Hai người quay về ký túc.
Đèn đường im lặng kéo dài bóng hai người.
Sở Dụ ôm lấy áo khoác, nhớ lại tình cảnh ban nãy. Nếu như không phải cậu hoa mắt, có lẽ ban nãy Lục Thời……cười một cái?
Nghĩ tới gì đó, cậu lại quay đầu hỏi Lục Thời, “Cậu cố ý đợi tôi ở sân bóng rổ đúng không?”
Ban đầu còn chưa ý thức được, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra, nếu như Lục Thời thực sự muốn trốn cậu, có rất nhiều nơi để trốn.
Nhưng anh không làm thế, mà lại chọn sân bóng rổ.
Dáng người Lục Thời thon gầy, lưng rất thẳng, hai tay đút trong túi, hơi cúi đầu nghe Sở Dụ nói.
“Ừ, sợ đi chỗ khác cậu không tìm được.”
Sở Dụ không biết nên trả lời thế nào.
Tức quá, cái gì mà nơi khác cậu không tìm được.
Nhưng mà nghĩ lại, quả thực là như thế.
Trừ mấy nơi như phòng học, ký túc, nhà ăn, sân bóng, cậu không rõ những chỗ khác. Nếu như Lục Thời không ở sân bóng, có lẽ cậu thực sự sẽ phải tìm rất lâu.
Sở Dụ thở một hơi, giải thích với Lục Thời, “Máu của người buổi sáng ấy.”
Cậu mới chỉ nói được nửa câu đầu, vẻ mặt của Lục Thời nháy mặt nhạt đi hai phần.
Nhưng nên giải thích thì vẫn phải giải thích, Sở Dụ nói tiếp, “Mùi máu của anh ta rất đắng, giống như một đống thuốc đông y đổ chung vào một cái nồi rồi nấu cùng nhau, vô cùng vô cùng khó ngửi, cho nên tôi mới nhìn anh ta mấy cái.”
Lục Thời dừng lại.
Sở Dụ cũng dừng lại theo, hoài nghi, “Sao thế?”
Tay Lục Thời đút trong túi lâu như vậy, nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh băng.
Anh dùng đầu ngón tay lạnh lẽo, vuốt đôi môi của Sở Dụ, nhẹ nhàng nói.
“Không được. Cho dù là máu của người khác có đắng, hôi, khó ngửi hay là gì đi nữa, đều không được ngửi. Không cho phép tò mò về máu của bất cứ ai khác ngoài tôi. Có được không?”
Tuy rằng ba từ cuối là “Có được không?” nhưng căn bản là không cho Sở Dụ lựa chọn.
Trên môi Sở Dụ truyền tới cảm giác hơi ngứa, “Tôi có thể trả lời là không được không?”
“Không được.”
Thực sự bá đạo.
Sở Dụ âm thầm phun tào trong lòng, nhưng cậu rõ ràng, đây là cậu dung túng, cậu có thể tự mình nói cho Lục Thời, có thể như vậy, có thể đưa ra yêu cầu như vậy.
Cậu còn đồng ý với anh, chỉ có máu của anh dễ ngửi, cậu chỉ hút máu của anh.
Trong lòng Sở Dụ dâng lên một chút hoang mang….tại sao, đột nhiên lại biến thành như này?
Không đợi cậu nghĩ ra được nguyên do, Lục Thời lại mở miệng, “Sở Dụ.”
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, cậu liếc mắt qua nhìn Lục Thời, “Hả?”
Lục Thời đưa ngón tay trỏ tới trước mặt cậu, bên trên là vảy máu đỏ thẫm….vết thương do ống hút nhựa rạch nát.
Sau đó cậu nghe thấy Lục Thời nói, “Sở Dụ, đau quá.”
Giọng nói khàn nhẹ, pha lẫn gió lạnh mùa thu cuốn vào trong tai.
“Ban nãy ai nói không đau?”
“Tôi.”
Lục Thời chẳng có nửa phần chột dạ, “Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ. Sở Dụ, bây giờ rất đau.”
Trước mắt Sở Dụ, lại hiện lên vẻ mặt hờ hững khi Lục Thời dùng ống hút nhựa rạch tay.
Cậu thỏa hiệp, cong môi, khẽ thổi thổi lên miệng vết thương kia, “Còn đau không?”
“Đau.”
Sở Dụ rối rắm.
Cuối cùng, cậu tiến lại gần, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên vết thương kia mấy lần.
Dừng động tác lại, vừa mới ngước mắt lên cậu chạm vào ánh mắt không phân biệt rõ cảm xúc của Lục Thời.
Không hiểu sao, Sở Dụ nói chuyện có chút lắp bắp, “Lục Thời, cậu còn, còn đau không?”
Thu tay về, đút vào trong túi quần, giọng nói Lục Thời càng thêm hai phần khàn khàn, “Ừ, không đau nữa.”
Rõ ràng là bản thân cậu không biết đã cắn đầu ngón tay Lục Thời bao nhiêu lần rồi, nhưng lần này lại cảm thấy có một chút kỳ quái.
Nhưng cụ thể là kỳ quái ở đâu, cậu lại không nói được rõ ràng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đã chuẩn bị tốt tâm lý tiếp tục bị luồng khí lạnh thổi qua.
Nhưng không ngờ rằng, Lục Thời vừa ngồi vào chỗ, giáo hoa của bọn họ liền xoay người, đưa bình giữ nhiệt qua đó.
“Phần canh gà ngày hôm nay, cậu uống nhanh đi!”
Lục Thời nhận lấy bình, mở ra, thực sự uống.
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa liếc mắt nhìn nhau.
“Đây là……..đông lạnh đã qua?”
Vẻ mặt Lý Hoa thâm trầm, “Quả nhiên, đàn ông đúng là hay thay đổi.”
Thi tháng xong rồi, sắp tới đại hội thể dục thể thao mùa thu.
Mộng Ca đứng lên bục giảng, đập bàn giáo viên “Rầm rầm”, nói rất to, “Các anh em, chị em, các cậu có thể nhìn tôi một lần được không, không, hãy nhìn danh sách báo danh tham gia hội thể thao một lần được không? Các cậu xem, biểu báo danh có phải đặc biệt sáng hay không?”
Không ai để ý tới cậu ta.
Mộng Ca đã quen với việc bị đối xử thế này, cậu ta lại thở dài một hơi, bắt đầu hỏi lần lượt, “Bạn thân mến, có hứng thú với hạng mục nào của hội thể thao không? Có muốn tìm hiểu một chút không? Giải thích miễn phí!”
Phương Tử Kỳ bị hỏi tới đột nhiên cười to, “Đậu má, Mộng Ca cậu đừng có bóp giọng nói chuyện kiểu vậy, cậu to lớn như thế, nói kiểu vậy không thấy rất buồn nôn sao! Ha ha ha ha!”
Mộng Ca đập một cái lên bàn, giọng vẫn như cũ bóp lại rất nhẹ nhàng, “Cho nên, bạn học thân mến à, cậu có báo danh không? Cậu có muốn nghe giảng giải miễn phí về các hạng mục không?”
Phương Tử Kỳ không chịu nổi nữa, “Báo, báo, báo, chỉ cần cậu đừng giải thích cho tôi nữa, tôi không muốn nghe, không muốn nghe! Tôi muốn chạy dài, chạy ngắn thì bỏ đi, tôi không thể nào bứt phá được, chạy dài có thể được.”
“OK!”
Kéo được một thanh niên khỏe mạnh, Mộng Ca vô cùng vui vẻ, lại càng thêm tích cực, tiếp tục bóp giọng lại đi khắp phòng học làm loạn.
Khi Mộng Ca đứng bên cạnh bàn Sở Dụ, Sở Dụ đang chuyên tâm đọc truyện tranh.
Mộng Ca liếc mắt nhìn nội dung của truyện tranh một cái, hắng giọng, “Giáo hoa, cậu có muốn giống như nhân vật chính trong bộ truyện tranh này không, chạy nhanh như bay trên sân thi đấu, tỏa ra nhiệt huyết của thanh xuân!”
Sở Dụ ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, từ chối luôn, “Không muốn.”
“Tại sao?”
Lý do của Sở Dụ rất trọn vẹn, “Đại hội thể thao năm ngoái, tôi chạy 200 mét, chân bị chuột rút, bị ngã, mặt bị cọ rách, đóng vảy, tới giờ vẫn còn có dấu vết.
Mộng Ca kéo chiếc bàn, rất kiên nhẫn, “Vậy…….đẩy tạ?”
“Không được, đẩy tạ dễ đập vào mặt.”
“Nhảy cao hoặc nhảy xa thì sao?”
“Dễ bị hôn đất.”
“Bơi?”
“Đầu tóc ướt sũng, rất xấu.”
“Tennis?”
Sở Dụ không trả lời, Mộng Ca liền tự hỏi tự trả lời, “Bóng sẽ đập vào mặt.”
“Đúng!”
Mộng ca cào cào tóc, sầu muộn, “Vậy cậu có thể tham gia cái gì?”
Sở Dụ cũng nhíu mày lại suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, thử kiến nghị thăm dò, “Có lẽ là……tuyển chọn sắc đẹp?”
“Cút, cút, cút, đại hội thể thao tuyển chọn sắc đẹp cái mông ấy!”
Sở Dụ cầm truyện tranh, nhịn cười rung cả vai.
Mộng Ca từ bỏ, bỏ qua Sỏ Dụ, ngắm đúng Chương Nguyệt Sơn, “Lớp trưởng, thời điểm cậu tỏa sáng, tỏa nhiệt tới rồi!”
Không đợi Chương Nguyệt Sơn nói gì, Mộng Ca đã điền ngay Chương Nguyệt Sơn lên phía sau hạng mục chạy tiếp sức 5000m nam và đẩy tạ.
Chương Nguyệt Sơn chỉ chỉ cột tennis, “Tôi cũng báo danh cái này nữa.”
Mộng Ca cảm động rớt nước mắt, “Lớp trưởng uy vũ!”
Sợ Chương Nguyệt Sơn thay đổi quyết định, Mộng Ca còn vội vàng viết tên lên.
Lục Thời đúng lúc bước từ ngoài vào.
Hai mắt Mộng Ca phát sáng, vung vẩy cánh tay cơ bắp, “Lục thần! Đại hội thể thao cậu báo danh hạng mục nào?”
Lục Thời không trả lời, hỏi Sở Dụ trước, “Cậu báo danh cái nào?”
Vẻ mặt Sở Dụ vô tội, con ngươi nhạt màu lộ ra chút giảo hoạt, “Tôi muốn báo danh tuyển sắc đẹp, nhưng đáng tiếc là không có hạng mục này.”
“Ừ.”
Thuận tay xoa xoa đầu của Sở Dụ, Lục Thời lại hỏi, “Vậy cậu muốn tôi báo danh hạng mục nào?”
“Hả?”
Sở Dụ không có chút phản ứng nào.
Lục Thời để cho cậu quyết định?
Liếc nhìn danh sách báo danh một cái, Sở Dụ không quá xác định, “Hay là……..ba nghìn mét?”
“Muốn xem tôi chạy?”
“Ừ, đúng.”
Lục Thời quay sang nhìn Mộng Ca.
Mộng Ca nhanh chóng hồi thần, “Được rồi! Cảm ơn Lục thần đã vì lớp ta tỏa sáng, tỏa nhiệt!”
Vừa viết tên của Lục Thời, Mộng Ca vừa lải nhải trong lòng……
Giống như không phải vì lớp tỏa sáng tỏa nhiệt, ngược lại giống như…..vì giáo hoa tỏa sáng tỏa nhiệt?
Đậu má, suy nghĩ này thật nguy hiểm!
Trước khi đi, Mộng Ca còn tận tâm hết trách nhiệm dặn dò, “Lớp trưởng, Lục thần, còn nửa tháng nữa là đến đại hội thể thao rồi, các cậu phải luyện tập chạy dài thêm nhiều nếu không chạy một nửa lại bị chuột rút, hoặc là ngã trên đường đua, rất mệt đấy.”
Sở Dụ nhớ kỹ những lời này.
Vào học, tâm tình của cậu không ổn định, nghĩ ngợi, xé một mảnh giấy ra, soàn soạt viết một hàng chữ lên, cuộn thành một cục, ném lên mặt bàn Lục Thời.
Lục Thời đang làm hai việc một lúc, vừa nghe giảng bài vừa làm đề, thấy một cuộn giấy nhỏ rơi xuống bàn, anh ngước mắt lên nhìn tóc dựng lên sau gáy Sở Dụ.
Mở ra.
Bên trên là nét chữ như chữ của học sinh tiểu học.
“Cậu có cần lên kế hoạch luyện tập chạy dài không? Tôi rất sợ.”
Lục Thời viết câu trả lời lên giấy, “Sợ gì?”
Tờ giấy quá nhỏ, không viết được xuống, Sở Dụ đổi thành một tờ giấy nháp in hoa, viết nỗi lo của mình lên.
“Tôi sợ khi cậu chạy dài bị ngã, mặt bị cọ rách thì phải làm sao?”
Viết xong lại cảm thấy không thể đủ để biểu đạt ngữ khí và tâm tình của mình, Sở Dụ lại viết thêm ba dấu chấm than liên tiếp, cuối cùng vẽ một hình người nhỏ khóc thút thít ở cuối.
Lục Thời nhận được tờ giấy, nhìn chằm chằm hình người nhỏ ở cuối cùng, không trả lời.
Tan học, Lục Thời gọi tên Sở Dụ
“Sở Dụ.”
“Hả?”
“Nếu như đã sợ như vậy, vậy cậu lập ra cho tôi một bảng thời gian luyện tập đi.”
Sau đó, mãi cho tới khi tan tiết tự học buổi tối, Sở Dụ đều ngồi tra tư liệu làm bảng kế hoạch.
Cái gì mà “Vận động học”, “Điền kinh thể năng học”, làm cậu hoa mắt chóng mặt.
Nhưng dù sao cũng làm ra được bảng luyện tập.
Đưa trang giấy mỏng manh cho Lục Thời, Sở Dụ hất cằm, “Mau nhìn xem thành quả cuối cùng của tôi!”
Lục Thời nhìn từ đầu tới cuối một lần, “Ừ, cứ theo như cậu sắp xếp, sáu rưỡi sáng ngày mai cùng nhau tới sân thể dục.”
“Được!”
Sở Dụ đồng ý xong, đột nhiên nhận ra được có gì đó sai sai, “Không đúng, tôi đi với cậu?”
Một tay Lục Thời cầm trang giấy, dựa vào lưng ghế, liếc mắt nhìn Sở Dụ, “Cậu không tới hiện trường giám sát sao?”
Sở Dụ nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, dù sao bảng kế hoạch cũng là do cậu lập ra, sao có thể không tự mình tới sân được?
“Được!”
Nhưng mà, tưởng tượng và thực tế luôn không quá giống nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, nghe thấy ba tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”, Sở Dụ lăn lộn trên giường, mơ màng trừng mắt, giẫm chân trần lên trên thảm đi ra mở cửa.
Không nhìn thấy rõ người ngoài cửa là ai, cậu lại như hồn ma phiêu đãng bay về giường nằm, quấn chăn ngủ tiếp.
Cửa bị đóng lại, chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ.
Trong phòng, mùi hương cỏ thoang thoảng trong không gian. Rèm cửa sổ kéo kín, chỉ có ngọn đèn nhỏ ở góc tường đang mở, tỏa ra một tầng áng sáng mỏng.
Sở Dụ túm lấy góc chăn, hô hấp nhẹ nhàng.
Lục Thời đứng bên cạnh giường, cúi người, kéo chăn của Sở Dụ, “Dậy thôi.”
Sở Dụ có phản ứng với giọng nói của Lục Thời, ngón tay cậu dùng lực, túm chặt lấy chăn, mơ hồ không rõ lẩm bẩm, “Không muốn…………muốn ngủ……..ngủ thêm năm phút nữa.”
Lục Thời thực sự yên lặng đợi thêm năm phút nữa.
Năm phút sau, Lục Thời lại kéo chăn của Sở Dụ lần nữa, “Hết năm phút rồi.”
Sở Dụ không mở nổi mắt ra, túm lấy quần áo Lục Thời, miễn cưỡng ngồi dậy, còn lung lay, có xu hướng như giây tiếp theo sẽ ngã xuống giường.
Lục Thời thấp giọng nói, “Ngồi cẩn thận.”
Bản năng Sở Dụ lựa chọn nghe lời.
Đầu óc cậu mơ màng muốn ngủ, chưa tỉnh táo mấy, vô thức nâng cánh tay lên.
Lục Thời hạ mắt nhìn mái tóc mềm mại lộn xộn vì ngủ của Sở Dụ, cậu ngồi trên chiếc chăn mềm mại, dáng vẻ cúi đầu ngủ gà ngủ gật, lấy áo đồng phục từ bên cạnh qua.
Sau đó, Lục Thời giúp Sở Dụ cởi áo ngủ, muốn mặc áo đồng phục lên cho cậu.
Khớp xương ngón tay rõ ràng, kiên nhẫn cài từng nút áo.
Cài xong rồi, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào hầu kết của Sở Dụ.
Lục Thời đột nhiên nghĩ…….trước đây, liệu có người nào giúp cậu mặc quần áo thế này không?
Trong nháy mắt, trái tim giống như bị gai hoa tường vi đâm một chút, ánh mắt âm trầm.
Gập ngón tay lại, Lục Thời nâng cằm Sở Dụ lên, nhỏ giọng hỏi, “Tôi là ai?”
Sở Dụ không mở nổi mắt ra, lơ mơ trả lời, “Lục Thời.”
“Ừ, ngoan lắm.”