Cận Chiến Pháp Sư

Chương 123: Q.1 - Chương 123: Pháp sư đệ nhất






Hai bên cánh cửa một trái một phải của quán rượu, thời điểm Cố Phi từ bên phải lao ra, lại không nhìn thấy Ngự Thiên Thần Minh từ bên trái lao tới. Cố Phi vội vàng quay người vào quán rượu, còn chưa thấy Ngự Thiên Thần Minh đâu.

"Người đâu?" Cố Phi khẩn trương, chẳng lẽ cậu ta bị kẻ địch quấn lấy, lừng lẫy hi sinh?

"Tôi có huy chương mà, truyền tống ~" Ngự Thiên Thần Minh trả lời tin nhắn.

Không hổ là cao thủ, có ý thức như vậy. Cố Phi thán phục. Nghĩ đến thời điểm ban đầu mình mới vừa lấy được huy chương, thường luôn luôn quên sử dụng. Ngốc nghếch tiếp ttục dùng chân chạy về chỗ nhận nhiệm vụ.

Thấy Ngự Thiên Thần Minh bây giờ, mượn đi mới dùng vài lần, cũng đã có ý nghĩ ăn sâu bén rễ trong đầu.

Nghĩ xong vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy mấy người anh em của nón đen, bây giờ đứng tại chỗ sững sờ, đần ra quan sát Cố Phi.

"Nhiệm vụ truy nã." Cố Phi lại kiên nhẫn giải thích một chút, "Là thằng nhóc vừa chuồn khỏi kia, các chú nếu muốn báo thù thì tôi có thể giúp các chú liên lạc với cậu ta."

Nếu như là trong thực tế, lúc này Cố Phi có thể lấy cái điện thoại di động ra diễn cho tăng cảm xúc chân thực, nhưng trong trò chơi lại khá nhạt nhẽo, dù sao bản thân mình soạn tin hoàn tất chuẩn bị gửi đi người khác cũng nhìn không ra đâu! Vì vậy mấy người đối diện chưa từng coi lời Cố Phi nói ra cái gì, bọn họ thấy Cố Phi đã chạy còn vọt trở lại, trong đầu óc xuất hiện cụm từ đầu tiên là: Tự chui đầu vào lưới.

Mấy người nghiến răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí nhìn hầm hầm vọt tới. Bao gồm cả tên Đạo tặc nhỏ kia trước đấy bị Cố Phi gạt ngã.

Cố Phi mừng rõ, hiệu ứng thế này mới tốt đó nha! Hắn ham nhất phản ứng dây chuyền sau nhiệm vụ truy nã đấy, nếu không lấy ở đâu nhiều hứng thú PK như vậy được?

"Kìa!" Cố Phi vẫn còn theo thói quen hữu nghị nhắc nhở một lần: "Các chú muốn tìm tôi báo thù? Chết đi thế mà sẽ rơi cấp à!"

Mọi người bước về phía trước ba bước.

"Thực sự có rơi à!" Cố Phi vừa nhắc nhở, vừa hay cũng đặt chân về phía trước vài bước.

"Mày đi rơi cấp đấy!" Một người trong phe đối phương gào thét lớn, đẩy những kẻ khác ra mà nhào tới trước.

Cố Phi mở cờ trong bụng, giơ kiếm đang chuẩn bị đón chào, chẳng ngờ từ bên hông tuôn ra một luồng gió mạnh. "Sách Mã Lưu Tinh..." Cố Phi mở miệng kêu lên xong, người kia vừa thẳng thừng liên kích của Cách đấu gia, đã làmngười thứ nhất tức giận tận trời hóa thành không khí.

Như thế vẫn chưa xong. Hai bên trái phải lại có một Pháp sư, tóc dài phất phới, tư thế oai hùng hiên ngang. Pháp trượng trong tay lóe lên ánh sáng đỏ chói mắt, chỉ vào dưới chân năm người còn lại liền thốt một câu: "Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi!"

Ở trong quán rượu sử dụng phạm vi pháp thuật, Pháp sư phóng khoáng như thế, Cố Phi đến nay là chưa thấy qua.

Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm bay nhanh dấy lên, phạm vi càng vượt quá tưởng tượng của Cố Phi. Hiển nhiên độ thuần thục cũng là cực kỳ cao.

Nhất thời người chơi trong quán rượu kêu sợ hãi mà tránh né, còn những kẻ bị lửa cháy mạnh vây ở trung tâm, mấy đối thủ PK làm Cố Phi thèm nhỏ dãi, cứ như vậy tan thành mây khói.

"Aiz!" Cố Phi rên rỉ thống khổ, tay trái chưa có cầm kiếm đang giơ ở không trung, phảng phất như muốn bắt lại những thứ nên thuộc về hắn ở trong vòng kia.

Ngọn lửa phản chiếu các khuôn mặt nhỏ nhắn trong phòng đều đỏ bừng bừng, Cố Phi kinh nghiệm đấu tranh phong phú, nhìn bàn ghế bị đốt trong ngọn lửa, trong lòng tính toán xem lần này xài hết bao nhiêu tiền đây?

Ngọn lửa từ từ đốt nhỏ dần, theo pháp thuật đã đến giờ, rốt cục trở về bề mặt trái đất. Nhưng những cái bàn trong vài giây bị đốt này, lúc bấy giờ vẫn còn đang cháy. Người chơi xung quanh vội vã bắt đầu chữa cháy, không chút nghĩ ngợi đều hất ra rượu của mình trong ly nước.

May là loại rượu rẻ nhất thường ngày người chơi uống là rượu không có tính dẫn lửa. Không thể đạt được tác dụng dẫn cháy của chất cồn, bằng không trong quán rượu không thêm tưng bừng mới là lạ.

Ba chân bốn cẳng, lửa lan đến chân bị dập. Pháp sư đầu têu kia đi nói chuyện củng NPC ông chủ quán rượu, đoán chừng là đến thương lượng một chút thủ tục bồi thường.

Bị người kia làm hỗn loạn như thế. Người chơi cả một quán rượu thế nhưng ngay cả một câu phàn nàn cũng không có.

Pháp sư phóng khoáng đến khiếp đấy! Ai dám oán giận? Người ta giơ tay lên đốt chết năm người không chút do dự, chắc chắn cũng sẽ không để bụng lại tặng thêm một "Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm" đốt chết người lắm mồm.

Mà Cách đấu gia xuất thủ đầu tiên, bây giờ đang cười híp mắt nhìn Cố Phi.

Cười cười cái đầu nhà bay! Đoạt việc tốt của anh đây... Trong lòng Cố Phi đau đớn, nhưng làm hắn thống khổ hơn chính là, hắn không cách nào phát tiết. Bởi vì... hai người này tựa hồ là gặp chuyện bất bình mới ra tay. Cố Phi cũng không thể không biết suy xét mà coi hai người này là địch thủ mới.

"Thân thủ tốt đấy! Cám ơn hén!" Không chỉ không thể trút ra, còn phải nói lời cám ơn với người ta. Đời người ơi, mày thực sự khiến tao bất đắc dĩ quá trời, trong lòng Cố Phi trong lòng thở dài triệt để.

Tên Cách đấu gia kia cười: "Anh bạn cũng không kém."

Cố Phi gắng gượng nặn ra một nụ cười.

"Không ngại thì cùng uống một ly đi?" Người kia nói.

Cố Phi ngẩn người. Giúp mình đuổi đối thủ, xong còn muốn mời mình uống rượu, xem ra người nọ là dụng có dụng ý khác à!

Người này thấy Cố Phi nhất thời không lên tiếng, ngược lại cũng không thúc giục hỏi, vẫy tay bên người, nguyên lai tên đó còn có một đồng bạn nữa. Hai người ba chân bốn cẳng sắp xếp lại cái bàn bị lật trong lúc hỗn loạn vừa nãy.

Đốt cháy cũng bất quá chỉ là chuyện ngắn ngủi mấy giây, cái bàn bị đốt cũng không hề ảnh hưởng việc sử dụng. Hai người sắp xếp xong đều tự ngồi xuống, để trống ra vị trí hai người. Một là chờ người bạn Pháp sư của bọn hắn, còn lại chính là giữ lại cho Cố Phi.

Cố Phi thấy thế chỉ cười, cũng không nói thêm cái gì. Đi tới ngồi xuống.

"Tả Thủ Tả Ái (Tay trái viết yêu)." Đồng chí Cách đấu gia tự giới thiệu.

Cố Phi vốn quen có lời bình nickname người khác, vừa nghe tên này lập tức cười hỏi: "Tay phải viết cái gì?"

"Hữu Thủ Tả Soái (Tay phải viết đẹp trai)." Cung tiễn thủ bên kia trả lời, vừa chỉ chỉ bản thân.

"Bất quá hai chúng tôi vốn không quen biết nhau." Tả Thủ Tả Ái cười nói, "Nghĩ không ra có người đặt một tên gần với mình như thế."

Nói xong hai người này lấy dáng vẻ giả bộ có vẻ luyến tiếc mà liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng nâng lên độ cong mập mờ, làm cả người Cố Phi lông tơ đều dựng lên. Hai người này, không phải là đoạn bối* trong truyền thuyết chứ?

Tiếp đó Pháp sư kia cũng thương lượng xong xuôi sang đây ngồi xuống.

"Cậu ta là Phiêu Lưu." Tả Thủ Tả Ái giới thiệu với Cố Phi.

Tên này nghe rất quen tai nha! Cố Phi đang nghĩ ngợi, lập tức phát hiện nghĩ quen tai cũng không chỉ có một mình hắn. Tên này vừa xuất hiện xong, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao.

Đang lúc nghe Cố Phi loáng thoáng nghe thấy bốn chữ: Pháp sư đệ nhất. Nhất thời cũng phản ứng kịp, Phiêu Lưu, đây là người đứng đầu bảng kinh nghiệm Pháp sư trong Thế Giới Song Song. Vả lại ở trên tổng bảng cũng cầm cờ đi trước.

Hiện nay trong Thế Giới Song Song phá vỡ con số 40 đạt được cấp 41, chỉ có năm người, Phiêu Lưu chính là một người trong số đó.

Bất quá, nhân vật danh tiếng lẫy lừng này lại không nghe nói là người chơi thành Vân Đoan.

Hai người khác thoạt nhìn và tên đó có chút thân thuộc kia, chẳng lẽ đều là người bên ngoài? Thế hiện tại giữa các chủ thành đã có qua lại sao? Cố Phi nhớ kỹ phía diễn đàn chính thức còn không có nói qua việc mở truyền tống trận.

"Anh bạn này, tên cậu gọi là gì?" Ba người giới thiệu bản thân xong hiển nhiên bắt đầu hỏi Cố Phi.

Cố Phi cười cười: "Thiên Lý Nhất Túy."

"Cậu chính là Thiên Lý Nhất Túy?" Sắc mặt Phiêu Lưu phóng khoáng đã không nhịn được đổi đổi.

Cố Phi bất đắc dĩ cười một tiếng: "Chính là tôi."

Phiêu Lưu sẽ có phản ứng này ở bên trong dự đoán của Cố Phi. Từ khi trò chơi bắt đầu, Phiêu Lưu vẫn vững độc quyền đầu bảng Pháp sư. Nhưng ở trong đó có một đoạn thời gian, đột nhiên vọt thêm ra một Thiên Lý Nhất Túy cưỡi đến trên đầu hắn.

Tuy rằng không cần mấy ngày Thiên Lý Nhất Túy đã lại bị tên đó vượt qua, nhưng chung quy vẫn là cây gai ở trong lòng Phiêu Lưu.

Từ nay về sau tên đó ở trên bảng kinh nghiệm Pháp sư thường xuyên chú ý tên Thiên Lý Nhất Túy ấy, kết quả là thấy thằng nhãi này đứng thứ hàng càng ngày càng thấp, liên tục biến mất đến đáy bảng xếp hạng vị trí khoảng ngàn, đến nông nỗi không biết ID thì không có cách gì có thể tìm ra luôn.

Trong bụng Phiêu Lưu tò mò lắm đó! Thậm chí có lần xúc động ấn thêm Thiên Lý Nhất Túybạn tốt để hỏi đến tột cùng. Kết quả thử một lần xong phát hiện chốt mở kết bạn của đối phương đóng. Như thế cũng bình thường, thân cao thủ trên đầu bảng, Phiêu Lưu cũng là rất hiểu rõ loại chuyện khốn đốn này.

Thêm bạn tốt trong trò chơi, tìm ID của đối phương là được. Kết quả là, loại người chơi cao thủ như bọn họ, hưởng thụ mọi người ngưỡng mộ, về mặt khác cũng là tăng thêm vô số người quấy rầy.

Có gọi "Anh hai mang em đi", có kêu "Anh hai dạy em chơi đi", còn có "Cho mình ít tiền và video của anh"... Dưới loại tình huống này, chốt mở kết bạn không thể không đóng, nếu không cuộc sông không có cách nào trôi qua bình thường.

Lần này đến thành Vân Đoan, là có chuyện khác cơ, lại không nghĩ rằng gặp được người làm tên này suy tưởng đã lâu - Thiên Lý Nhất Túy. Trên bảng kinh nghiệm và đẳng cấp, không hề để lộ xuất xứ của người chơi.

Con mắt Phiêu Lưu xoay chuyển, bất thình lình buột miệng nói ra: "Nghĩ không ra vừa đến thành Vân Đoan, có thể thấy được hai nhân vật vang dội ở đây nhanh như vậy."

"Hả? Cái gì?" Cố Phi mờ mịt, mình lúc nào thành người nổi tiếng?

Phiêu Lưu quay đầu nhìn Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái nói: "Chúng tôi đã thấy qua Tiểu Lôi ở quán rượu Tiểu Lôi. Về phần cậu Thiên Lý, cậu chắc hẳn chính là một vị nhân vật trong truyền thuyết khác, Pháp sư cận chiến 27149 phải chứ?"

Cả phòng ồ lên. Còn hơn Pháp sư đệ nhất, Pháp sư cận chiến số hiệu 27149 này hiển nhiên càng vang dội hơn. Nhất là ở thành Vân Đoan một nơi sôi nổi bàn tán.

Nhưng Cố Phi đã như có thói quen phản xạ có điều kiện mà trả lời: "Không phải."

"Không phải?" Phiêu Lưu nghi hoặc.

"Nếu như tôi là 27149, mới vừa rồi còn phải cần các cậu tới cứu?" Cố Phi nói như thế, chứng tỏ đáy lòng oán niệm hết mức đối với chuyện này.

"Nếu như sớm biết rằng cậu là 27149, chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không xuất thủ tương trợ." Phiêu Lưu đáp.

"Tuy rằng tôi không phải là 27149, kỳ thực cũng không cần các cậu cứu giúp. Bất quá..." Cố Phi dừng một chút rồi nói, "Vẫn là cám ơn."

Ba người đều ngẩn người, không ngớt lời nói câu khách khí.

"Cậu một lần tích năm điểm giá trị PK như thế kia, bạn tôi vừa nãy là đang làm nhiệm vụ truy nã đấy, cẩn thận cậu ta lĩnh phải cậu giờ." Cố Phi nói.

Phiêu Lưu ngẩn ra: "Bạn cậu lĩnh nhiệm vụ truy nã chẳng lẽ không tra tìm nhiệm vụ ở trong thành của mình sao?"

"À..." Cố Phi vừa nghe đã rõ. Phiêu Lưu tuy rằng dính phải giá trị PK, nhưng hắn cũng không phải là người chơi thành Vân Đoan, đó là lí do mà làm nhiệm vụ truy nã ở thành Vân Đoan chắc chắn sẽ không lĩnh đến tên đó.

Mà ai ở chủ thành bên kia lĩnh phải tên đó, vậy thì thật là một hồi oan nghiệt.

Phiêu Lưu lại đang khó hiểu: "Vì sao thế? Ở thành Vân Đoan các cậu thịnh hành việc làm nhiệm vụ truy nã như vậy sao?"

----------------------------------

ps: Hàng muộn về trong đêm ~

Phiêu Lưu hỏi anh Cố câu hỏi khó nha ~ đoán xem anh Cố trả lời thế nào?

Bonus hình Phiêu Lưu:

Chú thích:

*Đoạn bối: (vì thông tin giải thích sai, mình cập nhật lại) Xuất phát từ cụm từ "Đoạn Bối Sơn" Đoạn bối sơn nguyên văn là 背背山 Brokeback Mountain (núi lưng gãy) là bộ phim đồng tính từng đoạt các giải thưởng danh giá của Hollywood, do Lý An làm đạo diễn.Phỏng theo một truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx (từng đoạt giải Pulitzer), Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980. Bộ phim được dàn dựng cùng với nền nhạc của phim là tiếng đàn ghita có âm hưởng lúc thì sâu lắng, lúc thì phóng khoáng và lãng mạn. Thông tin thêm về phim:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.