Đàn ông đều thích tranh đấu dành thiên hạ, đồng thời cũng muốn làm rung
động trái tim người đẹp. Đàn ông đều có khát vọng dành được giang sơn,
bởi vì có được giang sơn mới có được trái tim và thân thể người đẹp. Vì
thế từ mọi góc độ mà nói, người đẹp trong mắt nam giới không khác gì một mảnh giang sơn tuyệt vời, cần phải chinh phục!
Cho nên, một
người đàn ông nếu có thể ôm một người con gái xinh đẹp thành thục mà
ngồi yên lặng, cứ để thời gian trôi đi. Lúc này hắn sẽ có một loại cảm
giác hạnh phúc, thành công lớn lao, bởi vì ôm người đẹp trong lòng như
thấy có cả giang sơn trong tay!
Lúc này đây Sở Phàm cũng đang có
một cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Hắn tin tưởng rằng dưới con mắt của các đại hoàng đế từ xưa tới nay, Lâm Hiểu Tình tuyệt đối có thể được đánh
giá là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Người đẹp như vậy dù có trả giá thế nào cũng phải đoạt được. Sở Phàm lúc này tất nhiên là cao hứng, bởi vì giờ phút này hắn đang ôm chặt Lâm Hiểu Tình!
- Nếu có thể được anh ôm như vậy mãi thì tốt biết bao!
Lâm Hiểu Tình thì thào tự nói.
- Đúng vậy, anh cũng cảm thấy thế. Tuy nhiên nếu được ôm ở trên giường thì càng hoàn mỹ!
Sở Phàm đưa tay véo nhẹ mũi Lâm Hiểu Tình, cười nói.
- Đáng ghét quá đi, không đứng đắn chút nào!
Lâm Hiểu Tình hờn dỗi một tiếng, nói tiếp:
- Đúng rồi, giờ cũng đã muộn, anh nếu có việc thì nên về đi, đừng để lỡ việc!
- Hiểu Tình muốn đuổi anh sao?
Sở Phàm trêu ghẹo.
- Ai dám chứ. Em còn ước gì anh không phải đi đó. Nhưng mà anh có việc,
em không muốn vì em là làm lỡ việc của anh. Lòng em tuy luyến tiếc nhưng em vẫn hiểu được mà!
Lâm Hiểu Tình nhẹ nhàng vuốt ve mặt Sở Phàm, nói.
Sở Phàm trong lòng rất cảm động. Hắn dịu dàng nói:
- Hiểu Tình, em thực là tốt quá. Vậy anh phải đi rồi. Đêm sinh nhật này em có vừa lòng không?
- Đây là sinh nhật vui vẻ, xúc động nhất của em. Cám ơn hoa và quà của anh!
Lâm Hiểu Tình cười nói.
- Đừng cám ơn anh quá sớm, bởi vì sau khi anh đi Nhật Bản trở về lại đem quà tới cho em nữa đó!
Sở Phàm cười nói.
- Thật không. Vậy thì tốt quá!
Lâm Hiểu Tình liền ôm lấy Sở Phàm.
Sau khi từ biệt Lâm Hiểu Tình, Sở Phàm đi xuống lầu. Hắn đang muốn về biệt
thự Lam Hải, xin phép đại tiểu thư được hộ tống Lâm Mộng Kỳ hai ngày.
Dọc đường đi tâm trạng Sở Phàm vẫn vô cùng phấn khởi. Hắn còn chưa quên cảm giác mãnh liệt khi vuốt ve Lâm Hiểu Tình. Có thể vuốt ve người con gái
có thân thể tuyệt vời như Lâm Hiểu Tình, đàn ông sau đó rất lâu cũng vẫn đắm chìm trong cảm giác kích thích tuyệt diệu vô cùng.
Đêm nay
điều Sở Phàm không ngờ tới là Lâm Hiểu Tình lại yêu cầu hắn ở lại. Lúc
đó suýt nữa hắn đã không cầm lòng được mà đồng ý. Nhưng cuối cùng hắn
vẫn nhịn được, bởi vì hắn biết nếu cứ xuôi theo tình cảm mãnh liệt như
vậy, không phải muốn dừng là dừng được. Nếu thế e rằng ngày mai sẽ không thể đúng hẹn. Cho nên hắn đành phải nhịn. Hơn nữa hắn thầm nghĩ, sẽ vì
Lâm Hiểu Tình mà lựa chọn một nơi cho “lần đầu tiên” thật tuyệt vời,
khiến cô suốt đời khó quên.
Hắn tin tưởng rằng cơ hội tương tự sẽ tới nhanh thôi!
Nghĩ như vậy hắn liền phấn khởi hẳn lên, một đường thẳng tiến về biệt thự Lam Hải
Sở Phàm xuống xe đi vào trong đại sảnh, thấy cô Vương đang quét dọn phòng khách liền hỏi:
- A? Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đâu hả cô?
- Đại tiểu thư ở trên lầu, nhị tiểu thư thì vừa kêu buồn ngủ, về phòng ngủ rồi.
Cô Vương đáp.
- À!
Sở Phàm gật đầu rồi đi lên lầu.
Sở Phàm lên lầu xong thấy đèn nhị tiểu thư đã tắt, phòng đại tiểu thư vẫn
còn sáng đèn. Hắn quay đầu nhìn căn phòng mà dì Mi ở trước đây. Hiện giờ cửa phòng đã khóa, đèn tắt. Nhưng Sở Phàm và dì Mi đã hưởng một “đêm
xuân” trong đó. Giờ đây người đã đi, phòng vắng lặng, trong lòng Sở Phàm không khỏi buồn bã. Hẵn nghĩ thầm, chắc giờ này dì Mi đã tới Pháp rồi!
Sở Phàm lấy lại bình tĩnh, sau đó tới trước cửa phòng đại tiểu thư gõ cửa.
- Ai đó?
Tiếng nói dịu dàng của đại tiểu thư truyền ra.
- Là tôi, Tiểu Sở!
Sở Phàm đáp.
Sở Phàm vừa dứt lời, cửa phòng đại tiểu thư liền mở ra. Đại tiểu thư mặc
áo sơ mi ngắn tay đứng trước cửa. Đôi mắt trong veo như nước hồ thu của
cô nhìn Sở Phàm, nói:
- Anh về rồi à, đã ăn cơm chưa?
- Ăn rồi. Mọi người cũng ăn rồi chứ?
Sở Phàm nghe được giọng nói đầy quan tâm của đại tiểu thư, trong lòng hơi cảm động.
- Ừ, đã ăn cả rồi. Có chuyện gì thì vào phòng hãy nói đi.
Đại tiểu thư nói.
Sở Phàm đi vào phòng đại tiểu thư, ngồi lên ghế. Trong phòng đại tiểu thư
tràn ngập một mùi hương làm tươi mới cả thể xác lẫn tâm hồn hắn. Hắn
hoàn toàn hưởng thụ. Hắn tin rằng trên người người đẹp cực phẩm như đại
tiểu thư nhất định toát ra mùi hương tự nhiên của cơ thể, bởi lẽ tối qua khi hắn hôn nhẹ lên cánh tay cô đã ngửi thấy mùi hương này!
- Tiểu Sở, tìm tôi có việc gì không?
Đại tiểu thư đưa hắn một ly trà nóng hổi, hỏi.
- A, cảm ơn đại tiểu thư. Đúng là tôi có việc cần nói với đại tiểu thư một chút.
Sở Phàm nhận ly trà từ tay đại tiểu thư, nói.
- Ừ, nói đi, có chuyện gì nào?
Đại tiểu thư thoải mái ngồi xuống cạnh Sở Phàm.
Nhìn đại tiểu thư tuyệt đẹp đang ngồi bên cạnh mình, hô hấp của Sở Phàm dồn dập hẳn lên. Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, nói:
- Tôi là tới xin phép đại tiểu thư!
- Xin phép?
Đại tiểu thư dường như không hiểu.
- Đúng, mai tôi phải bảo vệ Lâm Mộng Kỳ đi Nhật, đảm bảo việc an toàn cho cô ấy. Việc này tôi nghĩ dì Mi đã sớm nói với đại tiểu thư rồi phải
không? Dì Mi nói là đại tiểu thư đã giới thiệu tôi!
Sở Phàm nói.
- À, việc này à, lúc đó dì Mi nói là muốn tìm cho Lâm Mộng Kỳ một vệ sĩ
có bản lãnh, tôi liền không chút suy nghĩ mà giới thiệu anh với dì Mi.
Ha ha, thế ngày mai Lâm Mộng Kỳ đi Nhật cần anh hộ tống sao?
Đại tiểu thư hỏi.
- Đúng vậy, cô ấy không yên tâm lắm về vệ sĩ công ty cử tới, cho nên mới
tìm một vệ sĩ đáng tin cậy, sau đó thông qua sự giới thiệu của dì Mi mà
chọn tôi. Mà cô ấy là bằng hữu của dì Mi nên tôi cũng không tiện từ
chối, vậy nên đã đồng ý rồi. Ngày mai xuất phát đi Nhật, ngày kia trở
về.
Sở Phàm nói.
- Ha ha, lúc trước khi tôi giới thiệu anh là đã đồng ý rồi. Anh không cần phải xin phép tôi nữa, Tôi còn tưởng là anh xin phép đi làm việc gì trọng đại cơ.
Đại tiểu thư nói cười như trăm hoa đua nở, xinh đẹp vô cùng.
- Chỉ là trong lòng tôi có một số việc không an tâm, lo lắng rằng sau khi tôi đi nhị tiểu thư gặp phải điều gì phiền toái thì tôi coi như không
làm tròn trách nhiệm rồi.
Sở Phàm nhíu mày nói.
- Không
sao đâu. Anh mặc dù đi nhưng anh đã giúp chúng tôi xử lý xong việc tiêu
thụ khu nhà Lam Cảnh. Sau đây tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian. Thế
nên mấy ngày tới tôi sẽ trông chừng Tiểu Vân, nó sẽ không gây ra chuyện
gì đâu. Mà mấy hôm nay Tiểu Vân cũng ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.
Đại tiểu thư nói.
- Vậy thì tốt quá rồi. Tôi có thể không còn gì lo lắng nữa. Cám ơn đại tiểu thư!
Sở Phàm cao hứng nói.
- Ơn huệ gì chứ, là tôi phải cám ơn anh mới đúng. Ngày mai anh đi làm
việc cho tốt. Đây là một đại minh tinh đó, ngàn vạn đừng để sai sót gì
xảy ra. Tôi tin tưởng ở anh!
Đôi mắt đẹp của đại tiểu thư nhìn Sở Phàm, cười nói.
Người đàn ông nào đi nữa dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt trong veo đẹp như mộng của đại tiểu thư cũng đều cảm thấy không tự nhiên, bởi lẽ đại tiểu thư quá đẹp, đẹp tới mức khiến người ta không dám đối mặt. Mà đôi mắt
đẹp kia của cô lại đầy ma lực khiến trái tim người ta loạn nhịp
- Có thể được đại tiểu thư tin tưởng cũng là phúc của tôi. Tôi nhất định sẽ không khiến đại tiểu thư phải thất vọng!
Sở Phàm nói xong cũng nhìn đại tiểu thư, hắn muốn một lần nữa khắc sâu vẻ đẹp của cô trong tâm trí mình.
Đại tiểu thư thấy ánh mắt nóng bỏng của Sở Phàm nhìn mình, trong lòng khẽ
rung động, lại nhớ tới buổi tối hôm tổ chức tiệc chia tay, Sở Phàm nhẹ
nhàng hôn lên cánh tay mình. Càng nghĩ, khuôn mặt cô không khỏi hơi ửng
hồng. Cánh tay tối hôm qua được Sở Phàm hôn nóng bừng như có lửa thiêu,
giống như ánh mắt rực lửa Sở Phàm đang nhìn cô.
Trước kia chưa từng có ánh mắt của một người đàn ông nào khiến tâm hồn đại tiểu thư run rẩy, nhưng hiện giờ đã có Sở Phàm!
Chỉ có những lúc bạn để ý tới ai đó thì bạn mới vì nhất cử nhất động của
người đó mà lo lắng quan tâm. Đại tiểu thư cũng không thể không thừa
nhận, trong lòng cô đã dần dần hướng về Sở Phàm. Ví dụ như đêm nay, Sở
Phàm chưa trở về khiến cô lo lắng. Cô rất mệt mỏi, buồn ngủ nhưng không
thể nghỉ ngơi chính vì muốn đợi Sở Phàm trở về! Sở Phàm trở về rồi cô
mới thấy yên tâm, mới thấy thực sự an toàn. Nội tâm của cô thực sự đang
kích động vô cùng, nhưng bề ngoài không biểu hiện ra mà thôi.
-
Tôi tin tưởng anh bởi vì cho tới giờ anh chưa từng khiến tôi phải thất
vọng. Chỉ có điều hành trình ngày mai anh cần phải cẩn thận hơn rất
nhiều. Tôi biết anh có rất bản lĩnh, nhưng Lâm Mộng Kỳ là một đại minh
tinh mà mọi người đều chăm chăm nhìn vào, anh phải cẩn thận nếu không
tôi sẽ rất lo lắng đó!
Đại tiểu thư nhẹ giọng nói.
- Đại
tiểu thư yên tâm đi. Tôi sẽ thật cẩn thận. Bất kể thế nào tôi cũng sẽ
trở về, bởi lẽ tôi còn phải phấn đấu cho đại tiểu thư xem nữa mà!
Sở Phàm nói thản nhiên nhưng đầy thâm ý.
Đại tiểu thư nghe vậy trong lòng vui vẻ hẳn lên. Cô thầm nghĩ, hóa ra hắn
vẫn nhớ rõ chuyện này. Hắn sẽ vì mình mà đấu tranh, vì mình mà phấn đấu. Hóa ra trong lòng hắn vẫn có mình!!