Trong một gian phòng của tòa nhà ba tầng trên đường phía Tây, bóng hình
một người đàn ông cao lớn đang nhìn chăm chú vào chiếc ống nhòm trong
tay, quan sát tình hình của tòa nhà đối diện. Đối diện đó, chính là tòa
nhà số 13 đường Hoa Tây.
-Lúc này, ngoài cửa phòng đột ngột nghe
thấy ba tiếng gõ cửa ba nhanh một chậm theo quy luật giống như một kiểu
ám hiệu, người đàn ông quay sang, thân thể dường như từ sắt nung mà đúc
thành, một tia vui mừng hiện lên trong mắt, nhanh chóng tiến tới mở cửa.
Ngoài cửa là một thanh niên trẻ tuổi, vẻ mặt bình tĩnh. Bên cạnh hắn là một
cô gái xinh đẹp lạnh lùng mặc một bộ đồ màu bạc. Họ là Sở Phàm và Ngân
Hồ.
- Chủ nhân đã tới!
Kim Cương cung kính.
- Ừ. Tình hình thế nào rồi?
Sở Phàm vừa bước vào trong phòng vừa hỏi.
- Chưa có gì thay đổi cả!
- Thế à? Để tôi xem!
Sở Phàm nói rồi tiếp lấy ống nhòm từ tay Kim Cương, trầm ngâm nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Tòa nhà số 13 có ba tầng tất cả. Rất rộng. Trừ tầng một còn đang sáng đèn,
tầng hai và tầng ba tối như bưng. Qua ống nhòm, Sở Phàm có thể thấy đằng trước tầng một của tòa nhà có hai gã cao to được trang bị cẩn thận đang đứng gác. Nhờ ánh đèn hắt ra từ cửa sổ tầng một, cũng mơ hồ có thể thấy bốn năm người đang đi lại liên tục. Từ động tác đi đi lại lại, xem ra
bọn họ cũng có thể là loại vệ sĩ khá lợi hại. Nhưng tuyệt đối không thấy Hứa Nhạc! Rốt cuộc là gã đang ở đâu?
Phía trước tòa nhà là một
tấm biển đề phòng thí nghiệm hóa học Bắc Kinh gì đó. Có thể đoán đây
chính là căn cứ sản xuất hàng độc của Hứa Nhạc. Căn cứ nghiên cứu và sản xuất như thế này hẳn phải rất bí mật, tuyệt không thể đặt ở tầng 1 hay
tầng 2, tầng 3. Chỉ có thể ở tầng hầm! Tức là sau khi Hứa Nhạc vào tòa
nhà 13 đã xuống tầng hầm. Nếu vậy thì thật sự không nên hàm hồ xông vào. Nếu cứ hùng hổ mà giết vào từ tầng một, tới khi xuống tới được tầng hầm thì Hứa Nhạc đã cao chạy xa bay từ đời nào. Phải làm sao mới tốt đây?
Lúc này, di động của Sở Phàm bất chợt đổ chuông, là Trần Thiên Minh gọi đến. Có lẽ ông ta đã dẫn đội đặc công tới. Hắn nhấc máy:
- Cục trưởng Trần, các ông đã tới đường Hoa Tây chưa?
- Ừ. Tôi dẫn theo hai mươi đặc công tới. Đều được trang bị hạng nặng. Lần này quyết tâm phải tóm cho được con rắn Hứa Nhạc!
- Tuyệt! Trước hết các ông lên tầng ba tòa nhà số 1 đường Hoa Tây đã. Tôi đang ở đây theo dõi tình hình.
- Tốt! Tôi tới ngay!
Năm phút trôi qua, Trần Thiên Minh đã tới nơi, Sở Phàm đưa ống nhòm cho ông, hắn nói:
- Hứa Nhạc đang ở trong đó. Tôi đoán chắc hắn đang ở dưới tầng hầm.
- Tầng hầm ư?
Trần Thiên Minh đón lấy ống nhòm, chăm chú nhìn về phía tòa nhà đối diện.
- Chính xác! Tòa nhà số 13 nếu là nơi Hứa Nhạc sản xuất hàng, thì căn cứ
như vậy, thử ngẫm mà xem, có thể đặt ở tầng 1, tầng 2 hay tầng 3 sao?
Trần Thiên Minh gật đầu:
- Rõ ràng là những bóng người ở tầng 1 đều là vệ sĩ dưới tay Hứa Nhạc.
- Ừ. Xem chừng bên trong tòa nhà cũng được chuẩn bị vũ trang rất cẩn
thận. Tôi muốn tìm biện pháp hoàn hảo nhất. Bằng không sẽ chỉ rút dây
động rừng làm Hứa Nhạc chạy mất thôi.
Sở Phàm trầm giọng bàn bạc.
- Một vài tên vệ sĩ ở đây không là gì. Chỉ cần tôi ra lệnh, hai mươi đặc
công xông thẳng vào, không tới một phút sẽ khống chế sạch sẽ. Sau đó ào
xuống tầng hầm bắt nốt Hứa Nhạc!
- Nếu ở dưới tầng hầm, Hứa Nhạc
nghe thấy tiếng ầm ỹ trên tầng, hoặc được báo nguy, hẳn sẽ chạy thoát
ngay theo lối tầng hầm thì sao? Hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm, sai ai đó
tiêu hủy hết số thuốc phiện và chứng cứ trong tầng hầm thì sao? Chúng ta không biết một tí gì về tình hình bên trong tòa nhà này cả. Trong tầng
hầm thế nào lại càng không biết. Cho nên tuyệt đối không thể hành động
thiếu suy nghĩ được. Hứa Nhạc nếu đã có gan đặt ngay cơ sở sản xuất và
căn cứ ở đây, thì hẳn đã phải có chuẩn bị kỹ càng, tính trước đường lui. Nếu chúng ta hành động tùy tiện, thiếu suy nghĩ sẽ chỉ là đả thảo kinh
xà, con rắn trốn mất, mọi công lao coi như bỏ sông bỏ bể!
Sở Phàm lạnh lùng phân tích.
Trần Thiên Minh thấy thế, sửng sốt hỏi:
- Vậy…. Chúng ta phải làm thế nào? Không thể cứ chờ mãi được?
- Đúng! Chờ! Chờ con rắn bò ra khỏi hang. Tôi không tin Hứa Nhạc sẽ ở tịt trong đó. Tôi cho rằng hắn sẽ nhanh xuất hiện thôi. Chỉ khi nào thấy
Hứa Nhạc bằng xương bằng thịt chúng ta mới có thể ra tay. Như vậy mới
đảm bảo có thể tóm được hắn.
- Nhưng làm sao cậu có thể khẳng định hắn sẽ xuất hiện?
Trần Thiên Minh có vẻ nghi ngờ…
Sở Phàm bình tĩnh thản nhiên liếc nhìn ông ta, cũng không có vẻ gì phật ý với thái độ nghi ngờ hắn cả, thản nhiên nói:
- Không phải tối qua Cục trưởng Trần đi gặp Trương thiếu sao? Ông đã
khẳng định với Trương thiếu rằng Từ Lãng không ở trong tay ông. Như vậy
100% hắn sẽ khẳng định là Từ Lãng trong tay tôi. Mà Từ Lãng lại biết rất nhiều bí mật của Trương thiếu và Hứa Nhạc. Không chừng Trương thiếu đã
đoán được lúc này tôi đã từ mồm Từ Lãng mà lần ra bí mật ở tòa nhà số 13 đường Hoa Tây rồi. Ông bảo hắn ta sẽ làm thế nào? Tôi đoán hắn sẽ nóng
ruột ra lệnh cho Hứa Nhạc sớm dời căn cứ khỏi tòa nhà số 13 đường Hoa
Tây, càng sớm càng tốt. Ông có thấy mấy cái xe tải to đùng đỗ ngay trước cửa kia không? Tôi đoán nó sẽ chở máy móc thiết bị sản xuất. Cho nên
khẳng định Hứa Nhạc sẽ thò đầu ra. Yên tâm đi.
- Vậy, chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Ông ra lệnh cho đội đặc công bao vây kín tòa nhà. Để lại một nhóm ẩn
nấp ở trước cửa tòa nhà 13. Nghe lệnh tôi mà làm! Sở Phàm trầm trầm phân phó.
- Được! Tôi sẽ đi sắp xếp!
Trần Thiên Minh gật gật đầu.
Bên trong tòa nhà số 13 đường Hoa Tây.
Trong góc cầu thang tầng một có một gian phòng bí mật nhỏ. Trong đócó một cái cửa đường hầm cũng nhỏ, đó là đường duy nhất để xuống tầng hầm. Qua
được cánh cửa này còn phải đi qua ba tầng cửa sắt được bảo vệ cực kỳ
nghiêm mật mới vào tới bên trong tầng hầm. Cánh cửa sắt này, chấp luôn
đội phá dỡ chuyên nghiệp đem bom đến, cũng phải mất tới trên dưới nửa
giờ mới mở được nó ra. Chứng tỏ bên trong tầng hầm phải rất quan trọng.
Trong hầm có tám người mặc đồ bảo hộ lao động đi đi lại lại. Ở giữa có một
trung niên có vẻ xốc vác đang chỉ huy, đằng sau có hai người, một nam
một nữ. Người nam đầu cắt cua, cao lớn rắn chắc như hổ, đôi mắt sáng rực hung ác. Khí thế đáng sợ khiếp người. Người nữ nhỏ gầy, nhưng ánh mắt
sắc bén, làm cho người ta chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Đã là người
trong giới hắc đạo Bắc Kinh thì không ai không biết đôi nam nữ này. Bọn
họ là hai trong số tứ đại hộ vệ bên cạnh Hứa Nhạc : Bạch Hổ và Chu Tước. Ở Bắc Kinh, có thể ra lệnh được cho Bạch Hổ và Chu Tước đi sau thiếp
thân bảo vệ chỉ có một người, đó là Tiếu Diện Hổ Hứa Nhạc.
Còn
người đàn ông trung niên có vẻ xốc vác kia chính là Hứa Nhạc. Gã đang
chỉ huy mọi người dưới hầm đóng thùng các thiết bị sản xuất ra hàng độc
dưới tầng hầm cùng với một lượng lớn Ephedrines, chuẩn bị chuyển ra
ngoài
Thực ra Hứa Nhạc vừa mới vào thành đêm nay. Sau khi về Bắc
Kinh, gã nhận được điện thoại của Trương thiếu, lệnh cho gã nhanh chóng
dời căn cứ ở tòa nhà số 13 đi, nhấn mạnh càng nhanh càng tốt. Trong đêm
nay phải di dời đi hết, không còn dấu tích. Mới đầu, Hứa Nhạc, là lão
đại ở tòa nhà này, không muốn. Gã cho rằng căn cứ ở tòa nhà số 13 rất bí mật, cảnh sát hoặc đội trinh thám không thể tra ra. Hơn nữa lại còn có
tầng hầm bí mật rất an toàn, dù có tra ra được gã cũng có thời gian dời
đi, sau đó phi tang chứng cứ. Có điều Trương thiếu có vẻ rất cứng rắn,
ép buộc gã trong đêm nay phải dời căn cứ! Gã đành thu xếp di dời căn cứ
tòa nhà số 13, dẫn người tới, rồi tìm cách đóng gói chuyển hết số thiết
bị và nguyên liệu khổng lồ này đi.
Khi tất cả mọi thứ trong tầng hầm đều được đóng gói cẩn thận, Hứa Nhạc ra lệnh:
- Dùng xe đẩy đưa hết ra ngoài.
Lúc này Bạch Hổ đang dùng bộ đàm trao đổi với người canh gác trên mặt đất, lát sau quay sang nói với Hứa Nhạc:
- Nhạc Ca, mấy anh em trên kia xác nhận không có gì lạ. Tất cả đều bình thường.
- Ừ!
Hứa Nhạc gật đầu, vung tay:
- Mở hết cửa sắt ra!
Hứa Nhạc dẫn theo một đám người được trang bị tận răng cùng với đống thiết
bị ra khỏi tầng hầm đi lên, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đầu
trọc bóng lưỡng chạy ra đón :
- Nhạc Ca!
- Tình hình bên ngoài thế nào? Có an toàn không?
- An toàn. Em vẫn cùng các anh em đứng chốt ở đây. Bên ngoài không có
chuyện gì xảy ra. Nhạc Ca yên tâm đi. Không ai nghi ngờ chỗ này.
Gã đầu trọc chỉ huy lũ lâu la bên cạnh khuân hết đống thùng to tướng lên
xe tải đang chờ ngoài kia. Xong xuôi sạch sẽ rồi mới cùng Hứa Nhạc rời
tòa nhà 13.
- Không được nhúc nhích!
- Giơ tay lên!
………..
Hứa Nhạc cùng đám đàn em mới vừa ra khỏi tòa nhà 13, từ bốn phương tám
hướng vang lên mấy tiếng hét lớn. Sau đó là ánh đèn lóe sáng. Mười mấy
đặc công được trang bị súng ống loại xịn đang chỉa vào bọn chúng.
- Tất cả giơ tay lên!
Trần Thiên Minh đi ra, lạnh lùng quát.
Mắt Hứa Nhạc đảo một vòng, lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, chậm rãi giơ hai tay lên.
Bạch Hổ và Chu Tước đi theo sau gã, bởi vậy tay phải của Chu Tước được tay
trái của gã che đi. Chỉ thấy tay phải của ả khẽ động, năm viên pháo nhỏ
khoảng bằng quả trứng gà màu đen đã xuất hiện giữa các ngón tay.
Chu Tước chậm chậm giơ tay, đột nhiên ả đưa tay phải ra, ném năm viên pháo đen như những tia chớp bay ra năm phía khác nhau..
- ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ẦM ẦM!
Gần như trong nháy mắt, cả năm quả pháo nhỏ cùng nổ, đường dưới chân cũng tưởng nứt ra làm đôi. Tứ phía khói bụi mịt mờ!
- Là đạn khói!
Trần Thiên Minh nổi giận.
Cùng với tiếng nổ đinh tai, phía bên này, từ trong đám đặc công còn đang mù
mịt trong khói bụi, ba bóng người vụt qua, đó là Sở Phàm cùng Kim Cương, Ngân Hồ, Khi chạy qua Trần Thiên Minh có lưu lại một câu:
- Tôi đuổi theo Hứa Nhạc. Ông bắt đám lâu la. Dẫn người lộn ngược cái tòa nhà này lên!