Sở Dụ bị tiếng đập cửa “rầm rầm” đánh thức, cậu càu nhàu hai tiếng, vô thức trở mình, vùi đầu vào lòng người bên cạnh.
Người bên ngoài vẫn không chịu ngừng nghỉ, gọi qua cánh cửa, “Anh Lục, mở cửa. Canh cá...em sắp không giữ được canh cá nữa rồi!”
Sở Dụ nửa tỉnh nửa mê, nghĩ thầm mình cũng không phải họ Lục, gọi cái gì mà gọi.
Ý thức đột nhiên quay trở lại, Sở Dụ mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngủ trong lòng Lục Thời.
Ban nãy đầu cậu cọ tới cọ lui, còn cọ bung mấy khuy áo của Lục Thời, để lộ ra xương quai xanh và đường cong vai.
Đầu óc cậu mơ màng, gọi một câu, “Anh Lục?”
Cổ áo Lục Thời tán loạn, vẻ cau có khi vừa mới ngủ dậy tản ra giữa lông mày bị một tiếng “anh” hòa tan.
Anh cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ lưng Sở Dụ, “Ừ, ngoan lắm.”
Bị giọng nói khàn khàn lúc sáng sớm thức dậy của Lục Thời trêu đùa đỏ cả vành tai, Sở Dụ vội vàng nói, “Là Chúc Tri Phi ở ngoài cửa đang gọi anh Lục!”
Cậu cử động, lại phát hiện tay của mình đang nắm tay Lục Thời.
Duy trì tư thế cả một đêm, năm ngón tay đều cứng ngắc, động một cái là tê dại.
Hôm qua ở trong phòng tự học, cậu tìm Lục Thời nắm tay, muốn trải nghiệm thêm cảm giác yêu đương. Tới buổi tối đi ngủ, Lục Thời chẳng nói gì, chỉ kéo tay cậu qua, nắm tay cùng nhau ngủ.
Lần đầu tiên cầm tay đi ngủ có cảm giác gì?
Đau xương!
Lục Thời đứng dậy mở cửa.
Chúc Tri Phi đứng ngoài cửa, kẹp một quyển sách từ đơn dưới nách, hai tay bưng canh cá, cửa vừa mở ra đã vội vàng xông vào bên trong, “Canh cá tình yêu của Thạch Đầu! Em thực sự không hiểu nổi, tại sao sáng sớm nó đã mang canh cá tới đây, còn nóng như vậy! Da ngón tay em sắp bong ra tới nơi rồi!”
Bưng bát canh nhanh chạy như tên bắn đặt lên trên bàn, Chúc Tri Phi kẹp sách, hai tay khó khăn nắm lấy vành tai lạnh như băng của mình, giúp ngón tay hạ nhiệt độ.
Vừa xoay người, cậu bắt gặp ánh mắt Sở Dụ.
“Giáo hoa?”
Cậu nhìn Sở Dụ đang ngồi trên giường, ôm lấy chăn, đầu tóc lộn xộn, mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lại nhìn sang Lục Thời rõ ràng còn đang cáu kỉnh khi thức giấc, trên mặt chẳng có chút biểu tình nào.
???
“Anh Lục, hôm qua anh ngủ với giáo hoa hả?”
Lời vừa bay ra khỏi miệng, Chúc Tri Phi cảm thấy câu này có gì đó không đúng.........tại sao lại nghe dâm như vậy nhỉ!
Cậu nhanh chóng sửa lời, “Tối qua giáo hoa ngủ ở chỗ anh Lục hả!”
Câu này nghe bình thường hơn nhiều.
Cậu lại đùa cợt nói, “Còn may là giáo hoa, nếu như em quay đầu qua mà nhìn thấy trên giường anh Lục có một nữ sinh, có lẽ em sẽ ngạc nhiên tới nỗi đổ cả canh cá đi.”
Lục Thời hỏi, “Đặt canh cá xong rồi?”
“Xong rồi!”
“Ừ.”
Hai tay Lục Thời túm vạt áo ngủ kéo lên trên, thắt lưng thon gầy lộ ra. Lục Thời quăng áo ngủ lên đầu Sở Dụ, vươn tay lấy đồng phục mặc vào.
Thấy Sở Dụ kéo áo ra, mái tóc trở nên càng rối, ngữ khí Lục Thời bình thản, “Bạn trai của tôi.”
Bạn, bạn trai?
Chuyện gì thế này, ai là bạn trai của anh?
Ánh mắt Chúc Tri Phi nháy mắt chuyển sang Sở Dụ vẻ mặt đang lim dim ngủ.
Đậu má, cmn tôi không nghe nhầm đấy chứ?
Bạn trai? Chuyện từ khi nào vậy? Bắt đầu từ khi nào? Tại sao lại ở bên nhau?
Không đúng, anh Lục thực sự ngủ chung với giáo hoa rồi?
Mình mang canh xông vào, không phá hỏng chuyện tốt nào ấy chứ?
Đều trách Ngụy Quang Lỗi cả, sáng sớm ra đã mang canh cá tới làm cái gì!
Trong đầu Chúc Tri Phi có một đống dòng chữ đang chạy, cuối cùng chỉ nói ra miệng một âm tiết, “Ồ.”
Bình tĩnh tới mức bản thân cậu cũng cảm thấy đáng sợ.
Lục Thời mặc quần áo xong, lại lấy một bộ khác, đứng bên giường giúp Sở Dụ mặc.
Đứng đúng vị trí chặn tầm mắt Chúc Tri Phi.
Không nhận ra động tác tràn ngập chiếm hữu của Lục Thời, đầu óc Chúc Tri Phi còn có chút hỗn loạn.
Cậu giống như đang tổng kết tư tưởng trung tâm, đang phân tích trong đầu.
Anh Lục và giáo hoa ở bên nhau rồi.
Quan hệ bạn trai.
Ngủ cùng nhau.
Anh Lục còn mặc quần áo cho giáo hoa.
Đậu má.
Buổi sáng hôm nay, thật kích động!
Nhưng nhớ tới ngữ khí vô cùng tự nhiên của Lục Thời, cùng với động tác mặc quần áo vô cùng thuần thục, Chúc Tri Phi lại cảm thấy, quả nhiên là mình nhận thức ít, chuyện bé xé ra to.
Không phải chỉ là yêu đương thôi sao, không phải chỉ yêu đương với giáo hoa thôi sao, không phải chỉ ngủ cùng nhau thôi sao, có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Đúng, có gì đáng ngạc nhiên chứ!
Đợi khi Sở Dụ đi tắm rồi, Chúc Tri Phi cũng nhanh chóng xây dựng tâm lý cực tốt cho mình.
Thấy Lục Thời khom lưng gấp chăn, cậu nói, “Trời vẫn còn chưa sáng, Thạch Đầu đã phấn chấn gọi điện thoại cho em, bảo em ra cổng trường đón nó. Bát canh cá này đã vượt qua nửa nội thành, tới trước mặt chúng ta.”
Nói xong, cậu lại phát hiện, trước khi chăn gối mà Lục Thời dùng đều là những màu tối. Bây giờ một trong hai chiếc gối đầu đặt song song có màu xanh da trời.
Trên bàn học của Lục Thời có một chồng dày sách luyện tập, tài liệu học. Giờ đây giữa đống tài liệu học tập lại kèm mấy quyển truyện tranh.
Bản nháp bên cạnh cũng là loại in hoa, còn có dòng kẻ bạc, chắc chắn không phải là của Lục Thời.
Cậu lại mất tự nhiên hỏi, “Cái đó.........sáng sớm em đã tới gõ cửa, có làm phiền tới hai người không?”
Lục Thời gấp chăn xong, đứng thẳng lên, trả lời, “Lần sau đừng gõ cửa vào buổi sáng.”
Uống canh cá xong, ba người tới phòng học.
Bảy giờ hơn, trời còn chưa sáng, từ xa nhìn lại, khu phòng học đã đèn đuốc sáng trưng.
Chúc Tri Phi cảm khái, “Chúng ta mới đúng là đi sớm về khuya, nếu tính ra, tôi cũng không rõ đã bao lâu rồi mình chưa được ngủ nướng.”
Sở Dụ biết Chúc Tri Phi đang đi học lớp học thêm, “Bây giờ chiếm luôn cả hai ngày cuối tuần hả?”
“Cũng gần như thế, thứ bảy học toán, học hóa, sáng chủ nhật học lý, mẹ tôi đang nghe ngóng xem có giáo viên nào đáng tin không, chuẩn bị bắt tôi học luôn cả tiếng Anh.
Chúc Tri Phi nhún vai, “Lớp 11 rồi, tôi chỉ có thể an ủi bản thân, cố gắng hai năm nữa. Áp lực của tôi lớn, áp lực của mẹ tôi cũng lớn. Nếu như thi đại học không tốt, ai, khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng ấy, có lẽ mẹ tôi sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, lấy nước mắt nấu cơm.”
Sở Dụ đánh giá Chúc Tri Phi, cảm thấy cậu ta gầy đi, “Cậu không thể ăn ít thịt, nhất định phải nhiều mỡ hơn một chút! Nếu không một ngày nào đó bị khiêng ra khỏi phòng tự học thì phải làm sao?”
Chúc Tri Phi vỗ vỗ bả vai Sở Dụ, “Được, cố gắng nuôi mỡ!”
“Ai bị khiêng ra khỏi phòng tự học? Các cậu đang nói lớp phó học tập ấy hả?” Chương Nguyệt Sơn đột nhiên lướt qua mấy người, góp thêm một câu.
Vừa nghe đã biết là có chuyện, Sở Dụ ló đầu qua, “Chào lớp trưởng, trước đây lớp phó học tập đã từng trải qua chuyện này sao?”
Cậu chỉ biết, Phương Tử Kỳ đã có một lần quá phấn khích vì phiếu điểm mà cười tới lệch cả mặt.
Chương Nguyệt Sơn gật đầu, “Chính là năm lớp mười, lớp phó học tập vô cùng liều mạng, ngày ngày đều ngồi trong phòng tự học, là người đầu tiên tới cũng là người cuối cùng đi, có lẽ còn thức dậy sớm hơn cả bác gái ở nhà ăn. Sau đó vào một buổi chiều, cậu ta đứng dậy định đi lấy nước ấm, chóng mặt. Nghe nói là trước khi ngã xuống đất, cậu ta còn bảo bạn học tới phòng tự học cùng cậu ta giúp cậu ta so đáp án.”
Sở Dụ thán phục, “Quả nhiên là lớp phó học tập! Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ta tỉnh lại trong bệnh viện,“ Chương Nguyệt Sơn bắt lấy tay Chúc Tri Phi, bắt đầu biểu diễn tình cảm, “Câu hỏi kia tôi làm có đúng không? Có đúng không? Cậu nói thật lòng đi, rốt cuộc là tôi làm có đúng không!”
Chúc Tri Phi bị cầm tay diễn kịch cũng cảm khái, “Quả nhiên, đây mới chính là cảnh giới cao nhất của học tập!”
Tới phòng học, Chương Nguyệt Sơn lấy đề thi trong cặp sách ra, chuẩn bị hỏi Lục Thời cách giải câu cuối cùng.
Vừa quay người lại đã thấy Lục Thời đang chuyển bàn.
Đặt bàn song song, chỉnh tề bên cạnh bàn Sở Dụ.
Đậu....má.
Chương Nguyệt Sơn nghiêm túc hồi tưởng lại, khi tới báo danh nhập học, thầy Diệp bảo Lục Thời ngồi cùng bàn với giáo hoa. Khi đó Lục Thời và Sở Dụ phản ứng như thế nào nhỉ? Trực tiếp từ chối luôn. Lục Thời còn vô cùng ghét bỏ, chuyển ngay bàn xuống phía sau Sở Dụ, cứng rắn muốn làm bàn trước bàn sau.
Bàn trước bàn sau đã được cả nửa học kỳ rồi, bây giờ có chuyện gì xảy ra vậy? Ba giây đã biến thành bạn cùng bàn?
Tiết tự học buổi sáng hôm ấy, không ít học sinh lớp A đều nhìn xuống dãy bàn cuối cùng, nhưng lại không dám nhìn trắng trợn.
Vì thế ngay lập tức, cả gian phòng học không ngừng có người nhặt tẩy rơi, nhặt sách ở dưới đất, nhặt bài thi đột nhiên bay ra khỏi bàn, quay xuống thảo luận câu hỏi với bàn sau, mọi người đều bí mật liếc mắt nhìn Lục Thời và Sở Dụ.
Sở Dụ rất vui vẻ.
Cậu lấy từ trong ngăn bàn ra một lọ thuốc bổ máu, cắm ống hút vào, đưa tới bên miệng Lục Thời.
Lục Thời đã được đút thành quen, cúi đầu ngậm ống hút, cầm bút trong tay tính đề.
Để giữ ấm nên cửa sổ không mở, người nhiều tới, trong phòng cũng trở nên ấp áp dễ chịu.
Sở Dụ khép hờ mí mắt buồn ngủ, còn chậm chạp thầm nghĩ, làm bạn cùng bàn, đút thuốc bổ máu thật tiện!
Ngủ gà gật nửa phút, Sở Dụ luôn cảm thấy được trong tay trống rỗng, cậu lại lặng lẽ nắm một góc áo của Lục Thời dưới ngăn bàn.
Vừa lòng rồi, Sở Dụ đang muốn yên tâm ngủ một lát, góc áo nắm trong tay bị kéo ra.
??
Chẳng lẽ đây chính là kiểu đàn ông là quỷ lừa người, hai ngày trước mới ở bên nhau, hôm nay đã muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, cả góc áo cũng không cho nắm sao?
Sở Dụ vừa nghĩ xong, lại phát hiện ra tay Lục Thời đã sát lại gần.
Để cậu cầm lấy.
Thì ra yêu đương có đãi ngộ tốt như vậy!
Sở Dụ nắm lấy ngón tay Lục Thời, sau đó nằm ra bàn, mơ mơ màng màng, nằm ngủ quá nửa buổi chiều.
Trong lúc đó, những bạn học lớp A, nhặt bút, cố ý đi ngang qua, cố ý quay lại đằng sau nhìn đều phát hiện ra, không biết có phải Lục thần của bọn họ ngủ bị sái cổ hay không, cho dù là làm gì cũng chỉ dùng tay phải, tay trái chẳng hề đặt lên bàn, bả vai cũng buông xuống, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
Chúc Tri Phi từ lớp bên cạnh tới tìm Lục Thời hỏi đề, câu đầu tiên chính là, “Anh Lục, nghe nói tối hôm qua anh ngủ bị sái cổ?”
“Nhỏ tiếng thôi.”
Chúc Tri Phi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên.
Cậu dùng giọng hơi nói, “Giáo hoa ngủ rồi hả?”
“Ừ.”
Chúc Tri Phi tự cho rằng mình rất hiểu chuyện, khuyên bảo, “Anh Lục, anh chuyên chế quá, anh xem, làm giáo hoa mệt rồi kìa!”
Lục Thời ngước mắt lên, “Cút.”
Chúc Tri Phi ho nhẹ hai tiếng, “Ban nãy em có nói gì sao? Em chẳng nói gì hết á! Em chỉ tới hỏi đề thôi!”
Cậu lại tò mò, “Anh Lục, nếu như anh bị sái cổ, em có quen một vị bác sĩ, châm vài cái là có thể chữa khỏi cho anh! Anh thật sự không bị sái cổ sao?”
“Không, đưa tay cho cậu ấy nắm.”
Nghe như vậy, Chúc Tri Phi mới phát hiện, bên dưới ngăn bàn, dựa vào quần áo che chắn, giáo hoa đang nắm tay anh Lục.
Đậu má, tại sao lại có một loại cảm giác sai lệch giống như trần phòng học bị thủng một lỗ có một chiếc xe tải từ trên trời rơi xuống thế này?
Tiết tự học tối, thầy Diệp vào phòng, nhìn thấy Lục Thời chuyển bàn tới bên cạnh Sở Dụ rồi, vô cùng vui vẻ.
Có lẽ là không nhịn được tâm tình kích động, ông còn cố ý đi tới, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Nhìn thấy các học sinh của lớp A chúng ta, thông qua nửa học kỳ tìm hiểu và tiếp xúc đã có thể đoàn kết học tập chung, cùng nhau tiến bộ, biến chiến tranh thành ngọc lụa, thầy thật sự vô cùng vui vẻ!”
Lại phát biểu thêm mấy trăm từ nữa, thầy Diệp híp mắt cười, dạo quanh phòng học một vòng, cuối cùng đi từ cửa sau ra ngoài.
Xác định thầy Diệp sẽ không trở lại ngay, Mộng Ca khom lưng, nhanh như chớp lướt qua nửa phòng học, ngồi xổm xuống sau lưng Sở Dụ. Nghiêng đầu tay đặt ở bên miệng làm thành hình dạng cái loa, “Giáo hoa! Có thứ hay này!”
Sở Dụ cúi đầu, thấy Mộng Ca đang cầm điện thoại, tò mò hỏi, “Có thứ gì hay?”
Cậu rất cảnh giác, “Tôi sẽ không xem những thứ gì đó không phù hợp với giá trị quan nòng cốt của thanh thiếu niên!”
Bạn trai tôi còn đang ngồi bên cạnh đây.
Sở Dụ vô cùng tự giác.
“Sao tôi có thể cầm mấy thứ kia được? Tôi không phải là Lý Hoa!” Mộng Ca hưng phấn, “Là truyện tranh mà lần trước chúng ta đọc cùng nhau, cái bộ mà có nam chính chơi bóng rổ ấy, cậu còn nhớ không?”
Sở Dụ gật đầu, Mộng Ca đẩy điện thoại lên phía trước, “Xem xem này, có bản live action rồi, còn có sub!”
Vừa nghe thấy live action, Sở Dụ căng thẳng, “Tôi chỉ muốn biết, có phá nguyên tác không?”
“Không hề không hề, tuyển diễn viên dựa vào thực lực! Đặc biệt là nam chính, vóc dáng ấy, bắp thịt ấy, còn có cả màu da ấy, chính là mục tiêu mà tôi cố gắng, thứ mà tôi hướng về!”
Trong mắt Sở Dụ lộ ra vẻ bỡn cợt, “Cho nên cậu phải ăn nhiều tổ yến!”
Vừa đúng lúc chuông vang, Mộng Ca sốt ruột, “Lát nữa tôi sẽ share cho cậu, cậu nhớ nhất định phải xem đấy, nhiệt liệt đề cử, không hay tôi chặt đầu!”
Sở Dụ vừa mới cùng Lục Thời quay lại phòng ngủ, Mộng Ca nóng lòng gọi QQ tới, thúc giục Sở Dụ xem bản điện ảnh live action.
Thấy Lục Thời đang làm đề, Sở Dụ lấy tai nghe trong cặp sách ra, vừa mở video điện ảnh ra, vừa nói chuyện với Mộng Ca.
“Giáo hoa nhanh nhìn cơ bắp ấy! Đây chính là cơ bắp mà tôi tha thiết mơ ước!”
Sở Dụ không có theo đuổi cơ bắp gì cả. Cậu cảm thấy dạng như Lục Thời là đẹp nhất.
“Cũng tạm. Nhưng mà người này chơi bóng rổ rất tốt.”
“Đúng, đúng, đúng, nghe nói vì đóng phim mà diễn viên này bị nhốt trong đội bóng rổ, khổ luyện mấy tháng liền, chuyên nghiệp!” Mộng Ca càng ngày càng hưng phấn, “Mau xem cảnh lên rổ!”
Sở Dụ bị Mộng Ca mang tới chút nhiệt huyết, dù sao trước đây cậu đã từng thích bóng rổ, bình tĩnh xem mười phút, cậu không nhịn được kích động nói, “Nam chính lên rổ đẹp trai quá! Nhảy cao thật!”
Mộng Ca đắc ý, “Vậy sao? Tôi đã nói bản người thật không phá vỡ nguyên tác mà!”
“Đúng, chọn diễn viên này rất đúng, chơi bóng rổ rất hay!”
Lúc này, tai nghe bên trái Sở Dụ đột nhiên bị tháo xuống. Sau đó, Lục Thời lại gần, thì thầm.
“Không cho phép.”
Sở Dụ theo bản năng ấn tắt điện thoại.
“Không cho phép khen người khác.”
Hơi thở Lục Thời mang theo sự xâm lược mạnh mẽ bao trùm lên cậu.
Hai mắt anh bị bóng đêm nhuộm dần, tối đen như mực.
Lục Thời cong ngón tay lại, thong thả chạm vào khóe môi Sở Dụ, nghiêm túc nói ra từng từ một, “Không được cười vui vẻ khi khen người khác như vậy.”
Đầu ngón tay di chuyển lên trên, dừng lại ở vị trí huyệt thái dương, “Nơi này, chỉ có thể nghĩ tới tôi.”
Sở Dụ nhìn Lục Thời, đột nhiên không nói gì.
Tai nghe bên phải là âm thanh ồn ào của phim điện ảnh, cùng với tiếng nhạc nền sục sôi.
Giọng của Lục Thời, che lấp tất cả.
Bỗng dưng, Lục Thời rời ra một khoảng, rũ mi, nhìn thẳng Sở Dụ, “Nếu như, một ngày nào đó cậu sợ hãi tôi, không muốn ở bên tôi nữa, muốn rời đi. Tôi sẽ bắt cậu lại, dùng xích khóa tay cậu lại, vĩnh viễn khóa cậu cùng với tôi.”
“Sở Dụ, cậu không còn cơ hội nữa rồi.”
Người tên Lục Thời này, thật sự rất liều mạng.
Sở Dụ cảm thấy vị trí của trái tim mình, tần suất và biên độ dao động có hơi lớn.
Cậu không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút chìm đắm vào cảm giác này, có một người, không phải là cậu thì không được, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cậu, muốn chiếm hữu cậu, quấn lấy cậu một nghìn ngày, một vạn ngày.
Sở Dụ cảm thấy, có lẽ bản thân mình điên rồi.