Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 49: Chương 49




Thời tiết càng ngày càng lạnh, không ít người đều bị cảm khi nhiệt độ giảm xuống, nhao nhao mặc thêm áo len dày.

Sở Dụ không thuận theo thời thế, vẫn ăn mặc phong phanh, đẹp thì rất đẹp nhưng lạnh thì cũng rất lạnh.

Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa từng thể hiện ngưỡng mộ Sở Dụ, trời lạnh như tế này còn có thể vì đẹp mà mặc mỏng manh như vậy ra ngoài.

Đi từ tòa ký túc xá ra, Sở Dụ bị gió lạnh buổi sớm thổi, không nhịn được dùng tay kéo chặt cổ áo, rụt rụt cổ.

Lục Thời đứng trước mặt cậu, hơi cản gió lại, “Lạnh?”

Sở Dụ hít một hơi thật sâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tiêu chuẩn, không biết có phải vì tự làm ám chỉ tâm lý cho mình hay không, “Tôi! Không! Lạnh!”

Nếu như âm cuối không run, nói không chừng còn có sức thuyết phục hơn một chút.

Lục Thời không khuyên cậu quay lại đổi quần áo, chẳng qua khi đi đường cố gắng đứng hướng gió lùa, che chắn cho Sở Dụ.

Thời gian còn sớm, ít người đi qua đi lại, bên trái bên phải đều không có người, Sở Dụ túm lấy áo Lục Thời, thần bí nói, “Tới đây, cho cậu xem một bảo bối!”

Lục Thời dừng lại, “Bảo bối gì?”

Sở Dụ nghiêng người qua, từ trong túi quần lộ ra một góc trắng, trong mắt lóe lên, “Nhìn xem!”

Giống như chia sẻ bí mật nào đó, trong giọng nói có chứa hưng phấn.

Lục Thời không nhận ra, nhìn thêm vài lần mới phát hiện ra, đó chính là một túi giữ nhiệt.

“Tôi thông minh không? Hôm ấy tôi đi cửa hàng tiện lợi mua đó. Đặt hai túi giữ nhiệt này vào trong túi quần, như vậy khi đút tay vào có thể rất ấm áp!” Sở Dụ cảm thấy được ý tưởng của mình rất siêu, “Ấm áp giống như thiên đường!”

Ánh mắt Lục Thời lấp lánh ý cười, khen ngợi cậu, “Ừ, thông minh.”

Hôm nay là buổi thi giữa kỳ đầu tiên, không ít người vừa đi đường vừa học bài thi, hoặc là thảo luận dạng đề, nước tới chân mới ôm chân Phật, ôm nhiều một chút cũng không thiệt.

Sở Dụ dựa vào thành tích thi tháng trước, được phân tới phòng thi giữa, ở tầng hai.

Chân Sở Dụ vẫn chưa khỏi hẳn, không muốn đi cầu thang bộ, tay cậu đút trong túi, ngoan ngoãn đi xếp hàng thang máy. Lục Thời cũng đi theo vào trong thang máy, đưa người ta tới tận phòng thi.

Sở Dụ tìm được chỗ ngồi của mình, cậu nói với Lục Thời, “Cậu nhanh về đi, ngồi tại chỗ chợp mắt ngủ một lát cũng được.”

Lục Thời giúp Sở Dụ sắp xếp xong đồ đạc, “Ừ, thi xong thì đợi, tôi tới đón cậu.”

Biết Lục Thời không yên tâm về chân của mình, Sở Dụ vội gật đầu mấy cái, “Được được được, đợi cậu, đợi cậu.”

Lục Thời đi rồi, Sở Dụ nằm bò ra bàn.

Kỳ thực cậu không muốn tới thi giữa kỳ một chút nào, thật phiền, còn mâu thuẫn, trực tiếp trốn tránh là được rồi.

Nhưng trong lòng lại nghẹn một thứ khác, cảm thấy nếu như cậu thực sự bỏ thi thì giống như đã thua rồi.

Tối hôm qua rối rắm cả nửa ngày, lại nằm mơ ác mộng, còn đánh thức Lục Thời.

Lục Thời đặt tay che lên mắt cậu, giọng nói khàn khàn bảo cậu ngủ đi. Sở Dụ nghe lời nhắm mắt lại, cuối cùng không biết ngủ lúc nào.

Cậu vẫn tới trường thi.

Sở Dụ xoay xoay bút, cảm thấy đàn ông thật sự là dễ thay đổi.

Trong phòng thi không có người quen, cậu dứt khoát không tiếp lời bàn trước bàn sau, ngồi ở vị trí phát ngốc. Đằng sau có người buôn chuyện, câu chữ đứt quãng truyền vào tai cậu.

Có lẽ là bạn cùng lớp của Hạ Trí Hạo, đang phỏng đoán là Hạ Trí Hạo không học ở đây nữa, thi giữa kỳ cũng không thấy tới.

Hạ Trí Hạo.

Chuyện Hạ Trí Viễn muốn bỏ thuốc cậu, Sở Dụ đã nói cho anh chị cậu ngay lập tức, không hề cho Hạ Trí Viễn cơ hội phản ứng, nghiền nát hắn ta dưới đất.

Khi đó Sở Dụ liền đoán, Hạ gia nhất định sẽ không để Hạ Trí Hạo học ở tư lập Gia Ninh nữa.

Là chuyện trong dự kiến, chẳng qua mất đi một người bạn, trong lòng Sở Dụ vẫn có chút buồn.

Thi hai ngày, sau khi thi xong môn cuối cùng, hôm sau chính là thứ bảy, rất nhiều người đều chuẩn bị quay về nhà luôn.

Lục Thời lên tầng đón Sở Dụ, thấy sườn mặt cậu ngủ ra dấu đỏ.

Thuận tay vuốt chỗ tóc vểnh lên của cậu, “Buồn ngủ?”

“Ừ”, Sở Dụ ngáp một cái.

Môn cuối cùng là tiếng Anh, cậu làm bài thi xong xem giờ, phát hiện vẫn còn nửa tiếng nữa, cho nên nằm ngay ra bàn ngủ một giấc, nhưng mà ngủ không mấy ổn.

Ngáp xong một cái, khóe mắt có vết nước, Sở Dụ sờ sờ mặt mình, “Tôi ngủ mơ hồ rồi, không ý thức được mình đang ở đâu, còn tìm cậu khắp nơi.”

Lục Thời ngày ngày đêm đêm ngủ cùng với cậu, Sở Dụ đã hình thành một chút thói quen.

Lúc ngủ, thường thích kéo áo Lục Thời ngủ, cổ tay áo hoặc là cổ áo đều được, Dù sao nếu như trong tay không nắm gì đó, cậu sẽ cảm thấy trống vắng.

Lại ngáp một cái, Sở Dụ nhớ ra, “Lát nữa cậu có trực tiếp tới sân bay luôn không?”

“Sáng ngày mai tôi sẽ đi, tối nay ở trong trường.”

“Vậy tối tay tôi cũng ở ký túc, không về vội!”

Nghĩ tới Lục Thời phải đi xa, cảm xúc của Sở Dụ hơi có chút hụt hẫng. Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, “Không được, ngày mai tôi phải tiễn cậu ra sân bay!”

Lo Lục Thời sẽ từ chối, Sở Dụ còn thêm một câu, “Nếu như không để cho tôi tiễn, tôi sẽ không vui, buổi tối còn mất ngủ, buồn bã rồi mơ ác mộng.”

Lục Thời không có ý từ chối chút nào, “Được, cậu tiễn tôi.”

Ngày hôm sau, tới sân bay rồi, Lục Thời đi đổi thẻ lên máy bay, Sở Dụ đứng tại chỗ đợi.

Cậu ngồi ở trên ghế, nhìn theo bóng lưng Lục Thời. Cậu luôn cảm thấy một đường tới đây, Lục Thời đều có chút không vui.

Thần sắc không có gì khác biệt so với bình thường, nhưng trong mắt có mấy tầng bóng đen không nhìn rõ.

Sở Dụ đoán, Lục Thời có lẽ rất không muốn về nhà ở thành phố A, nhìn phản ứng trên vẻ mặt của Lục Thời, nơi ấy chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì. Về phần người tự xưng là mẹ của Lục Thời kia, Sở Dụ cảm thấy trăm phần trăm không phải là người tốt.

Đợi Lục Thời đổi xong thẻ lên máy bay, Sở Dụ kéo Lục Thời, tìm một góc bí mật để hút máu.

Cậu dự định khắc chế chỉ cắn ngón tay một chút, nhưng Lục Thời lại cố tình kéo cổ áo xuống, “Ngày kia mới có thể quay lại cho cậu uống, hôm nay không muốn nhiều hơn một chút sao?”

Sở Dụ nhìn thấy chỗ cổ áo kéo xuống, lộ ra đường cong vai trắng lạnh, cảm giác ngứa ở giữa cổ họng lại dâng lên.

Cậu bước lên nửa bước, dựa vào gần Lục Thời. Để che dấu, cậu dùng hai tay ôm lấy cổ Lục Thời, môi dán lên trên gáy, cắn xuống.

Lục Thời một tay đeo ba lô màu đen, tay kia thì đưa lên, ôm lấy hông Sở Dụ.

Là một cái ôm.

Sảnh tiệc.

Phương Vi Vân mặc một bộ váy trắng tua rua cắt may cẩn thận, dáng vẻ đoan trang, đang nâng ly Champagne nói chuyện phiếm với mấy quý bà khác.

Bà chăm sóc rất tốt, tuy rằng không trang điểm làm dáng như những thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng lại có khí chất thướt tha lắng đọng.

“Mấy ngày trước con của tôi lại làm ra một số chuyện xấu, ông cụ trong nhà tức giận không chịu nổi. Thằng nhóc kia không biết đã sử dụng kỹ xảo gì lại dỗ dành được ông cụ, còn được một chiếc xe, không biết tối hôm qua còn lái đi đâu chơi.”

Người phụ nữ nói chuyện nhìn về phía Phương Vi Vân, ngưỡng mộ nói, “Nếu như đứa con cục nợ của tôi hiếu thuận bằng một nửa Lục Thời nhà cô lúc nhỏ, tôi thật sự sẽ ít đi vài nếp nhăn!” Nói xong, tầm mắt lại nhìn về sợi dây chuyền trên cổ Phương Vi Vân, “Lục Thời nhà cô, còn nhỏ mà đã biết mua quà tặng cho mẹ rồi, đến bây giờ tôi còn chưa lấy được một hạt ngọc nào từ tay của con trai cả!”

Ngón tay Phương Vi Vân chạm vào dây chuyền, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng, “Lục Thời nhà chúng tôi lớn rồi, tôi cũng ngày ngày lo lắng không biết nó có học xấu hay không, tôi đã gặp Chí Bác nhà cô mấy lần, đẹp trai, lại dẻo miệng, ngày ngày nói mẹ xinh, mẹ rất xinh, cô cũng không biết điều này làm chúng tôi ngưỡng mộ bao nhiêu đâu!”

Mấy người cười nói cùng nhau, những thứ khác không nói, chủ đề đi đi về về đều xoay quanh con cái cả.

Một người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu đỏ hỏi, “Nói ra thì, vẫn chưa thấy Lục Thời nhà cô tới, tính ra thì cũng lâu lắm rồi chưa gặp, khẳng định là đã cao hơn không ít nhỉ? Tôi nhớ lần trước gặp, cháu vẫn còn học cấp hai.”

Nụ cười của Phương Vi Vân không đổi, “Cháu nó có chút việc quấn chân, muộn một lát thôi sẽ đến ngay.”

Chẳng qua bao lâu, Lục Thiệu Chử cũng tới tìm Phương Vi Vân, “Sao Lục Thời vẫn còn chưa tới?”

Phương Vi Vân nhìn thời gian, “Quá ba giờ rồi, có lẽ cũng sắp tới.”

Trên mặt Lục Thiệu Chử không lộ cảm xúc, giọng nói không hoảng hốt, “Lúc trước nó ầm ĩ đòi tới thành phố S học, đáng lẽ ra chúng ta không nên đồng ý, bây giờ trời cao đất xa, chúng ta không quản được.”

Phương Vi Vân nâng ly rượu, trong mắt cũng thêm vài phần cô đơn, “Nhưng có thể cản được sao? Anh cũng biết tính của Lục Thời rồi đấy,” bà dừng lại, ngữ khí càng thêm phần buồn bã, “Nó biết em không phải là mẹ ruột của nó, chắc chắn sẽ không muốn nghe lời em nói nữa.”

“Vi Vân, em đừng nghĩ như vậy, em chăm sóc nó lớn lên, cho dù không có máu mủ, nhưng khẳng định vẫn có tình thân. Chẳng qua nó còn nhỏ, tâm tính chưa chín chắn, vừa mới nghe được tin này không chịu nổi kích thích thôi.”

Lục Thiệu Chử nắm bả vai Phương Vi Vân, “Bây giờ anh cũng không biết, chuyện chúng ta lừa gạt Lục Thời từ nhỏ, không nói với nó mẹ nó là ai, để nó coi em như mẹ ruột, rốt cuộc là đúng hay sai. Đặc biệt từ nhỏ Lục Thời đã thân cận em như vậy………”

“Thiệu Chử,” Phương Vi Vân quay qua an ủi Lục Thiệu Chử, “Đây là quyết định mà hai chúng ta cùng nhau đưa ra, nếu như Lục Thời muốn trách chúng ta, cũng là hậu quả mà chúng ta nên nhận. Nhưng cho dù thế nào, nó họ Lục, là con của anh, chung quy cũng không thoát khỏi quan hệ huyết thống.”

Lục Thiệu Chử đi chào hỏi khách khứa, Phương Vi Vân vẫn đứng tại chỗ. Nhìn quý bà nhà họ Lâm dẫn theo con gái qua, bà mang theo khuôn mặt tươi cười, sau khi chào hỏi xong, lại nhìn về phía cô gái mặt lễ phục màu lam nhạt, “Đây là Lâm Vọng Hề nhà chúng ta hả? Đã lớn như vậy rồi! Mặt mũi rất giống cô, rất xinh đẹp!”

Lâm Vọng Hệ lễ phép chào hỏi.

Bà Lâm mặt mày tươi cười, “Tính cách lợi hại hơn tôi nhiều, tôi thích trồng hoa uống trà, nó thì theo bố nó.”

“Theo ông Lâm rất tốt, hổ phụ sinh khuyển nữ!”

Bà Lâm cười rất vui vẻ, lai hỏi, “Lục Thời nhà cô đâu rồi?”

Lâm Vọng Hề nghe thấy cái tên “Lục Thời” này, mở to mắt.

Thiếu niên tới đón Sở Dụ tại cửa của Ulysses cũng tên là Lục Thời.

Cô có ấn tượng rất sâu về nam sinh kia, một mặt là người ta đẹp trai, khí chất xuất chúng. Hai chính là, cô hiếm khi thấy Sở Dụ ỷ lại một người như thế.

Tuy rằng Sở Dụ không lớn nhưng tâm tư rất thấu hiểu. Chơi chung với Hạ Trí Hạo mấy năm, cho dù Hạ Chí Hạo nói gì, dẫn đi đâu, nên chơi cái gì không nên chơi cái gì trong lòng cậu đều phân rõ ràng. Hạ Chí Hạo đua xe, house party, thích kích thích, tới bây giờ Sở Dụ cũng chưa từng dính vào, chưa từng đi một lần.

Nhìn cậu tính cách tốt, nhưng trên thực tế bản thân lại phân rõ giới hạn với người khác.

Nhưng Sở Dụ đối diện với Lục Thời, uống rượu say rồi vẫn vô thức ỷ lại.

Chẳng qua, Lâm Vọng Hệ lại xua tan suy nghĩ của mình, cảm thấy có lẽ chỉ là cùng tên thôi.

Hạ Trí Hạo từng nhắc tới, Lục Thời ở khu dân cư nghèo, gia cảnh không tốt, vì có học bổng nên mới học ở tư lập Gia Ninh.

Phương Vi Vân nâng ly đế cao, “Ai, Vọng Hề thật sự càng ngày càng xinh ra, cực giống như khi cô còn trẻ!”

Bà Lâm bóp ví cầm tay, “Cô đừng khen thêm nữa, sắp khen người ta lên trời rồi! Chẳng qua Lục Thời nhà cô bây giờ cũng lớn rồi, cô lại còn trẻ, có muốn sinh thêm một cô con gái không? Cho dù là con gái di truyền gen của cô, hay là của chồng cô, khẳng định cũng đều là công chúa nhỏ xinh đẹp!”

Biểu tình mỉm cười của Phương Vi Vân nháy mắt ngưng trệ.

Ngón tay cầm ly chân dài vô thức dùng lực, lại nhanh chóng buông lỏng ra, bà cười nói, “Lục Thời nhà chúng tôi cũng không thích, khi còn nhỏ luôn kéo cánh tay tôi nói, mẹ chỉ cần một đứa con là con, chỉ thích một mình con có được không?”

Bà Lâm biết bản thân mạo phạm, vội nói sang chuyện khác, lại nói tới bộ trang sức ngọc lục bảo mà George Lorna mới ra.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó lại vang lên vô số tiếng nghị luận.

Lâm Vọng Hề nghiêng đầu nhìn qua đó, chỉ thấy một thiếu niên mặc âu phục đen và áo sơ mi trắng, đeo giày da màu đen, đi từ ngoài cửa vào.

Anh có vẻ gầy yếu rắn rỏi đặc biệt của thiếu niên, như cây tùng bao phủ tuyết trong gió, lộ ra vài phần lạnh lùng và hờ hững, không hề hợp với màu sắc rực rỡ trong đại sảnh.

Đôi mắt đen thâm trầm, ánh lên hình ảnh náo nhiệt cùng với ánh sáng, nhưng lại không để tâm chút nào.

Lâm Vọng Hề ngay lập tức nhận ra.

Đây chính là người hôm đó đón Sở Dụ, Lục Thời.

Chỉnh lại cổ tay áo sơ mi trắng lộ ra ngoài, Lục Thời nhìn Phương Vi Vân đầu tiên.

Phương Vi Vân đặt ly Champagne lên khay của nhân viên phục vụ, nhấc váy đi qua đó, cười dịu dàng, “Tới rồi? Bố con mới vừa nhắc tới con.”

Thấy cổ áo Lục Thời hơi lệch, Phương Vi Vân vươn tay muốn giúp anh chỉnh lại, “Con xem con, không có mẹ ở bên, luôn……….”

Lục Thời tránh khỏi tay bà.

Nụ cười trên khóe môi Phương Vi Vân cứng lại.

Lục Thời khép mí mắt mỏng manh, sâu trong con ngươi đen, áp chế hận ý từng ngày từng ngày đè nén, giống như dây của cây Tường Vi, gai trải rộng, vừa chạm phải, liền đâm ra máu tươi đầm đìa.

Phương Vi Vân nhanh chóng thu tay về, nụ cười vẫn không thay đổi, vô cùng thân thiết nói, “Ông con đang nói chuyện với mấy người bạn cũ trên tầng, mẹ dẫn con đi gặp ông trước, ông vẫn luôn đợi con đấy.”

Lục Thời không nói gì cả, đi theo sau Phương Vi Vân.

Lục Thiệu Chử thấy Phương Vi Vân dẫn Lục Thời lên, hòn đá treo trong lòng cũng coi như buông xuống.

Mặt ông tràn đầy ý cười nói với những người đang nói chuyện cùng mình, “Con lớn không thể giữ, con trai lớn rồi, có chủ kiến, đâu có chịu nghe lời?” Lại vỗ vỗ vai Lục Thời, ra hiệu, “Lục Thời, con có còn nhớ đây là ai không?”

Lục Thời vươn tay về phía người đàn ông trung niên đối diện Lục Thiệu Chử, “Chú Dương, lâu rồi không gặp.”

“Đây là Lục Thời hả? Lão Lục, tôi thấy còn lợi hại hơn ông khi còn trẻ nhiều.”

Nhà họ Lục mấy đời làm thương nghiệp, nền móng vững chắc, tài phú danh vọng tích lũy được người bình thường không thể nào sánh được.

Lục Thời mặc âu phục cắt may thủ công, bước vào sảnh tiệc mừng thọ, dường như mặc vào trang phục diễn, hoàn toàn không lười nhác hoặc sắc bén như trước đây. Khí chất, đi đứng của anh sẽ làm cho mỗi người thầm nghĩ trong lòng, đây quả thực là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.

Hỏi han xong, Phương Vi Vân nâng ly đế cao qua, đưa cho Lục Thời, “Đây là nước trái cây, con tới đây chắc là khát rồi. Con còn chưa thành niên, không thể uống rượu, mẹ đặc biệt rót nước trái cây cho con.

Lục Thời không nhận.

Lục Thiệu Chử cau mày, nếu như không cố kị hoàn cảnh và mặt mũi, ông sẽ quát lớn.

Phương Vi Vân vội vàng mở miệng, có chút cẩn thận, “Con không thích sao? Mẹ đi đổi lại ly khác cho con.”

“Không cần đâu.”

Lục Thời vươn tay, lấy ly nước hoa quả nâng trên tay.

Trong quá trình, đầu ngón tay Phương Vi Vân quẹt qua mu bàn tay Lục Thời.

Hơn mười phút sau, Lục Thời tìm được lý do rời khỏi đại sảnh, đi lên tầng hai.

Anh đi vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa, mở vòi nước ra, đưa tay đặt dưới dòng nước, không ngừng chà lau vị trí mu bàn tay bị Phương Vi Vân chạm vào.

Thật bẩn, rất bẩn…….

Đường cong cằm Lục Thời căng cứng, anh cúi đầu, dùng tay trái không ngừng xoa lên làn da nơi ấy, dường như phải rửa trôi một lớp da mới sạch được.

Cho tới khi mu bàn tay đỏ lên, có cảm giác đau nhói, Lục Thời mới dần dần dừng lại động tác máy móc.

Khóa vòi nước lại, Lục Thời chậm rãi lau khô nước trên tay mình.

Anh đứng tại chỗ một lát, lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số.

“Lục Thời?”

“Ừ.”

Giọng nói Sở Dụ mang theo chút lo lắng, hỏi, “Sao thế, không phải cậu tham gia tiệc mừng thọ hả, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi? Có phải không vui không?”

Lục Thời nhìn dấu đỏ trên mu bàn tay, ngửi mùi thơm trong không khí, muốn nôn.

Anh nhẹ giọng nói, gọi tên của đối phương, “Sở Dụ.”

“Cái gì?”

“Rất muốn cậu liếm mu bàn tay của tôi, bọn họ đều rất bẩn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.