Cận Chiến Pháp Sư

Chương 100: Q.1 - Chương 100: Con phố giao dịch




Nghiệm chứng cách Cố Phi như thế nào phát huy ra thương tổn pháp thuật của kiếm Ám Dạ Lưu Quang, Ngự Thiên Thần Minh thấy nó mang ý nghĩa trọng đại, bộ dáng cực kí đắc ý, tinh thần lại càng hưng phấn, thao thao bất tuyệt tiếp tục hướng Cố Phi giảng giải rất nhiều kỹ xảo của pháp sư trong chiến đấu.

Mọi thứ đều là tổng kết kinh nghiệm từng trải trong trò chơi khác nhau. Mặc dù nói mỗi trò chơi mỗi vẻ, nhưng đối với loại chức nghiệp pháp sư được thiết kế rộng rãi, tính ra biến đổi không quá nhiều dạng. Đơn giản chỉ là ở phần kỹ năng có chút khác biệt, đặc điểm của pháp sư vẫn giống nhau. Cho nên, chỉ cần đối chiếu với kỹ năng của “Thế Giới Song Song”, sàng lọc từ đó có thể dùng là được.

Hiện nay trong “Thế Giới Song Song” xuất hiện vài loại pháp thuật, đều tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn được, có thể đoán được mấy loại kỹ năng này bị người chơi nghiên cứu cỡ nào thấu triệt. Ngự Thiên Thần Minh căn cứ mấy cái đặc điểm pháp thuật, cũng không quản Cố Phi nhớ kỹ hay không, một... hai... ba... bốn... năm một chuỗi dài tuôn ra khỏi miệng. Cố Phi lắng nghe, không ngờ cũng nhập thần.

Hắn đột nhiên hứng thú, bởi vì những cái này kỹ xảo phương thức, truyền đến tai hắn như nghe tới giống hệt như một môn công phu mới.

Nếu chỉ là vận dụng kỹ xảo của pháp sư như thế nào mà động mười ngón trên bàn phím cùng với chuột, thì Cố Phi không có hứng thú. Thế nhưng, trong “Thế Giới Song Song” hết thảy đều phải dựa vào nhân vật tự mình quan sát, di động, phóng thích. Điều này rõ ràng không giống nhau.

Bất quá, sau khi Ngự Thiên Thần Minh nói qua lý luận, tóm một tiểu quái để Cố Phi áp dụng thực tiễn, hai người rất nhanh đều giật mình ngơ ngẩn.

Ngự Thiên Thần Minh yêu cầu di động bước tiến, thời cơ công kích, Cố Phi người thật bắt chước toàn bộ thực hiện, đây đã đầy đủ để cho Ngự Thiên Thần Minh nhìn đến kinh ngạc, nhưng điều khiến hai người kinh ngạc chính là: cuối cùng kỹ xảo vận dụng vẫn thất bại.

Có lẽ đây không thể tính là thất bại, chỉ là, kỹ xảo này tại “Thế Giới Song Song” rõ ràng không đạt đến hiệu quả Ngự Thiên Thần Minh mong muốn.

Ngự Thiên Thần Minh bỏ qua “Thế Giới Song Song” trong một vấn đề rất thực tế: người chơi mất đi thị giác của Thượng Đế trong game online cũ. Nơi này người chơi không còn đối mặt với màn hình biểu hiện tầm nhìn toàn cảnh.

“Cái này... Xem ra có không ít điều còn phải sửa chữa.” Ngự Thiên Thần Minh lầm bầm, “Anh nhìn không thấy gì phía sau anh đúng không?”

“Moá nó, đây rất phiền phức đó!” Không đợi Cố Phi nói Ngự Thiên Thần Minh đã phát điên. “Có ít thứ tôi cần tự mình thực tiễn hóa mới thử nghiệm ra, nhưng bây giờ, bây giờ!! Moá...” Ngự Thiên Thần Minh nắm trong tay trường cung hung hăng ném xuống đất: “Đi cmn cung tiễn thủ.”

“Không sao, cậu nói cho tôi biết những cái kỹ xảo này là được, tôi chính mình tới thử.” Cố Phi nói. Trên thực tế, dưới cái loại tình huống chân thực này quan sát, đi vị*, nắm bắt thời cơ phát động công kích, Cố Phi mới là chuyên gia. Chỉ là nhìn Ngự Thiên Thần Minh nhắc tới đến pháp sư liền thấy dáng dấp biểu hiện “Ta đây là thiên hạ đệ nhất” nên không đành lòng lại kích thích hắn thôi.

*đi vị: di chuyển theo đúng vị trí thích hợp nhất để công kích hay phòng thủ.

Thẳng thắn nói, Ngự Thiên Thần Minh lần này không chọn pháp sư, có lẽ là chuyện đáng được ăn mừng.

Hình thức trò chơi hoàn toàn mới, để cho nhiều game thủ có khả năng vận dụng kỹ xảo gõ cạch cạch bàn phím lúc này đều trở nên không đáng tin, người chơi chính diện đến nghiên cứu phương thức chiến đấu cùng kỹ xảo mới.

Nhà vật lý học nhà thông thường bị chia làm nhà lý luận vật lý học và nhà thực nghiệm vật lý học. Trong game online người chơi cũng phân biệt tương tự như trên. Chẳng hạn như Hữu Ca chính là một nhà lý luận học tương đối cực đoan.

Ở phương diện này, Cố Phi kẻ tay mới về game online rất không khách khí trở thành cao thủ.

Nhưng ở “Thế Giới Song Song”, người chơi cũng là năng lực bản thân và khả năng thích ứng hoàn cảnh, bị ép chia làm hai loại.

Kiếm Quỷ đã từng cao thủ. Dưới hình thức trò chơi hoàn toàn mới hiện nay chỉ có thể trở thành nhà lý luận học. Mà Cố Phi, lại là một nhà thực nghiệm học, hơn nữa, là nhà thực nghiệm học đứng đầu.

Lúc này Ngự Thiên Thần Minh và Cố Phi, giống như quan hệ giữa hai nhà lý luận vật lý học và nhà thực nghiệm vật lý học. Một bên cung cấp lý luận. Còn bên kia, đem lý luận vào thực nghiệm.

Chỉ là ở trong “Thế Giới Song Song”, thực nghiệm so với lý luận khó khăn hơn rất nhiều thôi.

Đối với cục diện trước mắt, một ít lý luận của Ngự Thiên Thần Minh đã nghiệm chứng kết quả thất bại. Mà bản thân Cố Phi cũng đang nhu cầu gánh lên vai chức trách của một nhà lý luận học.

Hai người ly khai luyện công khu trở lại thành Vân Đoan, Ngự Thiên Thần Minh dẫn Cố Phi đi tới một con phố dị thường náo nhiệt.

Hai bên đường rộng rãi tất cả đều có người chơi ngồi trên chiếu, trước người bày bố cửa hàng, bày các loại vật phẩm đa dạng, trang bị và nguyên vật liệu của nghề nghiệp sinh hoạt chiếm đa số.

“Còn có loại địa phương này!” Cố Phi sợ hãi than. Bãi đất trống người chơi tụ tập hắn cũng thấy cũng nhiều, nhưng không biết còn có một con phố tập trung bày sạp. Chủ thành là rất lớn, Cố Phi mỗi ngày online có hai giờ, địa phương không đi qua rất nhiều.

“Tại sao không gửi ở Phòng Đấu Giá?” Cố Phi hỏi Ngự Thiên Thần Minh.

“Phòng Đấu Giá hệ thống muốn thu phí. Căn cứ anh định giá nộp lên trên phí dụng, lấy Thiên Số tính, sở dĩ, nếu như ngươi đọng ở một cái không bán đi gì đó, ổn bồi không kiếm.” Ngự Thiên Thần Minh nói.

“Phòng đấu giá sẽ phải trả phí, cái số tiền phải nộp kia rất cao. Nếu anh bán hay mua ở đây sẽ không mất nhiều tiền phí.” Ngự Thiên Thần Minh đáp.

“Ra là vậy!” Cố Phi gật gù.

Ngự Thiên Thần Minh nhìn hắn “Trước giờ tôi tưởng anh là cao thủ, nhưng giờ tôi tin anh là newbie rồi.”

Cố Phi cười cười không nói gì, dưới góc độ của người chơi game thì hắn đúng là newbie, hơn nữa còn là newbie chẳng tiến bộ chút nào. Đã chơi game một thời gian rồi mà vẫn không có bao nhiêu kiến thức cơ bản.

Ngự Thiên Thần Minh dừng ở một quán khá quy mô ở vỉa hè. Quán này còn nhiều món hàng hơn các quán hàng trước. Cố Phi nhìn chủ quán một lượt thì thoải mái hơn không ít. Người đàn ông đẹp trai mặc đồ trắng này là một NPC.

Ngự Thiên Thần Minh mua rất nhiều giấy và bút lông chim, Cố Phi lúc này mới biết lai lịch của mấy thứ này, đột nhiên thấy thổn thức vô cùng. Cố Phi đương nhiên biết Ngự Thiên Thần Minh mua mấy thứ này để làm gì, hắn đột nhiên cảm thấy bội phục kiến thức uyên bác của Ngự Thiên Thần Minh, chỉ là một hạng mục tấn công của pháp sư thôi mà cậu ta đã mua một đống giấy để ghi chép lại. Đây có thể xem là bí tịch võ công không nhỉ?

“Cậu tính viết mấy kỹ xảo kia lên đó hả?” Cố Phi hỏi.

Ngự Thiên Thần Minh gật gù “Nếu chỉ nói miệng thì sợ anh không nhớ hết được.”

Cố Phi gật đầu “Làm phiền cậu rồi.”

Mắt Ngự Thiên Thần Minh sáng rực, “Anh thấy mấy thứ kỹ xảo này của tôi có thể bán lấy tiền không nhỉ?”

“Trong game có kỹ thuật photocopy hả?” Cố Phi hỏi ngược.

Ánh mắt của Ngự Thiên Thần Minh ảm đạm vô cùng. Nghĩ đến nhiều kỹ xảo cậu nghĩ ra trong “Thế giới song song” mà không có chỗ để phát huy thì cậu ta thấy trái tim vỡ tan thành trăm mảnh rồi.

Cố Phi vỗ vai cậu, “Đợi sau khi tôi tổng kết rồi chúng ta có thể mở lớp dạy. Chúng ta sẽ thu tiền học phí, lúc đó chia cho cậu một nửa.”

“Như vậy được à?” Ngự Thiên Thần Minh ngẩn người.

“Đó là nghề của tôi.” Cố Phi cười.

“Được! Quyết định vậy đi. Bây giờ tôi đi viết lại cho anh!” Ngự Thiên Thần Minh cầm đống giấy bút quơ quơ.

“Tôi đi nhìn ở đây một chút, xem chợ mua bán thế nào.” Cố Phi nói.

“Đệt!” Ngự Thiên Thần Minh mắng một tiếng, sau đó rời khỏi con đường giao dịch.

Cố Phi rất tò mò nên hắn đi dạo cả con đường này, nghe tiếng trả giả của các người chơi, cảm giác như mình đang đi chợ mua đồ ăn vậy, không khí tương đối tươi mát.

“Phi bạo lực!!!” Đang đi dạo thì nghe thấy có tiếng gọi mình, có điều cách xưng hô kì dị này, Cố Phi đã biết là ai. Vừa quay đầu đã thấy Tịch Tiểu Thiên mặc một áo choàng đạo tặc, che mặt, ngồi xổm nơi góc tường bày bán dưới đất.

Cố Phi nhìn bốn phía, thấy không có bẫy rập nào mới cẩn thận tới trước mặt cô.

“Cô làm gì thế?” Cố Phi khó hiểu, cái người này đang làm trò lừa gạt gì đây?

“Bán hàng!” Tịch Tiểu Thiên đẩy đồ trước mắt lên.

Cố Phi liếc nhìn. Đều là đám đồ chơi nhỏ rác rưởi, không cần dùng thuật giám định cũng biết đây không phải hàng tốt rồi. Trang bị cực phẩm trong game có thể dùng mắt thường để phân biệt, nhất là vũ khí. Vũ khí cực phẩm luôn có ánh hào quang ỏ bên ngoài, giống như cây kiếm Ám Dạ Lưu Quang của Cố Phi, Sương Chi Hồi Ức của Kiếm Quỷ hay Vương Gỉa Chi Kiếm của Ngân Nguyệt. Ngự Thiên Thần Minh đã từng càu nhàu tại sao vũ khí của mình không ánh lên ánh hào quang kia.

“Chúng ta thân thế này rồi mà còn giấu làm gì, nói đi, cô đang làm gì thế?” Cố Phi ngồi xổm trước cửa hàng.

“Bán đồ, thật đấy!” Tịch Tiểu Thư vừa nói vừa kéo kéo khăn che mặt.

“Bán đồ còn che mặt à?” Cố Phi hỏi.

“Bởi vì tôi khiêm tốn chứ sao!” Tịch Tiểu Thiên nói.

“Thật à?” Cố Phi cảm thấy có nguyên nhân gì đó, hắn đứng dậy nhìn khắp nơi. Nhìn xem có người nào đang hung hăng đuổi đến hay không, không kéo cô lại đang lợi dụng hắn làm kẻ chết thay.

Kết quả là không phát hiện cái gì, thấyxung quanh đều yên bình mua bán.

Đúng lúc này mới có người bước đến cửa hàng, cầm đồ hỏi Tịch Tiểu Thiên “Chị Tiểu Thiên, cái này đáng giá bao nhiêu tiền?”

Tịch Tiểu Thiên liếc mắt một cái rồi bảo, “Khoảng chừng 12 kim tệ, bán được 10 tệ đã ok lắm rồi.”

“Thế nếu lừa người mới thì sao?” Người kia nở nụ cười quái dị.

“Sợ là người ta tưởng là đồ vô dụng ấy.” Tịch Tiểu Thiên đáp.

Người kia than thở một cái rồi rời đi.

“Đội lừa đảo của cô đấy à?” Cố Phi hỏi Tịch Tiểu Thiên.

Tịch Tiểu Thiên trợn mắt, đang định nói gì thì có người đi tới, “Xem giúp tôi thứ này bao nhiêu tiền.”

Tịch Tiểu Thiên nhìn cái rồi lắc đầu, “Đẳng cấp của anh rất cao, tôi không thể giám định ra được.”

Người kia nghe thế, đang định đưa đồ trong tay cho Tịch Tiểu Thiên thì Cố Phi đã vội chạy tới cản lại.

“Làm gì thế?” Người kia tưởng Cố Phi là kẻ cướp, nhanh chóng đem món đồ trong tay nhét vào túi.

“Không sợ đưa xong thì bị cuỗm luôn à? Sao có thể tùy tiện đưa như vậy?” Cố Phi nói đầy thâm sâu.

Người kia trợn mắt há mồm, “Đùa gì vậy?” Nói xong thì móc đồ trong túi đưa cho Tịch Tiểu Thiên.

Cố Phi đút tay vào túi áo, dù sao người ta cũng chả tin mình.

Tịch Tiểu Thiên nhìn món đồ rồi bảo, “Khoảng 20 kim tệ.” Nói xong thì trả lại.

“Cảm ơn!” Người kia cầm lại, nhìn Cố Phi một cái bảo, “Có bệnh!” Xong rồi quay lưng bỏ đi.

Cố Phi đương nhiên rất buồn bực, ngồi xổm trước mặt Tịch Tiểu Thiên bảo: “Sao thế? Món đồ 20 kim tệ kia không lọt vào mắt xanh của cô à?”

“Thông minh!” Tịch Tiểu Thiên bảo, “Xem ra anh cũng có chút năng khiếu đấy.”

Cố Phi trợn mắt. Tay Tịch Tiểu Thiên cũng bắt đầu sờ lên người Cố Phi.

“Cô làm gì thế?” Cố Phi giật mình, không lẽ tên lừa gạt này còn thích gạt sắc nữa à?

“Cái áo choàng này của anh không tệ đấy!” Tịch Tiểu Thiên sờ sờ lên áo choàng Cố Phi “Chất liệu này nhất định là hàng hiếm luôn, anh kiếm nó ở đâu?”

“Thật à? Cô thấy nó đáng bao nhiêu tiền?” Cố Phi hỏi.

“Không thấy được thuộc tính.” Tịch Tiểu Thiền sờ sờ, “Anh cởi ra cho tôi nhìn cái đi.”

Thấy mãi mà không nghe trả lời, ánh mắt của cô nàng dời lên mặt Cố Phi thì thấy người ta đang cười lạnh với cô. Tịch Tiểu Thiên bừng tỉnh, cười lạnh lại: “Gan nhỏ nhỉ?”

“Dùng phép khích tướng với tôi là vô dụng nhất đấy!” Cố Phi bảo.

“Tôi không lừa anh đâu, tôi chưa từng thấy bộ đồ như thế này bao giờ, nhất định là cực phẩm, mau cho tôi mở mang tầm mắt đi.” Tịch Tiểu Thiên bảo.

“Mở mang cái gì? Nhìn là không buông ra luôn ấy!” Cố Phi không hề có chút tin tưởng nào vào nhân phẩm của cô nàng này.

“Không tin thì thôi.” Tịch Tiểu Thiên quay đầu.

“Đợi đã, cô xem thứ này bao nhiêu tiền.” Cố Phi rút Ám Dạ Lưu Quang trong túi ra, hắn thừa nhận mình đang cố ý. Vũ khí là thứ đáng tiền nhất trong đám trang bị, uống chi cấp bậc của cây kiếm này còn cao hơn cả áo bào Nguyệt Dạ này, nhìn cái tên lừa đảo thấy mà không ăn được cũng rất thú vị.

Ánh sáng màu đen bao quanh Ám Dạ Lưu Quang Kiếm đã nói rõ các vấn đề. Không ít người chơi ở gần đó cũng bị nó hấp dẫn. Trong con phố này chưa từng có cực phẩm như thế. Nói thẳng ra đây là nơi mua đồ cho những người bình dân, các trang bị cực phẩm thường chỉ dành cho các player đập tiền vào game hoặc là những công hội lớn mới có tiền để mua, hơn nữa, có một số thứ có tiền cũng không mua được. Nếu có trang bị cực phẩm thì nhất định sẽ bán rất chạy, dù ở công hội hay ở phòng bán đấu giá nên không cần chạy ra con phố này.

Cố Phi vừa lấy kiếm ra thì không ít mắt sáng rực bắn tới. Những ánh mắt này đủ loại ý nghĩa.

Nhưng không ai hiểu ý đồ của Cố Phi, mà bọn họ tưởng rằng mình gặp phải siêu cấp newbie trăm năm khó thấy được một dịp may, tưởng trang bị cực phẩm là đồ bình thường nên bán giá rẻ.

Ngu xẩn.

Cướp được không nhỉ?

Có mấy người đã hiểu ý của nhau, bắt đầu trợn mắt nhìn đối phương.

Có không ít người có tâm tư, đám người vây quanh lại cửa hàng nhỏ của Tịch Tiểu Thiên. Người có kinh nghiệm vừa nhìn đã thầm kêu, “Hỏng rồi.”

Muốn lừa gạt trang bị cực phẩm trong tay newbie không phải vấn đề lớn, nhưng vấn đề là phải tỏ ra mình không cần gấp. Newbie chỉ là người mới không biết gì chứ không phải kẻ ngu. Biểu hiện thèm muốn của mọi người sẽ tỏ rõ đẳng cấp của món hàng kia.

Lúc này vẫn có người chưa kịp làm gì nhưng cũng có người vây quanh như hổ rình môi. Trong một đống đôi mắt đang nhìn chằm chằm, dù là newbie ngu xuẩn cũng biết món đồ trong tay mình chẳng phải hàng bình thường.

Có điều việc tới mức này cũng chỉ có thể chịu, dù sao ai cũng muốn được trang bị cực phẩm trong tay newbie này. Thay vì để nó lọt vào tay người khác, còn chẳng bằng vào tay mình. Cần phải ra tay trước tiên.

Vừa nghĩ tới đây đã không ít người lao tới hướng Cố Phi, đám người khác cũng không cam lòng chịu yếu thế. Bọn họ tranh nhau chen vào, Cố Phi và Tịch Tiểu Thiên ngồi xổm chỗ cũ chưa cử động cảm giác ánh sáng trước mặt đột nhiên tối sầm lại, quay đầu nhìn, đã bị đám người vây chặt.

Cố Phi là “giàu” kẻ thù nhất trong “Thế giới song song“.

Tịch Tiểu Thiên là kẻ lừa gạt dùng việc lừa đảo làm nghề nghiệp.

Rất hiển nhiên, hai người này đều là vua của hai mảng bị ghét nhất trong game. Lúc này hai kẻ này cũng phản ứng rất nhanh, bọn họ còn tưởng đám người này đều là kẻ thù cho nên hồi hộp nhìn đám người đang vây quanh mình như kẻ thù giết cha giết mẹ.

Cố Phi cầm chặt kiếm trong tay, Tịch Tiểu Thiên thì nắm chặt áo choàng của Cố Phi.

Đám người vây quanh rất chặt, muốn xông ra không dễ. Cố Phi kêu khổ trong lòng. Nhưng phép thuật của mình làm ra rất chậm, sợ Thiên Hàng Hỏa Luân còn chưa rơi xuống, hắn đã tan xương nát thịt rồi. Bất cẩn quá! Cố Phi hối hận trong lòng. Cố ý cầm trang bị cực phẩm đi dụ Tịch Tiểu Thiên, không ngờ lại quên không lưu ý suy nghĩ người xung quanh.

Hành sự tùy theo hoàn cảnh, địch bất động, ta bất động. Cố Phi nghĩ như thế, địch đã bắt đầu cử động.

Một người dáng tươi cười hòa ái, hơi cúi người hỏi: “Huynh đệ, anh tính kiếm này chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?”

Cố Phi và Tịch Tiểu Thiên ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, mỗi người thở dài một hơi. Cố Phi chỉ biết đối phương cũng không có ác ý, mà Tịch Tiểu Thiên hiểu rõ tình huống con phố giao dịch bình dân, trong chớp mắt đã hiểu bọn người này đang suy nghĩ cái gì, cô biết đối phương mang ác ý đến hỏi.

“Kiếm này không bán!” Cố Phi dở khóc dở cười nói.

“Huynh đệ, tôi ra giá cao.” Một người nói.

“Vậy sao? Bao nhiêu?” Cố Phi nhất thời lòng hiếu kỳ dậy, hỏi.

Người nọ hơi trầm ngâm, phảng phất như là phải đắn đo suy nghĩ thật kĩ để đưa ra giá cao, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi ra 20 kim tệ.”

Cố Phi giật mình. Dù hắn không biết giá cả thị trường, hắn cũng biết được Ám Dạ Lưu Quang Kiếm không thể nào chỉ trị giá 20 kim tệ. Đối người chơi bình thường mà nói thì 20 kim tệ không chừng tính khoản cực lớn, nhưng tính cả thị trường game thì hiển nhiên không phải là như thế, ở tửu quán thì rượu đắt tiền nhất thì đã là 20 kim tệ.

Có không ít người chung quanh đều là khuôn mặt hèn mọn nhìn về cái tên nói “20 kim tệ”, ai cũng tổng có thể biết vũ khí này không có khả năng chỉ giá trị có 20 kim tệ.

Thế nhưng, tất cả mọi người phát hiện Cố Phi ngây ra ở chỗ đó, tựa như tại do dự, trong lòng cũng đều là run lên.

Lẽ nào đây là trăm năm khó được một dịp may Tiểu Bạch trong Tiểu Bạch. Không chỉ đối trò chơi hoàn toàn không biết gì cả, cbản thân cũng là ngốc bẩm sinh?

Sôi trào, quần chúng sôi trào.

“20 kim tệ, cậu cũng quá nghèo đi? Anh bạn, tôi ra 21 kim tệ!”

“21 kim tệ? Liền tăng một đồng? Keo kiệt thế, tôi ra 23!”

“25!”

“30!”

“Nhìn các ngươi có chút tiền đồ nhỏ này thôi à, 50 kim tệ!!” Có người vỗ ngực.

Nghĩ như vậy, mọi người cũng không nhìn ví tiền của mình trong tới cùng có bao nhiêu kim tệ, chỉ lo một cái kính địa hướng lên trên kêu giá.

Đối với con phố giao dịch bình dân thì 50 kim tệ đã là khoản cực lớn. Đại bộ phận người chơi nghe được số tiền này đã muốn chạy trối chết. Thế nhưng, mắt thấy cực phẩm trang bị trong tay một kẻ Tiểu Bạch ngốc bẩm sinh, trong lòng người chơi xung quanh đều có một tâm tư: thứ này nếu mình cầm đến tay tốn một đống tiền mặt giao dịch đến cũng sẽ không thiệt thòi! Qua tay khẳng định còn có thể bán kiếm lớn.

Nghĩ như thế, mọi người cũng không nhìn túi tiền của mình rốt cuộc có bao nhiêu kim tệ, chỉ lo hét giá lên.

50, 55, 60, 80, 100...

Đảo mắt hét giá đã lên đến 500!

Trước mắt bình hành trong thế giới cực phẩm trang bị thành giao giá cũng đều tại thiên kim trở lên, nếu như thật có thể lấy tệ thu lấy, kia cũng là ổn kiếm không bồi buôn bán.

Hiện nay trong “Thế Giới Song Song” trang bị cực phẩm giá sau cùng đều ở thiên kim đã ngoài, nếu quả thật có thể lấy 500 kim tệ nhận lấy, đó cũng là ổn trám không lỗ buôn bán.

Chỉ là, hét ra giá đến trình độ này, người ra giá đã xuất hiện thêm một suy nghĩ.

Kiếm trong tay Cố Phi, có tầng quầng sáng không giả, đây đích thật là tiêu chí trang bị cực phẩm. Thế nhưng, thuộc tính của kiếm đến bây giờ kỳ thực vẫn không có người thấy được. Xung quanh không thiếu cao thủ giám định thuật, nhưng từ đầu đến cuối không thể giám định ra thuộc tính trường kiếm trong tay Cố Phi.

Một kẻ Tiểu Bạch ngốc bẩm sinh, lại đem giám định thuật tăng đến cao đẳng cấp như vậy? Hoặc là nói, một kẻ Tiểu Bạch ngốc bẩm sinh lại cao level hơn toàn bộ mọi người ở đây? Lẽ nào hắn là cấp 31 hay sao?

Mọi người đột nhiên cảm thấy cái kẻ ngốc bẩm sinh này sợ rằng không đơn giản như vậy. Tuy rằng trong thời gian mọi người ra giá biểu hiện trên mặt hắn vẫn chỉ có hoảng hốt ngu ngốc.

Đấu giá vào lúc này đột nhiên dừng lại. Toàn bộ mọi người không hẹn mà cùng đình chỉ mở miệng, bọn họ ý thức được chuyện này có điểm không giống bọn họ dự tính, đều muốn nhìn xem một chút khi đấu giá dừng lại, đối phương phản ứng thế nào.

“500 kim tệ, anh bạn, giá này có thể đã tính là cực hạn. Tôi nghĩ, không có ai lại tình nguyện ra cao hơn đi?” Một người nói, quan sát xung quanh, chớp mắt.

Mọi người biết ý, đều rất phối hợp không mở miệng, đang mong đợi Cố Phi phản ứng.

Cố Phi không kịp mở miệng, một bên Tịch Tiểu Thiên bên cạnh đã nháy nháy mắt.

“Anh xem, trên cái thế giới này lừa đảo kỳ thực rất nhiều.” Tịch Tiểu Thiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.