Cận Chiến Pháp Sư

Chương 183: Q.1 - Chương 183: Nhanh chân đến trước




Chỉ vì một cái tên “Thiên Lý Nhất Túy”, có thể nói Vân Trung Mục Địch đã trải qua quá nhiều đau khổ. Xế chiều hôm nay lại bị hơn 50 cô gái của nhất trí khinh bỉ, điều này nếu xảy ra với bất kỳ người đàn ông con trai nào cũng sẽ cảm thấy cực kỳ thống khổ.

Vân Trung Mục Địch bi ai, oán giận, càng nuốt không trôi sự khó chịu này. Cuối cùng, hắn chủ động gửi thư cho người tự xưng là Tịch Tiểu Thiên kia, muốn cùng cô nói chuyện đàng hoàng.

Một cái tên 1000 đồng vàng, chỉ cần người còn đầu óc bình thường, đều sẽ không làm hành vi coi tiền như rác thế ấy.

Nhưng Vân Trung Mục Địch đã nén giận đủ lâu, hắn đã hạ quyết tâm, nếu cô gái này cứ khăng khăng giữ cái giá 1000 đồng vàng không buông, vậy thì hắn sẽ trực tiếp chém cô ta luôn.

Kết quả sau cùng cũng an ủi Vân Trung Mục Địch một xíu. Tin tức Tịch Tiểu Thiên mang đến phi thường có giá trị: Cô ấy không chỉ bán ra cái tên, cô còn có thể sắp xếp Vân Trung Mục Địch gặp mặt cùng đối phương.

Sau khi thảo luận chắc giá, hai bên đi tới quán rượu trung ương.

Vân Trung Mục Địch vốn đang hơi lo lắng Tịch Tiểu Thiên sẽ thông đồng một pháp sư nào đó qua đây lừa mình một phen, trong lòng đang tính toán làm thế nào để kiểm tra khả năng của người pháp sư này. Lúc này nhìn thấy đến Cố Phi, yên lòng không ít.

Hai bên đã từng đụng độ nhau ở trên cuộc đấu dong binh đoàn, tuy rằng nhiệm vụ của Cố Phi ngày đó chủ yếu là chạy trối chết, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn là một cao thủ khó gặp được. Nếu là người này, ít nhiều cũng có cơ sở tin được.

Vân Trung Mục Địch trong lòng đang suy nghĩ thế, lại phát hiện sắc mặt Cố Phi cực kỳ khó coi, thậm chí có thể nói là khá giận dữ. bây giờ đang hung hăng trừng mắt cô Tịch Tiểu Thiên kia.

“Người anh em, ngồi xuống đi!” Vân Trung Mục Địch nhỏ giọng nói một câu.

Cố Phi ngồi xuống.

“Trước tiên thêm bạn bè đi!” Vân Trung Mục Địch nói. Thả dây dài, mới có thể câu cá lớn. Vân Trung Mục Địch không có tự tin một lần đã thuyết phục Cố Phi, nhưng chỉ cần thêm bạn, về sau vẫn có cơ hội.

Đây là điểm mấu chốt mà Vân Trung Mục Địch muốn chạm mặt Cố Phi lần này, chỉ cần việc này đạt thành, hắn đã cảm thấy chuyến này không uổng công rồi.

“Có chuyện gì?” Cố Phi hỏi Vân Trung Mục Địch. Thẳng thắn mà nói, buổi chiều sau khi nghe các cô gái kể lại những chuyện về Vân Trung Mục Địch, Cố Phi đã không có hảo cảm với hắn. Lúc này tất nhiê đã biết rõ ý đồ của hắn, chỉ là biết rõ còn hỏi, mau chấm dứt mọi chuyện khiến hắn ta quên đi.

“Ha ha, cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn kết giao với người anh em như cậu thôi.” Vân Trung Mục Địch hiểu được phải tiến hành theo chất lượng. Vừa gặp mặt đã mời đối phương gia nhập công hội của mình, ngay cả bản thân Vân Trung Mục Địch cũng không nghĩ ra được lý do thích hợp, làm sao có thể hi vọng người ta đồng ý? Mà chuyện kết bạn chỉ là chuyện nhỏ xã giao, người thường hẳn sẽ không nỡ lòng từ chối đi? Cứ thêm bạn người ta trước, sau chậm rãi hiểu rõ về hắn, rồi mới kiếm thứ hắn hứng thú, hấp dẫn người này vào hội. Vân Trung Mục Địch tính toán không thể nói là không kỹ lưỡng. Ai nghĩ tới Cố Phi hết lần này đến lần khác vừa nghe đã từ chối, thản nhiên nói: “Tôi thấy, không cần thiết phải thế đâu!”

“Vì… vì sao?” Vân Trung Mục Địch ngẩn ra.

“Ừm… tôi không thích tên của anh.” Cố Phi nói.

Loại lý do này nhìn như trò đùa, nhưng bây giờ khiến Vân Trung Mục Địch không thể cãi lại. Trong lúc nhất thời á khẩu không đáp lại lời.

“Đi đây!” Cố Phi đứng dậy, tiện thể cũng kéo Tịch Tiểu Thiên đi.

“Làm sao vậy?” Tịch Tiểu Thiên giương mắt đờ đẫn, Cố Phi đã lôi cô hướng ra ngoài rồi.

“Này…” Vân Trung Mục Địch mới kịp phản ứng, liền vội vàng đứng lên đuổi theo. Tịch Tiểu Thiên bên kia vừa đuổi kịp bước chân Cố Phi, vừa quay đầu nhìn về Vân Trung Mục Địch không ngừng kêu “này” ở phía sau.

Cảnh tượng lúc này, hai người giống như một đôi tình nhân bị tên ác bá Cố Phi nhẫn tâm chia rẽ.

“Tiền anh còn chưa thanh toán đầy đủ đâu đấy, tôi sẽ tới tìm anh sau.” Tịch Tiểu Thiên cuối cùng nói ra một câu phá vỡ hình tượng hàm ý kia.

Cố Phi kéo Tịch Tiểu Thiên ra khỏi cửa cực nhanh, Vân Trung Mục Địch vội vội vàng vàng chạy theo. Vẫn còn không ngừng “Này này này”, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của hai người càng ngày càng đi xa.

Cố Phi và Tịch Tiểu Thiên, một là pháp sư thêm nhanh nhẹn cao hết mức, một là cung tiễn thủ thêm hết điểm nhanh nhẹn. Tốc độ chút xíu của Vân Trung Mục Địch căn bản không đủ nhìn. Mãi cho đến khi phía sau triệt để không còn thân ảnh của Vân Trung Mục Địch, Cố Phi bấy giờ mới dừng lại bước chân, Tịch Tiểu Thiên rất là mù mờ: “Làm sao vậy chứ?”

“Hẹn tôi ra gặp mặt cùng bọn họ, cô thu bao nhiêu tiền hả?” Cố Phi hỏi.

“Ừm, 400 đồng vàng. Lúc đầu tôi muốn 1000, bất quá hình như dạo này khủng hoảng kinh tế, ví tiền mọi người đều lép xẹp, muốn 1000 đồng vàng chỉ khiến bọn họ chửi cho chứ không muốn móc ra. Sau đó hàng xuống, thành 400 rồi. Thế mà còn trả theo kì nữa, hắn ta mới cho tôi 100 đồng vàng đặt cọc, còn thiếu 300 đó! 300 này tôi vốn định cho anh mà, anh bây giờ đột nhiên rời khỏi, tôi thấy tám mươi phần trăm hắn sẽ đòi ghi sổ, rất có thể không nhận được.”

“Tính toán một chút, tôi đã nhận được 100 đồng vàng rồi. Tôi đây tốt bụng, liền phân cho anh một nửa nè!” Tịch Tiểu Thiên nói, móc tiền từ trong túi ra. Vẫy vẫy trước mặt Cố Phi: “Đưa tay ra tiếp đi!” Tịch Tiểu Thiên ra vẻ phải đi.

Cố Phi vốn dĩ một bụng đều là cơn giận muốn phát tiết, lúc này lại không biết nói ra từ đâu, chỉ có thể lắc đầu nói: “Tôi không cần.”

“Sao lại không cần?” Tịch Tiểu Thiên hỏi.

Cố Phi hít thở thật sâu: “Lần sau nếu khi cô muốn kiếm tiền, phiền cô dùng biện pháp khác, không nên lấy danh tính của tôi ra buôn bán, cảm ơn trước!”

Nói xong Cố Phi xoay người rời đi, bỏ mặc Tịch Tiểu Thiên sửng sốt tại chỗ, sau một lúc mới phản ứng kịp, vội vã muốn đuổi theo, thì đột nhiên tiếng gào thét vang lên, một mũi Thư Kích từ con phố xéo bắn tới đây.

Tịch Tiểu Thiên phản ứng, tốc độ cũng không hề kém, chợt nghiêng người tránh thoát mũi tên này. Tiếp đó lại nghe có người hô to “ở đây”. Cố Phi nghe tiếng liền quay đầu, chứng kiến từ con phố toát ra mấy người vây quanh Tịch Tiểu Thiên.

Cố Phi chuyển động cơ thể, tay đã thò vào túi chuẩn bị rút kiếm, lại nghe thấy những người kia giận dữ mắng: “Con nhỏ này lừa đảo này”. Cố Phi hơi ngẩn ra, tay cầm chuôi kiếm trong túi một lần nữa đã buông ra.

“Ai lừa các người chứ!” Cố Phi nghe thấy tiếng Tịch Tiểu Thiên giãy dụa biện minh, đáng tiếng đám người kia hiển nhiên không phải tới nghe cô ấy nói chuyện, vây thành vòng xong liền lập tức phát động công kích.

Tịch Tiểu Thiên muốn chạy ra ngoài từ phía một lỗ hổng, kết quả bị chiến sĩ ở bên cạnh chỗ trống kia dùng một cái Toàn Phong Trảm đánh bay trở về vòng vây. Tuy không chết, nhưng chỉ còn một chút xíu máu nữa thôi, hai tên pháp sư duỗi tay ra, bổ xuống hai cái pháp thuật, Tịch Tiểu Thiên hoá thành ánh sáng trắng biến mất.

“Sân tập bắn của cung tiễn thủ!!” Mấy người gào to xoay người muốn tiếp tục đuổi, Cố Phi nhìn thấy một người trong đó, giật mình hỏi: “Các người là thành viên công hội Vân Mục?”

Mấy người nhìn về phía Cố Phi, trong ánh mắt hơi nghi hoặc một chút, một người gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Cô gái vừa nãy lừa gì các người vậy?” Cố Phi hỏi.

“Anh là ai?” Mấy người nhìn lẫn nhau, rồi hỏi Cố Phi.

“Tôi cũng bị cổ lừa.” Lời này của Cố Phi cũng không giả.

“À, cụ thể chúng tôi không rõ lắm, nhưng hội trưởng bọn tôi nói mình bị ả lừa.” Người này nói xong, bọn họ đã không để ý tới Cố Phi nữa, vội vàng chạy tới hướng sân tập bắn của cung tiễn thủ.

Cố Phi hơi giật mình, cũng vội tìm con đường khác chạy tới hướng sân tập bắn của cung tiễn thủ luôn.

Dọc đường đi đều thấy không ít người chạy về hướng đó, vẫn có thể thấy được một vài khuôn mặt quen thuộc, hình như đã gặp vào thời điểm trận đấu hội chiến ngày hôm qua, e rằng đây đều là thành viên của công hội Vân Mục.

Tốc độ của Cố Phi so với người chơi bình thường nhanh hơn rất nhiều, chờ đến khi hắn chạy tới sân tập bắn cung tiễn thủ, cũng đã thấy không thiếu người tụ tập ở đây rồi. Chỗ vừa nãy cách sân tập cung tiễn thủ cũng không xa, với tốc độ của Cố Phi đuổi tới mà còn bắt gặp được nhiều người như vầy, chỉ có thể nói rõ đây là một hoạt động truy sát có tính kế từ trước, sớm đã có người mai phục ở nơi này.

Mai phục mà cũng kiêu ngạo quá đi! Trực tiếp ngăn ở ngoài cửa chính, ai sẽ đần đến mức lao tới nhận lấy cái chết chứ? Cố Phi có kinh nghiệm PK phong phú lầm bầm trong lòng chạy tới nơi, nghe thấy mấy người thuộc công hội Vân Mục đang lớn tiếng ồn ào.

“Người đâu, người đâu?” Có người thẳng thừng thét to.

“Không biết, vẫn không thấy đi ra.” Có người mờ mịt trả lời.

Mấy người vào khu an toàn lục soát một phen, tìm kiếm cũng không thấy tung tích.

“Chắc logout rồi!” Có người suy đoán.

Cố Phi mở danh sách bạn bè, kéo xuống nhìn một lượt. Quả nhiên thấy tên của Tịch Tiểu Thiên đã tối om. Xem ra kinh nghiệm đối phó với việc bị truy sát của Tịch Tiểu Thiên cũng phong phú không gì sánh được.

Vừa bị giết rồi lập tức ở khu an toàn logout, khiến cho nhiều người mai phục bên ngoài thế kia tạm thời không biết cô ấy thực sự có ra hay chưa.

Tổ chức một đợt truy sát quy mô như vậy, kết quả là mục tiêu bị nhắm đến trực tiếp offline, đây chính là mộ trong những chuyện gây mất hứng nhất trong trò chơi. Ai ở trong tình hình trắc trở này cũng nảy sinh cảm giác vô lực, nó chính là chuyện nằm trong phạm vi còn khó khăn không có cách nào giải quyết.

Hội viên công hội Vân Mục cụt hứng chuẩn bị giải tán, chẳng biết ai lên tiếng hô: “Hội trưởng đến.”

Cả đám lập tức nhìn về một hướng, Cố Phi ở trong đám đông hỗn loạn, cũng ngẩng đầu đưa mắt nhìn. Quả nhiên thấy được Vân Trung Mục Địch cùng với một vài thành viên đang sải bước chạy đến.

“Người đâu?” Câu hỏi đầu tiên của Vân Trung Mục Địch cũng là vấn đề ấy.

“Logout rồi.” Mọi người có chút tiếc nuối đáp.

Vân Trung Mục Địch lại thử phương thức thêm bạn để kiểm tra một phen, quả thế.

“Cmn!” Vân Trung Mục Địch ngửa mặt lên trời mắng to.

“Hội trưởng, đến cùng chuyện gì xảy ra vậy?” Có người chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Cô ả thông đồng với một pháp sư, giả mạo người chúng ta muốn tìm!” Vân Trung Mục Địch nói.

“Tên pháp sư giả mạo mọi người cũng đã gặp qua, chính là pháp sư của Công Tử tinh anh đoàn kia, chúng ta đã chạm mặt trên trận đấu dong binh đoàn!” Vân Trung Mục Địch bổ sung.

Cố Phi trà trộn trong đám đông vội cúi đầu. Thực ra có thể nhận ra hắn cũng chỉ có vài người. Hai bên đã đánh nhau, bất quá thực sự đối mặt đánh nhau với Cố Phi thì không nhiều người lắm.

Người có thể nhìn bóng lưng Cố Phi lưu cho họ mà nhận ra có vẻ sẽ nhiều hơn một ít, ngày đó các thành viên của dong binh đoàn Vân Mục luôn đuổi theo bóng lưng của Cố Phi cơ mà.

Mọi người nhao nhao lên tiếng thể hiện việc này đáng lên án, Cố Phi không nhẫn nại nổi, ra sức xuyên qua đám người rồi nói: “Hội trưởng Vân Mục, đây là chuyện hiểu lầm đấy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.