Cận Chiến Pháp Sư

Chương 167: Q.1 - Chương 167: Đánh một trận phân thắng thua




Chuyện kể trở lại, Cố Phi bị một cái Toàn Phong Trảm của Chiến Vô Thương làm bay ra ngoài, sinh mệnh tràn ngập nguy hiểm. Nhưng mà như bạn đọc dự đoán, ở trước sự nguy hiểm hiện giờ, bởi vì ngài tác giả phù hộ, Hồi Phục Thuật đúng lúc mà phủ xuống trên người Cố Phi.

Ừm, đúng vậy! Các bạn đều đã đoán sai. Cứu Cố Phi kỳ thực không phải là Hàn Gia Công Tử, cũng không phải là Lạc Lạc, mà là Hồ Điệp Lam mới đúng.

Khụ… Nói về truyện chính.

Sau khi Cố Phi bị một cái Toàn Phong Trảm của Chiến Vô Thương làm bay đi, đang thở dài sinh mạng yếu đuối, hai luồng ánh sáng trắng thánh khiết cái trước cái sau rơi xuống trên người Cố Phi. Cố Phi liếc mắt nhìn hai phương hướng, mỗi bên là một gương mặt tươi cười, một bên là Hàn Gia Công Tử, một bên là Lạc Lạc. Bất quá lúc này hai gương mặt tươi cười đó đều nhìn đối phương, hiển nhiên chưa từng đoán được rằng đối phương sẽ xuất hiện.

Hai cái Hồi Phục Thuật, sinh mạng của Cố Phi được cứu lại triệt để, nằm trên mặt đất thở dốc. Bên kia Chiến Vô Thương cũng hoảng hốt lúng túng chạy tới, vừa chạy vừa kêu: “Cậu không muốn sống nữa.”

Đây là cách nói kiểu gì đây! Cố Phi giương mắt ngẩn ra, xoay người vùng mình dựng dậy: “Nói cái gì thế?”

“Cậu sao không tránh?” Chiến Vô Thương thấp giọng chất vấn Cố Phi: “Toàn Phong Trảm của tôi sao có thể ngạnh chống như vậy được chứ?”

“Khoảng cách đó tránh không được đấy nhé!?” Cố Phi bất mãn, Toàn Phong Trảm hắn chống lại nhiều lần rồi, loại khoảng cách thế kia, chỉ có thể ngăn cản không thể né. Dù sao cổ tay cử động đi ngăn cản so với cử động toàn thân đi né còn nhanh chóng cấp tốc hơn nhiều.

“Tôi thả chậm tốc độ mà!” Chiến Vô Thương nói, “Cố ý lưu thời gian để cậu tránh.”

“Có sao?” Cố Phi kinh ngạc. Nói thật, lúc đó hắn đang chuyên tâm đi rút thanh vũ khí thứ hai ra để ngăn cản lần công kích đợt hai, thật không quá lưu ý tốc độ Toàn Phong Trảm của Chiến Vô Thương. Hiện giờ nhớ kĩ lại xem thử, quả nhiên cảm thấy Chiến Vô Thương bày tư thế phóng chiêu có chút chậm.

“Không thấy tôi nháy mắt ra dấu với cậu ư!” Chiến Vô Thương nói.

“Có sao?” Cố Phi lần nữa kinh ngạc. Lúc đó đã quyết tâm muốn ngăn cản Toàn Phong Trảm, tất cả lực chú ý đều ở trên thân kiếm của Chiến Vô Thương, mà không phải trên mặt.

Chiến Vô Thương lúc này đã giải thích xong xuôi, nâng cao âm lượng: “Biết lợi hại chưa! Lui sang một bên đi!!” Nói xong rồi hất đầu ra vẻ tiêu sái hướng về mấy cô chỗ Băng Lưu Ly.

Cùng lúc đó, khi Lạc Lạc chạy tới chỗ ba cô gái còn lại cũng đang xảy ra tranh chấp.

“Ai da, cũng may là chúng ta đến, Thiên Lý suýt nữa chết rồi.” Người nói lời này chính là Lục Nguyệt Vũ.

“Không đúng! Thiên Lý bây giờ là kẻ địch, chị Lạc Lạc sao lại cứu anh ấy?” Một cô gái khác tỉnh táo.

“Tay lầm, theo thói quen!” Lạc Lạc giải thích.

Hàn Gia Công Tử đứng ở trên đỉnh núi nhỏ vỗ vỗ trán, cục diện hỗn loạn không chịu nổi như bây giờ hắn thực sự không nhìn được nữa.

Cố Phi đứng thẳng, vừa lột một trái quýt nhét vào miệng, vừa hỏi xung quanh: “Rốt cuộc muốn thế nào đây?”

Các cô xưa nay là lừng danh với không có chủ ý, lập tức bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn một hồi. Nhưng các cô cũng không ngốc, Tinh Anh đoàn đều là cao thủ thế nào các cô ấy quá rõ, căn bản không có đánh nhau, chỉ có đi chịu đòn. Cố Phi một người liền đủ xử lý sáu người mấy cô ở đây rồi.

Chiến Vô Thương nhỏ giọng nói với Cố Phi: “Đừng làm bạn thân không xuống sàn diễn được mà, chuyển sang nơi khác, đợi lát nữa rồi đánh.”

Cố Phi bất đắc dĩ, nhìn Hàn Gia Công Tử trên đỉnh núi, Hàn Gia Công Tử mặt không chút thay đổi, vì vậy lại hô một tiếng về phía cái cống ngầm kia: “Ngự Thiên đâu?”

Hữu Ca thò cái đầu ra: “Ngự Thiên bảo cậu ta không có mặt.”

“Trời ạ!” Trong rãnh mương ấy có một tiếng hô buồn bực, tiếp đó truyền ra một câu ca “vì sao bị thương luôn là tôi”, từ từ xa dần. Rất hiển nhiên, Chiến Vô Thương vừa rồi coi như đã lộ vẻ anh hùng trước mặt mấy cô gái, mà Ngự Thiên Thần Minh sẽ có khả năng mất mặt ném về tận nhà. Người không biết chuyện ẩn đằng sau thì khẳng định sẽ cho rằng cậu ta đang trong quá trình chơi diều té vào trong rãnh rồi.

“Oa, trong rãnh có một người rớt vào.” Lúc này Lục Nguyệt Vũ chỉ vào Hữu Ca ở trong đó mà quay đầu cười một trận, “Không phải nói đều là cao thủ sao, làm gì rớt vào trong rãnh rồi.”

Hữu Ca buồn bực từ trong rãnh bò ra, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Cố Phi, ý là “làm sao bây giờ”.

Cố Phi nhìn về Chiến Vô Thương, Chiến Vô Thương lập tức nói hăng say: “Lui lại, lui lại trước mau.”

Cố Phi lại nhìn về phía Hàn Gia Công Tử, Hàn Gia Công Tử bất đắc dĩ nhún vai buông tay, cũng đi xuống sườn núi. Bên kia Kiếm Quỷ cũng hiện ra thân hình, di chuyển về phía bên này.

“Lui lại, lui lại trước.” Chiến Vô Thương gia tăng biên độ khuyên bảo, sửa lại đi gửi tin nhắn trong kênh chat dong binh đoàn. Vừa bí mật, vừa còn có thể để mọi người thấy được.

Làm gì bây giờ hả?” Cố Phi hỏi.

“Rút lui trước đi!!” Hàn Gia Công Tử nói.

“Đúng đấy quân tử giúp người hoàn thành ước vọng.” Chiến Vô Thương vui vẻ.

Kết quả Trọng Sinh Tử Tinh còn có ý kiến, Lục Nguyệt Vũ thấy năm người có vẻ muốn đi, liền vội vàng kêu lên: “Hey, các anh đi đâu thế?”

“Đi họp.” Cố Phi vẫy tay.

Hàn Gia Công Tử quay đầu, quét một vòng, ánh mắt rơi xuống trên người Lạc Lạc. Trước đây đại biểu Trọng Sinh Tử Tinh đi tới mướn dong binh đoàn chính là cô gái này, dù không phải là hội trưởng, nhưng cũng nói rõ cũng là nhân vật có thể lãnh đạo. Bấy giờ nói với cô ấy: “Nếu tất cả mọi người đã quen biết nhau như thế này, đơn giản thẳng thắn đi, chút nữa tìm một chỗ, đánh một trận rồi kết thúc.”

“Hửm? Vậy chúng tôi cũng họp thương lượng một chút.” Lạc Lạc nói.

“Toạ độ 110, 125. Ở chỗ đó chờ mấy cô.” Hàn Gia Công Tử nói xong, dẫn theo mấy người rời khỏi, phương hướng đi tới đúng là toạ độ như lời trong miệng anh ta vừa nãy.

“Mấy anh quả nhiên đủ chí cốt mà! Rượu tối nay tôi mời.” Trên đường Chiến Vô Thương cực kỳ hưng phấn, chốc chốc vỗ vỗ vai người này, chốc chốc lại đấm bóp cho người kia, cuối cùng tay vỗ đầu vai Cố Phi, dùng sức mà coi hắn là anh em thân thích.

Cố Phi tránh thoát vài lần, thực sự không phải đối thủ, hỏi Hữu Ca: “Ngự Thiên đã chạy đi đâu.”

Hữu Ca mở miệng nói một hướng nào đó. Cố Phi nhìn lại, vừa lúc bị đầu to của Chiến Vô Thương ngăn cản, tiện tay đẩy đầu anh ta sang một bên, chứng kiến ở vùng quê quạnh quẽ bên kia có một gốc cây cô độc và một cọc gỗ, Ngự Thiên Thần Minh ngồi một mình trên cái cọc ấy, vẻ ngoài hết sức thảm.

Năm người đều chẹp miệng thấy lạ, đồng thời đi về hướng ấy.

Ngự Thiên Thần Minh thấy được năm người, đứng lên đón, trên mặt còn mang vẻ tủi thân. Tuy là bị Hữu Ca lôi vào trong rãnh, nhưng chuyện phát triển sau đó cậu ta vẫn rõ ràng. Chiến Vô Thương bày ra được dáng vẻ anh hùng, ném bay Cố Phi; mà cậu ta, cũng chỉ là một thiếu niên không cẩn thận trượt chân ngã vào cống ngầm, trong lòng Ngự Thiên Thần Minh cực kì không thăng bằng.

Ngự Thiên Thần Minh hiện giờ, càng thể hiện như một cậu nhóc rồi. Năm người lớn đều không tiện nói cái gì, đi tới vuốt đầu cậu ta tỏ vẻ an ủi. Hữu Ca còn đang phê bình Chiến Vô Thương: “Anh nhìn anh đi, người đã lớn như vậy, còn đi đoạt gái với một cậu nhóc gì hả!”

“…”

Dẫn theo Ngự Thiên Thần Minh, sáu người đi tới địa điểm mà Hàn Gia Công Tử nói. Nơi đây trống trải một mảnh, rừng cây, gò đất, cùng với rãnh mương bị Ngự Thiên Thần Minh căm ghét đều không có.

“Đánh sao?” Cố Phi hỏi Hàn Gia Công Tử.

“Hai vị sao đây?” Hàn Gia Công Tử cũng là đang hỏi Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh.

Chiến Vô Thương cười hì hì: “Làm loạn thì cũng loạn rồi, đương nhiên giờ phải nghiêm túc nha!”

Anh ta cảm thấy đã khiến các cô nhớ kĩ dáng vẻ hùng dũng của mình, đè ép Cố Phi một hồi, đã không còn yêu cầu gì. Nhưng Ngự Thiên Thần Minh không cam lòng đấy nhé! Chỉ có điều lúc này là thời điểm nghiêm túc chính thức quyết định thắng thua, thực sự không hay khi bày ra cái gì nữa, không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau lòng tỏ thái độ phải phục tùng sắp xếp của tổ chức.

“Nếu như đã đều bằng lòng ra tay vậy thì không cần chiến thuật gì cả, trực tiếp chính diện nghênh địch là được.” Hàn Gia Công Tử thả lỏng nói.

Mấy người gật đầu. Chiến Vô Thương lúc này là kẻ dũng cảm nhất, vỗ bả vai Ngự Thiên Thần Minh rồi nói: “Ngự Thiên, làm rất tốt! Để các người đẹp nhìn xem sự lợi hại của cậu, cũng có thể biểu hiện bản thân rất tốt đó nha!”

Ngự Thiên Thần Minh buồn bã ỉu xìu gật gật đầu.

Sáu người đợi không lâu sau, đã thấy mấy cô gái bắt đầu từ các hướng tới chỗ này rồi. Thứ tự trước sau cơ bản lấy tốc độ di chuyển của nhân vật làm chuẩn, Tế Yêu Vũ là người đầu tiên đến.

“Các anh đủ người chưa?” Tế Yêu Vũ nói chuyện.

Cố Phi quay lại lườm cô ấy một cái: “Cô không tự đếm được sao?”

“Anh chờ đó, xem bà đây chút nữa xử lý anh!” Tế Yêu Vũ nhe răng nhếch miệng, nhìn như muốn nhào lên cắn người vậy.

Dong binh đoàn Tử Tinh tổng cộng 20 người, bị Cố Phi giải quyết mất một người, bây giờ còn có 19 người thôi, từng cô từng cô đến nơi.

Ngự Thiên Thần Minh thấy các cô lập tức thu hồi cái khuôn mặt chết không muốn sống nhăn nhó như khỉ kia, treo nụ cười đáng yêu chào hỏi với mấy cô mình quen. Chiến Vô Thương sau khi ném bay Cố Phi xong, lòng tin dựng thẳng đứng kiên cường không gì sánh được, bây giờ cư nhiên không giống Ngự Thiên Thần Minh tỏ vẻ thân thiết lấy lòng các cô gái, mà giả vờ cool ngầu đứng một bên.

Đợi khi Ngự Thiên Thần Minh bắt chuyện từng người xong, mới cười híp mắt nói với mấy cô: “Hiện tại muốn đánh chính thức rồi, đừng trách bọn tôi à nha!”

Các cô cũng cười: “Các anh cũng đừng trách bọn tôi.”

“Người đã đủ vậy thì hãy bắt đầu đi!” Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt nói.

Song phương đối lập, Công Tử tinh anh đoàn xếp thành một hàng, dong binh đoàn Tử Tinh thì đứng hai hàng, các loại chức nghiệp cận chiến đứng phía trước, pháp sư, cung tiễn thủ và mục sư đứng ở phía sau. Dạng bày binh bố trận đơn giản nhất, cơ bản nhất các cô vẫn biết rõ.

“Đấu võ đấy! Đừng lằng nhằng nữa, chẳng lẽ muốn tôi ra tay trước à?” Hàn Gia Công Tử lười biếng nói.

“Lên thôi!” Chiến Vô Thương thoạt nhìn là muốn lại để các cô tự mình lĩnh giáo sự uy mãnh của anh ta, hét lớn một tiếng xông lên phía trước.

Các cô gái ở đối diện ngược lại rất thong dong. Hàng chức nghiệp cận chiến thoáng mở ra vài lỗ hổng, pháp sư và cung tiễn thủ hàng sau dẫn đầu phát động công kích, mục tiêu nhắm thẳng vào Chiến Vô Thương xông lên chiến tuyến đầu tiên.

“Kang kang” vài tiếng, mũi tên của cung tiễn thủ trước sau nện trên khôi giáp của Chiến Vô Thương, Hàn Gia Công Tử chuẩn xác nhắm đúng thời điểm cho một Hồi Phục Thuật hạ xuống, trợ giúp Chiến Vô Thương thuận lợi tấn công.

“Thiên Hàng Hỏa Luân! Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm!!” Mấy cô pháp sư cũng đang ngâm xướng. Mặc dù hiện giờ chỉ có một mình Chiến Vô Thương xông lên, nhưng bộ đội tiếp viện chính là ở phía sau, dùng pháp thuật phạm vi lớn có thể đề phòng bất kỳ tình huống nào. Chiến Vô Thương thân làm cao thủ, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị pháp thuật làm tổn thương, vừa nghe đối phương ngâm xướng, lập tức vùi đầu dùng Xung Phong. Vừa tránh thoát pháp thuật, đồng thời xông vào trong đám con gái.

Chức nghiệp cận chiến lập tức bao vây Chiến Vô Thương, nhưng đây chính là kết quả hắn muốn, song kiếm trong tay khẽ lật, Toàn Phong Trảm đã chuẩn bị khởi động. Nhưng ở phía sau anh ta, Cố Phi đã sớm bước lên trước mấy bước, kiếm Ám Dạ Lưu Quang trong tay chỉ một cái, hoàn thành ngâm xướng: “Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.