Tựa đề chương: Nguyên văn: 鸟枪换炮 (điểu thương hoán pháo): chỉ sự thay đổi theo chiều hướng tốt nhanh một cách thần kỳ (từ ná bắn chim trở thành đại bác).
Sau khi Cố Phi chạy xuyên qua vài con đường, quay đầu lại nhìn, khi không nhìn thấy thân ảnh của mấy học sinh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Giương mắt nhìn thấy không xa chính là quán rượu Tiểu Lôi rồi, lập tức cất bước tới đó.
Trong quán rượu Tiểu Lôi, mấy tên thuộc Công Tử tinh anh đoàn trong thời gian vốn không thể tụ hội với nhau tại đây, đang liều mạng khoe khoang trang bị mới mua sau khi ngày hôm qua kiếm được một khoản tiền lớn.
Để trở thành một cao thủ tuyệt thế trong game, kỹ thuật và trang bị là hai thứ thiếu một thứ cũng không được. Nếu chỉ có kỹ thuật hoặc có trang bị, sẽ chỉ có thể trở thành cao thủ có thể treo đánh người chơi bình thường mà thôi, mấy vị đang ngồi ở đây, mục tiêu đều là trở thành loại trong cả mười ngàn người không tìm ấy được một cơ.
Mặc dù là trò chơi hình thức mới, nhưng mấy người này bằng ý thức và căn cơ trò chơi tốt sẵn có, trình độ kỹ thuật nhảy vọt rất mau; còn phương diện trang bị, đó mới là điều càng khiến người ta đau lòng nhức óc.
Chỉ dựa vào sự may mắn để đánh ra trang bị tốt, khổ cực, mệt người, tương lai lại hư vô mờ mịt.
Mặc dù có một số người bày tỏ rằng những thứ hư vô mờ mịt này chính là điểm hấp dẫn của game online, nhưng những người nói lời này, một phần là trang bị đã hư vô mờ mịt đến mức có thể đứng tán dóc mà không đau eo; một phần còn lại là không thấy hư vô mờ mịt đến với mình, cũng không có tiền tài mua được, chứng kiến cử động nện tiền mua trang bị của người ta, không ăn được nho lại chê nho chua. Dùng tiền mua trang bị, đây là thủ đoạn có hữu hiệu nhất có thể lấy được trang bị tốt. Cao thủ game online chân chính đều hiểu được đạo lý này.
Ở trên thị trường đã sớm có những trang bị khiến mấy vị cao thủ này ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, đáng tiếc phải xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, việc duy nhất họ có thể làm là mỗi ngày đi sang liếc xem trang bị còn ở đó hay không.
Cuối cùng, ngày hôm qua sau khi kiếm được một khoản mấy ngàn đồng vàng kia làm cho ví tiền của họ đầy ắp lên tận miệng túi, trang bị trước kia thấy tốt bây giờ lại nhìn hơi không thuận mắt, suốt đêm qua vênh váo đi dạo trong chợ, thật là đã nhìn đời bằng nửa con mắt luôn rồi.
“Xem bộ áo giáp của tôi nè!” Chiến Vô Thương chỉ chỉ vào thân thể khôi ngô của mình, phía trên là một mũ sắt đen kịt toả sáng, hết sức thích ý xoay một vòng rồi thêm một vòng ở trước mắt mọi người.
Bản thân áo giáp của hắn thì không động, nhưng vấn đề là chính Chiến Vô Thương không phải là một cái móc quần áo thích hợp, thân hình hắn cao lớn tráng kiện, trong trò chơi mặc trang bị nào lên đều trở nên rất vừa người. Kết quả là, bất luận khôi giáp nào mặc lên trên người Chiến Vô Thương, đều mang cảm giác áp bách hết mức, cảm giác đẹp đẽ thì không cần nói tới làm chi.
“Lực phòng ngự ưu tú, thuộc tính bổ sung là cường hóa phòng ngự, Sức Mạnh +15, Thể Chất +15, tích tụ Nộ Khí tăng 20%. Thế nào, không tệ đi?” Chiến Vô Thương vừa giới thiệu thuộc tính khôi giáp, vừa xoay hai vòng.
Mọi người cố gắng nhịn xuống không ói ra, Ngự Thiên Thần Minh là người đầu tiên mở miệng trách móc: “Cút qua một bên đi! Đến xem cây cung của tôi nè, chiếc nhẫn này nữa!”
Cây cung của Ngự Thiên Thần Minh dùng lúc trước thực chất cũng là một trang bị vượt cấp, nhưng mỗi tội nó lại là trang bị Trắng, hiện nay đã không còn bất kỳ ưu thế nào. Đêm qua cậu ta quanh đi quẩn lại, rốt cuộc lục tìm được một cây cung tốt này. Thư Kích Rít Gào, lực công kích cao, bổ sung thuộc tính +10 tầm bắn. Nhanh nhẹn +20, tỷ lệ trí mạng +15%, trình độ trí mạng +15%, cường hóa kỹ năng Thư Kích.
Cây cung mới này của Ngự Thiên Thần Minh là một trang bị Tím, mà bộ khôi giáp của Chiến Vô Thương chỉ là trang bị Vàng. Nếu xét về phẩm cấp thì không thể sánh bằng. Đang muốn giới thiệu tiếp chiếc nhẫn của cậu ta, Chiến Vô Thương đã đem kiếm ném lên mặt bàn: “Xem kiếm của tôi này, cũng là đồ Tím!”
“Xem chiếc nhẫn của tôi đã!”
“Xem kiếm của tôi!”
Hai tên một lớn một nhỏ lại bắt đầu ồn ào rồi, Hàn Gia Công Tử cũng cầm một vật thả lên bàn: “Nhìn cái của tôi đi!”
Mọi người đều đưa mắt nhìn. Rượu quý nhất của Thế giới Song Song, 20 đồng vàng một ly, Hàn Gia Công Tử đây là nguyên một bình, giá trị 120 vàng. Tuy rằng giá tiền không bằng trang bị, nhưng nó lại mang ý nghĩa bất đồng. Trang bị thuộc về vật tất yếu, chỉ cần đủ tiền, người nào cũng sẽ không tiếc đầu tư. Nhưng rượu lại là xa xỉ phẩm rồi, ngay cả nhà giàu trong trò chơi cũng thường uống loại rượu thấp nhất. Nhiều lắm thì đỡ hơn chút, tuyệt đối không có thằng nào thường xuyên mua rượu 120 vàng để uống cả. Theo quan niệm tiêu phí ở trên, Hàn Gia Công Tử không thể nghi ngờ là đã khiến hai người so không bằng nổi, hắn cười nhạo nhìn hai người: “Các cậu còn chưa đủ tiêu chuẩn nha!”
“Xì! Bại Gia Công Tử!” Hai người đương nhiên trong lòng không phục, cùng lúc trả lời lại một cách mỉa mai.
“Hữu Ca, cậu mua cái gì?” Hàn Gia Công Tử quay đầu qua hỏi Hữu Ca.
“Chỉ đi xem, còn chưa có quyết định đâu!” Hữu Ca cười nói.
“Ồ…” Ngự Thiên Thần Minh ứng tiếng, “Được rồi, vậy cứ xem chiếc nhẫn này của tôi đi. Chiếc nhẫn này của tôi…”
“Thu hàng, Thiên Lý tới.” Hàn Gia Công Tử bất thình lình lên tiếng cắt đứt lời của Ngự Thiên Thần Minh.
Nghe vậy Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương vội vã nhặt trang bị trên bàn, ngồi nghiêm chỉnh. Rèm cửa đã được vén lên, Cố Phi đã bước vào rồi.
Cả đám đều lộ ra khuôn mặt tươi cười để nghênh đón. Tuy rằng sự việc ngày hôm qua đã kết thúc, nhưng từ lúc đó đến giờ mọi người vẫn chưa gặp lại Cố Phi, cho nên không biết hắn sẽ phản ứng với chuyện kia thế nào. Tốt nhất nên tìm hiểu tâm tình của tên này trước, không nên bàn luận thu hoạch từ đợt làm ăn kia trước mắt hắn cho thoả đáng. Vì vậy vừa thấy đám người này bắt đầu khoe khoang, Hàn Gia Công Tử lập tức yêu cầu Tiểu Lôi nếu thấy Cố Phi đi vào đây liền nhắn tin nhắc nhở một câu.
Giương mắt nhìn, đã thấy Cố Phi hôm nay so ra không thể bình thường. Trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ vài phần hoảng hốt. Người này, từ trước đến nay đều chém người không nháy mắt lấy một lần, chuyện gì có thể doạ hắn giật mình chứ.
“Cho tôi một ly rượu.” Cố Phi ở bên ngoài đã đòi một ly rượu, vào cửa cái lý đã đặt lên trên bàn, ra hiệu với Hàn Gia Công Tử.
“Ồ, làm sao vậy?” Hàn Gia Công Tử nghiêng về trước rót rượu vừa thưởng thức nét mặt của Cố Phi: “Có chuyện gì không vui? Nói ra mọi người vui vẻ chút coi!”
“…” Mấy người kia trầm mặc hết, kỹ xảo nói chuyện này thực sự quá cao siêu rồi. Bao nhiêu người có xúc động quất chết Hàn Gia Công Tử, đây không phải không có nguyên do.
Cố Phi cũng không để tâm, hắn uống một hớp rượu rồi nói: “Cũng chẳng có chuyện gì, tôi gặp phải người quen ngoài đời.”
“Là gái đẹp hả?” Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh bật dậy.
Cảnh giới chí cao là cưa gái trong game online, sau đó từ game ra ngoài đời, từ ảo đến hiện thực, từ lùm cỏ ở hồ Vân Giao đi tới hướng quán mới xx thuê chung phòng, từ… (Khụ, dung tục, quá dung tục rồi, kiên quyết bài từ dung tục, đình chỉ YY)
(Akiko: trong ngoặc phía trên thực sự của tác giả…)
Cố Phi lé mắt nhìn về phía hai người, hai tên này xám xì xám xịt ngồi xuống lầm bầm: “Hỏi một chút cũng không được à!”
“Thế giới Song Song lớn như vậy, nếu không phải cố ý tìm, thì muốn gặp người quen trong thực tế ngược lại cũng không dễ dàng.” Hữu Ca nói.
“Chỉ là gặp người quen ở ngoài đời thôi mà, cần gì phải khẩn trương như vậy?” Ngự Thiên Thần Minh nói.
“À, có phải hỏi cậu đòi tiền không, cậu còn phải dẫn đi luyện cấp, mang đi làm nhiệm vụ, dẫn cái này mang cái kia! Vậy thì rất phiền.” Chiến Vô Thương thông cảm nói.
“Haizz…” Cố Phi thở dài, thật sự không biết phải nói như thế nào, hơn nữa chuyện này mấy tên của Công Tử tinh anh đoàn cũng chẳng giúp được gì, chỉ hy vọng không đụng phải bọn nhóc ấy nữa để khỏi phải lúng túng.
“Đối thủ trận tối nay của chúng ta là ai?” Cố Phi đổi đề tài.
“Dong binh đoàn Vân Tương, một dong binh đoàn bậc bốn, trừ đội trưởng Vân Tương và một vài người bạn của hắn, phần lớn những thành viên còn lại là người chơi không được các công hội lớn chọn vào dong binh đoàn trực thuộc. Tuy đẳng cấp đều không thấp, nhưng độ đoàn kết có vấn đề lớn, đội trưởng Vân Tương cũng không có uy tín gì, đoạn đường xông vòng này đều là từng người tự chiến, dựa vào nhiều người mà đi tới ngày hôm nay.” Hữu Ca giới thiệu.
Bình thường sau khi giới thiệu tình báo xong, liền đến phiên Hàn Gia Công Tử bắt đầu phổ biến chiến thuật để đánh, nhưng hôm nay, Hàn Gia Công Tử lại ung dung uống rượu, không nói một lời.
Hữu Ca huých hắn một cái: “Hey, tới lượt cậu.”
“Kiếm Quỷ vẫn chưa đến, tôi không muốn nói hai lần.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Ừm, là có chút sớm!” Hữu Ca liếc nhìn thời gian.
Hiển nhiên là mấy người ít khi ngồi tại đây ngay lúc này nói chuyện phiếm qua ngày, ý thức được điều ấy, bầu không khí nhất thời không quá tự nhiên.
“Nếu không, chúng ta cùng đi luyện cấp trước.” Cố Phi chủ động đề nghị luyện cấp, đây là một lần đầu tiên.
“Biến mau! Chúng ta sẽ không cùng anh luyện đâu!” Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương cơ hồ là đồng thanh nói.
Hiệu suất luyện cấp cùng Cố Phi có thể đoán được, nhưng vấn đề là mọi người đều cần phải giải trí, không thể chỉ đứng một bên nhìn xem hắn biểu diễn pháp thuật. Quan trọng hơn, xem Cố Phi đánh lộn rất tổn thương lòng tự tôn mấy người cũng đã bị thương đầy mình rồi, không muốn xát muối ở trên vết thương.
Mấy người cứ thế nói chuyện tán dóc một hồi, cư nhiên nhịn mãi đến khi Kiếm Quỷ xuất hiện. Kiếm Quỷ vừa vào cửa chứng kiến đủ người, xác thực cảm thấy bất ngờ một phen. Hắn chính là một tên nghiêm túc nhất trong sáu người đấy, đúng giờ giữ kỷ luật, thế mà không nghĩ tới hôm nay mọi người đều tới sớm hơn cả hắn. Nhìn cảnh tượng giống như mặt trời mọc đằng tây này, Kiếm Quỷ hết sức lo sợ ngồi xuống một bên.
“Hôm nay không phải sẽ có chuyện lớn gì phát sinh đi!” Trong bụng Kiếm Quỷ đã nghĩ thầm thế rồi.
“Khụ!” Hàn Gia Công Tử hắng giọng một cái, bắt đầu nói chuyện: “Đối thủ ngày hôm nay, theo lời Hữu Ca, thì là một dong binh đoàn có nhiều người, nhưng cực không đoàn kết, hơn nữa đội trưởng cũng không uy tín giống tôi đây. Thế nhưng, chính là bởi vì bọn họ không đoàn kết, đội trưởng lại không quản được, nên có khi lại phiền toái cho chúng ta. Tức là dù dùng đấu pháp diều gió lớn mà đội trưởng bọn họ e ngại của chúng ta, nhưng đội viên của bọn họ chưa chắc sẽ nghe theo răm rắp chỉ huy của đội trưởng tham gia vào đoàn xe. Điều này dẫn đến việc đối thủ lần này của chúng ta, rất có thể là đủ quân số của họ, 80 người!”
“Có điều!” Hàn Gia Công Tử lại chuyển giọng, “Chính vì bọn họ không đoàn kết, cho nên cuộc tranh tài này bọn họ chỉ có thể tự ai đánh nấy, không ai chỉ huy phối hợp. Cho nên trận đấu đợt này là thời khắc để mọi người phát huy bản lĩnh chân chính của mình, cần phải đánh bại từng người trong số họ.”
“Theo lời cậu nói, một đống thứ cậu tính toán rồi bày cục mấy ngày trước đều là làm không công ư?” Cố Phi hỏi.
“Haiz!” Hàn Gia Công Tử thở dài, “Người tính không bằng trời tính, tôi làm sao biết lần này cứ trùng hợp như vậy sẽ chia đối thủ thế kia cho chúng ta. Chẳng lẽ là ông trời cũng ghen tị tài hoa của mình, cố ý an bài như thế này để trêu đùa mình sao?”
“…”