Sở Phàm lạnh nhạt nhìn Trương thiếu, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo như dao
dần trở nên khó hiểu. Tâm trạng của Trương thiếu cũng từ từ trở nên nặng nề, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Vẻ hung ác thâm trầm ngày thường đã hoàn toàn không còn, trên khuôn mặt của gã lộ rõ vẻ lo lắng.
-
Mày muốn lợi dụng Trần Tuấn Sinh để giết tao, thực hiện cái trò mượn đao giết người. Sau đó sẽ đem hết tất cả trách nhiệm đổ cho hắn, như vậy
một mũi tên có thể bắn hai con chim. Không thể không thừa nhận rằng kế
sách của mày rất tuyệt hảo, rất thâm hiểm. Nhưng mày đã coi thường tao.
Đây chính là sai lầm lớn nhất của mày. Còn một sai lầm lớn không kém nữa chính là mày đã không phòng bị Trần Thiên Minh. Hai sai lầm này đã giết chết mày.
Sở Phàm ung dung nói tiếp:
- Nhưug cái mà khiến tao tức giận nhất chính là mày đã sai Từ Lãng giết chết A Thiến. A
Thiến bị bọn súc sinh chúng mày lợi dụng hết lần này đến lần khác nhưng
cuối cùng bọn mày vẫn không chịu buông tha. Đây mới là nguyên nhân chính khơi dậy sự căm phẫn trong lòng tao. Nếu không, thời gian tồn tại của
mày có lẽ sẽ dài thêm một chút.
- Quả nhiên Từ Lãng rơi vào tay mày.
Ánh mắt Trương thiếu hiện lên vẻ căm phẫn. Cuối cùng gã cũng hiểu tại sao
Hứa Nhạc lại bị bắt quả tang ở toà nhà số 13 trên đường Hoa Tây. Số
người biết được nơi đó là chỗ gã và Hứa Nhạc chứa thuốc phiện không
nhiều lắm. Mà Từ Lãng lại chính là một trong số ít đó. Từ lâu gã đã nghi ngờ tất cả là do Từ Lãng để lộ ra. Nhưng hôm nay nghe chính miệng Sở
Phàm nói gã mới chắc chắn trăm phần trăm chuyện này.
- Không sai, Từ Lãng bây giờ vẫn còn nằm trong tay tao. Chưa chết đâu, chỉ có điều
mỗi lần gặp thì hắn đều năn nỉ tao giết chết hắn. Nhưng giết người là
phạm pháp, tao đâu có thể tuỳ tiện làm bừa, đúng không? Ha ha, Trương
thiếu ơi là Trương thiếu, mày luôn luôn coi trọng sự trung thành của
những người bên cạnh mày đối với mày. Nhưng mày đối xử với người khác âm hiểm, thủ đoạn độc ác, lật mặt còn nhanh hơn lật bàn tay. Như vậy thì
liệu có người nào trung thành với mày không? Tao có thể khẳng định trăm
phần trăm, những người bên cạnh mày đều lưu lại một sự đề phòng. Họ đề
phòng mày bởi vì mày đối đãi với họ căn bản không được thành thật và
chân thực. Như vậy bọn họ làm sao có thể trung thành với mày? Từ Lãng là một ví dụ điển hình.
Sở Phàm ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Chuyện Hứa Nhạc đúng là liên quan ít nhiều tới Từ Lãng. Nếu không phải
là hắn khai ra mày và Hứa Nhạc từng thông đồn buôn bán ma tuý với nhau
thì nhất thời tao quả thật không thể uy hiếp được mày.
- Từ Lãng, tên chết tiệt này.
Trương thiếu nghiến chặt răng, giọng nói căm hận từ trong kẽ răng phóng ra.
- Mày yên tâm đi, về phần Từ Lãng tao sẽ tìm cách báo thù cho mày. Dù thế nào thì mày cũng là đối thủ khiến tao phải tôn trọng, vẫn có lúc mày
tỉnh táo.
Sở Phàm giống như chợt nhớ ra cái gì đó nói thêm:
- Thiếu chút nữa thì quên nói với mày về Hứa Nhạc. Hứa Nhạc đúng là một
nhân vật vô cùng đáng yêu. Hắn mở sòng bạc ngầm, buôn bán thuốc phiện,
thậm chí giết người phóng hoả. Hắn nghĩ rằng với thế lực của mày là có
thể vô tư. Kỳ thực hắn thật sự đã chơi với lửa. Tao thật sự không hiểu
nổi mày tại sao lại cấu kết với loại người này chứ? Chẳng lẽ mày không
biết hắn chơi với lửa thì sẽ dễ tai bay vạ gió sang người khác hay sao?
Hay là mày vẫn nghĩ rằng cho dù có xảy ra chuyện gì mày cũng có khả năng xử lý được tất? Thật là vô cùng buồn cười.
Ngoại trừ sự phẫn nộ
căm hờn ở trong lòng thì bình tĩnh suy ngẫm lại Trương thiếu cũng không
khỏi cảm thấy lời nói của Sở Phàm cũng có lý. Nhưng với sự kiêu căng
ngược ngạo không bao giờ thay đổi của gã thì làm sao có thể chấp nhận
chịu thua người khác? Trong lòng gã thầm tính toán, từ nay về sau vẫn
còn nhiều cơ hội để phản công lại.
- Mày nói nhiều như vậy đơn
giản là chỉ để đả kích làm nhục tao. Tao biết, Hứa Nhạc đã khai ra tất
cả đúng không? Mày còn lấy lời khai của Hứa Nhạc làm chứng cớ để uy hiếp ba tao. Tại sao mày lại làm vậy? Tại sao mày không đưa những chứng cứ
đó phơi bày ra ngoài ánh sáng đi?
Trương thiếu lạnh lùng nói.
- Ha ha, tại sao tao lại phải phơi bày ra ngoài ánh sáng nhỉ? Nếu như tao phơi bày những cái đó ra ánh sáng thì chắc chắn Bí thư Trương sẽ bị
cách chức đi tù. Nhưng như vậy chẳng phải là đã mất đi giá trị lợi dụng
của ông ta sao? Ông ta đường đường cũng là Bí thư Thị uỷ đó. Giá trị lợi dụng của ông ta vẫn còn rất nhiều, mà giá trị lợi dụng vẫn còn thì tao
việc gì phải đánh đổ ông ta đây?
Sở Phàm ha hả cười.
Trương thiếu nghe vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Gã dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở Phàm. Một khi giá trị lợi dụng của Trương Bằng đã
hết thì hắn sẽ đẩy Trương Bằng vào chỗ chết.
- Mày cho là chỉ bằng vào cái chứng cứ này là có thể lật đổ ba tao thật à? Vậy thì suy nghĩ của mày quả là vô cùng khờ khạo.
Trương thiếu hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường.
- Đến lúc này thì tao cũng không ngại nói cho mày một cái bí mật, mày có
nhớ cái hôm tao đến nhà mày nói chuyện với ba mày không? Lúc đó tao còn
tát cho mày mấy cái, tại sao ba mày lại không dám ngăn cản lại? Còn nữa, ba mày và tao ở thư phòng nói cái gì? Mày có hứng thú muốn biết không?
Sở Phàm cười cười nói:
- Hôm đó, buổi sáng tao và ba mày nói chuyện về một người phụ nữ. Người
phụ nữ này sống ở trong một khu biệt thự gần Tây Hồ ở thành phố A. Còn
nữa, người phụ nữ này đã có một đứa con gái khoảng năm sáu tuổi, tên là
Lý Giai Giai. Chỉ có điều nói thực ra, cô bé này phải gọi là Trương Giai Giai mới đúng.
- Cái gì?
Khuôn mặt Trương thiếu hiện lên vẻ sửng sốt. Gã cau mày, một lúc sau mới ngạc nhiên hỏi:
- Ý mày là người phụ nữ đó chính là tình nhân của ba tao? Ba tao còn cùng với người đó sinh ra một cô bé?
- Thông minh, đúng là như vậy. Mà tao cũng vừa mới nắm được một ít chứng
cứ chứng minh ba mày và người phụ nữ này có quan hệ. Mày cũng biết, ông
ta đường đường là một Bí thư Thị uỷ mà dám cả gan nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài thì thật là mạo hiểm. Việc này đủ để chứng minh cho thấy ba
mày tình sâu nghĩa nặng với người phụ nữ này như thế nao. Tao nắm được
người phụ nữ và con gái cô ta trong tay, ba mày không thể không nghe lời tao. Nếu không, chuyện gì tao cũng có thể gây ra được.
Sở Phàm lạnh nhạt nói.
Khuôn mặt Trương thiếu trong nháy mắt trở nên xám như tro tàn. Gã bỗng tỉnh
ngộ, Sở Phàm bây giờ có thể nắm chắc được cục diện trong tay lúc này
không phải là điều ngẫu nhiên, cũng không phải là do gã sơ sẩy khiến cho Sở Phàm giữ được quyền chủ động. Mà thật ra năng lực của Sở Phàm quả là đã vượt quá khả năng tưởng tượng của gã. Sở Phàm chính là một đối thủ
hùng mạnh, với loại đối thủ như thế này, chỉ cần có một chút cơ hội hắn
cũng có thể đẩy người khác vào chỗ chết.
Trên người Trương thiếu
bỗng nhiên hơi toát ra mồ hôi lạnh. Khuôn mặt trở nên tái nhợt khác
thường. Gã thực hối hận, hối hận lúc trước đã trêu chọc đến Sở Phàm. Hai bên nước sông không phạm nước giếng thì đã là tốt lắm rồi, cũng không
đến mức rơi vào tình thế như hiện nay.
Nhưng mà bây giờ hối hận thì còn có ích gì?
Sở Phàm bình thản ngả người ra đằng sau, khẽ thở dài một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ tiếc hận:
- Nước cờ mày dùng Trần Tuấn Sinh chính là một nước cờ sai lầm. Bởi vì
mày chưa suy xét tới việc Trần Thiên Minh mới chính là một quân cờ quan
trọng. Ngay từ đầu mày cần phải liên kết và khống chế được với Trần
Thiên Minh mới đúng. Nhưng mày lại không nghĩ đến giá trị lợi dụng của
Trần Thiên Minh, cho nên đã xem nhẹ ông ấy. Chuyện này lại tạo điều kiện thuận lợi cho tao. Sau khi Hứa Nhạc bị bắt mày có thấy là thái độ của
Trần Thiên Minh đã thay đổi 108 độ không? Ha ha, ngoài mặt Trần Thiên
Minh tỏ ra cung kính với mày chẳng qua chỉ là đóng kịch. Kỳ thực, ông ấy đã sớm biệt hung thủ thực sự giết chết con ông ấy chính là mày.
- Mày, mày... Trần Tuấn Sinh rõ ràng là do mày giết chết.
Trương thiếu giận giữ hét lên.
- Thật không? Mày nói những lời này cho Trần Thiên Minh đi, xem ông ta tin lời mày hay tin lời tao?
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Mày, mày nói cái gì? Mày đưa tao đến gặp Trần Thiên Minh?
Trương thiếu kinh hoàng hỏi.