Khi cấp 40, bảy chức nghiệp lớn đều xuất hiện một ngã ba đường, từng chức nghiệp chia làm hai tuyến đường để chọn.
Hai tuyến đường này, chẳng những có nghĩa là kỹ năng khác hẳn, đồng thời sẽ cho phép tiến hành tu chỉnh lại thuộc tính thời kỳ đầu, bởi vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức, hệ thống sẽ tặng cho một cơ hội tẩy điểm, để nhân vật được thêm điểm từ đầu một lần nữa.
Thời điểm quy tắc ấy mới vừa công bố, một bộ phận tương đối người chơi đấm ngực giậm chân. Nếu như sớm biết còn cơ hội tẩy điểm nữa, thế thì ai lại phải cẩn thận từng chút thêm điểm chứ.
Có khá nhiều người chơi bảo lưu lại một nửa điểm số, hi vọng sau đó xác định rõ nhân vật cần thuộc tính nào rồi mới tăng điểm. Một số người như thế, đều tự xưng là cao thủ có nhìn xa trông rộng. Bây giờ điều quy tắc này công bố, chẳng khác nào làm cho bọn họ đều câm miệng hết cả đám.
Nên biết bỏ qua việc thêm một nửa điểm như vậy, lịch trình đoạn đường luyện cấp có bao nhiêu là gian khổ.
Việc đã đến nước này, cứ tiếp tục oán giận nữa thì cũng chẳng làm được gì, tất cả mọi người đã bắt đầu tranh thủ nghiên cứu hai tuyến chức nghiệp cho mình.
Chức nghiệp Chiến sĩ chia làm Trọng Trang Chiến Sĩ và Cuồng Bạo Chiến Sĩ, cái trước là ưu tiên phòng ngự, điểm sinh mệnh của chiến sĩ càng thêm vượt trội, còn cái sau thì thể hiện trên mặt công kích, trở thành chiến lực rất mạnh mẽ.
Đạo tặc, thì chia ra hai tuyến đường là Thích Khách và Thần Thâu, cái đầu là giúp bản thân có năng lực tổn thương cao hơn, phía sau lại ưu thế trên phong cách lén lén lút lút của đạo tặc truyền thống đáng sợ hơn.
Mục sư và Kỵ sĩ, đều xuất hiện hai loại phân chia Quang Minh và Ám Dạ. Nghe nói rằng Quang Minh kế thừa năng lực trợ giúp đồng đội càng mạnh hơn so với trước, mà hệ Ám Dạ, chính là các loại kỹ năng pháp thuật nguyền rủa.
Cách đấu gia, lại xuất hiện Nhà Quyền Pháp và Khí Công Sư khác biệt, nghề trước kế thừa phương pháp chiến đấu tay không đeo găng như cũ, còn nghề sau, lấy nội lực cường đại là phụ, nghe đâu có được năng lực tạo ra thương tổn phạm vi không thua gì Pháp sư.
Cung tiễn thủ, còn lại là xuất hiện Thần Xạ Thủ và Tiềm Phục Giả. Hai nghề này đều vẫn giữ vững đặc điểm đánh lén của Cung tiễn thủ, nhưng cái đầu phát huy ưu thế công kích cự ly xa. Cái sau, thì xuất hiện năng lực thiết trí cạm bẫy.
Cuối cùng chính là chức nghiệp Pháp sư, thủy hệ và điện hệ phân biệt, từ phía công ty công bố kỹ năng đến xem, có vẻ xem như là phân chia chức nghiệp cứng nhắc nhất. Chủ yếu khác nhau chính là kỹ năng của thủy hệ thường mang theo hiệu quả đóng băng, còn pháp thuật của điện hệ thường mang hiệu quả điện kích.
Trừ những thứ trên ra, tựa hồ không có một chức nghiệp nào chia hai hướng hoàn toàn khác biệt cả. Chứng minh rõ ràng nhất chính là: Chức nghiệp Pháp sư là vô luận bạn chuyển chức sang tuyến nghề nghiệp nào thì vẫn duy trì noi theo phương thức thêm điểm lấy trí lực làm chủ lúc trước.
Sáu người của Công Tử tinh anh đoàn, bao hàm sáu chức nghiệp lớn trừ Cách đấu gia. Hiện nay ngoại trừ Cố Phi thì đều có thể đi tiến hành chuyển chức. Bất quá thân làm cao thủ, trước mắt cũng còn xem thế nào và cân nhắc hơn thiệt.
Về phần có thể giống như lần trước âm thầm chịu đựng chừa điểm nữa hay không, vậy cũng chỉ có trời mới biết.
Giao huy chương Truy Phong cho Ngự Thiên Thần Minh xong, vẻ mặt người này phấn khởi, đã chỉnh trang chờ xuất phát. Tốc độ di động đối với Cung tiễn thủ mà nói vô cùng trọng yếu, kiểu đấu pháp “chơi diều” thường thấy nhất nhất định phải có đủ tốc độ di động làm bảo đảm.
Bất kỳ một Cung tiễn thủ nào đi chọn trang bị, tầm quan trọng của giày thậm chí vượt qua vũ khí. Một đôi giày Truy Phong cực phẩm như vậy, hơn nữa là hoàn thành yêu cầu của nhiệm vụ chắc chắn sẽ có được một đôi. Ngự Thiên Thần Minh đã cắn răng đi lấy một đôi về xài.
“Nhưng mà thật lạ.” Hữu Ca nói, “Huy chương và giày này của cậu đều là từ một hệ thống nhiệm vụ giống nhau mà có, tên cũng gần giống nhau, thế vì sao lại không phải một bộ?”
Một bộ trang bị sẽ có màu chữ xanh lá, vả lại sẽ kích hoạt thuộc tính ngầm. Hai món kia của Cố Phi hiển nhiên đều không phải. Hơn nữa ngay cả trang bị tím cũng không phải, đều là trang bị màu vàng.
Cố Phi đối với điều đó đương nhiên mù tịt chẳng biết gì, còn Ngự Thiên Thần Minh chỉ cần có một đôi giày này cũng thấy đủ rồi, chẳng quan tâm thứ khác. Đeo huy chương Truy Phong lên người xong nói với Cố Phi: “Được rồi. Tôi phải đi cà nhiệm vụ truy nã đây, luyện cấp bên kia liền giao cho anh đấy.”
“Đợi một chút! Cái gì mà luyện cấp bên kia?” Cố Phi níu lấy tên đó.
“Hàng ngày tôi đều mang một nhóm các cô nàng xinh xắn của Trọng Sinh Tử Tinh luyện cấp đó! Bây giờ tôi phải đi cà truy nã, anh vừa hay đang muốn xông cấp, vậy thì anh đi thay tôi đi nha! Tôi đã nói cho các cô ấy biết, 7 giờ 15 ở trước quán rượu cửa Đông thành gặp, mọi người đều quen biết mà. Được rồi, tôi đi đây. Anh đừng có quên đấy!” Ngự Thiên Thần Minh nói xong cũng biến mất như một làn khói.
“À, đã 7 giờ rồi? Tôi cũng phải đi!” Chiến Vô Thương vừa nhìn thời gian. Liền vội vàng đứng lên, “Tôi tốc độ chậm, phải sớm một chút lên đường.” Vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy.
“Tôi cũng muốn mở đoàn, chúng ta cùng đi!” Hữu Ca và Chiến Vô Thương cùng nhau rời khỏi.
Giây lát sáu người đi ba, Cố Phi nhìn chung quanh trong phòng, thì còn dư lại Kiếm Quỷ và Hàn Gia Công Tử hai cái chiến hữu thân mật nhất này.
“Thế nào, hai người các cậu cũng sẽ đi lăn lộn ở đoàn nào đó luyện cấp phải không? Nếu vậy các cậu thay tôi đi mang cái đội này đi ha?” Cố Phi cho tới bây giờ đều là đơn luyện, Ngự Thiên Thần Minh giao nhiệm vụ của cậu ta cho. Khiến hắn thấy áp lực quá lớn.
“Tôi từ trước đến nay đều là đơn luyện.” Kiếm Quỷ đáp.
“Tôi chưa bao giờ luyện cấp vào lúc này.” Hàn Gia Công Tử uống rượu đáp, “Quá nhiều người.” Sau bữa cơm chiều đến trước khi ngủ, vĩnh viễn là thời điểm online nhiều nhất của trò chơi.
Cố Phi thở dài. Xem ra lần này là ai cũng không trông cậy nổi, chỉ có thể tự mình kiên trì đến cùng.
Đứng dậy mặc Ám Dạ Linh Bào lên người, đeo kiếm Ám Dạ Lưu Quang ở trên lưng, tay nhét trong túi, Cố Phi cũng ra cửa.
“Thế này mà là pháp sư!” Nhìn bóng lưng Cố Phi rời đi, Hàn Gia Công Tử cảm khái.
Bây giờ trò chơi lại trải qua hơn một tháng phát triển, áo bào pháp sư màu đen đã không mới mẻ nữa. Y phục không giống vũ khí, cực phẩm sẽ phát ra tia sáng, người bình thường căn bản không cách nào từ mắt thường đoán được thật giả.
Về phần kiếm Ám Dạ Lưu Quang có mang ánh sáng, đó là Cố Phi cố ý lộ ở bên ngoài hy vọng dẫn đến chú ý của người xấu. Thế mà trời tính không như mong muốn, này đúng là trang bị cực phẩm khiến người chạy theo như vịt thế mà bọn cướp giặc cỏ cũng không biết trốn đi đâu rồi, đến nay không người tới đánh chủ ý lên Cố Phi.
Một đường đi về phía cửa Đông thành, xa xa liền thấy trước ngoài quán rượu cửa Đông thành tụ tập một đống con gái.
Cố Phi nhìn đồng hồ, 7 giờ 10 phút, so với thời gian còn sớm hẹn sẵn sớm đến truyền thuyết 5 phút, truyền thuyết con gái đều là thích tới trễ, ở trong trò chơi hình như không phải như vậy rồi!
Lại đi đến gần mà đếm, tổng cộng có 9 người, hai người quen biết, Băng Lưu Ly và Lạc Lạc, ba người khác cũng có chút quen mặt, có 4 người còn lại là chưa từng thấy qua.
Chính thức đưa vào hoạt động sau đó, Trọng Sinh Tử Tinh khuếch trương cũng khá nhanh chóng, hơn nữa vẫn cũng căn cứ điều kiện chỉ lấy người chơi nữ thôi, đến nay đã mở rộng đến 57 người, người chơi nam vẫn còn chỉ một mình Cố Phi.
Thất Nguyệt tựa hồ hiểu rõ Cố Phi và các cô chẳng thể nào qua lại thường xuyên, bình thường nghiệp đoàn tổ chức thành đoàn thể cùng nhau, nhiệm vụ và vân vân. Ngược lại cũng thông báo Cố Phi một tiếng, chỉ có điều đã nhấn mạnh tới hay không là tùy tâm.
Vì vậy Cố Phi cũng liền tùy ý nói câu “Tôi quen thói đơn luyện”, từ nay về sau Thất Nguyệt cũng sẽ không phiền hắn.
Bình thường thỉnh thoảng cũng có ở trên đường gặp mấy cô nàng này, nhưng hầu như Cố Phi chẳng qua là cảm thấy quen mặt, ngay cả tên đều không gọi nổi, trên đường thấy cũng không dám chào hỏi tùy tiện, sợ nhận lầm người. Kể từ đó, một tháng trôi qua.
Cố Phi và Trọng Sinh Tử Tinh giống như là hai đường thẳng song song chưa bao giờ cắt nhau. Cố Phi thật tò mò, đã là một người tồn tại trên danh nghĩa, chẳng biết Thất Nguyệt có thể nhẫn nại tới khi nào.
Ngày hôm nay, có Ngự Thiên Thần Minh nhờ vã, rốt cục Cố Phi có quen biết với người của Trọng Sinh Tử Tinh mới thấy rõ được.
Đến gần chín cô gái này, không khéo Lạc Lạc và Băng Lưu Ly là đưa lưng về phía hắn, bốn cô gái khác hoàn toàn không biết Cố Phi, còn có ba người. Giống như cảm giác Cố Phi khi thấy các cô vậy, nhìn thấy có hơi quen mắt, nhưng sợ nhận lầm người, không dám tuỳ tiện bắt chuyện.
“Khụ!” Cố Phi ở phía sau Lạc Lạc ho khan một tiếng.
Lạc Lạc quay đầu lại, thấy Cố Phi. Cười một tiếng: “Ô, không nghĩ tới thật có thể mời được anh tới đây đấy.”
Cố Phi cười tiêu sái: “Đã lâu không gặp.” Hơn một tháng không gặp Lạc Lạc, ở trong game online thời gian này cũng đủ để một đôi bạn thân trở nên giống người lạ.
Lạc Lạc lôi kéo hắn ngoảnh mặt về bọn con gái giới thiệu: “Giới thiệu mọi người một chút, vị này, chính là Thiên Lý Nhất Túy!”
“Hả!” Mặt bốn cô hiện lên dáng vẻ sợ hãi than. Tất cả mọi người nhớ, trong nghiệp đoàn Trọng Sinh Tử Tinh thuần nữ này có duy nhất một người chơi nam, tất nhiên người này phải có chỗ hơn người.
Lẽ thường tới suy đoán, người này không phải là cùng một nhân vật nòng cốt trong nghiệp đoàn có quan hệ không tầm thường, thì đó chính là mặc dù mình người chơi nam, nhưng kì thực có tấm lòng nữ tính.
Bất quá sau khi dưới sự nghe ngóng một hồi, hai cái lý do được đưa ra để tám nhảm này rất nhanh thì bị phủ định, trừ lần đó ra. Thực ra chính là Thất Nguyệt, Lạc Lạc những người quen biết Cố Phi hiểu hắn cũng quá mức hữu hạn.
Trái lại hai người bên ngoài quen Trọng Sinh Tử Tinh là Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh tựa hồ cũng là bạn thân thiết của hắn.
Không ít cô gái muốn từ trên người của hai người kia đào móc thông tin của Cố Phi. Chỉ bất quá rằng, hai người đó ở phương diện này đều là ý thức nguy cơ vô cùng, nghe được các cô nương tò mò với Cố Phi, tâm trạng căng thẳng, thế là miêu tả Cố Phi ra sao có thể nghĩ.
Các cô cũng không ngốc, nghe hiểu nhiều lắm, tự nhiên nghe ra hai người này đều là mở miệng nói lung tung, vì vậy hình tượng Cố Phi tỏ ra thần bí.
Bây giờ nhân vật thần bí đột nhiên ló mặt. Bốn cô gái mới tới đã có chút kích động. Còn thiếu chút nữa là bắt đầu muốn xin chữ kí.
“Trên người này rốt cuộc có cái tin tức gì hay, nhất định phải đào bằng được!” Bốn cô nghĩ. Đây là tinh thần người chơi nữ. Đối với thực lực của người khác, các cô cũng không coi trọng quá như người khác, các cô hy vọng gặp được người có chuyện xưa, người thú vị.
“Người đã đông đủ, chúng ta chuẩn bị lên đường đi?” Lạc Lạc nói, đến gần Cố Phi gửi đi lời mời tổ đội.
Cố Phi nhập vào, Lạc Lạc cười nói: “Anh thay Ngự Thiên mà đến, vậy thì để anh dẫn đội nha!” Nói xong, Lạc Lạc chuyển giao chức đội trưởng cho Cố Phi, chợt nghe tiếng hệ thống ồn ào thông báo, đội ngũ giải tán.
“Chuyện gì xảy ra?” Bọn con gái mờ mịt.
“Điểm chỉ huy của tôi chỉ có 1.” Cố Phi thong dong trả lời. Tổ đội trong Thế Giới Song Song cũng không phải tùy tùy tiện tiện, thuộc tính chỉ huy của một đội trưởng ảnh hưởng khả năng suất lĩnh bao nhiêu người.
Khả năng chỉ huy mỗi 1 điểm, trong đội ngũ có thể có năm người chơi. Thông thường đảm nhiệm đội trưởng luyện cấp, cùng tổ làm một ít nhiệm vụ, đều có thể thu được điểm chỉ huy. Rất hiển nhiên, Cố Phi chưa tham dự qua những hoạt động như thế, tiểu đội mười người trước mặt này, hắn không đạt được yêu cầu là phải.
Bọn con gái ồ lên một hồi, tiểu đội mười người bất quá chỉ cần 2 điểm chỉ huy mà thôi, thậm chí Cố Phi ngay cả như thế cũng không có, thực sự là quá rung động. Quả nhiên không phải là người thường nha, bốn cô gái mới vào hội rất phấn khích.
“Vậy tôi đến lĩnh đội đi!” Lạc Lạc bất đắc dĩ, một lần nữa tổ lại đội ngũ lần nữa.
Mọi người xuất phát về phía khu luyện cấp, Cố Phi đi ở giữa đội. Bốn cô mới tới vây cùng một chỗ nói thầm gì đó, sau đó rốt cục chọn lựa một đại biểu, cũng đi tới bên người Cố Phi.
“Anh Thiên Lý ơi ~~” Cô gái này gọi.
“Gọi Thiên Lý là được.” Cố Phi cả người toát mồ hôi lạnh, bị xưng hô ấy sét đánh thương tích đầy mình. Tuy rằng cô gái này đích xác tuổi chỉ là học sinh nữ, nhưng càng như vậy Cố Phi càng không chịu nổi cách gọi ấy.
Đừng quên Cố Phi thế mà làm thầy giáo, một cô gái nào đó cùng tuổi học trò gọi thầy giáo một tiếng “anh ơi”... Chỉ là mới tưởng tượng một xíu, ở trong lòng Cố Phi vừa ói ra một búng máu.
“Á, Thiên Lý ~~” Nữ sinh sợ hãi kêu lại.
“Chuyện gì?” Cố Phi vừa hỏi, vừa nhìn lén bên cạnh thấy Lạc Lạc nhìn lại.
Lạc Lạc cũng đang hướng về bên này quay đầu lại xem, thấy Cố Phi nhìn cô, đáp lại dáng vẻ tươi cười mập mờ. Cùng lúc đó Cố Phi nhận được tin nhắn. Mở ra thấy là Lạc Lạc: “Tiểu loli rất dễ thương chứ?”
“Nói cái gì đó cô hai...” Lập tức Cố Phi đổ mồ hôi.
“Em hỏi anh mấy vấn đề anh không ngại chứ?” Tiểu nữ sinh nói.
“Hỏi đi!” Cố Phi trả lời.
“Anh chừng nào thì gia nhập Trọng Sinh Tử Tinh thế?” Tiểu nữ sinh hỏi.
“Thời điểm mới vừa thành lập.” Cố Phi đáp.
“Tại sao muốn vào nghiệp đoàn toàn nữ này vậy anh?”
“Thiếu người, tôi giúp đỡ hưởng ứng.” Cố Phi đáp.
“Bình thường vì sao nhìn không thấy anh nha?“
“Ừm, tôi quen thói đơn luyện.” Cố Phi đáp.
“Anh và hội trưởng Thất Nguyệt rất quen thuộc sao?”
“Bình thường thôi!” Cố Phi đáp.
“À, cám ơn.” Tiểu nữ sinh nói một câu, lại nhớ tới các cô bạn bên kia liền chạy sang đó đi đôi bốn người.
Cố Phi mờ mịt chẳng rõ, mấy vấn đề vừa nãy, lẽ nào có cái ý nghĩa đặc biệt gì sao? Ở trong từng tí chuyện tầm thường khai quật thông tin, tinh thần nhiều chuyện bực này Cố Phi hiển nhiên là không biết rồi.
Thấy bốn cô nhóc tụm lại cùng một chỗ nói nhỏ. Thỉnh thoảng liếc mắt một cái về phía hắn, Cố Phi cảm thấy gió lạnh thổi vèo vèo trên người, thực lộ ra một chút nguy hiểm. Không biết các cô ấy đang có âm mưu gì, mình phải kéo người làm đệm lưng mới được.
Cố Phi nghĩ thế, bước nhanh hơn, đi tới trước đầu đội ngũ, cùng đi chung với Lạc Lạc, giả vờ không để ý tiếp chuyện: “Tới chỗ nào luyện cấp?”
“Sơn cốc Vân Hà.” Lạc Lạc đáp.
“Há. Nơi này tôi quen thuộc.” Cố Phi nói, “Một tháng trước tôi luôn luyện ở đây.“
Lạc Lạc ngẩn người, một tháng trước, vậy là niên kỉ toàn dân đẳng cấp 30. Khi đó luyện ở sơn cốc Vân Hà, nghĩa là có thực lực vượt 10 cấp đánh quái.
Một Pháp sư, cư nhiên có thể đơn luyện vượt 10 cấp… Lạc Lạc biết trình độ Cố Phi không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ đến hắn có thực lực mạnh như vậy. Đây thuộc về những người chơi có tài năng đứng đầu trong trò chơi rồi.
“Vậy bây giờ anh ở đâu luyện rồi?” Lạc Lạc tò mò hỏi.
“Không luyện ở đâu, tôi luôn cà nhiệm vụ truy nã.” Cố Phi đáp. Bình thường Cố Phi mỗi ngày chỉ dùng chừng bốn giờ đi xoạt quái, so sánh cùng với Kiếm Quỷ những tên kia, thì Cố Phi nghĩ rằng không thể coi là chuyên tâm luyện cấp.
Nhưng nếu như đem địa điểm cà quái của hắn nói ra, cũng đủ khiến Lạc Lạc giật mình đến chết.
Vân Lạc Phong (Ngọn núi mây rơi), khu luyện cấp 60 cấp, người chơi bình thường nhất định là đi cũng chưa từng đi qua nơi này.
“Làm nhiệm vụ truy nã, nó thăng cấp rất nhanh sao?” Lạc Lạc thấy lạ.
“Không có, chỉ là tùy tiện vui đùa một chút thôi.” Cố Phi đáp.
Đẳng cấp của Cố Phi ở Thế Giới Song Song tính theo tổng thể kinh nghiệm cả bảng thì trượt nhiều lợi hại, nhưng ở nghiệp đoàn Trọng Sinh Tử Tinh thì không thế nào nhìn ra được. Hiện nay còn là tầng lớp nhân vật thượng lưu trong nghiệp đoàn.
Các cô mỗi ngày nói chuyện phiếm thì nhiều, luyện cấp thì cũng không chú trọng hiệu suất chút nào. Tốc độ thăng cấp chẳng hề nhanh và liên tục. Nói thật, Cố Phi giúp giới thiệu Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh là hai người cao thủ cho các cô, thực sự là giúp các cô rất nhiều.
Nếu không có hai người cao thủ này trấn thủ chỉ huy hiệp trợ, đẳng cấp của các cô gái Trọng Sinh Tử Tinh chỉ biết càng thêm thê thảm vô cùng.
Cố Phi quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Băng Lưu Ly lặng lẽ cúi đầu mà đi ở một bên.
“Bạn học Tiểu Băng có biết tôi hay không biết hửm?” Băng Lưu Ly thấy Cố Phi vẫn chưa chào một tiếng với Cố Phi.
“Này! Không phải thế!” Băng Lưu Ly hoảng loạn mà ngẩng đầu.
“Đừng tìm cô gái dễ xấu hổ của bọn này mà đùa giỡn, đi tìm mấy tiểu nữ sinh đằng sau đi chơi đi.” Lạc Lạc bất mãn nói, kéo Băng Lưu Ly đến bên cạnh cô.
“Nói cái gì đó!” Cố Phi mau ngất, ý tứ Lạc Lạc hình như đã coi hắn có ý đồ bất chính vậy. “Cô coi tôi thành Ngự Thiên rồi hả!“
“Sao!” Lạc Lạc giật mình. “Tựa hồ là thế!“
“Tên kia cầm thú.” Cố Phi khinh bỉ.
Băng Lưu Ly đột nhiên nở nụ cười: “Cậu ta cũng nói anh như vậy.“
“Vì sao cậu ta nói tôi như thế?” Cố Phi nói.
“Không có gì, chỉ là thời điểm nhắc tới anh. Cậu ta đã lấy “Tên kia cầm thú” hay “Tên kia gia súc” thay thế.” Lạc Lạc cười.
“Chờ tôi chém chết cậu ta đi!” Cố Phi oán hận nói.
Bọn con gái cười ầm một trận. “Khoác lác!” Mọi người chỉ vào Cố Phi nói.
Cố Phi ngỡ ngàng hồi lâu, không biết rõ nghe lời nói thuận miệng của mình vì sao lại phản ứng lớn như vậy. Hắn đương nhiên chẳng biết, ở trong mắt hắn Ngự Thiên Thần Minh tuy rằng không tính là cái gì, nhưng trên thực tế người ta thực sự là một cao thủ tương đối đỉnh cao.
Tuy rằng bọn con gái trình độ tệ giống nhau, nhưng tiếp xúc lâu như vậy, tự nhiên cũng nhìn ra được, huống chi đó chính là chiêu bài của tên Ngự Thiên Thần Minh này.
Hôm nay đẳng cấp Cố Phi không bằng Ngự Thiên Thần Minh. Chức nghiệp Pháp sư vừa bị Ngự Thiên Thần Minh khắc chết, nói muốn làm Ngự Thiên Thần Minh chết dưới tay mình, tự nhiên sẽ bị coi là khoác lác.
Như vậy câu được câu không mà nói chuyện tào lao, mọi người cuối cùng đã tới sơn cốc Vân Hà.
Bây giờ sơn cốc Vân Hà đã không nhìn có vẻ rất đìu hiu so với lúc mà Cố Phi luyện cấp ở đây. Là khu luyện cấp hiện nay chồng chất người chơi nhiều nhất, khắp núi đồi toàn bộ đều có người.
Cố Phi đi trong đội ngũ, nhìn bốn phía, thực sự tìm không ra nơi này còn có chỗ nào có thể chứa được mười người luyện cấp.
Đi dần tới, cước bộ bọn con gái ngừng lại. Lạc Lạc nhìn phía trước mà chân mày cau lại.
Bọn con gái cũng đang nghị luận ầm ĩ: “Lại là bọn họ.”
“Chuyện gì xảy ra?” Cố Phi hỏi.
“Chỗ này luôn là nơi của Trọng Sinh Tử Tinh, bất quá mấy ngày nay có đám người kia tìm không được địa điểm, hay tới đây quấy rối, đơn đấu qua nhiều lần.” Lạc Lạc đáp.
“Đơn đấu?” Cố Phi còn chưa hiểu rõ.
Lạc Lạc dùng vẻ mặt không hiểu nhìn về hắn.
“Đơn đấu là sao?” Cố Phi lại hỏi một lần.
“Tranh khu luyện cấp khu nha! Hiện tại đất khu luyện cấp đều kín người hết chỗ. Luôn luôn xảy ra tranh đoạt liên miên, ai cũng không tập trung luyện được, cho nên mọi người quyết định...”
“À, tôi hiểu rồi.” Cố Phi thực sự đã hiểu rõ, ngay cả thành Nguyệt Dạ rất thích tranh đấu tàn nhẫn cũng có quy củ này đấy. Bởi vì khu luyện cấp hoàn toàn không chịu được nhiều người chơi cùng luyện cấp như vậy, không có khả năng không xuất hiện tranh đoạt.
Nhưng PK đoàn chiến quy mô lớn tuyệt đối là thu lợi không bù đủ cái mất được. Cho nên liền xuất hiện quy tắc phái đại biểu đi đơn đấu. Không nghĩ rằng hiện tại thành Vân Đoan cũng như vậy, minh chứng cho việc lối suy nghĩ của mọi người tương đối giống nhau đấy.
“Vậy chọn người đi!” Cố Phi nói.
“Nhưng mà Ngự Thiên không có ở đây.” Lạc Lạc lo âu, “Trước đấy vẫn là cậu ta lên. Trừ cậu ta ra, tôi không có năng lực, Tiểu Băng là một Pháp sư. Đẳng cấp của những người khác đều thấp.”
“Tôi lên là được!” Cố Phi vỗ ngực.
“Anh cũng là Pháp sư đấy!” Lạc Lạc kinh ngạc. Từ góc độ bình thường mà suy nghĩ, đơn đấu là việc mà Pháp sư không giỏi.
Lạc Lạc mặc dù nghĩ Cố Phi cũng có năng lực, nhưng cũng không nghĩ Cố Phi có thể mạnh hơn so với Ngự Thiên Thần Minh bọn họ - loại người mang danh cao thủ lâu năm, trước đây Cố Phi thế mà thiếu chút nữa chết ở dưới tay Tiểu Vũ. Loại tình huống đó tuyệt đối không có khả năng phát sinh ở trên người Ngự Thiên Thần Minh.
Không đợi thương lượng xong, những kẻ ở khu luyện cấp bên kia hiển nhiên cũng đã thấy mấy người Cố Phi, đối với bọn họ mà nói thì đều là người quen cũ mà thôi, bọn họ cùng nhau huýt sáo, hô to: “Mỹ nữ, lại gặp rồi.”
“Các người da mặt thật dày đấy! Thua nhiều lần, còn trở về.” Có cô gái nào đó hô lại.
“Kiên nhẫn đấy! Loại tinh thần này là đáng giá để mọi người học tập.” Đối phương có người kêu, nói rõ là muốn dùng đạo lý vô lại đáp trả.
Cố Phi cũng không chờ Lạc Lạc trả lời chắc chắn. Chủ động đi tới phía trước: “Đơn đấu mà, ra đi!”
Đối phương vừa nhìn đến Cố Phi thì ngẩn ra: “Vì sao đổi người rồi? Thằng ranh phách lối kia đâu, gọi hắn ra đây! “
“Cậu ta không có mặt.” Cố Phi đáp.
Đối phương nhất thời nói thầm với nhau. Kỷ lục đánh trận liên tục bại bởi Ngự Thiên Thần Minh, bọn họ còn dám trở lại, tự nhiên là có chuẩn bị. Để đối phó Ngự Thiên Thần Minh, bọn họ cố ý tìm một cao thủ Đạo tặc, chuẩn bị lợi dụng tương khắc chức nghiệp.
Bọn họ cũng đã nhìn ra, trong đám người này ngoại trừ Ngự Thiên Thần Minh. Những cô gái khác chưa từng có kinh nghiệm PK qua. Cho nên không hiểu được vì sao còn có thể trước khi lâm trận thay đổi người.
Nhưng thực sự không nghĩ tới, đội hình đối phương kiên trì không thay đổi mấy ngày. Hôm nay Ngự Thiên Thần Minh lại không thấy, tới một nhân vật mới.
“Giám định một chút!” Đối phương cũng không muốn thua nữa.
“Pháp sư!” Sau khi có kết qua giám định ra, mọi người vui mừng không thôi. Tuy rằng các trang bị đa số đều đánh dấu chấm hỏi không biết được, nhưng không có người để ý, đơn đấu cùng Pháp sư, đây chẳng phải là dễ như trở bàn tay.
“Ai lên đây?” Mọi người bắt đầu tranh lên trước. Nói thật thì, từ trước đến nay Trọng Sinh Tử Tinh tranh đoạt khu luyện cấp này, bố trí người trong đội là có ý riêng.
Lấy được chỗ luyện cấp, sẽ cơ hội vô cùng lớn mời được các cô gái cùng luyện chung, tuy rằng người của hai đội sẽ có chút chen chúc, nhưng có được chỗ luyện cấp ổn định, nói vậy thì các cô gái bên đó sẽ không cự tuyệt. Lại sau đó, tự nhiên có thể quen thân được.
Đây là suy nghĩ trong lòng của những người trong đội đó, ai ngờ đám con gái này mặc dù không mạnh, trong đội đã có Cung tiễn thủ cao thủ, liên tục vài ngày đánh bại mấy người. Hôm nay mặc dù mời được một Đạo tặc, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Hiện tại nhìn thấy cao thủ của đối phương không có mặt, thay thành một Pháp sư khiêu chiến, tất cả mọi người đều nghĩ được ra oai trước mặt các cô gái.
“Được rồi.” Cố Phi quay đầu lại hỏi Lạc Lạc: “Lần này PK là thủ hạ lưu tình cho đến khi đỏ máu mới ngưng sao?”
Lạc Lạc gật đầu, trong bụng lại lẩm bẩm. Vấn đề này căn bản không cần phải hỏi mà, người chơi chính là vì tránh cho tổn thất rớt cấp mới nghĩ ra biện pháp này, làm sao có thể PK đến chết?
“Cẩn thận chút.” Lạc Lạc sang bên Cố Phi nhỏ giọng nói: “Lần này PK không nặng không nhẹ cũng không thể biết chính xác, về sau anh cũng không tiện nói.”
“Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.” Cố Phi đáp.
Lạc Lạc gật đầu: “Không được cũng mau lui xuống, chúng ta lánh sang nơi khác là được.”
Cố Phi lại ngẩn người: “Tôi nói cẩn thận, là chỉ rằng tôi sẽ cẩn thận không chém chết bọn họ...”
Bọn con gái ngạc nhiên quá trời, mấy kẻ ở đối diện cũng nghe thấy rõ ràng, nhất thời nhốn nháo.
“Người này còn kiêu ngạo hơn thằng ranh kia nhiều đấy!” Có người trách cứ.
Cố Phi cũng lười giải thích, lại lên trước hai bước, xoa xoa tay hỏi: “Rốt cuộc ai tới hửm?”
“Tôi lên!” Một Đạo tặc vượt qua đám người đi ra, tên đó vốn là người được mời tới ngày hôm nay chuẩn bị đối phó Ngự Thiên Thần Minh. Những người khác vừa nhìn tên đó đứng ra, cũng không thể nào không biết xấu hổ tranh chấp cùng anh ta.
Cố Phi gật đầu, hỏi: “HP của anh bạn bao nhiêu hả?”
“Cái gì?” Đối phương ngây ra. Nói.
“Ta hỏi HP của anh bạn bao nhiêu?” Cố Phi nghiêm túc nói.
“Làm gì? Làm sao có khả năng nói cho mày biết!” Đối phương vô cùng kinh ngạc. Đây chính là PK đấy, số liệu của bản thân đương nhiên là muốn càng bảo mật thì càng tốt, ai lại đi hỏi như vậy.
“Anh bạn không nói cho tôi biết tánh mạng của mình có bao nhiêu, tôi không thể thủ hạ lưu tình nha!” Cố Phi vẫn rất nghiêm túc. Hắn không phải là bọn Kiếm Quỷ là những cao thủ game online. Những tên giống bọn họ hiểu rõ số liệu trong trò chơi như lòng bàn tay, dùng Giám Định Thuật một chút là có thể đoán được đại khái số liệu của đối thủ.
Cố Phi đối với điều đó thế mà hoàn toàn không có khái niệm, chỉ nhìn thấy đối phương là một Đạo tặc, vậy thì là chức nghiệp máu mỏng, ở trong phạm vi pháp thuật của mình có thể nháy mắt giết, hỏi thăm một chút sinh mệnh của đối phương, thật sự là xuất phát từ ý tốt.
Nhưng loại tư duy ngoại tộc này thì người chơi bình thường đâu có thể để ý tới, dưới tràng diện thanh âm trách cứ, Đạo tặc cũng cảm giác mình chịu kỳ thị cực lớn, nổi giận đùng đùng nói: “Thằng ranh, tao muốn chết đấu với mày!”
Chết đấu có ý nghĩa chính là đánh tới khi có một bên chết mới thôi, do một vài tên giả bộ cao thâm phát minh ra danh từ riêng. Khi đối mặt với những đối thủ có vẻ không bằng mình thì trước đấy thử xem “Có muốn chết đấu hay không”, tựa hồ ra vẻ mình là phe cực kỳ tức giận.
Từ đó Cố Phi cũng đã nghe qua, lúc này cười cười nói: “Không cần thế đâu? Hiện nay thăng cấp càng ngày càng không dễ mà!”
Đối phương cho rằng Cố Phi sợ, càng lên giọng: “Đừng khách khí, mày không phải sợ mình không thể thủ hạ lưu tình sao? Tao sẽ cho mày cơ hội này, có năng lực thì mày giết tao đi!”