Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 70: Chương 70: Trình diễn giọng ca vàng.






Khu vui chơi giải trí Hào Thành là khu vực sang trọng, tráng lệ, người đông nườm nượp.

Sở Phàm dừng xe ở bãi đỗ xe rồi theo đại tiểu thư và nhị tiểu thư đi ra bên ngoài. Vừa lúc Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng xuống xe.

Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đi trước dẫn đường. Các nàng rất thông thạo trung tâm giải trí của giới thượng lưu này. Tầng một ở đại sảnh theo phong cách quán bar pha trộn, bên trong đó nam thanh nữ tú dạng tuổi choai choai đang ngồi ở các bàn uống rượu cũng có, mà vặn vẹo nhảy nhót cuồng nhiệt trên sàn nhảy theo tiếng nhạc xập xình cũng có. Tiếng nhạc ở vũ trường có tính kích động rất mạnh, làm cho người ta nghe xong cũng thấy rậm rực trong lòng.

Lúc đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, tứ đại mỹ nữ tới khu vui chơi giải trí của giới sành điệu này đã lôi kéo không ít sự chú ý của bọn thanh niên ở đây. Trong mắt bọn họ toát ra tham lam dục vọng không che dấu. Mấy tên choai choai trong số đó còn huýt sáo gọi đầy vẻ cợt nhả. Nhưng Tô Phỉ và các nàng đều không thèm để ý đến tiếng huýt sáo mời gọi của bọn này, mà lập tức đi về căn phòng hạng sang đã đặt trước.

Phòng hát hạng sang quả thực có hiệu quả cách âm cực tốt. Đóng cửa lại xong thì không hề nghe thấy mấy thanh âm tranh cãi ồn ào bên ngoài.

Các nàng gọi người phục vụ đến, kêu bia hơi, rượu vang đỏ và whisky. Lại kêu cả một đĩa hoa quả, đồ uống, đồ ăn vặt. Xem ra là các nàng dự định ăn chơi hoành tráng một bữa đây.

Nhị tiểu thư giành hát trước bài Ninh Hạ Xuyên của Lương Tĩnh Như. Tô Phỉ cầm míc cùng hát với nàng ca khúc nhẹ nhàng ngọt ngào này. Trên màn hình karaoke hiện lên từng lời ca:

“Trên bầu trời mùa hè êm ả tràn ngập các ngôi sao.

Trong lòng tưởng nhớ, tưởng nhớ đến khuôn mặt của anh.

Em có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Cũng có thể chỉ thương thầm nhớ vụng.

Cho đến khi em bắt gặp gương mặt ấm áp của anh.

Thì mới yên tâm say ngủ.

Lòng em là cả mùa hè êm ả.

Mùa hè ấy một mùa hè êm ả.

Anh đến Ninh Hạ vào ngày đó.”

Nhị tiểu thư và Tô Phỉ đều có giọng hát hay, hát lên giai điệu nhẹ nhàng ngọt ngào này rất êm tai.

Sở Phàm sảng khoái vỗ tay đôm đốp, lớn tiếng tán thưởng. Đại tiểu thư và Trầm Mộng Lâm cũng vỗ tay khen ngợi hai nàng.

Tiếp theo đó, Trầm Mộng Lâm hát bài “Em nguyện ý” của Vương Phi. Trầm Mộng Lâm xinh đẹp yêu mị, tiếng hát cũng mang theo âm sắc mị hoặc hồn người. Trình bày hoàn mỹ một ca khúc chan chứa thâm tình, đong đầy ai oán dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt Trầm Mộng Lâm ẩn hiện một cảm giác mê hoặc đắm say. Trong ánh đèn nhàn nhạt phảng phất trên dáng người nàng, chút cảm giác sầu thương mòn mỏi lại càng khiến cho người ta tiếc nuối, càng khiến cho người ta thương tâm.

Sở Phàm uống bia, nghe hát như si như ngốc. Bấy giờ, Tô Phỉ mới tới ngồi xuống bên cạnh hắn. Bởi vì ngồi gần quá nên Sở Phàm còn ngửi thấy cả mùi nước hoa gợi cảm quyến rũ trên người nàng. Đôi lúc cánh tay Tô Phỉ lơ đãng cọ nhẹ vào hắn cũng đủ để hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi của làn da của nàng. Đúng là cái kiểu câu dẫn gián tiếp kiểu như có như không thế này mới làm người ta suy tim nhất. Nhịp tim đập của Sở Phàm bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân.

- Không được uống bia. Lại đây, tôi với anh uống rượu.

Tô Phỉ nói xong mang tới hai cái ly đế cao, rót rượu vang đỏ vào, đưa một ly cho Sở Phàm, nói với giọng ra lệnh:

- Uống!

Sở Phàm nhận ly rượu, làm một hơi cạn sạch. Tô Phỉ thì lại nhâm nhi từng ngụm một, ánh mắt nhìn Sở Phàm có chút tiếu ý giảo hoạt.

- Cô, cô sao lại uống có mỗi ngụm nhỏ thế thôi?

Sở Phàm hỏi.

- Rượu vang đỏ thì phải uống thế này chứ. Ai như anh mồm to uống thả phanh, ha ha ha

Tô Phỉ cười phá lên đáp.

Sở Phàm nghe thế mà buồn bực, không ngờ là lại để ý đến Tô Phỉ làm gì, tự mình uống rượu một mình có hơn không. Nhưng Tô Phỉ giống như keo con voi bám chặt lấy hắn, tiếp tục sán đến, một tay chống cằm, hỏi:

- Hi hi, chả lẽ giận rồi sao?

- Không giận!

Sở Phàm nói rồi dịch mông sang phía bên kia. Bên đó chính là phía đại tiểu thư.

- Thế chúng ta lại uống tiếp nào.

Tô Phỉ nói xong rót cho Sở Phàm đầy một ly.

- Tôi không uống với cô. Chẳng công bằng gì cả.

Sở Phàm nói.

- Anh nói cái gì hả? Hừ, chả có hiểu biết thương hương tiếc ngọc gì hết. Tôi là con gái, anh đường đường là một đại nam nhân, lại còn so đo cái gì?

Tô Phỉ nói xong tay trái chợt nắm lấy tay Sở Phàm, nói tiếp:

- Rốt cuộc là anh uống hay không uống đây?

Sở Phàm lúc này đúng là đã phát hoảng lên vì sự mạnh bạo của Tô Phỉ, ngực nàng rõ ràng chạm hẳn vào sau lưng hắn. Giời đất thiên địa ơi, hắn cảm thấy sau lưng mình cứ như là chạm đến một núi bông mềm mại sung mãn vậy. Bố khỉ, cái cảm giác này thật là kích thích đến tiêu hồn!

May mà ánh sáng trong phòng mờ mờ, cho nên đại tiểu thư còn chưa để ý đến tình hình phía bên này. Hắn tuy rằng đã gần như ấn sát vào bộ ngực sung mãn ngạo nhân của Tô Phỉ kia nhưng cũng không dám lộn xộn. Sợ nhất là nếu lộn xộn gì mà đại tiểu thư chú ý đến thì khó ăn khó nói. Chẳng may nàng lại tương cho một câu xanh rờn “dụ dỗ bé gái vị thành niên” thì đúng là oan Thị Mầu!

Trên đời này làm một người đàn ông đã không dễ dàng gì. Mà làm một người đàn ông lại càng khó. Sở Phàm trong đầu rõ ràng vẫn ước ao vẫn tiếp tục cùng Tô Phỉ kích thích cọ xát thân mật tứ chi thế này, nhưng ngoài miệng lại mạnh mồm:

- Uống thì uống, sợ gì. Nhưng trước hết cô buông tay tôi ra đã.

Tô Phỉ trong mắt hiện lên thần sắc thắng lợi, thả cánh tay Sở Phàm ra, bưng chén rượu đưa cho hắn. Sở Phàm tiếp nhận chén rượu đành phải uống một hơi cạn sạch, uống đến nỗi hơi rượu cũng chả còn, lại còn ra vẻ rất phóng khoáng sảng khoái nữa.

Tô Phỉ nhìn thấy bộ dạng uống rượu sảng khoái của hắn, trong mắt cũng không kìm nổi một tia tán thưởng.

Lúc này Trầm Mộng Lâm hát xong, mọi người trong phòng đều vỗ tay tán thưởng. Trầm Mộng Lâm cười cười e thẹn, lại càng giống một tiểu hồ ly.

- Chị ơi chị hát một bài đi.

Nhị tiểu thư kéo tay đại tiểu thư, dụ dỗ.

- Các em cứ hát đi, chị chỉ nghe thôi.

Đại tiểu thư cười thanh nhã.

- Chị Kỷ, nghe Tiểu Vân kể là chị hát rất hay mà. Hát một bài cho bọn em nghe đi nào.

Tô Phỉ cũng tán vào.

- Chị này, chị xem đi này, em đã chọn cho chị bài này hay lắm, mau hát đi nào.

Nhị tiểu thư nói xong kéo đại tiểu thư đứng dậy.

Màn hình karaoke hiện lên ca khúc tiếp theo là “Em chỉ quan tâm đến anh” của Đặng Lệ Quân.

Đại tiểu thư không cưỡng lại được nhị tiểu thư, đành phải đứng lên cầm míc nói:

- Thế để chị khoe xấu vậy.

“Nếu không gặp anh, em sẽ đang ở nơi đâu.

Em sẽ sống như thế nào.

Nhân sinh phải chăng là không có gì đáng quý

Có lẽ chỉ biết rằng mỗi người

Từng ngày từng ngày

Không biết rằng có thể hay không

cũng có tình yêu như mật ngọt

Mặc cho thời gian trôi qua, em chỉ quan tâm đến anh thôi.

Cam tâm tình nguyện bị hơi thở của anh quyến rũ.

Đời người được có bao nhiêu

Có thể sống bên người tri kỷ

Mất đi tính mạng cũng không đáng tiếc

Cho nên em xin anh đừng để em rời xa.

Ngoài anh ra em không còn cả tâm hồn nữa

... ..... ..."

Khi tiếng ca của đại tiểu thư đã cất lên, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng. Âm thanh mềm mại dịu dàng cứ quấn quýt bên tai, rất là hay. Tiếng ca của đại tiểu thư không ngờ lại có ma lực làm cho người ta tĩnh tâm lại, giống như một dòng suối chậm rãi tưới tắm lên tâm hồn khô héo. Quả là tuyệt diệu thanh âm!

Bài hát xong, tất cả mọi người đều bừng tỉnh lớn tiếng khen hay. Quả thực đúng là đại tiểu thư hát rất hay, rất ngọt ngào.

Sau đó nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm lại hát thêm mấy bài nữa. Mà Tô Phỉ dường như cũng là cố ý, tiếp tục “chòng ghẹo” Sở Phàm.

Tô Phỉ lúc này đã dựa hẳn đầu lên vai Sở Phàm, bất chấp hơi rượu phả vào tai hắn, thì thầm nói:

- Tiểu hòa thượng, tất cả là tại anh. Anh thật là cái đồ xấu xa, chuốc rượu người ta say rồi đây này. Rồi anh sống cũng không yên được đâu.

Sở Phàm nghe xong thì chẳng nói chẳng rằng. Nhưng sự hấp dẫn của việc mỹ nữ Tô Phỉ tựa vào vai mình thì thực là một đòn trí mạng. Thử tưởng tượng mà xem, một mỹ nhân xinh đẹp nóng bỏng gợi cảm lại đi dựa vào người anh thì anh sẽ cảm thấy thế nào???

Đại tiểu thư dường như hai mắt hướng về phía Sở Phàm. Trong đầu hắn bỗng thấy thấy lùng bùng, hắn vội vàng nói:

- Tôi, tôi muốn hát.

Tô Phỉ nghe thấy thế thì vui vẻ, ngồi thẳng dậy vỗ tay nói:

- Hay đây hay đây, tôi phải nghe anh hát cái bài gì mà “nữ nhân là hổ” ấy nhỉ. Tiểu Vân kể là anh hát bài ấy hay lắm mà.

Sở Phàm bước tới chọn bài. Mọi người thấy hắn chọn bài hát lại là “Người đàn ông cô đơn” của Trương Học Hữu, trên mặt Tô Phỉ không khỏi có nét thất vọng vì biết chắc chắn là hắn không hát cái bài “nữ nhân là hổ” kia. Tuy nhiên, nàng cũng trở lại bình thường rất nhanh, nghe xem hắn ta hát thế nào cũng tốt.

Nhị tiểu thư thấy Sở Phàm bảo muốn hát đã vội vàng bịt kín tai. Đại tiểu thư thì nhìn hắn có vẻ hứng thú. Còn Tô Phỉ với Trầm Mộng Lâm thì lại rất tò mò.

Khi tiếng nhạc dạo trầm lắng có chút đau thương bắt đầu trên đầu karaoke, Sở Phàm dường như là cả người đắm chìm, say sưa trong tiếng nhạc trầm lặng bi ai đó. Rồi Sở Phàm cầm míc lên, bắt đầu hát:

“Bộn bề công việc lại thêm lúc giao thời”.

Một giọng kim trầm hùng đầy xúc cảm từ míc truyền ra lan tỏa khắp phòng. Tiếng hát trầm hùng lại pha lẫn chút bi thương, lại có sự vận dụng thành thạo độ rung âm ở câu hát đầu tiên vừa cất lên, tất cả mọi người đều cảm thấy như tiếng thánh ca

Nhị tiểu thư chớp chớp mắt kinh ngạc, hay tay đang bịt chặt tai buông lỏng lúc nào không biết.

Sở Phàm tiếp tục xuất thần hát:

“…Miễn cưỡng giao tiếp với mọi người chỉ để làm ra tiếng cười.

Về nhà mở máy tính ra

Cũng bắt chước kiếm tìm, bắt chước tâm sự cứ như thật

Trước giờ đều không biết ra sao lại mỗi người đi một đường.

Trước giờ đều sống cho qua ngày như thế

Đêm dài một tấm áo khoác tím

Bắt chước khiêu vũ, bắt chước ôm ấp, bắt chước được nắm giữ

Làm sao có thể có được giấc mộng trước mắt mình

Vẫn biết rằng tự tôn là rất đáng quý

Vẫn biết rằng người quay đi rồi sẽ vẫn có thể gặp lại được.

Vì sao lại cảm thấy không phải là điều tốt nhất.

Rõ ràng cũng không tin vào trời đất

Rõ ràng là sẽ không hối hận vì đã không nắm giữ được.

Rõ ràng là nếu như lại một lần nữa thì anh sẽ có thể nắm giữ được em.

Vì sao đêm nay anh không hiểu chia tay phiền muộn đến thế nào

... ..... ..."

Giọng kim trầm hùng đầy cảm xúc lan tỏa trong khắp phòng. Tiếng ca mạnh mẽ nhưng lại êm ái kia dường như pha trộn cả nỗi niềm bi thương và cả sự bất đắc dĩ, làm cho người ta nghe xong không nén nổi nỗi thương tâm.

Nhị tiểu thư và các nàng nghe tiếng hát của Sở Phàm, không ngờ trong lòng lại thấy thổn thức. Dưới ánh đèn mờ ảo, Sở Phàm giờ phút này lại có vẻ tang thương từng trải, giống như một người đàn ông đã trải qua trăm nỗi đau thương đang kể lại chuyện xưa trên sân khấu.

“Tại sao mình vĩnh viễn không thể hiểu được anh ta? Tại sao mỗi lần anh ta lại mang đến cho mình một cảm giác rung động khác nhau? Nghe tiếng hát của anh ta mà mình đau lòng quá. Rốt cuộc lại thì trước kia anh ta đã từng trải qua những chuyện gì cơ chứ”.

Nhị tiểu thư thì thầm tự hỏi, cứ như đang nói mê trong lúc mộng du.

“Giọng hát trầm hùng bi thương thật! Mình dám chắc là thằng cha này nhất định là đã trải qua rất nhiều chuyện. Mình tự dưng lại cảm thấy hắn ta thật là sành đời!”

Tô Phỉ cũng thì thà thì thào.

Trầm Mộng Lâm trầm lặng không nói, nhưng trong ánh mắt nàng lại có biểu tình sợ hãi tương tự. Nàng bắt đầu nhìn Sở Phàm với con mắt khác, nhưng cái nàng nhìn thấy gần như là chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Đại tiểu thư trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng nội tâm nàng liệu có bình tĩnh được như vẻ bề ngoài hay không? Đôi làn thu thủy nhìn Sở Phàm lại ẩn chứa một tia ý tứ sâu xa. Nàng bỗng nhiên cúi đầu xuống, khóe mắt hình như hơi ươn ướt. Liệu có phải là tiếng hát trầm hùng bi thương của Sở Phàm đã làm dấy lên sự đồng cảm trong lòng nàng, hay chỉ là vì nàng đang nghĩ đến những chuyện cũ trong lòng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.