Dịch: WindDK
Cố Phi vừa rời khỏi quán rượu đã lập tức chạy tới công hội Đạo Tặc, hắn
cũng không cần tìm hiểu vị trí hiện tại của Bất Tiếu, bởi vì tình huống
bây giờ là ở đâu có Bất Tiếu thì ở đó có cả đống người đi theo.
Toàn thành đều đang sôi sục lên vì cuộc đuổi giết liên miên không dứt
này. Từ cấp 30 đuổi giết xuống còn cấp 23, chỉ trong chưa tới một giờ,
hơn nữa tình hình đuổi giết vẫn chưa có xu hướng dừng lại. Lời đồn đãi
về sát thủ che mặt kia đã được lan truyền đi rộng rãi, nếu ai mà muốn
nhìn thấy truyền thuyết đó thì cứ việc đi theo Bất Tiếu là sự lựa chọn
tối ưu. May mắn Thế giới song song cũng không có kênh chat thế giới hay
thông báo toàn server như mấy game online trước đây, nếu không nhất định sẽ có rất nhiều người vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của sát thủ giấu
mặt mà đã loan tin về vị trí của Bất Tiếu rồi.
Gần tới công hội Đạo Tặc, quả nhiên Cố Phi thấy cả một đám người đang tụ tập, ra sức chen lấn. Bất Tiếu và những người bạn đang đứng trong đó,
phía sau họ là một đám đông người chơi khác. Mà đám đông đứng chật ních
con đường, phải lách vào các con hẻm, thậm chí trèo lên luôn mái nhà mà
hóng chuyện.
Bị nhiều người vây xem như vậy, đương nhiên Bất Tiếu rất mất hứng. Nhưng hắn cũng chỉ có thể nén giận. Bởi vì người thật sự nhiều lắm, chỉ cần
hắn mở miệng chửi bới một câu, không cần sát thủ tới thì hắn cũng rớt
thêm một cấp rồi.
Cố Phi mỉm cười.
“Xin lỗi! Làm ơn nhường đường một chút..” Cố Phi vừa xin lỗi, vừa chen
lấn vào dòng người, sau đó hắn tìm được một chỗ có thể trèo lên nóc nhà. Người chơi trên nóc nhà đang chú tâm quan sát tình huống của Bất Tiếu,
Cố Phi ở phía sau họ lén lút thay đổi trang phục hành nghề, sau đó bắt
đầu đi lên phía trước.
“Anh bạn, làm ơn lách qua một tí!” Cố Phi vỗ vỗ người phía trước.
Người nọ không kiên nhẫn mà xoay người lại, nhưng vừa nhìn thấy Cố Phi,
lập tức đôi mắt tỏa sáng, Cố Phi vội vàng làm ra thủ thế “Suỵt”. Người
nọ vội lấy hai tay che miệng lại, gật đầu lia lịa, sau đó dùng bả vai
đụng đụng người bên cạnh.
“Làm gì vậy!” Người bên cạnh quay đầu lại, thấy Cố Phi, lập tức hai mắt
tỏa sáng, Cố Phi lại làm ra một thủ thế “suỵt”, người nọ lại che miệng,
rồi gật đầu lia lịa, sau đó đi theo phía sau..
Cứ thế, một đám hai mắt tỏa sáng, hai tay che miệng, lủi lủi theo Cố Phi từ trong đám người lặng yên đi ra. Khi Cố Phi vừa hiện thân, một đám
đứng đối diện liền sôi sục, hai mắt lập tức tỏa sáng, Cố Phi vội vàng
làm ra một cái…
Sao đột nhiên lại yên tĩnh như thế? Bất Tiếu cảm thấy có chút kỳ quái,
nhiều người như vậy, so với cái chợ cũng không ít tiếng người hơn, nhưng đột nhiên lại trở nên yên tĩnh như vậy, yên tĩnh tới mức hắn có thể
nghe thấy tiếng gió. Bất Tiếu vội vàng quay đầu, chỉ thấy một ánh sáng
lóe lên, bổ về phía mình. Ánh sáng thì màu đỏ phản chiếu lên khuôn mặt
màu trắng của Bất Tiếu, rất nhanh, hắn đã đi về nơi xa lắm.
Mấy người bạn của Bất Tiếu muốn bùng cháy rồi, bọn họ một mực đi theo
Bất Tiếu, một mực coi chừng không một chút phân tâm. Nãy giờ bọn họ thấy có một đám người vây xem, cảm giác nếu như sát thủ muốn ra tay cũng
phải làm ra động tĩnh gì đó, ai dè cả đám nhiều chuyện lại đi phối hợp
với sát thủ, cái thói đời như vậy, một điểm thương cảm cũng đách có! Mấy tên này nghĩ vậy, lại không thể dựa vào ý chí mà tăng sức mạnh được, Cố Phi lại một lần nữa rất đơn giản mà thoát khỏi dây dưa. Hội nhiều
chuyện đã sớm chừa một con đường ra cho Cố Phi, hắn rất nhanh chạy ra
khỏi, sau đó bọn họ lấp lại con đường chặn đứng đám bạn của Bất Tiếu.
Nhưng hắn cũng không thoát khỏi sự đu bám của quần chúng, không ít người đã đuổi theo kịp bước chân của Cố Phi. Bây giờ suy nghĩ của họ đã đổi
mới, đi theo Cố Phi, họ có thể chứng kiến dung nhan của sát thủ, lại có
thể xem sát thủ chém người, vậy thì nhất cữ lưỡng tiện rồi?
Cố Phi giờ mới cảm nhận được: sức mạnh của fan hâm mộ là khổng lồ.
Nếu còn tiếp tục như thế thì đám bạn bè của Bất Tiếu sẽ rất nhanh có thể tìm thấy mình, Cố Phi chỉ còn cách tiếp tục liều mạng chạy trốn. Hắn
không biết đã lượn lờ ở Cloud City bao nhiêu vòng, nhưng vẫn không dứt
bỏ sạch sẽ đám người này được. Dù sao người thì quá nhiều, có người hắn
rõ ràng đã bứt ra được, nhưng khi vòng qua vòng lại một hồi, hắn phát
hiện người nọ đang đứng tại phía trước mờ mịt mà tìm kiếm hắn, thế là
đụng mặt lại đuổi tiếp.
Cứ như vậy người cũ thay người mới, Cố Phi dắt theo cái đuôi y chang như chơi tàu lửa. Nhưng trời xanh không phụ lòng người, trong quá trình
chơi tàu lửa vui ơi là vui, hắn lại bất ngờ gặp Bất Tiếu đang mù mịt một lần. Thế thì còn do dự gì nữa? Cứ phóng thẳng tới, một đao tiễn Bất
Tiếu đi xa ngay.
Trong ánh sáng lóe lên, Cố Phi lờ mờ thấy được giống như có thứ gì đó
rơi ra. Phía sau có người chơi kêu lên: “Rớt đồ rồi kìa!!” Nhưng ngay
sau đó mọi người đã phát hiện Cố Phi không quay đầu lại mà bỏ chạy luôn, ai nấy cũng đều giật mình, rồi đột nhiên phóng tới chỗ Bất Tiếu rơi ra
đồ vật. Chân tướng của sát thủ thần bí có vẻ hấp dẫn, nhưng cũng không
thể so sánh với trang bị à nha.
Cứ như vậy, Cố Phi ngoài ý muốn thoát khỏi dây dưa, chạy vào một con
đường, nhìn quanh thì thấy bốn bề vắng lặng, thế là hắn nhanh chóng cởi
bỏ lớp ngụy trang, rồi thở phào một cái.
Cùng lúc đó, trong quán rượu Tiểu Lôi, Thất Nguyệt vẫn còn cùng Vô Thệ
Chi Kiếm thương lượng, lại liên tiếp hai lần thu được báo cáo Bất Tiếu
bị giết. Nhẩm tính thì hiện giờ Bất Tiếu chỉ còn là cấp 21 thôi, Vô Thệ
Chi Kiếm có chút không tập trung. Một phần cũng là do lo lắng về thể
diện công hội, một phần cũng là do có chút e ngại.
Hiện tại Bất Tiếu tuy thê thảm, nhưng người này cũng là một nhân vật lợi hại thật sự. Nếu không thì bọn họ cũng không kéo Bất Tiếu vào Tung
Hoành Tứ Hải, còn giao cho vị trí thành viên trung tâm.
Bất Tiếu lúc này trước mặt người ta một điểm chống cự cũng không làm
nổi, vậy đổi lại là mình thì sao? Vô Thệ Chi Kiếm nghĩ mà rùng cả mình.
Hắn cũng nắm trong tay công hội có 300 thành viên, là Guild lớn nhất
thành, nhưng không có nghĩa là mỗi ngày hắn đều mang theo 300 người đi
luyện ấp. Tên sát thủ thần bí xuất quỷ nhập thần này, chỉ trong thời
gian ngắn ngủn như vậy mà đem Bất Tiếu chém mất 9 cấp, thật sự là rất
đáng sợ.
Mà điều đáng sợ hơn chính là, hiện giờ chỉ có mình hắn ra tay thôi, mà
trong báo cáo lần đầu Bất Tiếu diệt đoàn, thì đối phương có tới 6 người. Nếu như cả đám 6 người này đều hành động, như vậy còn đáng sợ hơn
nhiều.
Trong nội tâm dâng lên sự khiếp sợ đã làm cho lòng hắn mất cân bằng. Có
nên vì một tên cấp 21 mà hao tổn binh lực không? Đã giết mất 9 cấp rồi,
mặt mũi công hội có thể lấy lại sao? Hơn nữa, hiện giờ đối phương chỉ
chăm chăm vào Bất Tiếu, nếu như công hội bắt đầu ra mặt chính thức ủng
hộ Bất Tiếu, mục tiêu của bọn chúng chắc không chỉ có một người đâu nhỉ?
Vô Thệ Chi Kiếm cảm nhận được một nỗi niềm thống khổ, sau khi cân nhắc
lợi và hại, cuối cùng hắn đã đưa ra quyết định, sau khi thở dài một hơi, hắn nói: “Thất Nguyệt hội trưởng, cô thấy thế nào? Bây giờ tụi tôi sẽ
trục xuất Bất Tiếu ra khỏi công hội, chuyện của mấy người thì do mấy
người giải quyết đi”
“Vô Thệ!” Người thứ nhất bất ngờ vì quyết định này chính là người ngồi kế bên hắn, Phong Hành.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn nhìn hắn, nhưng cũng không giải thích gì cả.
Bọn người Thất Nguyệt tự nhiên cũng hết sức kinh ngạc, bọn họ cũng không ngờ Vô Thệ Chi Kiếm lại nhượng bộ như vậy. Trục xuất Bất Tiếu, hay nói
cách khác chính là phủi sạch quan hệ với Bất Tiếu, cũng tức là nói:
Chuyện này Tung Hoành Tứ Hải rút lui.
“Vô Thệ hội trưởng rất rõ lí lẽ, cảm ơn…” Lạc Lạc nói ra một câu khách sáo.
Còn Thất Nguyệt vẫn tồn tại một chút mờ mịt, cô vẫn còn chưa thể hiện
thái độ kiên quyết tới cùng gì cả, vậy mà bên kia đã rút lui nhượng bộ
rồi! Sau một lúc, Vô Thệ Chi Kiếm cùng Phong Hành đã đứng dậy: “Chúng
tôi trở về đây, còn thanh dao găm này…Tôi nghĩ mình cũng nên thu về,
cũng coi như cho Bất Tiếu một câu trả lời thỏa đáng.”
Thất Nguyệt nhẹ gật đầu.
Vô Thệ Chi Kiếm cầm lấy Phong Chi Ám Ngữ, cùng Phong Hành rời khỏi quán rượu Tiểu Lôi.
” Tại sao?” Vừa ra khỏi cửa Phong Hành đã hỏi.
” Đối phương quá mạnh mẽ! Ông cũng thấy đấy, vừa rồi chỉ ngồi nói chuyện chút ít, Bất Tiếu lại bị giết hai lần nữa.” Vô Thệ Chi Kiếm nói.
“Ông sợ?”
“Không chỉ tôi sợ, tôi còn sợ thay cho mấy người, thay cho toàn bộ thành viên công hội, nếu như bọn chúng nhằm vào bất kỳ người nào trong mấy
người, mấy người có chắc ngăn cản được không?” Vô Thệ Chi Kiếm nói.
” Sợ cái gì! Hắn tới thử xem!”
“Ông không sợ, không có nghĩa là 300 người còn lại không sợ. Lòng người
bàng hoàng, chúng ta lại không có thực lực giải quyết, công hội liệu còn có thể tồn tại không?”
Phong Hành im lặng.
” Đi thôi! Phong Chi Ám Ngữ trả lại cho Bất Tiếu, tụi mình cũng nên có gì đó yên lòng hắn.”
Vô Thệ Chi Kiếm nói.
” Những người này rốt cuộc là ai!” Phong Hành phẫn nộ vung. Trong nội tâm hắn lúc này vô cùng khổ sở.
” Trước ghi ở trong lòng! Quân tử, mười năm không muộn mà!”
Phong Hành bất đắc dĩ gật gật đầu.
Trong quán rượu Tiểu Lôi, bốn người Thất Nguyệt đều vì kết cục chuyện này mà cảm thấy hưng phấn không thôi.
” Hiện tại hắn không còn được guild lớn nhất ủng hộ, mà cấp lại thấp như vậy, cho nên tụi mình không cần sợ hắn nữa!” Thất Nguyệt vui mừng nói.
“Sát thủ đuổi giết hắn thật lợi hại nha!” trong mắt Liệt Liệt lấp lánh, “Hắn rốt cuộc là người nào vậy? Chị Lạc Lạc!!”
“Chị cũng không biết” Lạc Lạc lắc đầu, “Trừ đoàn trưởng của bọn họ, thân phận của thành viên khác hắn không nói rõ cho chị biết. Bây giờ người
bên ngoài đều nói hắn là một Pháp Sư, mà theo chị được biết, thì đây là
một Pháp Sư có thể solo sơn tặc đầu lĩnh Tác Đồ!”
” Quá mạnh mẽ…”
” Lạc Lạc, cậu liên hệ một chút, xem có thể hẹn ra gặp mặt một chút, để cảm ơn bọn họ không” Thất Nguyệt nói.
“Làm thế nào cảm ơn? Lấy thân báo đáp hả?” Lạc Lạc cười nói.
“Nói nhảm cái gì thế” Thất Nguyệt thản nhiên nói.
Tiểu Vũ lúc này đột nhiên phát ra một tiếng hoan hô, nhảy dựng lên.
” Xảy ra chuyện gì vậy Tiểu Vũ?” Ba người mờ mịt.
“Vậy bây giờ em có thể đi làm nhiệm vụ rồi?” Tiểu Vũ hỏi.
“Đi đi! Có điều vẫn nên cẩn thận một chút” Thất Nguyệt nói.
” Không có việc gì đâu! Bất Tiếu hiện tại không còn lực chú ý chuyện khác đâu, hắn vẫn đang bị đuổi giết mà!” Lạc Lạc nói.
“Chị Lạc Lạc cũng không có ra ngoài! Sao lại biết rõ tin tức bên ngoài thế?” Liệt Liệt kỳ quái.
“Chị nói chuyện với đoàn trưởng của bọn họ, hắn nói cho chị biết đấy” Lạc Lạc nói.
Cách phòng bốn người họ không xa, trong một căn phòng khác, mọi người
đang phê bình Hàn Gia Công Tử: “Sao chú không uống rượu đi! Sao ngồi im
re vậy!”
“Đừng bát nháo!” Hàn Gia Công Tử nói, “Tui đang cùng bà chủ nói chuyện
làm ăn nè! Lần này vất vả như vậy, phải có chút phụ thu mới được!”
“Đúng rồi! Đúng rối” Bốn người nhao nhao gật đầu.
“Vậy lần này, không phải Thiên Lý lại dẫn đầu thành tích nữa sao?” Hữu Ca cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Đúng rồi!” Kiếm Quỷ gật đầu.
Mọi người lệ rơi đầy mặt: “Chúng ta chỉ là một đám người làm công!” Ngự Thiên Thần Minh khóc lóc: “Thiên Lý tui hận anh!!!”
“Hắt xì!!” Vừa mới chém Bất Tiếu lần thứ mười, Cố Phi hắt hơi một cái.
” Hôm nay thật sự là mệt muốn chết rồi” Cố Phi thì thào tự nói, nhưng có điều, mọi việc còn chưa xong…
” Sát thủ che mặt chạy chỗ đó kìa!” Một tiếng thét vang lên, một đống người chạy về phía đó, tiếp tục chơi trò rồng rắn lên mây…