Một chiếc xe con màu đen chạy vùn vụt dọc theo cao tốc quốc lộ Tân Hải.
Lái xe chính là một người trẻ tuổi có khuôn mặt trầm tĩnh, chính là Sở
Phàm.
Nằm ở đằng sau xe, nhị tiểu thư vẫn còn đang ngủ say, trên
khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ yên bình, không hề biết vụ thảm
sát ở khu nhà xưởng bỏ hoang kia đã làm chấn động cả Bắc Kinh. Đi được
nửa đường thì Sở Phàm và Kim Cương, Ngân Hồ chia tay nhau. Bây giờ hắn
đang lái xe trên đường cao tốc để đưa nhị tiểu thư về biệt thự Lam Hải
nghỉ ngơi.
Hắn cần phải đưa cô về gấp vì hắn còn một việc rất
trọng yếu cần làm. Hắn phải nhanh lên, nhất định phải đến trước khi bọn
Trương thiếu biết Trần Tuấn Sinh và bảy người kia đã chết.
Hai
mươi phút sau, Sở Phàm lái xe về tới biệt thự Lam Hải. Lúc này đã là
mười giờ đêm, Sở Phàm ôm nhị tiểu thư đi vào thì thấy đại tiểu thư đang
ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa chờ đợi. Hai cô gái Tô Phỉ cùng Trầm
Mộng Lâm cũng chưa về nhà. Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm bọn họ cũng chưa đi
ngủ.
Bọn họ nhìn thấy Sở Phàm đưa nhị tiểu thư trở về thì tất cả
đều đứng lên đón. Sở Phàm ôm nhị tiểu thư đặt lên chiếc ghết sofa, vội
vàng nói:
- Nhị tiểu thư mệt quá, còn đang ngủ, cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi đi. Tôi còn có việc phải đi trước.
Sở Phàm nói xong quay người đi ra ngoài.
- Tiểu Sở, đã trễ thế này rồi anh còn định đi đâu?
Đại tiểu thư quan tâm hỏi.
- Sở ca ca, Sở ca ca....
Phía sau truyền đến tiếng gọi của hai cô gái Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm. Sở
Phàm vẫn không quay lại, bước lên xe rồi lái ra khỏi biệt thự Lam Hải.
Sở Phàm tăng tốc lên tới 180km/h rồi phóng xe vùn vụt hướng tới tiểu khu Phong Nhã. Hắn chính là đang muốn tìm A Thiến.
May mắn là khoảng cách từ biệt thự Lam Hải tới khu vườn Phong Nhã cũng
không xa. Hắn hoàn toàn có thể tự tin mình có thể gặp được A Thiến trước khi Trương thiếu giết cô để diệt khẩu. Bởi vì trong màn kịch này A
Thiến là một vai diễn hết sức quan trọng.
Hắn tin rằng vụ thảm
sát ở dãy nhà xưởng bỏ hoang bây giờ đã kinh động tới cảnh sát rồi.
Trương thiếu chắc cũng đã biết. May mà trước khi chết Trần Tuấn Sinh đã
gọi điện thoại báo là đã thành công nên có thể kéo dài thời gian của bọn Trương thiếu, để cho Sở Phàm có thể tìm được A Thiến trước một bước.
Cái chết của Trần Tuấn Sinh giống như một quả bom hạng nặng nổ ra ở Bắc
Kinh. Bởi vì Trần Tuấn Sinh chính là con của Cục trưởng Cục Công an. Mà
cái Sở Phàm muốn chính là sự chấn động này. Hắn muốn đánh cược một phen, tiền đặt cược chính là ở trên người của bố Trần Tuấn Sinh, Cục trưởng
Trần Thiên Minh.
Ngoại ô phía Đông, trong dãy nhà xưởng bỏ hoang.
Năm chiếc xe cảnh sát chiếu đèn lóe sáng cả cổng của nhà xưởng. Vạch ranh giới màu vàng được kéo dài trong năm mét.
Bầu không khí trong khu nhà xưởng cực kỳ trầm trọng và trang nghiêm. Giờ
phút này, bên trong khu nhà xưởng đã được soi sáng bằng bốn năm cái đèn
lớn. Ánh sáng lớn đến mức khiến cho nhà xưởng trông như ban ngày.
Hơn hai mươi cảnh sát trang bị vũ trang hạng nặng đang bận rộn ở trong nhà
xưởng, ở đó còn có xe cứu thương. Bác sĩ nhìn những xác chết ở trong sân lắc lắc đầu. Pháp y xem xét thi thể rồi làm báo cáo sơ bộ, tám người
này chết trong vòng hai tiếng đồng hồ trở lại. Nói cách khác, án mạng
vừa phát sinh!
Ở hiện trường, đội trưởng Lưu cau mày. Đích thân
tới hiện trường, ông cảm thấy mình như già đi đến mười năm. Tám cái xác
chết đang được thẩm tra xem xét, chỉ là trong đó có một cái xác chẳng
những đội trưởng Lưu biết mà còn rất quen thuộc. Đó chính là Trần Tuấn
Sinh!
Trần Tuấn Sinh là con trai duy nhất của Cục trưởng Trần.
Mỗi lần tới dịp tết, đội trưởng Lưu đến nhà Cục trưởng Trần chúc tết đều có thấy gã. Nhưng đêm nay, đội trưởng Lưu không thể tin vào hai mắt của mình, đứa con trai của Cục trưởng Trần lại nằm trong vũng máu!
Nguyên nhân cái chết của Trần Tuấn Sinh đã rõ ràng, bị người ta bắn trúng đầu nên sau đó bỏ mạng.
Đội trưởng Lưu nhìn hiện trường vụ án, suy nghĩ một lúc rất sâu xa. Hiện
trường vụ án thế nào lại có chút khác thường. Tình hình hiện trường cho
thấy hai người lúc đó đang đấu súng với nhau, cuối cùng lưỡng bại câu
thương. Nhưng mà với kinh nghiệm nhiều năm đội trưởng Lưu vẫn có cảm
giác hiện trường có vẻ kỳ lạ thế nào ấy, giống như đây không phải là
hiện trường ban đầu. Nhưng mà ông truy xét một lúc cũng không thể truy
ra dấu vết gì của cái hiện trường ban đầu cả, không khỏi cảm thấy nghi
hoặc.
Tuy nhiên điều khiến cho đội trưởng Lưu cảm thấy lo lắng
chính là khi Cục trưởng Trần đến đây nhìn thấy con trai của mình nằm
trong vũng máu này thì sẽ có cảm tưởng như thế nào? Ông mơ hồ cảm thấy
tất cả mọi việc đều không hề đơn giản, dường như có người nào đó tỉ mỉ
dàn dựng nên.
Lúc này, một chiếc xe con lao vùn vụt xuyên qua
vòng ranh giới vào trong nhà xưởng. Khóe mắt đội trưởng khẽ giật, Cục
trưởng Trần đã tới, sắc mặt của ông ta trở nên xanh mét. Ông nghe tin ở
đây xảy ra án mạng nên trước hết đã phải chạy đến đây luôn, chỉ là ông
không ngờ đứa con của mình cũng liên quan đến vụ án này.
- Cục trưởng Trần, ông, ông xem bản báo cáo này đi, đừng đi qua đó, bọn họ đang giám định điều tra.
Đội trưởng Lưu nỗ lực ngăn cản Cục trưởng Trần đi đến xem hiện trường vụ án.
- Cái đó xem sau cũng không muộn, tôi muốn xem hiện trường trước đã. Có bao nhiêu người chết?
Trần Thiên Minh hỏi.
- Cục trưởng Trần, ông, ông vẫn là không nên xem thì hơn!
Đội trưởng Lưu chần chừ nói.
- Cục trưởng.........
Rất nhiều cảnh sát cũng vây quanh, sắc mặt của họ rất khó coi. Ít ai dám nhìn vào mắt của Trần Thiên Minh.
- Các anh hôm nay làm sao vậy? Thần kinh có vấn đề à?
Trần Thiên Minh nhìn thấy cử chỉ của cấp dưới có phần khác thường nên không kìm được hỏi.
Đội trưởng Lưu nghe vậy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ông không biết phải
mở miệng thế nào.Trần Thiên Minh thẳng tay đẩy bọn họ ra, đi đến phía
trước. Khi ông vừa nhìn thấy hiện trường thì hoàn ton kinh hãi ngẩn cả
người, không nói gì một hai phút. Sau đó ông đi đến gần Trần Tuấn Sinh
run rẩy đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của gã, thì thào nói:
- Không, không nó không phải là Tuấn nhi. Nó không phải là Tuấn nhi.....
- Cục trưởng, nên nén bi thương lại.
Đội trưởng Lưu đau thương nói.
- Không, nó không phải là con tôi. Nó không phải là con tôi.
Trần Thiên Minh đột nhiên kêu lớn lên. Toàn bộ cảnh sát ở hiện trường đều
giật mình, trong lòng mỗi người đều có một cảm giác hoảng sợ mơ hồ. Ngay cả thở mạnh một chút cũng không ai dám, tất cả đều lo sợ nhìn về phía
Trần Thiên Minh. Họ biết Trần Thiên Minh lúc này rất đau buồn. Cái chết
của đứa con đối với người làm cha đều là nỗi đau khó có thể chấp nhận
được.
Một lúc sau, Trần Thiên Minh mới dần dần bình tĩnh lại,
thân thể dừng run rẩy, hai mắt ông đã ướt đẫm. Tuy nói lúc bình thường
ông có vẻ ghét đứa con bất tài này thế nhưng máu mủ tình thâm. Trong
lòng ông, nó vẫn là đứa con mà ông rất yêu thương.
Trần Thiên
Minh tìm một tấm vải trắng phủ lên thi thể của Trần Tuấn Sinh. Sau đó
chậm rãi đứng lên. Vừa mới đứng lên bỗng thân thể ông trở nên lảo đảo.
Đội trưởng Lưu đứng ở gần bên cạnh vội vã đỡ ông lại. Trần Thiên Minh
sau đó đứng thẳng lại, sắc mặt ông trở nên âm trầm u ám khác thường.
Khiến cho người ta cảm thấy bị một áp lực nào đó làm cho nghẹt thở. Trên mặt ông bây giờ đã không còn thấy một chút cảm giác bi thương nào nữa
thay vào đó là một sự căm giận oán hận.
- Đội trưởng Lưu!
- Có tôi, Cục trưởng có gì phân phó?
- Điều lực lượng chủ lực trong cục lại đây hết đi. Vụ án này phải phá
được trong vòng nửa tháng, bằng không, các anh cũng không dễ dàng mà
sống được đâu!
Trần Thiên Minh hai mắt trở nên lạnh lẽo. Giọng nói mà ông thốt lên cũng vô cùng lạnh lùng.
Hộp đêm Mộng Ảo.
Trong lầu ba ở phòng số 18, bốn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trong phòng. Sắc mặt của bọn họ đều vô cùng khó coi.
- Trương, Trương thiếu, xem ra chúng ta vẫn còn xem thường thằng Sở Phàm này!
Một thanh niên đẹp trai đeo kính mắt tức giận nói, chính là Từ Lãng. Ngồi
phía trên là một người đeo kính mắt gọng vàng, nhìn qua có vẻ ẻo lả, âm
nhu, mặt âm trầm, không nói một lời nào cả. Người này chính là Trương
thiếu.
Ngồi bên cạnh Trương thiếu chính là Lâm Phong và Lâm Phi Dật. Sắc mặt của bọn chúng cũng khó coi giống như vậy.
Sự việc trong dãy nhà xưởng bỏ hoang bọn chúng đều đã biết. Lúc biết
chuyện bọn chúng đều cảm thấy vô cùng kinh sợ, quả thực không thể tin
được lỗ tai của mình. Phải biết rằng bảy người mai phục ở nhà xưởng bỏ
hoang đều là cao thủ hạng nhất, vậy mà bất ngờ là cả bảy người bọn họ
đều bị giết chết. Bọn họ liên thủ lại cũng không giết chết được Sở Phàm, trái lại cuối cùng tất cả đều bị Sở Phàm giết sạch.
- Thật đáng giận. Chẳng lẽ không thể làm gì được thằng Sở Phàm này sao?
Lâm Phong tức giận nói.
- Chúng ta vẫn còn xem nhẹ hắn.
Trương thiếu rút ra một điếu thuốc, phà hơi ra, híp mắt nói.
- Người này thật là rất độc ác, không ngờ cuối cùng Trần Tuấn Sinh cũng
chết trong tay hắn. Như vậy cũng tốt, chúng ta khỏi cần vắt óc nghĩ cách trừ bỏ hắn.
Lâm Phi Dật nói.
- Hừ. Chỗ cao minh của thằng Sở Phàm chính là giết Trần Tuấn Sinh. Trần Tuấn Sinh chết chắc chắn sẽ
khiến Bắc Kinh này phải nhốn nháo. Trần Thiên Minh lần này nhất định
phải truy ra sự việc tới cùng. Nếu như không nằm ngoài dự đoán của tao
thì chắc chắn Sở Phàm sẽ dàn dựng hiện trường hướng về phía chúng ta,
khiến cho Trần Thiên Minh đối đầu với chúng ta. Mưu đồ của Sở Phàm khi
giết Trần Tuấn Sinh là ở chỗ đó!
Trương thiếu trầm ngâm nói.
- Trong một năm Trần Thiên Minh đảm nhận chức vụ Cục trưởng Cục Công an, ở thủ đô thường xuyên nảy sinh những sự kiện trọng đại. Đầu tiên là vụ án nổ bom Trung Hoàn, lần này lại là vụ án giết người này. Chỉ cần đưa
việc này lên báo sơ sơ thì lão ta nhất định phải từ chức. Chúng ta việc
gì phải sợ lão?
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Tuy nói là thế
nhưng Trần Thiên Minh đã làm Cục trưởng ở Bắc Kinh đã nhiều năm. Vẫn là
có một chút gốc rễ, nếu như bây giờ kéo lão xuống thì chẳng phải đi tố
cáo rằng cái chết của Trần Tuấn Sinh và chúng ta có quan hệ sao? Chó
cùng sẽ dứt giậu, huống chi lão lại là Cục trưởng Cục Công an.
Trương thiếu trầm giọng nói.
- Vậy chúng ta phải đối phó thế nào?
Lâm Phong hỏi.
- Bây giờ, điều quan trọng nhất là làm rõ mọi việc cho Trần Thiên Minh
biết. Chỉ cần Trần Thiên Minh biết con trai của lão bị Sở Phàm giết. Nếu như có thể mượn sức của Trần Thiên Minh, thì với quyền lực của lão
chúng ta lại càng có dễ dàng đối phó với Sở Phàm hơn.
Tinh quang trong mắt Trương thiếu chớp động, đột nhiên hắn nhớ tới một điều gì đó, vội vàng nói:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa tao quên mất một nhân vật trọng yếu!
- Ai?
Lâm Phong hỏi.
- A Thiến. Cô ta biết quá nhiều chuyện, không thể để cô ta còn sống trên
thế gian này nữa, càng không thể để cô ta rơi vào tay Sở Phàm.
Trương thiếu âm trầm nói.
- Trương thiếu việc này giao cho tôi xử lý. A Thiến là do tôi đem về. Cuối cùng hãy để tôi mang cô ta đi!
Từ Lãng đứng lên nói.
- Ừ, đi đi. Làm sạch sẽ gọn gàng một chút.
Trương thiếu lạnh lùng nói.
- Vâng!
Từ Lãng nói xong liền đi ra ngoài.
Ánh mắt của Trương thiếu trở nên âm trầm, tựa hồ như hắn đang suy nghĩ bước hành động tiếp theo.