… Người nào gặp phải trường hợp như vậy đều có chút lúng túng. Khi đang
đùa giỡn không ngờ lại có người cho mình gáo nước lạnh, hét lớn một câu: “Đừng giả bộ nữa!”, cứ ngẫm lại trường hợp đó mà thấy có bao nhiêu xấu
hổ.
Sở Phàm cũng hơi ngẩn người ra. Hắn thầm nghĩ, “Lúc này Lâm
Mộng Kỳ làm sao lại nói ra một câu không hợp thời như vậy chứ? Rất tổn
thương người ta nhé. Không hỗ trợ mình còn chưa thèm tính toán lại còn
chặn ngang nữa là sao? Thực không đủ nghĩa khí. Thật uổng công ở Nhật
Bản mình liều sống liều chết bảo hộ cô ta.”
Sở Phàm trừng mắt
nhìn Lâm Mộng Kỳ một cái, khóe mắt liếc nhìn về phía Trần Hiển Lộ và
Tiêu Vi, thấy trên mặt hai người dường như có vẻ khó hiểu. Hai cô hiển
nhiên không kịp phản ứng. Sở Phàm vội vàng cười nói:
- Vịt nướng kia làm sao còn chưa đưa lên nhỉ. Ha ha. Đã đói bụng không được rồi. Đúng rồi. Mọi người uống rượu không?
Lâm Mộng Kỳ nhìn thấy Sở Phàm cố ý nói sang chuyện khác liền tiếp lời:
- Như thế nào? Anh muốn chuốc cho chúng tôi quá chén hả? Giả bộ bản thân
trung thực kỳ thật một bụng xấu xa. Muốn giả trư ăn lão hổ hả?
Sở Phàm sửng sốt, thầm nghĩ “Tiểu yêu tinh này thật đúng là nhường một tấc lấn một thước. Mình đã thành công dời đi sự chú ý của hai người đẹp kia rồi mà cô ta lại nói tiếp, thật sự là đáng giận. Cô tưởng các cô nhiều
người mà tôi không dám bắt nạt cô sao?”
Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi nghe vậy bốn con mắt nhìn về phía Sở Phàm rất có dáng dấp như khởi binh hỏi tội.
- Mộng Kỳ à. Lần này từ Thượng Hải trở về thấy cô thay đổi thật nhiều
đấy. Nói chuyện bừa bãi. Có phải đi diễn rất mệt mỏi? Tôi đã nói với cô
bao nhiêu lần rồi? Thân thể là thứ nhất, công tác mới thứ hai. Không có
thân thể tốt làm sao có thể hát ra ca khúc hay đây? Nếu không thì bây
giờ đi tới chỗ tôi. Tôi mát-xa cho cô thả lỏng toàn bộ thân thể một lần. Tính ra cô cũng có một khoảng thời gian không đến chỗ tôi rồi.
Sở Phàm làm như thật nói.
- Oa…
Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi không kìm nổi “Oa!” lên một tiếng. Cả hai đều nhìn
về phía Lâm Mộng Kỳ, trong ánh mắt có chút kinh ngạc và tìm kiếm. Các cô cũng không biết Lâm Mộng Kỳ lại còn ngầm tới chỗ Sở Phàm nữa, đây thật
sự là tin tức giật gân.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mộng Kỳ hơi đỏ lên. Cô không kìm nổi tức giận nói:
- Anh… anh nói bậy gì đó? Tôi qua chỗ anh ở khi nào chứ?
- Đúng rồi, Mộng Kỳ. Trên ngực trái của cô còn có nốt ruồi son tôi nhìn
rất đẹp, không cần phải tẩy đi. Lần trước cô còn hỏi tôi có nên tẩy đi
hay không. Tôi đã nói rõ với cô rồi là không nên tẩy, thật là rất xinh
đẹp, hơn nữa còn rất mê người.
Sở Phàm đột nhiên nói.
- Hả?!!!
Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi đều không kìm nổi kêu lên kinh hãi. Hai cô đều biết
trên ngực trái của Lâm Mộng Kỳ đúng là có một nốt ruồi son. Hơn nữa vị
trí của nốt ruồi son kia chính là ở gần vùng đầu vú, theo lý thuyết là
vị trí rất riêng tư, cũng chỉ có các cô là bạn thân trong khuê phòng với nhau mới biết. Thế mà nay Sở Phàm cũng biết trên ngực trái của Lâm Mộng Kỳ có nốt ruồi son này. Việc này chứng minh điều gì đây?
Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lâm Mộng Kỳ, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc!
Lâm Mộng Kỳ ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần chuyển hướng sang Sở Phàm, lớn tiếng hỏi:
- Anh… cái đồ đại háo sắc này. Anh nói ngay, anh rình trộm tôi từ lúc nào?
Vừa nói ra lời này Lâm Mộng Kỳ đã thấy hối hận rồi. Đây không phải là chưa
đánh đã khai, chưa hỏi đã xưng rồi sao? Hơn nữa còn ngốc nghếch hỏi như
vậy nữa. Nhìn vẻ mặt cười gian kia của Sở Phàm trong lòng cô nghĩ muốn
điên lên đập cho hắn vài đập.
Sau đó Lâm Mộng Kỳ quay sang Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi, nói:
- Không… không giống như hai bồ nghĩ đâu. Tớ và hắn ta không có quan hệ gì cả. Thật sự!
- Đúng vậy. Giữa tôi và Mộng Kỳ là quan hệ bạn bè nam nữ rất trong sáng. Cực hạn nhất chỉ là mát- xa thôi.
Sở Phàm nói xong thì cười cười, nháy nháy mắt với cả Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi.
Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi dường như đã hiểu ý “à” lên một tiếng, nói:
- Bọn tớ hiểu rồi. Bọn tớ hiểu rồi.
- Hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt rồi. Có một số việc không thể
công khai. Một khi phơi bày ra ánh sáng là toàn bộ thế giới đều sẽ biết. Vậy cuộc sống sau đó không dễ chịu rồi.
Sở Phàm rất xúc động, chậm rãi nói. Dường như là buồn khổ phát ra trong lòng mình.
Lâm Mộng Kỳ càng nghe càng giận. Cô càng nghe lại càng cảm thấy trong lời
nói của Sở Phàm giống như ám chỉ là cô đang ngầm bao dưỡng hắn, vẫn là
kiểu quan hệ của cá nhân giữa hai người thôi chứ không công khai.
- Sở Phàm. Câm miệng của anh lại. Không được nói nữa.
Lâm Mộng Kỳ tức giận nói.
Sở Phàm quả thực đã ngoan ngoãn câm miệng. Đôi mắt ra vẻ vô tội ủy khuất nhìn về phía Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi.
- Kỳ Kỳ. Không nghĩ tới nha. Bồ thật đúng là giỏi giấu nha. Ngay cả bọn tớ đây mà cũng giấu diếm.
Tiêu Vi cười nói.
- Khó trách bồ đi Nhật Bản lại muốn đem anh ta theo. Thì ra là vệ sĩ kiêm kiêm…
Trần Hiểu Lộ con mắt xoay chuyển, nói:
- Hai chữ kia tớ không cần phải nói rồi.
- Cái gì là cái gì. Hai người các cậu đừng nghe hắn nói bừa. Không có chuyện đó đâu. Thật mà!
Lâm Mộng Kỳ cố gắng thanh minh thanh nga.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng đập cửa. Tiếp đó nhân viên phục vụ của nhà hàng mang đồ ăn lên. Ngửi thấy mùi thịt thơm mát mọi người đều nuốt
nước miếng.
- Không nói nữa, không nói nữa. Trong lòng mọi người đều hiểu là được. Tới. Ăn cơm, ăn cơm.
Sở Phàm cầm đũa lên nói.
- Đã nói không được nói nữa mà anh lại còn nói.
Lâm Mộng Kỳ giận quá liền lấy tay dùng sức véo cánh tay của Sở Phàm.
Sở Phàm đau đến điếng cả người. Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi ở bên nhìn thấy
Lâm Mộng Kỳ làm ra đủ loại động tác thân mật với Sở Phàm thì lại càng
hiểu ý hơn.
Sau khi đồ ăn đưa lên, cách ăn của Sở Phàm quả thực
khiến ba cô đại minh tinh hoảng sợ. Sau khi đưa xiên thịt kẹp vào trong
đĩa thì dùng tay cầm lấy ăn, thịt ăn xong rồi xương cốt cũng không bỏ
qua, đặt trên miệng cắn “răng rắc”. Hoàn toàn phát huy tác phong không
lãng phí lương thực.
- Cái đó… anh làm sao xương cốt cũng nhai hả?
Những lời này Lâm Mộng Kỳ thực ra muốn hỏi đã lâu, tuy nhiên vẫn nghẹn ở
trong lòng. Đến khi xương cốt trên bàn trước mặt Sở Phàm đã xếp thành
một cái núi nho nhỏ mới dè dặt hỏi.
- A. Đầu xương ăn rất ngon
mà. Chỉ ăn thịt không thì chả có vị gì, bên trong xương còn có cốt tủy,
cắn ra ăn rất ngon. Không tin các cô thử mà xem.
Sở Phàm thành thật bảo.
Ý thức của nông dân! Thực sự là ý thức điển hình của nông dân! Ăn hết nạc thì vạc đến xương, đến cả cốt tủy cũng không bỏ sót.
Ba vị mỹ nữ nghe xong nhất tề từ chối không chút khách khí. Trần Hiểu Lộ
lại âm thầm lè lưỡi. Cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì nữa.
Cuối cùng sau khi ăn xong mọi người chuẩn bị đứng dậy. Sở Phàm sờ sờ cái bụng tròn xoe của mình, nói:
- Thực no quá!
“Bụp, Bụp!” Vừa nói hắn vừa vỗ hai cái vào bụng mình, dường như là để chứng
minh lời nói vừa rồi của hắn. Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi nhịn không được
cười cười. Lâm Mộng Kỳ sắc mặt lại đỏ lên. Cô tức giận trừng mắt nhìn Sở Phàm, nghĩ thầm, “Thật là mất mặt. Dù sao cũng tại mình mang hắn tới
đây.”
Sau khi đi ra khỏi tiệm rượu, Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi rất thức thời cười cười. Trần Hiểu Lộ nói:
- Kỳ Kỳ, bồ cứ đi chơi cùng Sở Phàm đi nhé. Tớ và Vi Vi có việc phải đi trước, ha ha!
- Ừm. Sẽ không làm phiền hai người các bồ nữa.
Tiêu Vi cũng cười nói.
- Cái gì hả? Các bồ đừng đùa nữa.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Bọn mình không đùa đâu mà. Sở Phàm, anh phải đối xử tốt với Kỳ Kỳ của chúng tôi đó!
Trần Hiểu Lộ cười nói.
Lâm Mộng Kỳ tức giận hừ một tiếng. Con mắt cô đột nhiên xoay chuyển, nói:
- Được rồi. Vậy hai bồ đi trước đi. Đúng rồi. Hai người các bồ không đi xe tới mà.
- Bồ không cần phải lo cho bọn tớ. Bọn tớ có biện pháp đi về. Chơi vui vẻ nhé!
Tiêu Vi cười nói.
- Các bồ không có xe sao đi được. Như vậy đi. Các bồ đi xe của mình, dù sao Sở Phàm cũng có xe.
Lâm Mộng Kỳ nói xong đưa chìa khóa cho Tiêu Vi.
Tiêu Vi nhìn Sở Phàm một chút. Cô hiểu ý cười nói:
- Vậy được rồi. Vậy tớ và Hiểu Lộ đi trước. Bye bye. Chơi vui vẻ, ha ha!
Tiếp đó Trần Hiểu Lộ và Tiêu Vi lên chiếc Ferrari của Lâm Mộng Kỳ rời đi.
Sau một lúc lâu Sở Phàm xoay người lại, nói:
- Các cô ấy cứ như vậy đi rồi sao?
- Sao thế? Vừa ý người ta rồi hả?
Lâm Mộng Kỳ trừng mắt nhìn Sở Phàm, hỏi.
Sở Phàm gãi gãi đầu, nói:
- Không… không phải ý đó. Ý của tôi là các cô ấy bỏ rơi cô rồi?
- Đây không phải còn có anh sao, một chút nữa anh phải đưa tôi về!
Lâm Mộng Kỳ thản nhiên nói.
Sở Phàm nghe xong da đầu có chút run lên. Sau khi hai người lên xe Sở Phàm nghi hoặc hỏi:
- Cô luôn nói tôi là đại háo sắc, sao còn một mình ở chung với tôi một chỗ?
- Tôi còn chưa hỏi anh đây. Anh mau nói làm sao anh biết trên ngực tôi có nốt ruồi son?
Lâm Mộng Kỳ đỏ mặt hỏi.
- Cô quên rồi sao? Khi ở Nhật Bản cô đi không cẩn thận đã bị tôi nhìn
thấy hết. Lúc đó tôi cũng là vô ý thôi chứ không có ý định nhìn thấy
đâu.
Sở Phàm cười ha hả nói.
- Anh còn cười được nữa. Vậy
khi ăn cơm vì sao anh lại xáp tôi với anh thành một khối hả? Còn làm hại Hiểu Lộ và Vi Vi đều hoài nghi, giải thích cũng không giải thích được.
Hừ!
Lâm Mộng Lâm tức giận nói.
- Cô còn nói tôi nữa. Còn
không phải đều do cô phá tôi trước? Vô duyên vô cớ nói xấu tôi. Tôi là
người rất thành thật nha. Vậy mà bị nói thành nào là đồ háo sắc, rồi thì nào là một bụng xấu xa.
Sở Phàm không chịu yếu thế nói.
- Anh vốn chính là xấu xa mà. Nghĩ mình là người tốt hả?
Lâm Mộng Kỳ trừng mắt nhìn Sở Phàm, nói.
- Ài. Sớm biết như vậy khi ở Nhật Bản ngủ chung một phòng với cô, tôi
không nên thành thật ngồi bên cạnh bảo vệ cô đến khi trời sáng. Khi đó
tôi trực tiếp trèo lên giường làm chuyện xấu thì tốt rồi. Vậy mới đúng
với danh xưng, dù sao cũng là người xấu. Giờ có hối hận thì cũng chả
được cái vị gì rồi.
Sở Phàm cảm thán nói.
Lâm Mộng Kỳ nghe xong sắc mặt không khỏi đỏ lên. Cô nhớ tới thời gian thời gian khi ở
Nhật Bản, Sở Phàm đã cẩn thận chăm sóc mình thì trong lòng không khỏi
cảm thấy ấm áp. Cô nhẹ nhàng nói:
- Sở Phàm, thực ra trong lòng
tôi vẫn muốn nói tiếng cảm ơn anh. Tôi biết chuyến đi Nhật Bản nếu không có anh làm bạn bên người sẽ không thể thuận lợi được. Cám ơn anh, ha
ha! Bình thường cùng anh đấu võ mồm linh tinh gì đó, không nên để trong
lòng nhé.
Sở Phàm cười cười, nói:
- … Số tôi đã định là bị tiểu yêu tinh cô quấn lấy rồi.
- Hừ. Ai thèm quấn lấy anh hả. Anh nói mà không biết xấu hổ. Da mặt thật là dày!
Lâm Mộng Kỳ kinh ngạc nói.
- Được được được. Cô không quấn lấy tôi. Nói đi. Tiếp theo đi nơi nào đây?
Sở Phàm hỏi.
- Chủ động đi. Lái xe đi dạo cũng tốt mà. Chúng ta có thể tâm sự cả ngày đúng không?
Lâm Mộng Kỳ cười nói.
- Đúng đúng. Vừa lúc tôi có mấy vấn đề về phương diện sinh lý học muốn thảo luận với cô.
Sở Phàm nói xong lái xe chạy về phía trước.
- Đi tìm chết đi!
Lâm Mộng Kỳ đấm Sở Phàm một cái, trên mặt mỉm cười ngọt ngào.