Cận Chiến Pháp Sư

Chương 213: Q.1 - Chương 213: Xông lên thôi




Sự hỗn loạn của dong binh đoàn Vân Tương thật đã khiến sáu người Công Tử tinh anh đoàn giật mình.

Các loại công hội lớn bậc 5 có 750 người như Tung Hoành Tứ Hải, muốn giữa 750 người biết hết mặt nhau là không thể. Thế nhưng công hội có huy hiệu công hội, thứ này tuyệt đối không thể giả mạo, cho nên vào thời điểm PK đoàn thể như vầy, chỉ cần đeo huy hiệu, liền không có tình trạng chém sai người.

Nhưng mà dong binh đoàn lại không có huy chương, hay nói cách khác là quy mô dong binh đoàn hiện nay không có đạt tới trình độ lấy được huy hiuệ. Tính ra thì hiện tại bậc cao nhất của dong binh đoàn mới chỉ có bậc 5 thôi, nhân số là 100.

Việc nhận mặt 750 là không thể, 100 người chơi chung thì quen mặt còn chưa phải khó. Vì thế trong cuộc thi đấu dong binh đoàn đến nay, cũng xảy ra sự kiện xấu hổ gì.

Nhưng dong binh đoàn Vân Tương thế mà ngay cả thành viên bên mình đều không rõ, có thể đánh vào 16 đội mạnh xác thực là một kì tích. Nói tới bọn họ hiểu lầm kẻ địch thành người một nhà, nhưng ít ra thì kẻ địch sẽ không nhận sai bọn họ.

Việc Ngự Thiên Thần Minh thân thiết chào hỏi đối thủ thực sự nằm ngoài ý muốn của nhiều người. Nhưng tên nhóc Ngự Thiên Thần Minh này cũng chẳng phải loại người hòa ái gì, trang bị mới sớm sắp mở trận PK rồi, cho nên rất hưng phấn. Kết quả là nở nụ cười với vài tên tự dâng mình tới họng súng thôi, ai nghĩ cư nhiên cứ thế khiến người ta thấy thân thiết đi mất luôn.

Mấy người họ trợn mắt há mồm thổn thức vài câu, Ngự Thiên Thần Minh lại là người đầu tiên lộ ra vẻ mặt hung ác, giương cung cài tên, bắn về phía bóng lưng người ta rời đi.

Cung tên mới có tên “Thư Kích Rít Gào”, một mũi tên này bắn ra không có âm thanh phách lối rít gào như trước đây, mà trở thành là một tiếng gió rít bén nhọn mà giòn vang.

“Vèo!”

“Á!”

Chim nhạn bay ngang để lại tiếng, mũi tên đi qua cũng lưu lại âm thanh, tiếng kêu thảm thiết.

Ngự Thiên Thần Minh bắn ra một tiễn này, mục tiêu bị trúng đòn chỉ kịp kêu lên một tiếng sợ hãi rồi hóa thành ánh sáng trắng bay mất.

Ngự Thiên Thần Minh kích động! Đã rất lâu rồi cậu ta không cảm nhận được khoái cảm giết người trong giây lát. Không sai, dù là cậu ta vẫn có thể xử lý thẳng thừng mấy tên người chơi mới dưới cấp ba mươi hắn vẫn có thể nói là giết sướng. Nhưng game từ xưa tới nay có người nói: Giết ngay lũ gà mơ không gọi là giết ngay, giết người chơi đồng cấp với mình mới thật sự là giết người trong nháy mắt.

Ngự Thiên Thần Minh vẫn tự cho mình là cao thủ hàng đầu nên việc giết người trong nháy mắt thật sự mới là thứ cậu ta theo đuổi. Đáng tiếc trang bị không theo kịp nhu cầu, đã lâu lắm không có loại khoái cảm này. Lần này thành công, Ngự Thiên Thần Minh níu lấy Cố Phi rống to hết mức: “Cường hóa Thư Kích, cường hóa Thư Kích!!!” Ở trong số sáu người chỉ có mình Cố Phi vẫn sinh hoạt vui vẻ ngập tràn trong chuyện giết người trong nháy mắt thôi, Ngự Thiên Thần Minh đã trông thấy mà thèm rất lâu rồi.

“Gào cái gì đó! Tránh sang một bên!” Cố Phi đẩy Ngự Thiên Thần Minh ra, xách kiếm muốn lao lên.

“Không được, phải chừa cho anh em vài tên chứ!” Chiến Vô Thương vội vã kêu to, rất sợ Cố Phi tung ra một pháp thuật rộng xuống thì thế giới liền yên tĩnh.

“Chẳng hiểu tôi gì cả!” Cố Phi khinh bỉ liếc nhìn Chiến Vô Thương, phi thân xông xuống núi sườn núi.

Kiếm Quỷ cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, móc chuỷ thủ ra dùng Tật Hành đuổi theo luôn rồi.

“Ơ kìa, con bà nó, hai người các cậu đợi tôi với coi!” Chiến Vô Thương lệ rơi đầy mặt, nâng những bước chân nặng nề đi theo phía sau hai người ăn khói bụi.

“Thêm trạng thái, trạng thái cũng không cần sao!” Hữu Ca bên này gấp gáp quơ quyền trượng, lại chỉ tới kịp cho Chiến Vô Thương thêm một cái Chúc Phúc Sức Mạnh.

“Chạy đi! Chạy ra khỏi phạm vi đừng hòng tôi chữa cho!” Hàn Gia Công Tử lạnh lùng nói một câu, rồi hắn ngồi xuống dưới đất, mở nắp một bình rượu.

Điều này nếu lọt vào mắt người khác, họ sẽ đánh giá đám người Công Tử Tinh Anh Đoàn này cũng rất mất đoàn kết. Tuy nhiên mấy người này không đoàn kết là có đạo lý của không đoàn kết. Bởi vì trước mặt chỉ có bốn đổi thủ cỏn con thế kia, làm mấy vị đại cao thủ đoàn kết nhau cùng đánh? Đây căn bản là một chuyện cười.

Cố Phi phi thân xuống, kết quả Kiếm Quỷ chẳng mất bao lâu đã đuổi kịp tới bên cạnh hắn, còn có xu thế sẽ vượt qua thấp thoáng. Điều này khiến Cố Phi cảm thấy hoảng sợ, hắn là thêm điểm toàn bộ vào nhanh nhẹn đấy, cộng thêm thuộc tính mãnh mẽ của Đôi giày Truy Phong, tốc độ vốn là còn nhanh hơn đạo tặc là Kiếm Quỷ đấy, dù hắn ta có dùng Tật Hành, nhiều lắm thì không phân thắng thua với mình thôi. Vốn là còn chưa nhanh tới trình độ của Cố Phi, giờ thì Kiếm Quỷ cư nhiên không phải là mau hơn một điểm hay nửa điểm, nếu như hắn bằng lòng, đã có thể vứt Cố Phi lại đằng sau rồi.

“Đổi giày hả?” Cố Phi hỏi.

Kiếm Quỷ cười cười, “Đôi giày Truy Phong.”

“Ồ… Cậu cũng tậu một đôi rồi!”

Kiếm Quỷ gật đầu.

“Rất khổ đi? Cậu sao không nói, tôi đây có Huy chương Truy Phong, cậu cầm nó sẽ thuận tiện hơn nhiều mà!” Cố Phi nói.

“Không có gì, vẫn được.” Kiếm quỷ nhàn nhạt nói.

Cố Phi thực sự là rất bội phục tinh thần của hắn, liên tục làm 100 lần nhiệm vụ truy nã tuyệt đối không đơn giản. Giống như Ngự Thiên Thần Minh nếu như không có Cố Phi trợ giúp liền có thể không làm xong nổi. So sánh với nhau, Kiếm Quỷ quả nhiên là một nhân tài.

Trong lúc hai người tùy ý hàn huyên vài câu như thế, bốn người kia từ khi thấy đồng đội của mình bị ám sát đã nhận ra sáu người trên đỉnh núi kia không phải người của phe mình, còn đang bận hối hận bản thân mình sơ ý sơ suất đây này! Lại thấy hai người đối phương đã hăng hái đến trước mặt mình.

“Lên!” Hai trong bốn người tiến lên đón, hai người khác bắt đầu giương cung lắp tên. Năm người này là do đạo tặc và cung tiễn thủ hợp thành, cho nên tốc độ di chuyển rất nhanh. Chiến thuật diều gió lớn có nội hàm chủ yếu chính là dựa vào chạy nhanh để kéo dài thời gian, mấy người cho rằng sở hữu tốc độ giống nhau thì bọn họ là khắc tinh của diều gió lớn. Nghĩ như vậy cũng quá phiến diện mà, coi bọn Cố Phi thành chỉ biết chạy trốn tầm thường thôi vậy. Mà vai diễn lên sân với tốc độ khá nhanh như bọn họ, vừa lên tới cũng đã bại lộ điểm yếu của chúng. Người có tốc độ nhanh, thông thường đều sẽ rất ít máu.

Đột nhiên Kiếm Quỷ sử dụng Tật Hành tốc độ cao nhất, hơn nữa thình lình đổi hướng chạy xéo, vòng qua hai gã đạo tặc.

“Hai tên này cho cậu!” Kiếm Quỷ vừa xẹt qua vừa hô lên.

“Ơ kìa, cậu phải yểm hộ chứ!” Cố Phi vội vàng nói.

Kiếm Quỷ ngẩn ra: “Yểm hộ cái gì?” Với thân thủ của Cố Phi, Kiếm Quỷ còn sợ bị hắn chém hết người mình không vớt được ai, làm sao giờ lại bắt đầu cần yểm hộ rồi?

Thời điểm nói chuyện là quay đầu lại, khi thấy kiếm Ám Dạ Lưu Quang được Cố Phi vung lên đâm tới hướng bên hông, “cạch” một tiếng đã đánh một mũi tên nhanh rơi trên mặt đất.

“Trúng mục tiêu chuẩn thật nha!” Kiếm Quỷ cố chấp dùng thuật ngữ game tới đánh giá.

“Chơi xấu quá đó!! Không được chơi như vậy!!!” Ngự Thiên Thần Minh ở trên đỉnh núi hô to. Cậu ta vốn là nhắm hai người kia, nhưng Cố Phi và Kiếm Quỷ xông lên đối mặt cùng hai người nọ, vừa lúc ngăn cản đường bắn tên của cậu ta. Đang chuẩn bị dời mục tiêu sang hai cung tiễn thủ, Kiếm Quỷ lại chợt đi đường vòng né sang. Ngự Thiên Thần Minh còn tưởng là Kiếm Quỷ thần giao cách cảm đánh phối hợp với cậu ta đâu, lập tức phóng mũi tên chắc chắn sẽ giết ngay ra. Nào biết thần giao cách cảm với cậu ta trên thực tế là Cố Phi, đã sớm ngờ tới cậu ta sẽ ở đỉnh núi bắn tê, nghiêng người nhìn thấy rõ đường bắn xong liền chém rơi mũi tên ấy, khiến Ngự Thiên Thần Minh tức giận đến mức oa oa gào to.

“Song Viêm Thiểm, thiểm!” Cố Phi đưa lưng về phía đỉnh núi, tay trái làm một cái thủ thế chữ “v” với Ngự Thiên Thần, còn kiếm Ám Dạ Lưu Quang tróc rơi mũi tên đã thuận thế quay lại, phối hợp ngâm xướng Song Viêm Thiểm, một đóm lửa theo thêm bóng kiếm trực tiếp lau ngang ngực hai tên đạo tặc.

Sau một kiếm đó cước bộ của Cố Phi cũng không dừng lại, hắn tiếp tục hướng về phía trước mà phóng đi, chức nghiệp đạo tặc là hoàn toàn không chịu nổi các loại sát thương pháp thuật cao thêm tổn thương từ kiếm của Cố Phi, trong khi hai người chết đi dấy lên luồng sáng trắng, Cố Phi xuyên qua chúng tới đây. Lúc này khi Kiếm Quỷ quay đầu chứng kiến Cố Phi đánh rơi mũi tên kia của Ngự Thiên Thần Minh, còn vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, thân thủ Cố Phi cực nhanh có thể thấy được một hai.

“Quá tham lam rồi đi! Giết hai người rồi còn chưa đủ à!” Kiếm Quỷ cười nói.

Cố Phi cũng cười cười, mắt thấy đuổi không kịp Kiếm Quỷ, nên lúc này thi triển Dịch Chuyển Tức Thời.

Hai gã cung tiễn thủ bị Cố Phi nhắm đến một tên, Kiếm Quỷ một tên. Kiếm Quỷ bên này kinh nghiệm phong phú chạy theo hình chữ Z làm cho cung tiễn thủ không thể nào nhắm được, Cố Phi bên kia dứt khoát hơn, một lần xông tới thẳng tắp sát luôn, tên kia đang muốn bắn tên, Cố Phi chợt “vù” một tiếng từ tại chỗ nhảy về trước năm mét.

Dịch Chuyển Tức Thời quả nhiên là Dịch Chuyển Tức Thời, Cố Phi từ khi biến mất, đến lúc xuất hiện tại vị trí trước năm mét, đây là đồng thời xảy ra, cũng chẳng tính ra được thời gian ít ỏi cỡ nào.

Theo tổng thể mà xem, Cố Phi trên thực tế không có thời gian biến mất, chính là ngang ngược xuất hiện ở một địa phương khác.

Cung tiễn thủ kia nhìn xong, nhất thời hoài nghi mình hoa mắt, theo bản năng chớp chớp hai cái, Cố Phi đã sớm giết đến trước mặt.

“Xem kiếm!” Cố Phi đâm ra một kiếm, lần này hắn không dùng kỹ năng Song Viêm Thiểm, vì hắn sợ tình cảnh mình vung kiếm thuận tay còn tung kỹ năng ra, nhân tiện giết luôn tên bên cạnh. Như vậy thì Kiếm Quỷ chạy cả một đoạn đường này là phí công rồi.

Đối với người rất có nhân tính còn sống sót trong Công Tử tinh anh đoàn này Cố Phi cũng đối xử rất phúc hậu nha.

Lúc này Kiếm Quỷ cũng đã xông đến trước mặt tên cung tiễn thủ ấy, cung tiễn thủ bị áp sát, trong mười tên thì đã có tám tên sẽ hoang mang lo sợ. Bước đi của Kiếm Quỷ vẫn không dừng lại, loáng một cái hắn đã vòng ra sau lưng cung tiễn thủ, tung ra một chiêu Bối Thứ.

“Ồ, thế này…” Đấu pháp của Kiếm Quỷ lọt vào trong mắt Cố Phi, cái này quá giống với đấu pháp Tật Hành của Tế Yêu Vũ rồi.

Nhưng trình độ nhanh nhẹn phiêu dật vẫn kém xa thân thủ của Tế Yêu Vũ. Thứ nhất là do toàn thân Tế Yêu Vũ dám chắc không thiếu những trang bị tăng độ nhanh nhẹn khác, tăng nhanh tốc độ của cô ấy; thứ hai là do Kiếm Quỷ chắc vẫn còn đang luyện tập, cho nên động tác, bước tiến đều có rất nhiều chỗ lạng quạng chưa cân đối; còn điều thứ ba ư… Tế Yêu Vũ là một người đẹp, cô ấy dùng đấu pháp này nhìn phiêu dật, đặt ở trên người Kiếm Quỷ thì bạn phải đổi một từ hình dung, ví với các loại từ như quỷ mị chẳng hạn. Bạn nghĩ muốn nói phiêu dật, thế thì Cố Phi vẫn đối xử tử tế với Kiếm Quỷ sẽ trở mặt với bạn. Bạn đây là nói móc, nói móc trần trụi!

Giải quyết hai tên cung tiễn hoang mang hoảng hốt đối với hai người mà nói thì không có độ khó gì quá mức, thậm chí Cố Phi xuống tay hơi chậm còn nổi lòng khiêm nhường, chừa lại gã cung tiễn thủ dưới tay mình còn dư hơi tàn tặng cho Kiếm Quỷ giải quyết. Kiếm Quỷ không hề dong dài lề mề nhường qua đẩy lại, giơ tay chém xuống, xử lý.

Cách đó mấy mét ngoài xa Chiến Vô Thương rống giận một tiếng tỏ ý không khuất phục không buông bỏ, Ngự Thiên Thần Minh cũng đang la lối trong kênh chat dong binh: “Thiên Lý xấu, Thiên Lý xấu! Phải trừ điểm đi, phải trừ điểm!”

“Thật ngại quá, tôi không nhìn thấy…” Kiếm quỷ nhàn nhạt đáp một câu, nhìn Cố Phi cười. Vừa mới tiếp nhận một nhân tình mà Cố Phi nhường cho, rất thống khoái trả sạch luôn rồi.

“Hướng 278, 345 có người tới bên này, đi giải quyết đi!” Trong kênh chat đang hỗn loạn vì Ngự Thiên Thần Minh spam lời, Hàn Gia Công Tử ỉu xìu ném lên một câu như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.