợi. Lúc này lại nghe thấy Triệu Hoa thẳng thắn nói rằng anh ta có
nghi ngờ là cái chết của ba anh ta là do người mưu hại, tiếp đó là câu
hỏi của Lam Chính Quốc, hỏi Triệu Hoa có ý kiến gì về cái chết của ba
mình không.
Sở Phàm tập trung lắng nghe, nghe thấy Triệu Hoa trả lời:
- Trừ kết quả giám định pháp y ra thì tôi cũng không có thêm bằng chứng
gì cả. Tôi chỉ hoài nghi trong lòng thôi. Đúng rồi, Lam tổng thấy cái
chết của ba tôi thế nào?
- Lúc ba cậu qua đời thì tôi còn đang ở
Thượng Hải. Cho nên những gì tôi biết về cái chết của ba cậu cũng chỉ
nằm trong giới hạn tin tức của báo chí mà thôi.
Lam Chính Quốc đáp, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Tiểu Triệu, có lẽ là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Ba cậu có thái độ
làm người chính trực, cũng không thấy có oán thù gì, làm sao lại có
người mưu hại ông ấy được? Cậu nghĩ ngợi nhiều quá rồi.
- Có lẽ là vậy!
Triệu Hoa đáp cho xong.
... ..... ..... ....
Bên này, Sở Phàm đang nghe Triệu Hoa và Lam Chính Quốc nói chuyện thì đột
nhiên di động đổ chuông, là Trần Thiên Minh gọi. Hắn vội nghe máy:
- Alo, Cục trưởng Trần ạ? Ông đã đến chưa?
- Ừ, tôi sắp đến khách sạn Vạn Hào rồi, tìm cậu ở đâu đây?
- Ông đỗ xe ở trên cái phố đối diện phía trước khách sạn Vạn Hào đi. Giờ tôi đi qua đó gặp ông luôn.