Cận Chiến Pháp Sư

Chương 225: Q.1 - Chương 225: Cực kì hài hòa trước trận chiến




Cố Phi ôm nỗi niềm than thở mà logout. Đối đầu với võ gia là cơ hội khó có được, nhưng đối với Cố Phi mà nói, đánh bại võ gia dễ dàng hơn nhiều so với mấy chức nghiệp khác, thậm chí kiếm của hắn cũng chưa rút ra cũng đã khiến Phong Hành rung động rồi.

Thực sự vì trình độ võ công của Cố Phi rất cao, Thế Giới Song Song khi thiết kế chức nghiệp võ gia này, nhiều lắm chỉ là tìm một vài nhà võ thuật chỉ bảo xong trở về nghiên cứu sơ qua, mà về phương diện này Cố Phi mới là nhân tài đứng đầu về mặt kỹ thuật nhất đấy, mấy nhà chỉ đạo kia đứng trước mặt Cố Phi đều trở thành kẻ múa rìu qua mắt thợ.

Vì vậy mấy cái mạch suy nghĩ sơ sài kia hiện giờ được nhà thiết kế tái hiện lại trong trò chơi, ngay cả trình múa rìu qua mắt thợ cũng không tính.

Sau khi offline Cố Phi leo lên sân thượng luyện quyền, túm theo cái bao cát, dùng Đấm Móc, Đạn Đá, Phi Yến Trảm, Bão Thân Đầu, Sách Mã Lưu Tinh… Cố Phi là người thật bắt chước kỹ năng của võ gia trong trò chơi, chà đạp bao cát một phen.

Cỡ nào đơn giản mà! Cố Phi thở dài, chỉ tiếc mấy chiêu hắn dùng trong trò chơi đều không gây ra chút sát thương nào, hơn nữa khi dùng đến chiêu Bão Thân Đầu, chỉ vì sức mạnh không đủ nên không thể thi triển được.

Dù sao trên thực tế, mấy võ gia cũng không có lực lượng mạnh như vậy, chỉ là khi sử dụng kỹ năng Bão Thân Đầu kia, mỗi người sẽ

được linh hồn các thuỷ thủ có sức mạnh bám vào người nên mới có thể dùng.

Phong Hành trong trò chơi, lúc này vẫn chưa hề rời khỏi võ đài. Ở ngoài đời thì Cố Phi đang ở trên sân thượng nhà mình bắt chước bằng người thật, hắn lại ở đây dùng kỹ năng thực nghiệm một lần rồi lại một lần… Làm gì có dễ dàng như vậy đâu! Phong Hành cảm thán.

Khi Cố Phi thi triển thì rất ung dung, hắn đều nhìn thấy, thế mà đến lượt hắn, nghẹn hồng cả mặt cũng không thể xâu chuỗi chúng. Tiết tấu… huỷ bỏ… Phong Hành lẩm bẩm hai chữ này, đổ mồ hôi như mưa ở trong sân.

Bên kia, ở trên diễn đàn của thành Vân Đoan, Công Tử tinh anh đoàn cứ hết một vòng rồi đến một vòng mang đến sự kinh ngạc cho mọi người trong cuộc thi đấu, ngạc nhiên đến mức có người ta đều muốn chết lặng.

Giết một đường đến vòng bán kết, chiến tích thắng lợi của Công Tử tinh anh đoàn mười phần chất lượng.

Vân Mục, Vân Tương, đây là hai cái dong binh đoàn bậc bốn; dong binh đoàn Ngân Nguyệt là một con hắc mã khác xuất hiện trong cuộc đấu; và dong binh đoàn Tử Tinh vốn không được người khác chú ý, nhưng khi biết nó nằm dưới cờ của Trọng Sinh Tử Tinh, lập tức được người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, cảm thấy chắc cũng có thuộc tính hắc mã.

Ngoài ra còn có dong binh đoàn Tứ Hải mới bị thua, tuy bọn họ không chăm chỉ làm nhiệm vụ bằng dong binh đoàn Hắc Thủ, nhưng việc các thành viên đều xuất thân từ những nhân tài kiệt xuất của công hội Tung Hoành Tứ Hải, cho nên trong lòng rất nhiều người cho rằng dong binh đoàn Tứ Hải có thực lực mạnh nhất. Kết quả cũng bị loại rồi.

Lúc này vòng bán kết dong binh đoàn của thành Vân Đoan đều đã xác định: Công Tử tinh anh đoàn; dong binh đoàn Hắc Thủ; ngoài ra còn có dong binh đoàn Thuỷ Hoa dưới cờ Đối Tửu Đương Ca; thêm một dong binh bậc bốn khác, tên là Thất Thải Vân Gian. (Giữa Bảy Áng Mây). Tên đẹp ghê gớm, kỳ thực dong binh đoàn này rất bình thường, thuộc dưới cờ công hội Thải Vân Gian (Giữa Áng Mây). Chơi dong binh đoàn đã đến bậc bốn, mà công hội mới phát triển tới bậc ba, đây chính là thành tựu đặc biệt khiến người ta chú ý đến công hội này nhất.

Dong binh đoàn bậc bốn dù sao cũng có đến tám mươi người. Một đường đánh tới không gặp phải những đoàn mạnh và đoàn hắc mã, may mắn vô tình đụng phải mấy dong binh đoàn bậc ba bậc bốn bình thường như nó, đánh một trận giết địch một nghìn tự tổn tám trăm cũng qua cửa liên tiếp như vậy.

Bên ngoài cũng chẳng hề quan tâm đến Thất Thải Vân Gian này, sự hứng thú lớn nhất của họ đều dồn vào xem coi đoàn thể nhỏ chỉ gồm sáu người của Công Tử tinh anh đoàn đến cùng sẽ giết đến hạng nào.

Đối thủ của Công Tử tinh anh đoàn, sau khi trận đấu công hội hoàn toàn kết thúc, hệ thông cũng mau chóng rút thăm rồi công bố. Trận đấu bán kết, Công Tử tinh anh đoàn vs dong binh đoàn Thuỷ Hoa (bọt nước), dong binh đoàn Hắc Thủ vs Thất Thải Vân Gian.

Khi mà diễn đàn đang sôi sục, Hàn Gia Công Tử và hội trưởng Nghịch Lưu Nhi Thượng của Đối Tửu Đương Ca đang ngồi cùng nhau

trong quán rượu.

“Thì ra đoàn này là do cậu lập, hèn gì cậu không vào Thuỷ Hoa!” Nghịch Lưu Nhi Thượng cảm khái liên tục.

Gần đây Công Tử tinh anh đoàn bộc lộ ngoài ánh sáng thực sự quá nhiều, người có lòng dù không thể tra ra thành viên cụ thể, nhưng chỉ cần đến cao ốc dong binh tra soát xem thử Công Tử tinh anh đoàn, thì luôn nhìn thấy được tên đoàn trưởng treo ở kia. Người bình thường không biết người kia là ai, nhưng người của Đối Tửu Đương Ca sao lại không biết được? Trong danh sách công hội cũng treo tên kia kìa!

Hàn Gia Công Tử cũng chỉ cười cười, chưa nói cái gì.

“Nói như vậy, cậu sớm đã biết tên pháp sư kia rồi?” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

Hàn Gia Công Tử không lên tiếng phủ nhận.

“Thấy bọn tôi cực khổ tìm như thế, vậy mà cậu không nhắc tới!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

“Tên đó không cho.” Hàn Gia Công Tử ung dung trốn tránh trách nhiệm.

Nghịch Lưu Nhi Thượng tỏ vẻ hiểu được điều này, sau đó nói tiếp: “Sau trận đấu kết thúc, dẫn bạn của cậu gia nhập vào công hội chúng ta đi, càng đông càng vui mà!”

Hàn Gia Công Tử cười khổ: “Cái đoàn nhỏ của bọn tôi coi trọng dân chủ nhất đấy, đừng nhìn tôi là đội trưởng, nhưng thực ra cũng chỉ là treo cái tên thôi, việc này phải trao đổi với mọi người.”

“Chuyện này đương nhiên rồi, lúc nào rảnh thì hẹn mọi người uống với nhau một chén nha!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

“Ngày mai sau khi đánh xong thì sao?” Đối với chuyện uống rượu thì Hàn Gia Công Tử chưa bao giờ cự tuyệt.

“Chuẩn bị đối phó bọn tôi thế nào?” Nghịch Lưu Nhi Thượng thuận miệng hỏi. Năng lực của Hàn Gia Công Tử, hắn hiểu được phần nào đấy.

“Còn chưa nghĩ ra.” Hàn Gia Công Tử cười cười. “Các anh tính ra trận bao nhiêu người vậy?”

“Cũng chưa nghĩ ra.” Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng cười.

“Vậy đến lúc đó rồi hãy nói đi!” Hàn Gia Công Tử nói.

“Đến lúc đó lại nói.” Nghịch Lưu Nhi Thượng gật đầu. “Tôi đi trước, cậu cứ từ từ uống!” Dứt lời hắn liền vung tay lên: “Tiểu Lôi, tính bàn này cho tôi.”

“Không cần đi?” Hàn Gia Công Tử nói.

“Khách khí cái gì, đều là người một nhà.” Nghịch Lưu Nhi Thượng cười to. Tiểu Lôi nhìn về phía Hàn Gia Công Tử, thấy vậy Hàn Gia

Công Tử gật đầu.

Tiểu Lôi lập tức cầm hóa đơn đưa cho Nghịch Lưu Nhi Thượng xem, nụ cười trên mặt của hắn có xu hướng không giữ nổi.

Tiểu Lôi nở rộ.

“Cậu đúng là uống nhiều đấy!” Nghịch Lưu Nhi Thượng cố gắng nở nụ cười méo mó cảm khái.

“Vẫn cứ để tôi thanh toán đi!” Hàn Gia Công Tử cười.

Nhưng Nghịch Lưu Nhi Thượng đã nói ra, làm sao có thể nuốt lời được. Thân làm một hội trưởng, tại sao có thể rút lời như thế. Bấy giờ móc túi tiền, thanh toán tiền nợ hơn một trăm vàng kia.

Hơn một trăm vàng cũng không phải con số đáng cân nhắc, nhưng cũng tùy vào quan điểm tiêu xài, với Nghịch Lưu Nhi Thượng, hắn có thể lấy số tiền này mua đạo cụ hay trang bị hữu dụng, mắt cũng không nháy, nhưng đổi lại trả tiền rượu, vận hắn cũng thấy đau lòng lắm đấy.

“Uống ít lại, hại thân.” Lòng Nghịch Lưu Nhi Thượng có chút sợ hãi mà nói ra rồi vội vàng rời đi. Kỳ thực uống rượu trong trò chơi, hại

mẹ gì thân chứ?

Hàn Gia Công Tử ung dung lấy giấy tính tiền qua, nhìn lướt qua rồi hỏi Tiểu Lôi: “Tiền nợ cả tuần này đều tính hết vào đây chưa?”

Tiểu Lôi gật đầu.

“Tìm lão đại thì phải kiếm người như thế này nha!” Hàn Gia Công Tử đề cử với Tiểu Lôi, Tiểu Lôi ngoại trừ nở nụ cười ra còn có thể nói cái gì?

Màn đêm buông xuống không còn chuyện gì để nói. Hôm sau Cố Phi login, theo thông lệ hắn đi đến quán rượu Tiểu Lôi để thảo luận

tình hình trận đấu kế tiếp với mọi người, bị choáng váng vì bầu không khí cực kì hài hòa chưa từng thấy trước đây.

Trong quán rượu Tiểu Lôi, Hàn Gia Công Tử không ngồi trong phòng như mọi khi, bởi vì hôm nay, không phải chỉ có mấy người của Công Tử tinh anh đoàn mà còn có Nghịch Lưu Nhi Thượng và mấy người anh em thuộc Đối Tửu Đương Ca ngồi trong quán.

Trước trận đấu, hai bên sắp đụng độ trong trận chiến lại ngồi cùng một chỗ thảo luận chiến thuật, cái tình huống này hài hòa đến mức khó tin luôn!

“Chuyện này…” Trong chốc lát Cố Phi không biết nói gì cho phải.

“Lại gặp nhau rồi!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nhìn Cố Phi cười thân thiết, “Mau ngồi.”

“Đây là…” Cố Phi chẳng biết đây là ý gì.

“Mời mọi người uống rượu thôi!” Nghịch Lưu Nhi Thượng cười như hoa cúc nở.

“Không phải đánh xong còn rồi uống sao?” Hàn Gia Công Tử khó hiểu.

“Bây giờ uống, uống xong rồi đánh cho hăng, có chuyện gì vui bằng nữa?” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

Hàn Gia Công Tử ngẫm nghĩ, rồi nở nụ cười: “Là sợ đánh xong có nhiều thời gian, tôi uống không dứt được đi!”

Tâm sự của Nghịch Lưu Nhi Thượng bị vạch trần, hắn không thể phản bác. Thật ra hắn cũng không phải người hẹp hòi, chỉ là tên Hàn Gia Công Tử này đốt tiền vô rượu quá đáng sợ rồi.

Hôm qua khi gặp hắn, cách thời điểm kết thúc trận chiến có bao lâu đâu? Vậy mà tên này lại có thể uống nhiều như vậy, nếu để cho hắn cứ thế không biết điểm dừng mà uống, Nghịch Lưu Nhi Thượng tin chắc hắn có năng lực uống đến khi mình phá sản.

Nhưng mà hai bên chuẩn bị chạm trán trước trận thi đấu lại có thể hài hoà ngồi một chỗ uống rượu, sự việc này cũng quá cổ quái rồi. Mọi người cầm chén rượu của mình cũng không biết nói cái gì, không thể làm gì khác ngoài việc im lặng tự uống rượu.

“Đối thủ hôm nay là mấy anh hả?” Cố Phi hỏi Nghịch Lưu Nhi Thượng, hắn vừa mới biết tin tức này.

Nghịch Lưu Nhi Thượng gật đầu.

“Pháp trận của các anh rất lợi hại đó!” Cố Phi nói.

Nghịch Lưu Nhi Thượng khiêm tốn nói “Đâu có, đâu có!”

Cố Phi liền gửi tin nhắn: “Tiểu Vũ ơi! Trang bị kháng pháp cho tôi mượn dùng một chút, lại phải nghĩ cách đánh lại pháp trận của đám người kia.”

Không lâu sau, Tế Yêu Vũ vọt vào quán rượu Tiểu Lôi, vừa thấy một màn hai bên chuẩn bị sắp thi đấu cư nhiên lại hài hoà ngồi chung một chỗ như thế, cũng không nhịn được kinh ngạc sững người.

“Ở đây, ở đây!” Cố Phi vội vàng kêu.

“Chị Tiểu Tế!!!” Ngự Thiên Thần Minh còn kích động hơn Cố Phi.

“Hi, Tiểu Vũ.” Chiến Vô Thương vẫn luôn giả vờ trầm ổn.

Tế Yêu Vũ cũng chào hỏi mọi người một phen, đi tới bên người Cố Ph, vừa đưa trang bị cho hắn vừa hỏi: “Đây là đang làm gì thế?”

“Hội trưởng Nghịch Lưu mời uống rượu.” Cố Phi cười.

Nghịch Lưu Nhi Thượng nhận ra trước mắt mình chính là Tế Yêu Vũ nổi danh lừng lẫy, hắn vội vàng đứng dậy chào hỏi, rồi hô hoán Tiểu Lôi mang rượu lên. Đồng thời hắn cũng bắt đầu thầm phỏng đoán: Đây là người có tiền nhất trong cả trò chơi rồi, có phải rượu mắc tiền nhất mới vào mắt cô ấy không?

Tế Yêu Vũ không có hứng thú gì với rượu, cho nên cũng không tính toán kỹ lưỡng, sang đây một chuyến chủ yếu là đưa trang bị, giao cho Cố Phi xong, nói tạm biệt với mọi người rồi rời đi.

“Nhìn nè, một bộ kháng pháp 73%, lợi hại hông!” Cố Phi khoe với Nghịch Lưu Nhi Thượng.

“Lợi hại…” Nghịch Lưu Nhi Thượng đáp lại, ánh mắt không hề nhìn trang bị mà xem Cố Phi, phảng phất như hắn đang nhìn một sinh vật

lợi hại hơn nhiều.

Cục diện trước mắt dù là rất hòa hợp, nhưng một lát nữa là đánh nhau thật sự. Bí mật trang bị kháng pháp cao này, sao lại có thể dễ dàng khinh địch đưa người coi?

Đây… là một loại tự tin mạnh mẽ cỡ nào à nha! Nghịch Lưu Nhi Thượng cảm thán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.