Trong ngõ nhỏ chật hẹp, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu vào. Sở Dụ nhìn xuyên qua ánh mắt Lục Thời, dường như có thể nhìn thấy sự đau đớn quay cuồng không ngừng như bị nhốt trong một không gian rất nhỏ.
Cậu cầm lấy cổ tay Lục Thời, kéo cánh tay anh đang nắm cằm cậu ra.
Cằm bị nắm có chút đau, dường như làm da cũng đỏ. Sở Dụ không quan tâm tới những thứ kia, nâng cánh tay chủ động ôm lấy Lục Thời. Ở tư thế này, dùng răng cắn lên bả vai Lục Thời.
Dùng sức rất mạnh, cắn rất sâu.
Hút máu tươi vào miệng, nuốt xuống dọc theo cổ họng, Sở Dụ mặc máu tươi dính bên miệng, cậu nhìn thẳng Lục Thời, lộ ra tươi cười, “Nếu như cậu cảm thấy máu mình rất bẩn, vậy tôi hút nhiều máu cậu như vậy, đã sớm bẩn như cậu rồi.”
“Như vậy, cậu có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Sở Dụ không đưa Lục Thời về trường, cả người anh đầy mùi rượu, gặp phải người có ý đồ thì không phải là chuyện tốt.
Sở Dụ vẫy một chiếc taxi, đỡ người đi về đường Thanh Xuyên.
Trời lạnh rồi, đặc biệt là buổi tối, gió lạnh tới nỗi áo len cũng không cản được, đường Thanh Xuyên yên tĩnh không người. Đèn đường vẫn chưa sửa, vẫn có cái sáng, cái không sáng.
Sở Dụ bước lên mấy bước, quay người lại nhìn, không sợ đằng sau có người theo, chủ yếu là sợ ma.
Khó khăn lắm mới đặt được người nằm cẩn thận trên giường phòng ngủ, Sở Dụ đứng ở bên giường, lấy điện thoại ra tìm, nên chăm sóc người uống say thế nào.
“Uống lượng nước lớn, nước đường, trà loãng, canh đậu xanh, nước cà chua.............”
Sở Dụ chạy tới phòng bếp, lục tung tủ lên cũng chẳng tìm thấy được một nắm gạo, có lẽ nếu như trong nhà có chuột cũng bị đói chết.
Không có một thìa đường chứ đừng nói tới lá trà, đậu xanh hay cà chua.
“Không thể nằm ngửa, phải nằm nghiêng......”
Sở Dụ quay lại phòng ngủ, để điện thoại sang một bên, cậu chà xát tay, đứng trung bình tấn, xoay người lại, đặt tay lên hông Lục Thời, chuẩn bị dùng sức.
Nhưng lại không nghĩ tới, tay Lục Thời đặt lên mu bàn tay cậu, cấm lấy bốn ngón tay của cậu, “Đừng nghịch.”
Giọng nói khàn khàn, giống như rượu đặc.
Sở Dụ thả lỏng, im lặng ngồi xổm bên giường, tay trái để mặc Lục Thời cầm lấy, tay phải chống cằm.
Cậu nhìn Lục Thời nhắm chặt mắt, lông mày sắc bén, cùng với đường cong cằm rõ ràng của thiếu niên, nhìn tới xuất thần.
Da ở gáy rất nóng, bên trên còn có dính nước mắt của Lục Thời.
Trong lòng cậu toàn là câu hỏi, nhưng khi khuấy trộn với nhau, lại không biết phải hỏi gì.
Nếu như nhất định phải nói, chính là cảm thấy............đau lòng.
Lục Thời nên thế nào?
Ở trường nên là người có thành tích tốt nhất, được thầy cô khen ngợi, được bạn bè nhìn lên. Ở đường Thanh Xuyên, đánh người không nương tay, rất ít người dám tới khiêu khích. Hoặc là ở trên đường đua, tất cả cảnh sắc bên ngoài cửa kính đều biến thành nền.
Mà không phải là ở trong ngõ nhỏ âm u chật hẹp, tựa vào vai cậu, im lặng, cố gắng kiềm chế, không cho phép bất cứ ai nhìn thấy anh rơi nước mắt.
Nhưng có lẽ, mỗi người đều là như thế.
Tất cả những thứ người ta nhìn thấy, đều là đẹp đẽ vẻ vang. Nhưng ở bên trong mà người ta không thể nhìn thấy đã sớm thành cỏ dại. Giống như người khác nhìn cậu, đều thấy cậu là cậu chủ nhỏ nhà họ Sở được cưng chiều nhất.
Trên thế gian này, trước giờ chưa từng có sự đồng cảm chân chính.
Lục Thời cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ.
Dường như anh đã trở lại dáng vẻ khi còn nhỏ, mặc đồng phục, đeo cặp sách về nhà.
Đẩy cửa sắt ra, trong vườn hoa hỗn loạn đặt mấy chiếc kéo cắt hoa, nhà lớn họ Lục yên tĩnh không một tiếng động, không thấy một người, cũng không có một chút gió.
Anh cầm bảng điểm, đẩy cửa lớn ra, đi qua phòng khách không có bóng người, chạy dọc thẳng theo cầu thang lên trên. Bịch, bịch, bịch, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chỉ có tiếng bước chân của anh.
Đi ngang qua một cánh cửa đóng chặt, bỗng nhiên nghe được âm thanh kỳ lạ. Thở gấp, chói tai, chất nhầy sền sệt không ngừng tràn ra bên ngoài, làm bẩn đế giày của anh.
“Mày quay lại.”
Lục Thời quay đầu lại, nhìn thấy trên hành lang sâu thẳm, có một người phụ nữ đang đứng. Khuôn mặt người phụ nữ ẩn sâu trong tối, không nhìn rõ vẻ mặt.
Trong lòng Lục Thời trở nên vui vẻ, anh không quan tâm tới chất nhầy dưới chân mình nữa, xoay người chạy về phía người phụ nữ, hưng phấn nói, “Mẹ mẹ, mẹ nhìn này, con lại giành được hạng nhất nữa rồi!”
Người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội xa hoa oán độc nói, “Thằng tạp chủng, mày có nghe thấy không, bố mày có người phụ nữ khác rồi, lại còn mang những con đi*m kia về làm loạn! Sao bố mày lại hết lần này tới lần khác không quản nổi mình? Vì sao? Lục Thời, máu chảy trong cơ thể mà thật bẩn, làm cho người ta buồn nôn.”
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, kéo dài bóng của người phụ nữ kia. Bóng người màu đen không ngừng kéo dài, trở nên lớn hơn, dường như ẩn giấu một quái vật đáng sợ nào đó, vươn móng vuốt ra, nhào về phía Lục Thời.
Lục Thời nắm chặt phiếu điểm, hốt hoảng nhìn về đằng sau, giọng nói giống như nghẹn trong cổ họng, “Cút đi, đừng chạm vào tôi, cút, cút..........”
Kêu cứu và vùng vẫy không có tác dụng gì, Lục Thời bị cuốn vào trong bóng đen, giây tiếp theo lại bị ấn vào nước sông.
Nước sông lạnh thấu xương, âm u không thấy mặt trời, dường như anh đang bị nhốt trong một cái hòm, chỉ cần để chìm xuống, chìm xuống nữa........
“Lục Thời!”
Lục Thời đột ngột mở mắt ra.
Anh nhìn Sở Dụ đứng bên giường, đồng tử hơi co lại, dường như đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, ánh mắt xa lạ.
Giờ khắc này, Lục Thời cảm thấy bản thân giống như là quái vật dơ bẩn được khoác lên cái vỏ bọc xinh đẹp.
Tâm tư u ám này, những thứ đen tối đã qua đi, đều bị xé tan phơi bày ra dưới mặt trời.
Đầu anh rất nặng, anh đưa cổ tay đặt trên trán, che khuất ánh mắt.
Lục Thời nghĩ, nếu như muốn đi thì đi, cho tới bây giờ anh chưa từng hi vọng, bản thân mình thế này có thể giữ một người luôn luôn ở bên cạnh mình.
Vui vẻ chưa bao giờ được lâu, ngay từ đầu không nên tham lam.
Bởi vì có cánh tay che đi nửa khuôn mặt, Sở Dụ không nhìn thấy rõ biểu tình của Lục Thời.
Nhớ tới sắc mặt trắng bệch khi Lục Thời vừa mới bừng tỉnh, cậu thử hỏi thăm, “Lục Thời, cậu, cậu có muốn uống.......... nước ấm không? Tôi rót cho cậu.”
Không nghe thấy tiếng trả lời.
Sở Dụ đứng tại chỗ rối rắm mấy giây, đi ra khỏi phòng rót nước.
“Ừm..........tôi thấy ở trên mạng nói, uống nhiều nước, sẽ thoải mái hơn một chút.” Trái tim Sở Dụ đập có chút nhanh, tìm lời để nói, “Tôi không biết có đúng hay không, cậu có muốn thử xem không?”
Vẫn không có phản ứng lại.
Sở Dụ cũng có tính khí thiếu gia. Thấy thái độ rõ ràng là không phối hợp của Lục Thời, cậu cũng lười đứng ngốc ngốc bưng chén nước nữa.
Cậu tùy tiện đặt cốc nước lên bàn, cũng không đi ra ngoài mà cởi giày lên giường, ngồi trên hông Lục Thời, tay cầm lẩy cổ tay Lục Thời, kéo ra, ngữ khí có chút hung ác, lại có chút lo lắng, “Có chuyện gì thì nói ra, không vui thì không vui, tự thu mình suy sụp làm gì?”
Nhớ tới Lục Thời mới khóc, lòng cậu có chút mềm, ngữ khí cũng mềm theo, “Ban nãy nằm mơ ác mộng à? Mơ thấy gì? Tôi gọi cậu mấy lần, nhưng cậu không tỉnh lại. Tôi nghe dì Lan nói, nếu như mơ ác mộng thì nói ra miệng là được.”
Giọng Sở Dụ mềm mại, giống như dỗ dành trẻ con, “Thật đấy, không lừa cậu đâu, nói ra thì không sợ nữa.”
Lục Thời mở mắt ra, nhìn Sở Dụ, đôi mắt đen như vực sâu.
Sở Dụ không ngừng cố gắng, dùng bài khi Lục Thời dỗ dành cậu, “Hay là, có muốn ôm một chút không?”
Lục Thời không nói gì, Sở Dụ coi như anh đồng ý, cúi người, ôm lấy cổ Lục Thời, đầu cọ đầu, ôm chặt người ta.
Nín thở tập trung tinh thần, cho tới khi Lục Thời đặt tay lên lưng cậu, trong lòng Sở Dụ mới thả lỏng ra mấy phần.
Sở Dụ dựa rất gần vào tai Lục Thời, nhỏ giọng hỏi, “Lục Thời, rốt cuộc cậu làm sao thế?”
“Có muốn nói với tôi không? Tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu, giống như cậu giúp tôi giữ bí mật tôi là quái vật nhỏ hút máu, tôi cũng giúp cậu giữ bí mật, được không?”
Có lẽ là bị “quái vật nhỏ” chọc trúng, hoặc là một mình đã chống đỡ quá lâu, Lục Thời đã không thể một mình chịu đựng gánh nặng sự thật.
Anh mở miệng, giọng nói khô khốc, “Bọn họ đều nói với tôi, sau khi mẹ tôi kết hôn không lâu thì mang thai tôi. Sau đó lại chết vì khó sinh, sau khi sinh tôi ra thì chết.”
Sở Dụ không dám nói xen vào, âm thầm đoán, “bọn họ” có lẽ là bố của Lục Thời, còn có cả người mẹ kế kỳ quái, hoặc là, còn có ông nội Lục Thời.
Chết vì khó sinh, cho nên Lục Thời mới cảm thấy bản thân mình đã hại chết mẹ của anh?
“Nhưng một lần ngẫu nhiên, tôi biết được một khả năng khác. Bà không chết vì khó sinh, mà là bị giết chết.”
Tim Sở Dụ run lên.
Giọng nói Lục Thời nhàn nhạt, không thể hiện cảm xúc.
“Tôi thuê thám tử tư, vẫn đang tra rõ chuyện xảy ra năm đó, muốn làm rõ thực. Tra rất lâu rồi, cuối cùng cũng tra ra được một chút chuyện đã qua.”
“Khi bà ấy sinh ra tôi, chỉ cô độc một mình, cơ thể hồi phục rất nhanh. Tôi chưa đủ tháng đã bị lôi về nhà họ Lục, mà bà ấy bị gắn danh “khó sinh mà chết“. Thậm chí trước năm ngoái, tôi còn không biết sự tồn tại của bà ấy.”
“Tôi luôn cho rằng, Phương Vi Vân là mẹ ruột của tôi.”
Hô hấp của Sở Dụ thắt lại.
Chỉ mấy câu ngắn ngủn, làm người ta khiếp sợ.
Lục Thời nhắm mắt lại.
Anh từng ngày ngày đêm đêm bị nhốt trong ác mộng, mỗi đêm đều nghe thấy tiếng mẹ đẻ khóc lóc, đang oán, đang hận.
Con trai ruột của bà, một năm rồi lại một năm, vô cùng thân thiết gọi kẻ thù là “mẹ”, hèn mọn lấy lòng kẻ thù.
Anh rơi vào trong ác mộng và vực sâu, mỗi giờ mỗi phút đều dày vò bản thân, đổi lấy nửa giây bình yên.
Anh muốn báo thù, nhưng con thú bị nhốt không có cửa ra. Như rơi vào trong vũng bùn, gian nan di chuyển, rơi quá sâu, không thể quay đầu lại. Anh cũng không muốn quay đầu.
Những kẻ đáng chết kia, đã nên chết đi từ lâu.
Sở Dụ rất lâu mới tỉnh táo lại.
Cậu muốn an ủi, nhưng từ ngữ nghèo nàn, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng không nói.
Giờ phút này, tất cả an ủi đều có vẻ phí công, thiếu sức sống.
Sở Dụ nằm bên cạnh Lục Thời, nhìn chằm chằm trần nhà, yên lặng chắp vá lại chi tiết trong đầu.
Dựa theo cách nói của Lục Thời, mẹ đẻ của anh tự sinh anh ra, không bao lâu, anh bị người nhà họ Lục cướp về. Có lẽ mẹ ruột của anh bị giết vào thời điểm đó.
Người nhà họ Lục, vẫn luôn nói với Lục Thời, anh là con của Phương Vi Vân. Sau khi bị Lục Thời vạch trần lời nói dối này, lại đổi sang một lý do khác, nói với Lục Thời, mẹ anh chết vì khó sinh.
Có lẽ còn nói không ít lời che đậy khuyết điểm.
Sở Dụ nghĩ sâu hơn, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Không biết từ khi nào, bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu có mưa. Sở Dụ bừng tỉnh từ dòng suy nghĩ, chống xuống giường ngồi dậy, “Tôi, tôi đi đóng cửa sổ.”
Chân trần của cậu giẫm trên mặt đất, cảm giác lạnh làm hai chân tê cóng.
Gió có hơi lớn, thổi giấy trên bàn học lay động soàn soạt.
Sở Dụ nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trên viết hàng chữ sắc bén, là một bài thơ, cậu đã từng nhìn thấy Lục Thời viết, còn có ý tra một chút, bài thơ tên là “Tây Giang Nguyệt Mạn“.
Đã không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thứ này nữa rồi.
Trong lòng đột nhiên kêu lên một tiếng, Sở Dụ nằm lại lên giường, hoài nghi hỏi, “Những bài thơ kia......”
“Đó là tên của mẹ tôi, bà ấy tên là Giang Nguyệt Mạn.”
Anh viết từng nét từng nét, viết đi viết lại những từ này.
Chỉ vì để bản thân mình, không thể quên một phút nào.