Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 14: Chương 14




Sở Dụ mở mắt ra, ngoài cửa số ánh mặt trời hơi sáng.

Cả một đêm đều không nằm mơ, không hiểu tại sao lại có chút không quen.

Cậu hơi híp mắt, ôm chăn ngồi ngốc một lát, lại giơ tay lên, ma xui quỷ khiến dùng sức đập mạnh vào tường – đậu, con mẹ nó đau quá!

Sở Dụ đau đớn hít khí lạnh, lại xoa nắn ngón tay đỏ lên, thở dài, ai, quả nhiên, mình cũng không thức tỉnh loại dị năng mình đồng da sắt.

Gà quá.

Ngủ xong một giấc, cảm xúc của cậu đã tương đối ổn định lại.

Lăn qua lại mấy vòng trên gường, Sở Dụ dồi dào tinh thần đi xuống giường rửa mặt.

Khi soi gương cậu phát hiện, trên đỉnh đầu có một dúm tóc vểnh loạn lên, tay trái Sở Dụ đè chặt túm tóc kia, tay phải lấy bàn chảy đánh răng. Nhớ tới gì đó, cậu lại cắn răng đánh tiếp, sau đó rót hai cốc nước đổ vào bồn lan hạc vọng kia.

Trước khi ra khỏi cửa, dúm tóc kia cuối cùng cũng bị trấn áp thành công, bảo vệ hoàn chỉnh kiểu tóc, tâm tình Sở Dụ không tồi, chuẩn bị đi tới phòng học.

Khi cậu mở cửa ra ngoài, phòng bên cạnh cũng vừa vặn đồng thời mở ra.

Sở Dụ giương mắt nhìn – Lục Thời?

Sở Dụ đứng nguyên tại chỗ chớp chớp đôi mắt to tròn, mặt không chút biểu tình quay người mở cửa ký túc xá, vào trong, đóng cửa, mở cửa lần nữa, đi ra.

Lại nhìn, người đứng ở đó vẫn là Lục Thời.

Sở Dụ thì thào, “Thì ra đúng là mình không bị ảo giác...........”

Tầm mắt Lục Thời đảo qua nhúm tóc ướt của Sở Dụ, tự nhiên lại nhớ tới tối hôm trước, nhớ cái cảm giác mà anh chạm vào mái tóc mềm mại ẩm ướt của Sở Dụ.

Anh trả lời, “Ừ, không phải.”

Có thể vì thức dậy sớm, giọng nói Lục Thời hơi khàn, giữa lông mày lộ ra vài phần lạnh nhạt không che giấu.

Nói xong, anh xoay người đi xuống tầng.

Sở Dụ cũng đi theo xuống tầng, sau khi kinh sợ xong, cậu nghĩ nghĩ lại cảm thấy, Lục Thời không ở phòng bên cạnh mới gọi là không bình thường.

Điều kiện để được ở tầng ký túc xá phòng đơn xa hoa của tư lập Gia Ninh này rất cao, tổng cộng cũng không có mấy gian phòng, trước giờ có tiền cũng chưa chắc đã được ở.

Ví dụ như Hạ Trí Hạo, muốn làm hàng xóm bên ở bên cạnh phòng Sở Dụ, năm lớp mười vừa mới nhập học đã khóc lóc om sòm, cuối cùng vẫn không thể vào ở.

Sau khi mẹ Sở Dụ mua trường học, trợ lý làm việc rất chu đáo, đã chú ý chọn cho cậu phòng ký túc xá xa cầu thang nhất.

Cậu rất hài lòng, yên tĩnh, sẽ không thường xuyên có người qua lại, thuận tiện ngủ nướng.

Ở hơn một năm, Sở Dụ biết dãy phòng này từ cầu thang vào tới đây, từng gian từng gian đều do vị trí một, hai, ba toàn khóa với học sinh có giải thưởng lớn chiếm giữ. Về phần Lục Thời, năm lớp mười học ở cơ sở phụ, bây giờ tới cơ sở chính rồi, đương nhiên cũng sẽ vào ở.

Cậu đoán, cả tầng này chỉ có một mình cậu là học tra.

Đi theo phía sau Lục Thời, Sở Dụ chần chừ không biết có nên đi lên chào hỏi hay không.

Nhưng mà........nên nói gì?

Tôi hút nhiều máu của cậu như vậy, cậu có chóng mặt không?

Cậu có muốn ăn thuốc bổ máu không tôi mua cho cậu!

Hôm qua về nhà cậu có bị cảm hay không?

Đêm qua cậu ăn gì?

Không đợi Sở Dụ rối rắm xong, cậu đã nhìn thấy ở cửa hành lang tầng hai có một nam sinh đeo kính cao gầy vẫy tay với Lục Thời.

Cậu thấy rất quen mắt, nhanh chóng nhận ra là Chúc Tri Phi người trước đây đã từng ăn cơm với cậu.

Chúc Tri Phi nói chuyện với Lục Thời.

“Anh Lục, Thạch Đầu đã gọi điện cho anh chưa? Bên em đã nhận được ba cuộc gọi oanh tạc rồi!”

“Chưa, có chuyện gì thế?”

Lục Thời buông mi, tay phải nhét trong túi quần, khẽ cúi đầu, nghe Chúc Tri Phi nói chuyện, đường cong gáy sạch sẽ dễ nhìn.

“Ngày mai thứ bảy, nó bảo chúng ta nhất định phải về, nó đã mua bếp điện với nguyên liệu nấu lẩu, cũng đã thăm dò cách nấu nước dùng cả rồi.” Chúc Tri Phi đẩy gọng kính, “Em nghe ngữ khí của Thạch Đầu, có vẻ hưng phấn quá mức. Nhưng mà anh Lục, cuối tuần này anh có về không?

Tư lập Gia Ninh không quản quá chặt học sinh trọ ở trường, cuối tuần không ai quan tâm cậu có ở trường hay không, chỉ cần tối chủ nhật khi tơi kiểm tra phòng ngủ, có người ở ký túc là được.

Nhưng Chúc Tri Phi biết rõ, Lục Thời ở một mình, trong nhà cũng chỉ có mình anh, đi về cũng không có ai nói chuyện, cho nên trước kia ở cơ sở phụ, anh luôn luôn mười ngày nửa tháng mới quay về đường Thanh Xuyên một chuyến.

Tay trái của Lục Thời cầm một chiếc bút màu đen trung tính, anh tỉnh ngủ tinh thần nặng nề, trên mặt không có biểu tình gì, có chút lạnh lùng, “Ừ, về.”

“Có lẽ chúng ta vừa mới đi, Thạch Đầu không có ai chơi game cùng nên cô đơn.” Mắt Chúc Tri Phi thoáng nhìn người đằng sau cách đó mấy bước chân, cậu ngạc nhiên, dừng lại chào hỏi, “Cậu chủ nhỏ?”

Lục Thời cũng dừng lại, xoay người nhìn Sở Dụ.

Sở Dụ không được tự nhiên.

Nhạt nhẽo mở miệng, “Chào buổi sáng.”

Lục Thời mở miệng, “Chào.”

“Chào buổi sáng!” Chúc Tri Phi thấy Lục Thời lạnh mặt, sợ Sở Dụ xấu hổ, vội vàng nhiệt tình nói, “Tôi và anh Lục chuẩn bị đi nhà ăn ăn sáng, cậu có muốn đi cùng không? Ba người vừa đẹp.”

Cậu có ấn tượng tốt với Sở Dụ, cộng thêm lần trước còn chém gió về chuyện của Sở Dụ trước mặt chính chủ, bây giờ vẫn còn chút ngại ngùng.

Nhưng vừa nói xong, Chúc Tri Phi đã có chút hối hận, Lục Thời ban đầu đã không thích Sở Dụ mấy, hôm khai giảng còn truyền ra tin đồn hai người bất hòa, bản thân mình lỗ mãng mời mọc vậy, có ổn hay không?

Buổi chiều ngày hôm qua ở vườn thực vật, Sở Dụ đã hút quá nhiều máu, nhìn thấy cái gì cũng không muốn ăn, cả kẹo cũng ghét bỏ.

Vừa nghe thấy hai từ “nhà ăn”, cậu vội vàng từ chối, “Tôi không đói, hai cậu đi đi.”

Thấy Sở Dụ từ chối, Chúc Tri Phi thả lỏng một hơi, đánh giá vẻ mặt của Lục Thời, không khuyên nữa, “Được, vậy tôi và anh Lục đi trước, lần sau cùng nhau chơi nhé.”

Sở Dụ tới phòng học sớm hơn rất nhiều so với bình thường, nhưng Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa ngồi đằng trước đều là học bá, đến càng sớm hơn.

Thấy Sở Dụ tới, Chương Nguyệt Sơn quan sát cậu từ trên xuống dưới “So với sáng hôm qua thì tinh thần cậu tốt hơn nhiều đấy, bệnh sao rồi, đã đỡ chút nào chưa?”

Sở Dụ gật đầu, “Cũng gần khỏi rồi.”

Nói xong, cậu đột nhiên sợ hãi.

Rõ ràng chính là chuyện đã xảy ra ngày hôm qua nhưng dường như đã xảy ra từ lâu lắm rồi.

Chương Nguyệt Sơn thấy không có ai chú ý tới bên này mới nhỏ giọng hỏi, “Ban nãy tôi còn thảo luận với bạn cùng bàn, hôm qua cậu chóng mặt thật hay giả?”

Sở Dụ cũng không giấu, “Giả đấy.”

Mấy ngày đầu, Lý Hoa còn chưa dám nói chuyện với Sở Dụ, bây giờ cũng sáp lại gần, “Quả nhiên là giả vờ ngất! Nhưng cậu không phải là con của giám đốc trường sao, tại sao không hung hăng càn quấy một chút? Ví dụ.....ví dụ giống như trên phim truyền hình ấy, đập bàn trực tiếp nói với giáo viên tiếng Anh, tôi muốn cô biến mất trước mặt tôi! Ngay, lập tức! Kiểu vậy ấy?”

Sở Dụ kéo ghế ngồi xuống, chống cằm, nhỏ giọng giải thích, “Làm một đóa hoa nhỏ yếu ớt tốt hơn biết bao nhiêu! Cậu nghĩ thử xem, nếu tôi thật sự làm giống như cậu nói, hiệu trưởng quả thật sẽ nể mặt mẹ tôi mà kỷ luật giáo viên. Nhưng tôi lại mang danh ngang ngược, ỷ thế hiếp người, thiệt thòi rất nhiều!

Hơn nữa, cho dù cô Vương làm gì, tất cả mọi người sẽ theo bản năng đồng tình với kẻ yếu, rõ ràng tôi mới là người bị bắt nạt thảm, nhưng người khác sẽ nói tôi bắt nạt giáo viên, ép người ta nghỉ việc, đánh mất bát cơm. Còn nữa, tôi vẫn còn phải học ở đây hai năm, trong hai năm này, giáo viên khác sẽ nhìn tôi thế nào, sẽ đối xử với tôi thế nào?”

Lý Hoa hiểu ra, vỗ tay, “Tuyệt vời! Thật sự cao minh!”

Chương Nguyệt Sơn cũng hiểu được, “Bây giờ đã không còn như trước, làm con trai của giám đốc trường, cho dù cậu có ốm, tràn đầy oan ức, cũng phải theo yêu cầu của giáo viên đi phạt đứng, tôn trọng giáo viên như thế! Cuối cùng còn đứng tới ngất trên hành lang, thật đáng thương!”

“Nghĩ như vậy, tôi cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương,“ Sở Dụ lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, “Trước kia anh tôi chị tôi đều dạy tôi, là người dù sao cũng là loài có tính xã hội, khi xử lý chuyện gì đó, không thể dựa vào tính khí được, vẫn phải nhìn mặt này mặt kia.”

Cậu nói xong, đột nhiên lại nhớ tới Lục Thời phối hợp diễn với cậu lúc ấy, thấy cậu “ngất” cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc chút nào.

Chương Nguyệt Sơn chắp tay, “Học được một bài học!” Cậu nhìn thấy lớp phó học tập Phương Tử Kỳ đi vào từ cửa sau, chợt nhớ ra, “Đúng rồi, Sở Dụ, cậu đã làm bài tập chưa?”

“Chết tiệt, tôi chưa làm! Không đúng, hôm qua có bài tập sao?”

Chương Nguyệt Sơn: “...............”

Sở Dụ quán triệt đầy đủ tinh thần chỉ chép bài lựa chọn, tốc độ rất nhanh. Khi Lục Thời vào phòng học, cậu đã chép xong rồi, cầm quyển truyện tranh lên đọc chăm chú.

Di động vang lên âm thanh tin nhắn, Sở Dụ mở ra, liếc mắt một cái phát hiện ra tin chuyển khoản của ngân hàng.

Mười vạn nguyên.

Sở Dụ tính toán thời gian, mẹ cậu đang ở nước ngoài, thời gian có sự khác biệt, có lẽ bây giờ đã làm xong việc rồi.

Từ nhỏ tới giờ đều là như vậy, không cần biết là cậu bị bệnh, buồn bã hay không vui, thậm chí là nằm mơ ác mộng hay mất ngủ, sau khi Thi Nhã Lăng biết đều sẽ chuyển tiền cho cậu.

Tiểu học, thời điểm mọi người còn chưa có khsi niệm tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt một ngày của cậu đã đạt tới năm chữ số.

Có đôi khi cậu cũng sẽ nghĩ, bố mẹ của bạn học xung quanh, bao gồm cả bố mẹ Hạ Trí Hạo nữa, đều yêu cầu Hạ Trí Hạo không được gây chuyện ở trường, học tập cẩn thận, ít ra ngoài chơi thôi.

Nhưng từ trước tới giờ Thi Nhã Lăng chưa bao giờ yêu cầu như vậy.

Từ bé tới lớn, yêu cầu của bà đối với cậu chỉ có khỏe mạnh, bình an, vui vẻ.

Về phần có gây chuyện hay không, có học tập hay không, bố mẹ cậu đều không quan tâm.

Nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình một lúc, Sở Dụ mới gõ chữ, gửi lại một câu “Cảm ơn mẹ, mẹ nhớ chú ý sức khỏe.”

Nghĩ nghĩ, lại xóa sáu chữ cuối cùng đi, ấn gửi.

Tiết đầu tiên là tiết văn của thầy Diệp chủ nhiệm.

Thầy Diệp dạy rất hay, rất có phong cách bản thân, chẳng qua chỉ đặc biệt dài dòng, năm phút đồng hồ đầu tiên của tiết đều nói những lời đầy ắp tri thức và cảm tình. Có đôi khi còn làm cảm động chính mình, còn làm một bài thơ ngay tại chỗ.

Trên bục giảng, Thầy Diệp đang đọc diễn cảm bài thơ của mình, vô cùng cảm động.

Sở Dụ bị thôi miên, nằm gục xuống bàn có hơi buồn ngủ.

Đột nhiên nghe thấy “xoẹt” một tiếng, là tiếng giấy vở bị xé.

Mấy giây sau, trên bàn Sở Dụ nhiều hơn một mảnh giấy, là do bàn dưới chuyển lên.

Bên trên chỉ có ba chữ, làm sao thế.

Học thần các cậu đi học truyền giấy đều truyền cả tờ giấy hoàn chỉnh sao?

Sở Dụ nhìn xong, tìm một cái bút trong ngăn bàn, chuẩn bị trả lời.

Chữ của Lục Thời không phải đẹp bình thường, anh dùng bút chì viết, nét chữ cứng cáp, ngòi bút có một loại mỹ cảm sắc bén.

Lại so sánh với nét chữ của mình, Sở Dụ cảm thấy sự khác biệt giữa người với người, quả thực có một chút chút lớn.

Cậu đột nhiên không dám viết câu trả lời lên giấy.

Cậu thật sự không chịu nổi sự đối lập tàn khốc này.

Vì thế cậu dứt khoát xoay người, nói nhỏ với người bàn sau, “Tôi không sao, chỉ bị thầy Diệp thôi miên nên buồn ngủ thôi.”

Cậu liếc nhìn thấy, phía trước Lục Thời đang bày một quyển sách, rất dày, dù sao cũng không phải là sách ngữ văn.

“Ừ.”

Lục Thời không nói nhiều, chỉ đáp một câu, tiếp tục làm đề.

Làm xong một tờ đề, Lục Thời đang chuẩn bị lật sang trang sau tiếp tục làm, phía trước đưa xuống một tờ giấy.

Mở ra, tờ giấy chỉ to bằng bàn tay.

Bên trên viết một hàng chữ, “Bạn học Lục Thời, cậu cảm thấy............... liệu tôi có khả năng gia nhập tổ chức Huyết sắc tường vi thập tự đoàn hay không, liệu có Kỵ sĩ thánh đường tới truy sát tôi hay không?”

Nét chữ chỉnh tề.

Tờ giấy viết chữ quá nhỏ, Lục Thời lười viết lại, trực tiếp nói, “Sở Dụ.”

Sở Dụ quay đầu, nhỏ giọng nói, “Hả?”

Lục Thời nhíu mày, “Đang đọc truyện gì thế?”

Đưa bìa truyện màu sắc rực rỡ ra, Sở dụ thật thà trả lời, “Tình yêu cấm kỵ của kỵ sĩ thánh điện và tường vi huyết sắc.”

Cậu có chút tò mò, “Vậy cậu đang đọc gì thế?”

Lục Thời lật bìa sách ra, bên trên có mấy chữ lớn in màu vàng “Ba nghìn đề thi Olympic“.

Sở Dụ thầm nghĩ, vì sao mình lại phải tự rước lấy nhục?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lảm nhảm: Về cái chi tiết củ hành giáo viên này mình cũng không ưng cái bụng lắm. Nhưng thôi, đọc giải trí được:)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.