Cận Chiến Pháp Sư

Chương 237: Q.1 - Chương 237: Kỷ lục trăm phần trăm?




Trong hai đao chém ra thì lại có một đao có công kích bổ sung pháp thuật, điều này hoàn toàn phù hợp với xác suất 50% đánh ra hiệu quả bổ sung hoả pháp của Cố Phi. Chỉ là đối thủ của Cố Phi hôm nay không đơn giản bị giết chết ngay như vậy, Cố Phi một bên tăng tốc độ chém giết pháp sư, một bên lại phải chú ý cắt đứt Hồi Phục Thuật của Nguyệt Hạ Độc Bạch.

Về phần chiến sĩ, mấy tên này vốn tốc độ di chuyển đã chậm, lúc này lại trúng Băng Toàn Phong của pháp sư, khoảng cách hai ba mét cũng đủ cho hắn lết mất một lúc, huống chi khoảng cách hiện nay là năm mét chứ.

Tất nhiên Nguyệt Hạ Độc Bạch cũng không đứng ngơ tại chỗ. Cự ly quá gần Cố Phi chỉ cần đưa tay là có thể cắt đứt Hồi Phục Thuật của hắn, thế thì rời xa chút là được, Hồi Phục Thuật cũng không phải kỹ năng yêu cầu gần mục tiêu mới có thể thi triển. Nguyệt Hạ Độc Bạch vội vã lui về phía sau mấy bước, duỗi pháp trượng lại muốn ngâm xướng.

“Hey!” Cố Phi hét lớn một tiếng. Nguyệt Hạ Độc Bạch chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, Cố Phi đã trực tiếp ném Viêm Chi Tẩy Lễ về phía hắn. Nguyệt Hạ Độc Bạch còn chưa lui lại quá xa, hắn chỉ muốn kéo giãn khoảng cách một chút vì vậy mà một đao kia nhanh chóng đập thẳng vào trán hắn, ngâm xướng lại bị cắt đứt.

Cố Phi đã chuyển kiếm sang tay phải, soạt soạt lại chọc pháp sư hai kiếm. Tội nghiệp pháp sư, bị Cố Phi cận thân xong thì chỉ còn nước chịu bị đánh, trông cậy vào Hồi Phục Thuật của Nguyệt Hạ Độc Bạch nhưng đợi mãi vẫn không thấy tung tích đâu. Bấy giờ may mắn của Cố Phi bạo phát, kiếm Ám Dạ Lưu Quang lại xuất hiện công kích phụ pháp trí mạng, công thêm bản thân nó có công kích vật lý không tầm thường, hai kiếm xuống, pháp sư hết sức ai oán nhìn Nguyệt Hạ Độc Bạch một cái, cứ như thế ngủm rồi.

Mãi đến lúc này, chiến sĩ mới dùng tốc độ rùa bò chạy đến cách đó hai mét, cắm đầu dùng Xung Phong lao đến. Cố Phi phi người né

qua, đồng thời hắn thuận thế bổ một kiếm về phía Nguyệt Hạ Độc Bạch.

Mục sư mất đi bảo hộ, cũng điềm đạm đáng yêu như pháp sư vậy. Cố Phi hất chân một cái, khều Viêm Chi Tẩy Lễ lên, một tay kiếm một tay cầm đao, cũng không để ý có công kích hay không mà cứ chào hỏi một vài kiếm trên người Nguyệt Hạ Độc Bạch. Ngay cả hai chân của hắn cũng không rảnh rỗi, lâu lâu vẫn giơ lên cho Nguyệt Hạ Độc Bạch ăn đạp.

Cũng tội Nguyệt Hạ Độc Bạch chạy ra vào dịp không đúng, bình thường khi PK thì Cố Phi sẽ không hào phóng như vậy, công kích không có sát thương thì sẽ không đi làm để phí thời gian. Nhưng lúc này chẳng phải đang muốn diễn võ thuật cho đám học sinh của mình sao! Nguyệt Hạ Độc Bạch bấy giờ thành vật hi sinh hoàn mỹ, bị Cố Phi bạo hành đến mức bị ép lui liên tục.

Tên chiến sĩ bên kia khóc không ra nước mắt, hiệu quả đóng băng của Băng Toàn Phong vẫn chưa được giải, mắt thấy Cố Phi càng đánh Nguyệt Hạ Độc Bạch cách hắn càng xa, dù tên này có muốn hỗ trợ cũng không đủ tốc độ. Lúc này chỉ biết chửi thầm trong bụng pháp sư phe mình rốt cuộc dùng bao nhiêu trang bị tăng mạnh hiệu quả đóng băng, mà thời gian tác dụng dài thế này.

Thương thay Nguyệt Hạ Độc Bạch chỉ là một mục sư không có năng lực chiến đấu, hắn bị Cố Phi áp sát rồi loạn ẩu cho đến chết. Đáng giận hơn là trước khi hắn chết, Cố Phi còn cười với hắn: “Gặp lại trong trận chiến nhá!”

Khi mà trận ẩu đả kết thúc, hiệu ứng đóng băng của anh bạn chiến sĩ cũng được giải trừ. Nhưng vấn đề là Cố Phi không cần đối đầu với kẻ có tốc độ nhanh thì chút tốc độ kia của hắn ta có thể làm được cái quái gì?

Chỉ thấy Cố Phi vòng một vòng lớn bỏ qua hắn, giết thẳng tới hướng các học sinh.

Mấy gã thuộc công hội nhỏ, vào thời điểm bốn người Hắc Thủ bị Cố Phi bắt nạt, hoàn toàn không lên giúp đỡ, mà liều mạng đi bắt nạt đám học sinh. Bất quá lúc lên ăn xong một pháp thuật lớn của Cố Phi, hiện tại số người của bọn họ ở hoàn cảnh tương đối xấu, học sinh cắn răng chống chọi, hy sinh ba người, không có bị bọn họ đánh tan trong chốc lát như tưởng tượng.

“Thầy tới đây!” Cố Phi kêu to một tiếng, kiếm trong tay chỉ lên trời: “Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi! Thiên Hàng Hỏa Luân, hàng!”

Lúc này giọng Cố Phi ngâm xướng như tiếng gõ chuông, đọc nhấn rõ từng chữ. Mấy tên của công hội nhỏ vừa nghe thấy lại một phen pháp thuật liên hợp, nhưng lần này học khôn hơn, không dám hoảng hốt chạy trốn, mà quan sát kiếm Cố Phi chỉ hướng nào chính xác trước.

Cố Phi cũng không bày ra một động tác võ thuật đẹp mắt nào cả, hắn vững vàng chỉ kiếm về một chỗ. Thấy vậy mọi người đều vội vội vàng vàng né khỏi chỗ kia. Tuy rằng trước đó bọn họ có nghe được cuộc đối thoại giữa Nguyệt Hạ Độc Bạch với Cố Phi, hình như là nói đến vụ không còn pháp lực gì đó. Nhưng kết quả hắn xoay người lại sét đánh chết một người, thời điểm quay lại chém người khác, dường như Song Viêm Thiểm cũng thấp thoáng hiện. Phải biết đây chính là pháp sư thuộc cấp bậc giết trong nháy mắt đấy, không ai dám dùng thân thể bản thân đánh cược đi đo xem Cố Phi còn pháp lực hay không còn.

Kết quả việc né tránh đương nhiên là mắc bẫy rồi. Cố Phi từ lúc sét đánh một người xong thì pháp lực đã dùng hết sạch.

Mấy người bên công hội nhỏ chỉ lo lưu ý đến Cố Phi đáng sợ bên này, nên đã bị bọn học sinh nắm lấy cơ hội phản kích. Pháp thuật và mũi tên lập tức lao ra. Tuy rằng uy lực không lớn nhưng một đợt sóng phản kích này cũng khiến thanh máu của đối phương giảm xuống nghiêm trọng.

Bọn học sinh reo hò chen nahu lên, Cố Phi cũng vừa xông lại vừa sốt ruột hô to: “Nè nè, để cho thầy vài tên.”

“Thầy ơi, nhìn bọn em!” Đám học sinh còn tưởng là Cố Phi lo lắng cho bọn họ, nên ai cũng anh dũng hò hét, càng thêm cần cù giết địch. Thực sự chẳng thằng nào hiểu được tâm ý chân thật của thầy Cố Phi.

Lúc này Cố Phi cũng không cố kị cách xử sự sao cho đúng nữa, hắn vấn tay áo lên rồi lao vào cướp giật đối thủ với đám học sinh trong hỗn chiến. Bọn học sinh chiến đấu rất quy củ, từng bước từng bước ép lên, Cố Phi lại xông thẳng vào chính giữa trận hình của đối phương. A Phát ở phía sau gấp đến độ kêu to: “Thầy mau đi ra, em muốn phóng pháp thuật.”

“Phóng đi, phóng đi! Tung phép rồi thầy né!” Cố Phi kêu.

Thế là A Phát vung tay lên tung ra một đạo “Thiên Hàng Hỏa Luân”.

Nhưng Cố Phi trong đội hình của đối phương lại không có ý rời đi, tiếp tục chặt chém tứ phương, làm cho nhiều người không có thời gian đi tránh khỏi chiêu Thiên Hàng Hỏa Luân kia.

Vòng lửa đánh xuống. Cố Phi đứng ở chính giữa, máu của mấy tên bên tiểu công hội đã chẳng còn nhiều, lần này lại ăn một đại chiêu này, cây máu của không thiếu người lập tức hết sạch. Cố Phi lại vung kiếm giải quyết một lượt, bên đối phương cũng chỉ còn lại bảy mống. Ở phía sau, A Phát lại kêu to: “Thầy ơi, sao thầy không tránh?”

Cố Phi quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được khinh bỉ nói: “Né cái gì, em nghĩ em là thầy à?”

Bọn học sinh ồn ào cười to. Chính xác, sát thương pháp thuật của A Phát hoàn toàn không phải cùng một cấp độ với Cố Phi.

Một chiêu Thiên Hàng Hỏa Luân của Cố Phi nếu mà không né kịp thì lập tức về thành, mà chiêu này của A Phát hoàn toàn không có khả năng giết ngay này, không tiếc việc tốn chút máu ấy thì việc đưa người ra đỡ cũng chằng có gì ghê gớm.

Cố Phi lại giơ tay chém xuống, một người lại ngủm, nhìn sáu người còn lại mà hỏi: “Thế nào? Coi như xong ha?”

Hội trưởng của bọn họ tử trận trong lúc hỗn chiến, sáu người này không có quyền quyết định, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Khóe mắt Cố Phi lại nhìn về phía bên kia, tên chiến sĩ của dong binh đoàn Hắc Thủ đã đứng không động đậy.

Cao thủ nha! Khả năng phán đoán tình thế vẫn khá cao. So sánh giữa cả hai, khi biết phe mình đã không có phần thắng, có đánh tiếp thì cũng chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ mà có khi còn bị chết rớt cấp nên còn cố gắng làm gì.

“Mọi người chỉ làm nhiệm vụ thôi, không cần như vậy, các người đi đi!” Cố Phi rộng lượng vung tay lên. Sáu người đối phương hai mặt nhìn nhau rồi lại quay qua phía tên chiến sĩ thuộc dong binh đoàn Hắc Thủ kia, không biết bọn họ trao đổi với nhau điều gì, rồi bảy người cúi đầu cùng nhau rút lui.

Cố Phi quay đầu lại nhìn đám học trò, đánh thắng trận chiến này làm bọn chúng hào hừng đến mức mặt ai cũng đỏ bừng, cả đám bu lại tranh luận về sự phát huy xuất sắc của mình trong cuộc chiến khi nãy.

“Đừng ồn ào!” Cố Phi thu đao vào túi, dương kiếm kêu lên: “Lớp trưởng đâu? Chỉnh đốn đội ngũ rồi về thành.”

“Lớp trưởng ngỏm rồi!” Bọn học sinh nói, trong giọng của bọn chúng không hề có lấy một chút đau thương nào cả, mà cả đám đều có vẻ khá hả hê. Cố Phi nghi ngờ không biết đám nhóc này có phải đẩy lớp trưởng thẳng vào lưỡi đao không, nếu không thì vui vẻ như thế làm chi!

Tạm gác chuyện này sang một bên, Cố Phi cho điểm lại sĩ số của đội ngũ. Trận chiến vừa rồi bọn học sinh hy sinh sáu người, mấy đứa này đều khá may mắn khi đều chết dưới tay thành viên của công hội đối phương, điều này có nghĩa mấy tên này chỉ bị trử 20% kinh nghiệm. Còn bên đối phương thì thảm hơn rất nhiều, phần lớn thành viên đều chết trên tay của Cố Phi nên cả đám đều bị rớt cấp. Nhất là ba vị bên Nguyệt Hạ Độc Bạch của dong binh đoàn Hắc Thủ, vốn đã là người chơi tương đối cao cấp rồi, tính kinh nghiệm khi bị rớt một cấp, đáng sơ hơn đám người chơi cấp thấp.

“Được rồi, về thành thôi!” Cố Phi phất tay. Đám học sinh xếp thành hàng ngay ngắn rồi chỉnh tề bước đều về phía thành Vân Đoan. Lúc này tâm tình của đám học sinh rất phấn khởi, trong đội ngũ liên tục vang lên tiếng líu ríu nói chuyện. Trải qua trận chiến này, bọn học sinh đã nhận thức đầy đủ về triết lý nhân sinh: Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát. Tình hình đêm nay, nếu không phải có thầy Cố Phi, bọn học sinh chỉ có nước đưa mặt ra cho người ta bắt nạt. Kể cả người lợi hại nhất trong đám là A Phát, một câu miêu tả của thầy Cố Phi: Em nghĩ em là thầy à? Đã đủ chứng minh hai người không phải đứng ở một tầng lớp.

Đám học sinh hưng phấn không thôi, Cố Phi cũng không tiếp tục tạt nước đả kích nữa, mà hắn chỉ cười híp mắt đi theo sau đội ngũ.

So với khí thế ngất trời bên này, mấy tên bị giết quay về thành Vân Đoan thì không dễ chịu như vậy. Dĩ nhiên, dù sao đây cũng là một phần tất yếu của nhiệm vụ song hướng, người thua luôn ôm oán niệm vì không thể hoàn thành nhiệm vụ và việc tổn thất khi chiến đấu. Đúng là với những đối thủ thông thường thì họ sẽ không có oán hận gì.

Nhưng đám người bên Nguyệt Hạ Độc Bạch của dong binh đoàn Hắc Thủ thì buồn bực hơn nhiều, bọn họ đã không thể giúp đỡ cố chủ hoàn thành nhiệm vụ, dựa theo quy tắc được lập ra để xây dựng hình tượng của dong binh đoàn Hắc Thủ thì bọn họ phải trả lại tiền đặt cọc khi trước, hơn nữa còn phải bồi thường.

Đơn giản mà nói, nhiệm vụ của tiểu công hội kia tuy thất bại, nhưng đã có tiền bảo hiểm của dong binh đoàn Hắc Thủ nên tâm hồn bị thương tổn của bọn họ cũng được an ủi phần nào. Mà dong binh đoàn Hắc Thủ thì sao? Người chết, bồi thường, buồn bực nhất chính là bảng hiệu kỷ lục trăm phần trăm hoàn thành nhiệm vụ cũng bị đập nát.

Đương nhiên mấy tên này mong muốn vãn hồi kết cục thất bại. Cho nên khi Hội trưởng của công hội nhỏ kia tiến hành thương lượng bồi thường, Nguyệt Hạ Độc Bạch nhịn không được mà hỏi: “Nhiệm vụ đã bị đánh dấu thất bại chưa?”

“Hửm, vẫn chưa.”

“Vậy anh còn muốn hoàn thành nó không?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì chúng tôi sẽ triệu tập nhân thủ giúp anh lần nữa, giá cả vẫn như ban đầu, thế nào?”

Điều này thì công hội nhỏ cầu còn không được, vì vậy hắn liên thanh đáp ứng.

“Ừ, anh đi trụ sở dong binh đoàn để thuê chúng tôi giúp đỡ đi, lần này chúng ta đi theo con đường của hệ thống.”

Nghe vậy tên hội trưởng kia vội vàng rời đi. Dù sao thì khi biết mình nhận được nhiệm vụ song hướng, dong binh đoàn nào cũng sẽ chọn việc nhận việc thông qua hệ thống.

Nguyệt Hạ Độc Bạch thì đang hội báo tình hình trong kênh chat dong binh đoàn. Khi nghe việc đối thủ có thuê người của Công Tử tinh anh đoàn, số thành viên của dong binh đoàn Hắc Thủ có hứng thú xác thực không ít, cả đám tranh nhau báo danh để tham gia hành động làn này. Trong chớp mắt một đội ngũ nữa được tổ chức ở bên trong thành Vân Đoan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.