Ngụy Quang Lỗi nghiêm túc suy nghĩ, vào giờ khắc này mình phải nên làm biểu tình gì mới đúng.
Nhưng nghĩ lại, đàn ông đâu có thể bị dọa không dậy nổi thế được, bản thân cậu là người đã từng gặp những cảnh khó xơi thế này rồi, phải bình tĩnh!
Đặt bình giữ nhiệt bằng inox cầm trong tay lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, Ngụy Quang Lỗi thúc giục, “Anh uống nhanh lên, mẹ em đã dặn là nhất định phải nhìn anh uống xong!”
Sau đó cậu nhìn thấy Lục Thời đi vào trong phòng bếp, lấy một cái bát sứ và một cái thìa nhỏ ra, đổ canh ra nửa bát, đặt sang một bên.
“Trong nhà em vẫn còn, lát nữa em về nhà ăn, anh không cần phải chia cho.......” Ngụy Quang Lỗi nghẹn họng.
Cậu quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng, lại nhìn nhìn bát canh nóng trước mặt.
Đậu! Rót cho cậu mới lạ.
Cậu hoảng sợ, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngụy Quang Lỗi ngồi xuống, “Đúng rồi, hôm qua cậu chủ nhỏ ngủ ở chỗ anh hả?”
Lục Thời giải thích, “Cậu ấy uống say, gọi điện thoại bảo tôi tới đón, muộn quá nên mang về đây,“
“Không phải.........” Ngụy Quang Lỗi cảm thấy câu này hơi lạ lạ.
Anh Lục chưa bao giờ mang người về căn phòng này, đừng nói là ngủ trên giường qua một đêm.
Hơn nữa, “Cậu chủ nhỏ uống say rồi, không phải nên gọi điện thoại cho lái xe trong nhà tới đón sao, tại sao lại gọi điện thoại cho anh?”
Lục Thời rũ mi uống canh, không nhìn rõ vẻ mặt.
Anh trả lời, “Trước khi đi, tôi đã nói với cậu ấy nếu như uống say rồi thì gọi điện thoại cho tôi.”
Đầu tim Ngụy Quang Lỗi nảy lên một cái.
Tôi muốn làm cho cậu ấy cần tôi, ỷ lại tôi, không thể rời khỏi tôi.
Cậu vẫn còn nhớ rõ ràng Lục Thời đã từng nói những lời này.
Nhất thời Ngụy Quang lỗi không biết nói gì, dứt khoát ngậm miệng.
Lục Thời uống xong canh, đặt bình giữ nhiệt sạch sẽ xuống, Ngụy Quang Lỗi cũng không vội quay về.
Cậu ngồi lên ghế sô pha, lấy điện thoại ra chơi game, vẫy vẫy cánh tay.
“Anh Lục, em chuẩn bị luyện một anh hùng mới, anh hướng dẫn cho em được không?”
“Được.”
Lục Thời chọn một tập đề luyện tập, cầm theo chiếc bút chì, ngồi ở một bên sô pha làm bài, thỉnh thoảng đưa ra vài ba đề nghị build đồ cho Ngụy Quang Lỗi.
Sở Dụ tỉnh giấc, mở cửa ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cảnh này.
Cậu vừa mới tỉnh lại, tối qua còn uống rượu, đầu óc hỗn độn, mơ mơ màng màng không tỉnh táo, “Lục Thời?”
“Hả?”
Lục Thời dừng làm bài lại, đầu bút chỉ chỉ một hướng, “Bàn chải, kem đánh răng trong nhà tắm, chiếc khăn mặt màu xanh lam nhạt kia là của cậu.”
“Được.”
Sở Dụ lê bước tới nhà tắm đánh răng rửa mặt, qua một lát lại ló đầu ra, “Lục Thời, nhà cậu có máy sấy không?”
“Không có.”
“Ừ.”
Qua một lát, cửa nhà tắm lại mở ra, Sở Dụ hơi ngại ngùng, “Tôi...........tôi có thể mượn một cái áo để mặc không? Cái trên người tôi có mùi!”
Lục Thời đứng dậy, lấy một chiếc áo phông trắng ra ném cho Sở Dụ.
Tốn mất nửa tiếng, Sở Dụ mới đi từ nhà tắm ra.
Trên sô pha chỉ còn Ngụy Quang Lỗi.
Tóc hơi ướt, Sở Dụ nhìn xung quanh, “Lục Thời đâu rồi?”
“Trong phòng ngủ, đang nghe điện thoại. Đậu má ba người tới vây tôi, cũng coi trọng tôi quá!” Ngụy Quang Lỗi nhớ ra, “Đúng rồi, đúng rồi, trên bàn có canh, anh Lục cố ý để lại cho cậu, canh mẹ tôi hầm cả một đêm, có lẽ mùi vị vẫn còn ngon đấy!
Sở Dụ ngồi xuống, uống một ngụm, cậu không nếm được ra mùi vị gì, nhưng uống canh ấm xuống bụng, cậu cảm thấy rất thoải mái.
Còn chưa uống xong bát canh, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lục Thời đứng ở cửa, nói với Sở Dụ, “Qua đây.”
Sở Dụ đặt bát canh xuống, đi qua đó.
Cửa phòng ngủ bị đóng lại, chiếc áo phông trên người Sở Dụ lớn hơn một số, rất rộng.
Cậu tò mò, “Có chuyện gì thế?”
“Tôi phải ra ngoài một chuyến, đi ngay bây giờ, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia mới về.”
Sở Dụ trừng mắt, “Vậy trường học..........”
“Tôi đã xin nghỉ rồi.”
“Vậy, vậy, cậu chú ý an toàn.”
Sở Dụ nhìn Lục Thời, luôn cảm thấy vẻ mặt Lục Thời bình tĩnh quái dị, nhưng so với bình thường lại ẩn chứa vài phần lo lắng cùng vội vã.
Thấy ngón tay Lục Thời dùng sức nắm điện thoại tới trắng bệch, cậu đoán, có lẽ là có liên quan tới cuộc điện thoại.
Cho dù trong lòng đoán tới đoán lui, Sở Dụ cũng không hỏi nhiều.
Lục Thời khép mí mắt mỏng lại, “Cậu đói rồi thì phải làm sao?”
“Tôi không sao cả, tuy rất khó chịu nhưng nhịn một chút thì không sao cả. Dù sao ngày mai, ngày kia cậu cũng về rồi, cũng không lâu đâu.”
Nếu như vào lúc khác, Sở Dụ sẽ nhất định bảo Lục Thời đi đâu cậu đi đó, giống như trước đây sẽ hỏi thăm xem cậu có thể đi cùng hay không.
Nhưng lần này, rất rõ ràng, Lục Thời không muốn.
Có lẽ là cậu không thích hợp để đi theo.
“Ừ.”
Lục Thời nhét điện thoại vào túi, “Tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”
Ngụy Quang Lỗi nghe nói Lục Thời sắp đi, không ngạc nhiên gì.
Trong trí nhớ của cậu, tình huống Lục Thời đột nhiên nói đi là đi, đi một lần hai ba ngày mới quay lại cũng không phải là chuyện hiếm gặp nữa.
Lục Thời chưa bao giờ nói là có chuyện gì, đi làm gì, nhưng mỗi lần quay lại, tâm tình đều không tốt hơn bao nhiêu, luôn có mấy ngày liền áp suất thấp, giống như chỉ cần chọc một cái thôi là sẽ nổ mạnh.
“Mẹ em còn bảo tối nay hầm canh chân giò cho anh bổ não, em về nhà sẽ nói với bà để cuối tuần sau hẵng nấu.”
Lục Thời cầm theo ba lô màu đen, đeo một bên vai, “Ừ, cảm ơn dì nhé.”
Ngồi trên xe bus tới bến xe, Lục Thời mở ra nhật ký cuộc gọi, gọi tới số điện thoại kia.
Một giọng nam thô khàn nhận điện thoại: “A lô?”
Tay cầm vòng treo, Lục Thời nhìn chằm chằm cảnh phố xá chuyển động bên ngoài cửa, “Chắc chắn không?”
“Tám mươi phần trăm.”
Giọng nam bên kia điện thoại thận trọng nói, “Thời gian đã qua lâu rồi, không dễ tra. Lần này tra được địa chỉ, so với lần trước thì đáng tin hơn, nhưng tôi không thể chắc chắn hoàn toàn.””
“Ừ.”
“Còn có nữa, tôi tra được bà lão này, đầu óc không còn sáng suốt, có hỏi được chuyện gì hay không, toàn bộ đều phải dựa vào ý trời, Lục Thời cậu đừng ôm hi vọng quá lớn.”
Xe bus đi rất chậm, khi lắc lư, vòng treo ma sát vào thanh ngang kêu kèn kẹt.
Cách cửa kính thủy tinh có thể nghe thấy tiếng loa bên ngoài, “Mía đây mía đây, mười nguyên một túi, mười nguyên một túi.......”
Lục Thời bị ánh mặt trời chiếu hơi híp mắt lại, anh thấp giọng, “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, tôi nhận tiền của cậu, làm việc giúp cậu là lẽ đương nhiên.”
Tới bến xe khách rồi, Lục Thời ngồi trên chiếc xe bus đi tới nơi gọi là huyện Hạ Lý, lại đi thêm hai chuyến xe nữa cuối cùng đến một nơi tên là trấn Hạ Lệ.
Dựa theo địa chỉ nhận được trên điện thoại, Lục thời dừng lại ở trước một siêu thị nhỏ.
Cửa của siêu thị có treo một tấm biển lớn màu lam “Siêu thị Mạn Lê.”
Diện tích siêu thị không lớn, giá hàng rất chật, bên trong cửa hàng không có một vị khách nào. Trước cửa đặt một chiếc xe điện, đang cắm điện, đèn báo xanh đỏ sáng lên.
Đằng sau quầy thu ngân là một người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc váy đen, đang nghịch điện thoại.
Lục Thời đi vào cửa, mở miệng nói, “Chào cô, cháu tới tìm Vương Trân Thục.”
“Đó là mẹ tôi, cậu là ai thế?”
Trước sau trấn Hạ Lệ chỉ có hai con đường, không có người qua lại, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy người già ngồi bên đường buôn chuyện. Nhìn thấy Lục Thời lạ mặt cũng sẽ nhìn qua đây.
Người phụ nữ mặc váy đen tự giới thiệu mình tên là Lý Mạn Lê, cô kéo cửa cuốn siêu thị xuống, khóa cẩn thận, dẫn Lục Thời đi vào trong ngõ nhỏ.
“Mấy năm trước mẹ tôi vẫn còn luôn nhắc mãi, nói rằng khi bà còn trẻ, đã làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có. Tôi còn không mấy tin tưởng, với trình độ nấu ăn của bá ấy, lấy đâu ra nhà giàu nào sẽ thuê bà tới làm bảo mẫu chứ?”
Đi xuyên qua một đống kiến trúc bụi bặm, Lý Mạn Lê cười nói, “Không ngờ lại là sự thật.”
Lục Thời ít nót, nghe Lý Mạn Lê nói chuyện, thỉnh thoảng lại đáp một tiếng.
Đi ngang qua một bức tường gạch viết “Duy trì tiếp tục phát triển”, hai người đứng trước một căn nhà nhỏ một cửa, Lý Mạn Lê lấy chìa khóa ra, mở cửa, lớn giọng gọi một câu, “Mẹ, mẹ đâu rồi? Có người tìm mẹ này!”
“Mạn Lê về rồi ấy hả?”
Một người già bước tử cửa ra, đỡ khung cửa đứng ở đó, “Ai tìm mẹ đấy?”
Lý Mạn Lê chỉ chỉ Lục Thời, “Cậu bé này, nói mình họ Lục. Không phải mẹ vẫn hay nói trước đây mẹ làm bảo mẫu cho một nhà giàu sao? Đứa trẻ nhà ấy tìm tới đây này.”
Vương Trân Thục ngồi xuống ghế mây tre đan ở cửa, “Họ Lục........Lục,“ Hơn mười giây sau bà mới nói, “Cậu là đứa bé trong bụng Lục phu nhân?” Lý Mạn Lê bê một cái ghế cho Lục Thời, lại hỏi Lục Thời có muốn uống trà không.
Lục Thời lễ phép từ chối.
Anh trả lời câu hỏi của Vương Trân Thục, tốc độ chậm chạp hỏi, “Mười tám năm trước, ở thành phố S, bà đã từng chăm sóc một người phụ nữ mang thai phải không ạ?”
Khi hỏi ra câu này, thậm chí Lục Thời còn có chút căng thẳng.
Trong lòng căng như dây cung, còn khẽ run rẩy.
Vương Trân Thục gật đầu, “Đúng, đã từng chăm sóc. Người đó là Lục phu nhân, rất thích ăn khoai tây sợi chua cay mà tôi làm, mang thai nên sức ăn lớn, một bữa phải ăn một đĩa to.
Cổ họng Lục Thời có chút khô.
“Đó là mẹ cháu. Bà,“ Anh cố làm cho ngữ khí bình tĩnh, “Bà có thể nói với cháu về chuyện năm ấy không?”
Vương Trân Thục nhớ lại, “Người già trí nhớ không được tốt lắm, tôi còn nhớ, học vấn của cô Lục rất tốt, thích đọc sách, còn có thể gọi điện thoại thảo luận vấn đề với người khác. Tôi không có kiến thức, nghe không hiểu gì. Ngài Lục thì rất bận, tối thường về muộn, cô Lục vừa đọc sách vừa đợi, tôi khuyên thế nào cũng không nghe.”
Người già rồi, hồi tưởng lại đều là những chuyện nhỏ vặt vãnh.
Lục Thời hỏi, “Tình cảm của hai người họ có tốt không ạ?”
“Tốt, vô cùng tốt, rất ân ái. Khi cô Lục mang thai, chân bị phù, khó đeo giày. Ngài Lục đi làm về còn giúp cô Lục đeo giày, xoa bóp chân cho cô Lục. Thảm chống trơn trong nhà tắm cũng do ngài Lục cố ý mua, chăm sóc cô Lục vô cùng tinh tế.
Vương Trân Thục lại nhìn về phía Lục Thời, “Cô Lục còn nói, đợi khi sinh đứa trẻ ra rồi, sẽ cho tôi ôm một cái. Nhưng mà tiếc rằng không đợi được, chồng tôi bị bệnh nặng, tôi phải vội vàng về quê, trước khi đi, cô Lục còn cho tôi không ít tiền, đây đều là ân huệ.”
“Khi nào bà đi ạ?”
“Khi nào à? Khi nào.........à, tôi đi lúc cô Lục mang thai tám tháng, khi đó bụng của phu nhân rất lớn, đứng ở ngoài cửa tiễn tôi, cười híp mắt, bảo tôi đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Nói tới đây, Vương Trân Thục nói không mấy rõ ràng, một lát lại nói bếp ở phòng bếp còn cháy, một lát lại nói trời sắp tối rồi sao mà Mạn Lê vẫn chưa về.
Lý Mạn Lê đi từ bên cạnh tới, “Mẹ, con đã về lâu rồi, mẹ lại quên nữa?”
Cô ái ngại quay về phía Lục Thời, “Người già mà, tuổi tác cao rồi không tỉnh táo lắm, lơ mơ rồi.”
Lục Thời ngồi một lát.
Cho tới khi Lý Mạn Lê đỡ Vương Trân Thục quay về phòng nghỉ ngơi, anh mới nghiêm túc nói cảm ơn rồi đứng dậy rời đi.
Rời khỏi trấn Hạ Lệ, Lục Thời ngồi xe bus tới thị trấn bên cạnh.
Trời quá muộn, không có xe bus về huyện Hạ Lý. Cậu tìm một phòng khách sạn ở gần bến xe ngủ lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Dụ mang theo cặp sách rỗng tới phòng học.
Vị trí bàn sau của cậu vẫn trống, Sở Dụ nhìn một cái, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Chương Nguyệt Sơn thấy cậu liền hỏi, “Lục thần xin nghỉ, có chuyện gì thế?”
Vẻ mặt Sở Dụ mệt mỏi, sau khi ngồi xuống lấy tay chống cằm, ngữ khí chậm chạp, “Lớp trưởng, tôi cũng không biết.”
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ biết chứ.”
Chương Nguyệt Sơn lại xem xét Sở Dụ, “Giáo hoa, cậu.........lại phát bệnh?”
“Phát bệnh cái gì?” Sở Dụ không còn sức lực trừng mắt.
Từ đêm qua tới rạng sáng hôm nay, toàn thân cậu nóng lên, khó chịu không ngủ được.
Khi sáng rời giường, tim đập “Thình thịch” chấn động tới nhức tai. Mạch máu hai bên huyệt Thái Dương giống như sắp nổ tung.
“Chính là cái bệnh cậu mắc phải hôm nhập học ấy!” Chương Nguyệt Sơn khó khăn nhớ lại, “Cái gọi là......gọi là.....rối loạn thần kinh thực vật! Đúng, chính là cái tên này!”
“Ừ, cũng tương tự vậy.”
Sở Dụ uể oải nói xong, lại chuẩn bị nằm xuống.
Chương Nguyệt Sơn lại nhớ ra, “Đúng rồi, Lục thần không có ở đây, cậu chép bài tập của ai?”
“Không chép nữa.”
Sở Dụ nằm ra bàn, chẳng quan trọng nói, “Lười chép.”
Cho rằng vừa mới thi tháng xong, Sở Dụ không có tâm tư học bài. Chương Nguyệt Sơn lại nhớ ra gì đó, “Tối hôm qua tôi nghe được một tin, Quản Dật Dương chuyển trường rồi.”
Đầu óc Sở Dụ chậm chạp, mấy giây sau mới phản ứng lại, “Cái người mà có ý đồ bảo tôi gọi là bố ấy hả?”
“Chính là cậu ta, không chỉ cậu ta, còn có người vu cáo cậu gian lận, Phòng Minh Triết ấy, còn có cả con trai của chủ nhiệm bộ môn cũng đồng loạt chuyển trường!”
Lý Hoa đang bịt tai học thuộc bài khóa, nghe thấy bọn họ buôn chuyện cũng quay đầu lại, nhanh chóng tham dự vào, “Còn có, còn có Thẩm Trọng Minh trộm chìa khóa của bố cậu ta, nghe nói ở nhà còn bị treo lên đánh, tiếng khóc to tới mức ở cổng khu chung cư đều có thể nghe thấy.” Cậu bổ sung, “Nhà cậu ta ở tầng hai mươi.”
Sau đó, Chương Nguyệt Sơn bắt đầu thảo luận cùng với Lý Hoa vấn đề Thẩm Trọng Minh ở tầng hai mươi rốt cuộc tiếng khóc phải như thế nào mới truyền tới cổng khu chung cư được.
Sở Dụ không tham gia, cậu khó chịu tới mức gắt gỏng.
Quay đầu lại nhìn ghế trống đằng sau, cảm giác càng khó chịu hơn.
Sở Dụ cứ nằm ra bàn như thế cả ngày.
Trời tối dần, đèn đường dưới tầng cũng dần dần sáng lên.
Sau khi chuông kêu, dãy phòng học như bị động đất, toàn là tiếng bước chân rầm rầm.
Sở Dụ chống mặt bàn đứng dậy, chuẩn bị quay lại ký túc xá nằm tiếp.
Chương Nguyệt Sơn thu dọn xong sách vở, thấy Sở Dụ đứng lung lay không vững, lo lắng nói, “Giáo hoa, cậu có thể đi được không? Có cần tôi đỡ cậu không?”
Trong lòng Sở Dụ đã có tính toán, cậu xua tay, “Không cần, vẫn có thể đi được.”
Chương Nguyệt Sơn không yên tâm, đi theo bên cạnh Sở Dụ, đi cùng cậu xuống dưới tầng.
Tuổi mười sáu mười bảy, chính là thời điểm lượng cơm lớn, buổi tối không ăn khuya, nửa đêm có thể đói tỉnh.
Chương Nguyệt Sơn chỉ chỉ hướng nhà ăn, “Cậu thực sự có thể về sao? Vậy, tôi đi ăn nhé?”
Sở Dụ cũng đói, nhưng trong nhà ăn không có thứ mà cậu có thể ăn, nhất thời tâm lý càng buồn bã.
Cậu khẽ gật đầu, “Ừ, mai gặp.”
Quay lại phòng ngủ, Sở Dụ không mở đèn, nằm thẳng xuống giường.
Cậu nhắm mắt lại, mơ hồ hỗn loạn, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu.
Cậu vươn tay mò mãi mới cầm lấy được điện thoại, mở một con mắt ra nhìn phát hiện là điện thoại của Lục Thời.
Sở Dụ lập tức ngồi thẳng.
“A lô?”
Điện thoại được kết nối, Sở Dụ có thể nghe được tiếng gió vù vù từ ống nghe truyền tới.
“Là tôi.”
Giọng Lục Thời truyền tới, pha lẫn với một chút sóng điện yếu ớt.
“Đã đói chưa?”
Sở Dụ dựa vào tường, cúi đầu xuống, vô thức kéo dài giọng, thành thật trả lời, “Rất đói.”
Cậu lại hỏi, “Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi tới tìm cậu.”
“Bên bờ sông Thanh Xuyên.”
Giọng của Lục Thời so với bình thường càng khàn, “Lát nữa mở cửa cho tôi.”
Ngắt cuộc gọi, Sở Dụ nằm bò trên giường, dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh.
Cảm thấy đợi chờ quả thực rất khó khăn.
Cậu suy nghĩ lan man, rốt cuộc là Lục Thời đi đâu làm gì? Bí mật như vậy.
Hơn nữa nghe giọng nói ấy, không biết có phải là lỗi giác của cậu hay không, cậu cảm thấy có chút không giống với bình thường.
Sở Dụ nhớ lại một đoạn ký ức.
Ở trong phòng thay đồ, Lục Thời nhận điện thoại cũng là giọng nói như vậy.
Giống như giây tiếp theo sẽ khóc.
Mỗi một giây một phút đều cực kỳ khó chịu.
Cho tới khi truyền tới ba tiếng gõ cửa khe khẽ.
Sở Dụ không kịp đeo dép lê, đi chân trần, giẫm lên tấm thảm, vội vàng chạy tới mở cửa.
Lục Thời đi vào, xoay tay đóng cửa lại.
Trong phòng tối đen như mực.
“Không bật đèn?”
Còn chưa nói xong, Lục Thời đã cảm thấy có người nhào tới, anh thuận theo sức lực yếu ớt của đối phương ngã ngồi xuống thảm.
Trong bóng đêm, loáng thoáng có thể nhìn rõ hình dáng đối phương.
Lục Thời bị Sở Dụ đè lên, dứt khoát thả lỏng ra, để mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Cảm thấy Sở Dụ sờ soạng chạm vào áo anh, kéo xuống, rất nhanh bả vai truyền tới cảm giác nhói đau, cùng với tiếng hút máu nho nhỏ.
Bàn tay ôm lấy eo Sở Dụ, ôm người vào trong lòng, giọng Lục Thời rất nhẹ, nhỏ giọng nói, “Biết cậu đói rồi, ngoan một chút, đừng vội, uống từ từ thôi.”
Hai ngày nay đi lại vất vả, nhưng vẫn như trước, không hề thu hoạch được gì.
Bị gió đêm đầu thu thổi phát lạnh, ngay cả ngón tay cũng đông cứng lại.
Người trong lòng anh lại giống như mặt trời ngày xuân, vô cùng ấm áp.
Lục Thời nằm trên thảm, ôm Sở Dụ, chậm rãi nhắm mắt, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.