Thành Vân Đoan, quán rượu Tiểu Lôi, trong phòng nào đó.
Hàn Gia Công Tử loay hoay một túi tiền, nghe được tiếng đinh đương rung động. “Lão tử cuối cùng lại có tiền á!” Hắn cảm khái muôn vàn.
Bên cạnh Ngự Thiên Thần Minh trông mà thèm nhìn túi tiền màu đỏ sẫm của hắn, chảy nước miếng hỏi: “Bao nhiêu tiền?” Trong trò chơi, túi tiền màu đỏ sẫm, có thể đựng tất cả đồng vàng hạn mức cao nhất là 1000.
“420 đồng vàng.” Hàn Gia Công Tử đắc ý nói, “Uống cái gì thì gọi, tôi mời.”
Hữu Ca vừa muốn mở miệng nói chuyện, Hàn Gia Công Tử lạnh lùng quét qua hắn liếc một cái: “Biết hẳn phải nghĩ uống cái gì sao?”
“Đương nhiên.” Hữu Ca mỉm cười, gọi Tiểu Lôi tới, chiếm tiện nghi gọi rượu mắc nhất năm chén.
“Kiếm Quỷ đâu?” Chiến Vô Thương cầm chén rượu, hỏi.
“Còn đang luyện cấp. Một hồi sẽ đến.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Hắc hắc.” Hữu Ca cảm thán, “Bị Thiên Lý kích thích đi! Gần đây nhất mọi người đều đối với việc thăng cấp nhiệt tình thập phần tăng vọt nha!”
Mọi người trầm mặc. Cố Phi đẳng cấp đột nhiên kích động tiến lên 31, đối với mấy cao thủ là đả kích không nhỏ.
“Gần nhất các cậu có lên diễn đàn không?” Hữu Ca đột nhiên nói.
“Có chuyện gì mới mẻ?” Rượu đã bưng lên, Hàn Gia Công Tử uống một ngụm rồi hỏi.
“Nghiệp đoàn Tiền Trần lớn nhất của thành Nguyệt Dạ, trước mắt hiện đang đuổi chém Thiên Lý, dường như cũng biết hắn là 27149.” Hữu Ca nói.
“Tên này là bãi phân sao? Đi đâu cũng đều bị một đàn ruồi bu?” Hàn Gia Công Tử vô cùng kinh ngạc nói.
Đang nói, rèm cửa phòng bị nhấc lên, Kiếm Quỷ mang khuôn mặt mệt mỏi đi đến, ngồi xuống chỗ trống, nhìn về bốn người nói: “Vừa vặn thu được một phong thư của Thiên Lý cho tôi.”
“Thư? Chính là loại ở cửa thành gửi qua hòm thư bưu điện?” Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Kiếm Quỷ gật đầu. Trong thành trấn chỗ bốn cái cửa thành, mỗi bên đều có một hòm thư bưu điện, người chơi có thể tại đây tiến hành gửi thư hoặc gửi vật phẩm qua bưu điện. Những bằng hữu không sinh ra tại cùng một thành, thường xuyên lợi dụng phương thức này gửi một chút tiền bạc hoặc trang bị viện trợ cho nhau. Thư vãng lai trái lại thì rất hiếm gặp. Mặc dù thư có thể cho người ta nói thoải mái không hạn chế số lượng từ, nhưng ở trong games online, rất ít người có nhiều chuyện như vậy mà cần viết thư, trừ phi là viết thư tình.
Vừa nghĩ đến đây, tất cả mọi người dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Kiếm Quỷ.
Kiếm Quỷ từ trong miệng túi móc ra phong thư đặt trên bàn.
“Có thể chứ?” Mọi người nhìn phía phong thư hỏi, “Hai người không có bí mật nhỏ gì?”
Kiếm Quỷ đảo cặp mắt trắng dã, chẳng thèm trả lời.
Mọi người không hẹn mà cùng bổ nhào tới đoạt thư, chung quy hệ nhanh nhẹn Ngự Thiên Thần Minh nhanh hơn một bậc. Từ khi lần trước phát sinh sự kiện đoạt tiền xong, mấy người cũng đều tại phương diện này phản ứng đều khổ công. Thần kinh phản xạ tốc độ cơ bản là nhất trí, chỉ là đến cuối cùng tốc độ ra tay trên thực tế, hiển nhiên là thêm điểm nhanh nhẹn trong trò chơi chiếm ưu thế.
“Để tôi đọc!” Ngự Thiên Thần Minh nhanh chóng mở ra phong thư.
“Kiếm Quỷ huynh, các vị cao thủ, mọi người tốt. Đoạn thứ nhất.”
“Nhấc bút lên ghi, thập phần nhớ nhung mọi người, tôi rời khỏi thành Vân Đoan đã có... Ách, rất nhiều tiếng đồng hồ. Hiện tại tôi ở tại phụ cận thành Vân Đoan – chủ thành khác thành Nguyệt Dạ, qua ba tiếng đồng hồ xuyên qua Ô Long sơn mạch liền có thể đến được nơi này. Nơi này bầu không khí PK nồng đậm, nhiều kẻ lại ỷ thế hiếp người, người chơi sinh hoạt thập phần khó khăn. Tôi ở phụ cận thành Nguyệt Dạ – Thôn Dạ Quang hoàn thành một đầu chuỗi nhiệm vụ, không nghĩ có thể lên tới 31 cấp, còn có hai kiện trang bị, ha ha! Tôi dựa vào, tên này quá táo bạo.”
Ngự Thiên Thần Minh làm chút lời bình, rồi mới đọc tiếp: “Trước mắt thập phần nhớ nhung Kiếm Quỷ huynh cùng các vị cao thủ, còn có thành Vân Đoan, chỉ có thể đợi tẩy tận giá trị PK xong trở về gặp nhau, gặp lại.”
“Kết thúc?” Mọi người hỏi.
Ngự Thiên Thần Minh gật đầu.
Mọi người lại đoạt lấy, truyền tay nhau nhìn, cân nhắc từng chữ.
“Người này nhàn điên sao? Không có việc gì viết thứ này.” Ngự Thiên Thần Minh nói.
Hàn Gia Công Tử cuối cùng cầm lấy thư tín, quét qua vài lần sau nói: “Thư là Thiên Lý Nhất Túy viết, nhưng thực tế không phải từ hắn gửi đi.”
Kiếm Quỷ gật đầu: “Là một người tên Nọa Phu Cứu Tinh gửi đến.”
“Xem ra tên này đang bị vây khốn, ngay cả thư không cách nào tự mình gửi.” Hàn Gia Công Tử cười lạnh.
“Có phương gì mà bị mọi người vây khốn, nhưng còn chưa có chết?” Chiến Vô Thương nghi hoặc, “An toàn khu?”
“An toàn khu nếu lãnh nhiệm vụ truy nã thì vẫn bị người chém. Hắn hiện tại hiển nhiên không phải ở trong nhà lao, đẳng cấp cũng không có mất, kỳ quái.” Hữu Ca nói.
Hàn Gia Công Tử chậm rãi đứng dậy: “Đi.”
“Đi đâu?” Mọi người hỏi.
“Thành Nguyệt Dạ.” Hàn Gia Công Tử nói.
Ngoài thành Nguyệt Dạ - U Dạ Cốc, đối mặt Cố Phi là một đống lửa trại, hắn ngồi trên chiếu, trong tay đang cầm một khối thịt quay, ăn rất sảng khoái.
“Noạ Phu, tay nghề không tệ, đầu bếp bao nhiêu cấp?” Cố Phi vừa ăn vừa hỏi người ngồi ở đối diện Nọa Phu Cứu Tinh.
“Sinh hoạt kỹ năng không nhìn đẳng cấp, chỉ nhìn độ thuần thục. Tôi học không có bao lâu, thuần thục chỉ hơn hai trăm.” Nọa Phu Cứu Tinh nói.
“A!” Cố Phi không biết bao nhiêu điểm thuần thục thì tính cao, cho nên cũng không đánh giá.
“Còn có, không muốn gọi tôi là Noạ Phu, tôi gọi Nọa Phu Cứu Tinh! Hai chữ phía sau không gọi, ý nghĩa liền khác biệt.” Nọa Phu Cứu Tinh nói.
“Cậu đừng gọi tôi là sư phụ, tôi liền không gọi cậu là Noạ Phu.” Cố Phi nói.
“Tôi sớm đã không gọi rồi!” Nọa Phu Cứu Tinh nói.
“Đúng vậy! Tôi chỉ gọi hai chữ tên đầu của cậu mà thôi!” Cố Phi nói, hắn cuối cùng cũng tìm được phương pháp ngăn cản Nọa Phu Cứu Tinh kêu hắn là sư phụ.
Nọa Phu Cứu Tinh khóc không ra nước mắt, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu để ý thịt quay trên giá.
Cố Phi ngồi gặm ngon lành, ngắm liếc thời gian, liền đứng dậy, một tay nắm kiếm, một tay kia giơ thịt quay, hướng về phía một phương hướng gọi: “Liên Châu Hỏa Cầu.”
Gặm mấy ngụm thịt, một đầu hỏa long từ mũi kiếm mềm rủ xuống nổi lên.
“Bắn!” Cố Phi một bên đem thịt nuốt xuống vừa nói.
Hỏa long từ mũi kiếm bắn ra, tức thì hóa thành bốn tiểu hỏa cầu, đều hướng cùng một phương hướng nào đó bay đi.
Nhưng rõ ràng hướng đó trống không không có thứ gì. Thấy được tình cảnh này Nọa Phu Cứu Tinh cũng y nguyên một bộ dạng rất quen thuộc, không chút cảm giác khinh bỉ các kiểu. Sau bốn cái hỏa cầu bay ra hai mét, bên trên đất trống một trận mờ mịt, một NPC tiểu quái xuất hiện, vừa vặn bị hỏa cầu bay đến nổ trên thân.
Tiểu quái gầm thét, hướng Cố Phi vọt tới.
“Hỏa Cầu, bắn.” Cố Phi lần nữa vừa ăn thịt vừa ngâm xướng.
Một tiểu hỏa cầu bay đi, đem tiểu quái nổ tan tành mây khói.
“Lợi hại, lợi hại!” Nọa Phu Cứu Tinh tán thưởng mấy câu tượng trưng, thoạt nhìn đã chết lặng.
Nhưng đổi lại để cho bất kì người chơi nào trong game thấy một màn như vậy, tròng mắt đều nhảy ra là điều không tránh được.
U Dạ cốc, nơi này là luyện công khu cấp 50, tất cả tiểu quái đều là trên dưới 50 cấp bậc.
Mà người chơi lúc này? Đẳng cấp toàn bộ đình trệ tại cấp 30, chỉ có nhân tài cá biệt hung hãn đã đột phá đến cấp 31. Vượt 20 cấp bậc đánh quái, đây là việc người thiết kế trò chơi thấy được cũng đều sẽ rơi lệ một màn.
Diệp Tiểu Ngũ liền rơi lệ, lúc đang thấy được Cố Phi khi này ở U Dạ cốc như thế thích ý ăn thịt đánh quái, hắn lệ rơi đầy mặt.
Lần này trái lại kinh động tổ giám sát trước tiên. Bọn chúng phát hiện trước mắt vốn không nên có một bóng người ở khu luyện cấp 50, nhưng không ngờ có người ở đó đánh quái luyện cấp, lập tức tiến hành theo dõi, kết quả phát hiện hết thảy bình thường. Nhưng người này lực công kích pháp quá vẫn khiến cho họ coi trọng. Sau khi kiểm tra trang bị Cố Phi, tổ giám sát đều nghi ngờ có người cấp Cố Phi mở ra cửa sau, dẫn đến việc hắn sớm như vậy nắm giữ trang bị cao cấp.
Nhân vật nhiều lần quan tâm người này – Diệp Tiểu Ngũ hiển nhiên bị mọi người hoài nghi.
Lúc bị gọi vào tổ giám sát, Diệp Tiểu Ngũ cười khổ, xuất ra đĩa ghi hình đã chuẩn bị tốt từ lâu: “Đây là quá trình hắn làm chuỗi nhiệm vụ, các người xem đi, có hay không vi phạm quy định.”
Một đống người ghé vào màn hình nghiên cứu đoạn ghi hình.
“Moá, đã hiểu ra vấn đề!” Diệp Tiểu Ngũ thở dài, lúc Cố Phi hoàn thành chuỗi nhiệm vụ, lấy được Nguyệt Dạ Linh Bào cùng Ám Dạ Lưu Quang Kiếm, Diệp Tiểu Ngũ liền nghi ngờ tới việc chuyện này nhấc lên một gợn sóng. Chỉ là hắn phát hiện Cố Phi tựa hồ không thích dùng pháp thuật, vẫn lấy đao chém chém giết giết, cho nên lòng mang may mắn.
Ai biết tên này thế nào đột nhiên thông suốt, sử dụng pháp thuật chiến đấu.
Cởi ra một chút tình cảnh của Cố Phi xong, Diệp Tiểu Ngũ vẫn chỉ có thể cười khổ vạn phần.
Trang bị xa hoa, để cho Cố Phi có lực công kích pháp thuật có thể vượt cấp đánh quái.
Thêm điểm toàn bộ nhanh nhẹn và kỹ thuật riêng, hắn né tránh công kích của quái vật là rất thành thạo.
Thử nghĩ một đạo tặc cấp 50, nếu như thêm điểm nhanh nhẹn và lực lượng, tỉ lệ năm năm, so với Cố Phi hiện tại thì tốc độ nhanh hơn một ít, nhưng trình độ công kích cũng không bằng. Như vậy liền có thể đối mặt với tiểu quái trong khu luyện cấp 50, lúc này Cố Phi, sao lại không thể?
Pháp sư máu ít nhất, phòng thấp nhất, nắm giữ diện tích thương tổn phát ra cao nhất là điều đối với chức nghiệp này bồi thường, trước mắt Cố Phi còn chưa phát huy ra ưu thế lớn nhất của pháp sư đó!
Diệp Tiểu Ngũ nhìn số liệu, biết tên này kỹ năng cấp 24 Thiên Hàng Hỏa Luân không có học, nếu không thì lúc này hắn ở luyện công khu cấp 50 dùng một phát đem quái toàn bộ thiêu cháy, người chơi Thế Giới Song Song sẽ chẳng còn ai có tốc độ thăng cấp có thể so sánh được với hắn.
Nhưng thoạt nhìn, tên này chỉ là dùng hay kỹ năng pháp thuật phạm vi hẹp công kích thanh trừ bên người mấy tiểu quái. Hắn chẳng qua là lợi dụng U Dạ cốc này quái vật cấp cao, đến tránh né người chơi truy sát hắn, cho tới tẩy tận một thân giá trị PK thôi. Diệp Tiểu Ngũ trừ việc cười khổ, còn có thể làm cái gì?
Chuyện kể trở về, kỹ thuật tên này phóng thích pháp thuật là không gì sánh kịp, nổi bật thời cơ, nắm chắc không kém chút nào. Hắn như thế và cao thủ mục sư am hiểu nhất nắm bắt thời cơ đem so sánh, cũng không hề kém cạnh.
Trong trò chơi, Cố Phi cũng đang giảng giải với Nọa Phu Cứu Tinh!
“Thời cơ! Biết cái gì là thời cơ sao? Công phu xài ám khí, trọng yếu nhất là nắm bắt thời cơ.”
“Giết chết Thung Tử ở kia, đập trúng nó có gì khó? Trong chiến đấu chân chính, làm gì có đối thủ nào giống như Thung Tử một dạng đều bất động để cho cậu đập? Đối phó mục tiêu đang di động, nhất định phải nắm bắt thời cơ, tính rõ tốc độ mục tiêu di động, tìm đúng điểm dừng chân kế tiếp của hắn, bắn ra ám khí mới có thể không chút sai lệch.”
“Đương nhiên, nếu như là một đối thủ có kinh nghiệm, hắn lại không ngừng di động cải biến tốc độ của mình, cho nên, thật muốn đánh trúng không phải rất khó. Nhưng nhu cầu đề cao bắp thịt, chỉ lực, để tốc độ cậu phóng ám khí nhanh hơn! Tốc độ đạt đến trình độ nhất định, dù đối thủ tốc độ cải biến, đều có thể bỏ qua không tính là gì. Cậu nghe hiểu không?”
“Hiểu hiểu!” Nọa Phu Cứu Tinh kinh sợ đáp.
Cố Phi mừng rỡ. Không nghĩ tới trong trò chơi thật đúng là có một người đối với công phu cảm thấy hứng thú như thế! Nói nửa ngày miệng có chút mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi một hồi! Hiện tại không có chuyện gì, lại viết cho ai một phong thư? Cố Phi suy xét.