Khẩu cung của vụ quán bar Lam Điều được sao một bản cho Cục
trưởng Cục Tài chính Lâm Vĩ xem. Lúc này lão đang nhìn tập
thẩm vấn khẩu cung, càng nhìn lửa giận càng cháy rừng rực,
không kìm nói vứt 'xoẹt' tập khẩu cung xuống đất, phẫn nộ
nói:
- Cái này mà gọi là khẩu cung chó má gì chứ?
Đúng là đổi trắng thay đen. Chi bằng bản khẩu cung này, thằng
nhãi Sở Phàm chỉ có khuyết điểm là đánh người bị thương,
cùng lắm là giam mười ngày, phạt ít tiền là xong.
-Hả? Ba, cho cho con xem xem. Lâm Phong nói.
Nhận bản khẩu cung từ tay ba hắn, xem đại khái một chút rồi bình thản cười cười nói:
-Như vậy cũng tốt, dù sao bọn con cũng không định làm khó thằng
nhãi này. Cứ để hắn vô tội rồi được tha về đi. Trò hay còn ở phía sau cơ.
-Hừ, chỉ là khiến ba rất không thoải mái
trong lòng. Trần Thiên Minh đã bằng lòng ra mặt rồi, ba đã gọi
điện nhờ hắn phải trừng phạt thật nặng thằng nhãi Sở Phàm
kia. Chẳng lẽ sự trừng phạt chính là như bản khẩu cung này
viết sao?
Lâm Vĩ nổi giận đùng đùng nói.
-Ba, ba gọi điện thoại cho Trần Thiên Minh chả lẽ người khác không biết gọi sao?
Lâm Phong nói.
Lâm Vĩ ánh mắt trầm xuống, nói:
-Ý con là Kỷ Thiên Vũ hả? Chắc là thế rồi. Kỷ Thiên Vũ cùng
với Đường Phi từ trước tới nay giao tình sâu đậm. Ba nghĩ chắc
hắn nhờ Đường Phi gọi cho Trần Thiên Minh, để Trần Thiên Minh
chiếu cố cho thằng nhãi Sở Phàm này.
Lâm Vĩ chậm rãi nói.
-Vậy nên mới nói, trong mắt Trần Thiên Minh thì ba quan trọng hay thị trưởng quan trọng hơn đây?
Lâm Phong chậm rãi nói.
-Hừ, chỉ là cái tên Cục trường Cục Công An cũng quá nịnh nọt đi.
Đường Phi thì là cái gi. Có lẽ ba phải nhờ thư ký Trương lên
tiếng mới được.
Lâm Vĩ hừ một tiếng, nói.
-Ba,
không cần kinh động tới thư ký Trương đâu. Chúng ta sao lại không
thuận thế mà cho Kỷ Thiên Vũ một phần lễ vật chứ? Đương nhiên, lễ vật này cũng có điều kiện của nó.
Lâm Phong ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói.
Ánh mất Lâm Vĩ cũng sáng lên, lão trầm tư một hồi mới nói:
-Tốt, vậy để ba gọi điện thoại cho Kỷ Thiên Vù.
Kỷ Thiên Vũ đang vì chuyện của Sở Phàm mà liên hệ khắp nơi. Ông
đã mời luật sư tốt nhất, chuẩn bị giúp Sở Phàm tranh đấu ác
liệt cho thắng kiện. Hiện tại ông đang cùng đoàn luật sư xem
bản khẩu cung của cảnh sát. Sau khi nghiên cứu xong, đám luật sư đều cam đoan ràng dựa vào bản khẩu cung này, nếu khởi kiện
thì nhất định không để Sở Phàm phải chịu thể hạ phong. Điều
này khiến Kỷ Thiên Vũ rất vui mừng.
Lúc này trợ lý của Kỷ Thiên Vũ đi vào nói rằng có điện thoại của Cục trưởng
Cục Tài chính là Lâm Vĩ. Kỷ Thiên Vũ nghe vậy hơi ngạc nhiên,
thầm nghĩ, tại thời điểm mấu chốt này mà lão ta lại gọi tới thì có mục đích gì?
Kỷ Thiên Vũ nhận điện thoại từ tay trợ lý, nói:
-Vâng. Tôi là Kỷ Thiên Vũ.
-Ông chủ Kỷ. Lâu lắm không gặp! Giọng nói của Lâm Vĩ vang lên.
- Lâu lắm không gặp cục trường Lâm. Ông gọi điện cho tôi có chuyện quan trọng chăng?
Kỷ Thiên Vũ chẳng muốn lằng nhằng với Lâm Vĩ, liền nói thẳng.
- Ông chủ Kỷ mời được vệ sĩ thật là lợi hại. Con tôi hiện giờ vẫn còn nằm viện. Tất cả là nhờ vệ sĩ của ông ban cho đấy.
Lâm Vĩ lời nói sắc như dao.
Chuyện của công tử nhà cục trưởng Lâm tôi cũng vừa mới biết. Chuyện
của mấy cậu thanh niên tôi cũng không muốn quản nhiều. Hiện giờ rất là áy náy. Chỉ có thể trách tôi quản giáo không nghiêm
nên mới để xảy ra chuyện này. Kỷ Thiên Vũ nói kiểu vô hưởng vô phạt.
-Ông chủ Kỷ nói đúng lắm. vốn chuyện của bọn
trẻ tôi cũng không muốn quản nhiều. Bọn trẻ ngày nay cứ ưa gây
chuyện, ông thấy việc này đó, hai nhà chúng ta làm thành ra
đến thế này. Nếu là người khác thì Lâm Vĩ tôi tuyệt đối muốn truy cứu tới cùng, chẳng qua đây là chuyện do vệ sĩ của ông
Kỷ gây ra, tôi cũng muốn giải quyết cho êm đẹp. Nếu để hai nhà
kéo nhau ra tòa, đấu nhau sống chết cũng không hay ho gì. Ý ông
thể nào?
Lâm Vĩ nói rõ ra.
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy
cảm thấy chấn động, cảm thấy hoàn toàn bất ngờ. Ông hoàn
toàn không hề hình dung là Lâm Vì lại chủ động hòa giải với
mình. ông không tin nói lỗ tai mình, cho nên lại hỏi lại:
-Ý Cục trường Lâm là hòa giải chuyện này phải không?
-Chính là ý đó, không biết ông chủ Kỷ thấy thế nào. Lâm Vĩ nói.
-Chuyện này vốn chỉ là hiểu lầm thôi, mấy cậu thanh niên là chúa hay
nông nổi. Mà Tiểu Sở lúc đó hỗn loạn lỡ tay làm Lâm công tử
bị thương. Nếu Cục trường Lâm mà đồng ý hòa giải thì tôi thực sự vô cùng cảm kích. Chỉ có điều không biết Cục trưởng Lâm
có yêu cầu gì thêm không?
Kỷ Thiên Vũ nói.
-Ha ha,
ông chủ Kỷ không hổ là thương nhân, nói chuyện rất dứt khoát.
Hay lắm, nếu ông đã nói thế, vậy ông trả tiền thuốc men cho con trai tôi được chứ?
Lâm Vĩ cười ha hả nói.
-Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Vậy cục trưởng muốn bao nhiêu?
-Tôi nói đùa thôi. Chút tiền thuốc men này cũng chả đáng là bao.
Tôi muốn là muốn coi như ông Kỷ nợ tôi một lần này, ông Kỷ
cũng nên làm giúp tôi một chuyện phải không?
-Ai, Lâm cục trường nói thẳng ra đi.
-Thẳng thắn lắm, thực ra là chuyện tôi đã nhắc với ông chủ Kỷ nhiều lần rồi. Hạng mục công trình trước ông chủ Kỷ còn nợ Cục
Tài chính một khoản, ông chủ Kỷ quên rồi à?
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy ánh mắt lạnh hẳn. Ông không ngờ rằng Lâm Vĩ còn nói
mình nợ nần lão. Thực ra khoản tiền kia Kỷ Thiên Vũ sớm đã
đưa đủ. Lúc đó Lâm Vĩ còn chưa nhận chức cục trường, vị cục
trưởng tiền nhiệm khi bàn giao sổ sách lại không có. Mà vị
tiền nhiệm kia lại đà bị điều đi từ lâu, Kỷ Thiên Vũ không có
bằng chứng gì, thế nên dây dưa tới nay.
(DG: Láo toét
nhỉ, nộp tiền phải có hóa đơn, kinh doanh kiểu gì thể chứ -
lão tác giả chắc không làm kinh doanh)
Mỗi lần Lâm Vĩ
tới gặp Kỷ Thiên Vũ bàn về việc này, Kỷ Thiên Vũ luôn trả
lời hàm hồ cho qua, bởi vì ông biết Lâm Vĩ chỉ là mượn danh
nghĩa chính phủ để lấy khoản tiền này đút túi mà thôi. Nếu
Lâm Vĩ danh chính ngôn thuận mà nói Kỷ Thiên Vũ còn nợ, vậy
Kỷ Thiên Vũ không phản đối sao được?
-Cục trường Lâm, khoản tiền kia tôi đã nộp lâu rồi mà. Kỷ Thiên Vũ nói.
-Nói vậy ông chủ Kỷ không giúp tôi chuyện này phải không? Lâm Vĩ đổi giọng nói.
-Lời này của cục trường Lâm sai rồi. Tôi đã sớm nộp cho cục trưởng tiền nhiệm của ông tổng cộng hơn năm triệu rồi. Thôi thế này,
mai tôi xin gửi cho cục trưởng Lâm bảy triệu, xem như là bồi
thường tổn thất tâm lý cho công tử nhà ông. Không biết ý cục
trường thể nào?
Kỷ Thiên Vũ nói.
-Ông chủ Kỷ
khách khí rồi. Nếu ông chủ Kỷ đã sảng khoái như vậy thì tôi
hoàn toàn đồng ý. Tôi biết ông chủ Kỷ là người không nói hai
lời, vậy cứ quyết định như vậy đi.
Lâm Vĩ nói.
-Vậy bên tôi gọi cho cục trường Trần, nhờ ông ta thả người. Ý cục trường Lâm thế nào?
Kỷ Thiên Vũ hỏi.
-Được!
Lâm Vĩ nói.
Kỷ Thiên Vũ sau đó dập điện thoại, ngồi trong văn phòng của mình. Lúc này một người phụ nữ đoan trang cao nhã mang trà vào cho
ông, cô nói:
- Kỷ tổng, lời Lâm Vĩ có đáng tin không?
- Mặc kệ việc có đáng tin hay không. Tóm lại tốn bảy triệu để
đưa Tiểu Sở về thì tôi cũng đồng ý. Thể lực nhà họ Lâm ở
Bắc Kinh không thể coi thường, đặc biệt là Lâm Vĩ và bí thư
thị ủy có quan hệ rất tốt, lại có quan hệ nhiều nơi. Nếu đưa
ra tòa, chúng ta có lời khai của cảnh sát, nhưng lên tới đó Lâm Vĩ khẳng định sẽ động tay động chân, chuyện đen tối sau màn
không thể tránh được. Vì thế nếu lão ta nguyện ý hòa giải
thì tôi cầu còn chả được ấy chứ.
Kỷ Thiên Vũ uống ngụm trà, chậm rãi nói.
- Em trai của Lâm Vĩ chính là chủ tịch Tập đoàn Lâm thị, tài
sản hơn trăm triệu. Tôi nghĩ lão ta không thiếu tiền mới phải
chứ?
Người phụ nữ xinh đẹp thành thục kia nói.
-
Điều này tôi cũng nghĩ tới. Thế nên Tiểu Di, ngày mai chuyển
tiền cho Lâm Vì tuyệt đối không được dùng tài khoản liên quan
tới công ty.
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Vâng, tôi biết phải làm sao rồi. Người phụ nữ kia nói.
Trần Thiên Minh nằm mơ cũng không ngờ Lâm Vĩ và Kỷ Thiên Vũ đồng
loạt gọi điện tới yêu cầu ông ta lập tức thả Sở Phàm, nói là chuyện ở quán rượu Lam Điều đã được hòa giải. Điều này
khiến cho Trần Thiên Minh hơi ngạc nhiên, vốn dĩ ông ta còn định
xem một màn hai thế gia tranh đấu chứ. Ai dè việc này lại được giải quyết nhẹ nhàng như vậy. Điều này khiến Trần Thiên Minh
hơi thất vọng.
Nếu song phương đương sự đã hòa giải, cảnh sát cũng chẳng có lý do gì mà giữ Sở Phàm nữa. Trần Thiên
Minh lúc này gọi điện cho người phụ trách vụ án này là Lạc
Nhã Hân, kêu cô lập tức thả người.
Lạc Nhã Hân nhận được điện thoại của Trần Thiên Minh cũng hơi ngạc nhiên. Cô không
nghĩ Sở Phàm lại được thả nhanh như vậy. Phải biết rằng Sở
Phàm đã đánh gãy hai chân của con trai bảo bối của ngài Cục
trưởng Cục Tài chính đó. Thế mà việc này lại có thể giải
quyết êm thấm như vậy sao?
Đương nhiên không phải cứ có mưa gió nổi lên mới là dấu hiệu của bão táp. Sự yên tĩnh lúc
này cũng chính là điềm báo của bão tố, đến lúc đó khẳng
định là một trận sóng to gió lớn, trời nghiêng đất ngã.
Lạc Nhã Hân đi vào phòng thẩm vấn. Cô thấy Sở Phàm đang gác hai
chân lên bàn nằm trên ghế nhắm mắt dường thần. Thật là đáng
giận, ở sở cảnh sát không ngờ lại dám làm mấy động tác như
vậy. Lạc Nhã Hân không kìm nổi lớn tiếng nói:
- Sở Phàm, hành động của anh là sao đây? Anh không biết mình đang ở cục cảnh sát à?
Sở Phàm chậm rãi mở hai mắt, hắn vuốt vuốt lỗ tai, nói:
- Cô cảnh sát xinh đẹp, nói to như vậy là vì giận tôi à? Thế
không nên đâu, tôi với cô chẳng thân quen, không oán cừu, cô giận
tôi làm gi? về sau tôi còn muốn hợp tác với các cô đó.
- Ai muốn hợp tác với anh chứ? Đừng có tự sướng nữa. Anh đi đi. Anh vô tội, được thả!
Lạc Nhã Hân tức giận nói.
Kết quả này dường như đã sớm nằm trong dự tính của Sở Phàm, trên mặt hắn bĩnh tình nói:
- A. Cám ơn, thật cám ơn cô, sếp Lạc!
- Không cần cảm ơn tôi. Bên ngoài còn có năm mỹ nữ chờ anh, ra mà tạ ơn các cô ấy.
Lạc Nhã Hân nói.
- Họ là họ, cô là cô. Thực sự phải cám ơn cô. Thật ra tôi cũng
hiểu được cô là một cảnh sát rất tốt bụng và nhiệt tình.
Mặc dù bề ngoài cô lạnh lùng như băng, nhưng vẫn không hề cản
trở việc tôi cảm nhận được nội tâm của cô.
Sở Phàm nói như thật vậy.
- Không phải anh muốn ở lại sở cảnh sát đấy chứ?
Lạc Nhã Hân lạnh lùng nói.
- Không có, chỉ là trước khi đi nói với cô mấy câu, bồi đắp
tình cảm. Thôi nhé, tôi đi đây, về sau lại hợp tác nhé.
Sở Phàm nói xong liền bước ra ngoài.
Lạc Nhã Hân không quay đầu lại, cũng không đưa Sở Phàm ra. Có lẽ cô sợ mình sẽ bộc lộ cảm xúc thật của mình. Đúng như Sở Phàm
nói, cô không phải là người phụ nữ lạnh lùng sắt đá.
Chờ Sở Phàm đã lâu ở ngoài phòng thẩm vấn là năm mỹ nữ đang vui
mừng nhảy nhót. Nhị tiểu thư cao hứng ôm lấy Sở Phàm nói:
- Tiểu Ngốc Ngốc, anh được ra rồi. Thật là vui quá!
Tô Phỉ cũng ôm Sở Phàm một cái, bộ ngực cỡ D của cô nàng va
mạnh một cái khiến thần kinh yểu ớt của Sở Phàm chấn động.
Hắn mấy lần không kìm được ý nghĩ đưa tay đặt trước ngực
mình, đợi bộ ngực của Tô Phỉ va vào.
Đại tiểu thư và
dì Mi, Lâm Hiểu Tình cũng rất vui. Tuy vậy họ không thể làm như nhị tiểu thư và Tô Phỉ ôm chầm lấy Sở Phàm được . Có lẽ
trong lòng họ cũng muốn nhưng ngại nên không dám.
- Tiểu Sở, anh bây giờ đã được đi chưa?
Đại tiểu thư tâm tình kích động, hơi không tin nổi, hỏi.
- Đúng vậy, cảnh sát Lạc đã cho tôi đi rồi. Đi thôi, tôi không sao đâu.
Sở Phàm cười nói.
- Không sao là tốt rồi, như vậy tôi cũng yên tâm. Lâm Hiểu Tình ở bên cạnh nói.
Sở Phàm nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, mỉm cười. Dù khôngnói
nhiều, hắn tin ràng Lâm Hiểu Tình hẳn là hiểu hán. Bởi họ
dường như có một loại quan hệ cực kỳ tế nhị. Nói thật là
hắn đặc biệt muốn đi tới ôm Lâm Hiểu Tình một cái, nhưng ở đây quả là không thích hợp lắm, hắn chỉ có thể cười cười mà
thôi.
Lâm Hiểu Tình cũng hiểu hẳn, cô thấy Sở Phàm không
có việc gì thì như bỏ được tảng đá trong lòng xuống, cô nói
tiếp:
- Vậy, vậy tôi về trước đây, tôi còn có việc.
- Ừ, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé. Sở Phàm nói.
Lâm Hiểu Tình gật gật đầu, xoay người rồi đi. Trong nháy mắt khi
cô quay đi, trong ánh mắt cô tràn ngập sự mất mát. Cô nhìn
những người phụ nữ xung quanh Sở Phàm, mỗi người đều cao
quýxinh đẹp, mà cô đứng giữa họ trông như một con vịt xấu xí.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát, cô dường như thấy
được sự chênh lệch của Sở Phàm và mình.
Kỳ thật đây
chỉ là cảm giác bi quan của cô mà thôi. Dáng người và khuôn
mặt của cô phải nói là gần như hoàn mỹ, chẳng kém gì so với
mấy người đại tiểu thư. Có lẽ là do cô quá để ý tới Sở Phàm nên mới có ý nghĩ này.
-Chúng ta về thôi! Dì Mi đề nghị.
- A, đúng, về thôi, về còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm đó.
Sở Phàm nổi.
- Chuyện quan trọng? Chuyện gì quan trọng? Nhị tiểu thư tò mò hỏi.
- Để về rồi nói đi.
Sở Phàm không để ý tới nhị tiểu thư, trả lời cho có lệ.
-Hừ!
Nhị tiểu thư bĩu môi, có vẻ không vui.
Dì Mi nhìn thấy cười cười, kéo tay nhị tiểu thư nói:
- Mình cùng trở về rồi xử lý hắn.
Một câu này khiển nhị tiểu thư vui vẻ, trong lòng thầm tính toàn xem phải chỉnh hắn thế nào mới thú vị.