Cẩn Nhiên Ký

Chương 22: Chương 22: Thục Trung Thanh môn (bảy)




“Sao trông ngươi buồn bã ỉu xìu thế?” Đinh Nhược Thủy vừa sắc thuốc vừa quạt gió vào lò than, trêu chọc: “Đêm qua đi làm tặc?”

Xuân Cẩn Nhiên thở dài, hắn quả thực có chạy đi làm tặc, nhưng chưa thoả mãn thì không hiểu sao lại ngồi chơi cờ với Bùi Tiêu Y suốt đêm. Thuần tuý là đánh cờ! Không có phong hoa tuyết nguyệt cái gì hết! Ngồi một phát là ngồi tới sáng! Mà kỳ nghệ của Bùi Tiêu Y cũng khiến người ta giận sôi gan, Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy hắn dùng chân đánh cờ cũng có thể hạ được tên đó.

Đinh Nhược Thủy chăm chú nhìn ấm sắc thuốc, không chú ý đến vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của bằng hữu, dù sao cũng chỉ là nói đùa vài câu, đối phương chưa trả lời thì hắn cũng lơ đãng hỏi tiếp: “Chút nữa ngươi đi theo hỗ trợ ta đi.”

“Không thành vấn đề.” Xuân Cẩn Nhiên đồng ý, có điều: “Sao tự nhiên lại muốn ta đi cùng?”

Đinh Nhược Thủy bỗng nhiên hạ thấp giọng: “Còn nhớ hôm qua ta nói gì với ngươi không? Việc ta có bỏ thêm vài loại dược liệu đặc thù vào đơn thuốc ấy.”

Xuân Cẩn Nhiên trợn mắt: “Đương nhiên là nhớ.” Bất tỉnh nôn ra máu chảy mủ lỗ tai, loại phản ứng thuốc hung tàn như thế thì muốn quên cũng khó.

“Đợi lát nữa hắn uống chén thuốc thứ hai này, dược lực tích đủ, có lẽ sẽ xảy ra phản ứng rất nhanh. Nếu lỡ như quá kịch liệt hoặc có biến cố khác phát sinh, ngươi cũng có thể hỗ trợ cho ta.” Đinh Nhược Thủy lấy một tấm vải dày nhấc ấm thuốc lên, cẩn thận rót vào chén.

Xuân Cẩn Nhiên nhìn chén thuốc màu nâu sậm, chợt nhớ ra một gương mặt cũng nâu sậm y hệt, ngờ vực hỏi: “Tôn bá đâu rồi?” Đó là người mà Thanh Trường Thanh cố ý để lại hỗ trợ cho Đinh Nhược Thủy.

Không ngờ Đinh Nhược Thủy lại lắc đầu: “Sáng sớm nay môn chủ Thanh môn khó chịu trong người, ông ta đã sang đó hầu hạ.”

Xuân Cẩn Nhiên: “Môn chủ thế nào rồi?”

Đinh Nhược Thủy: “Ta đã bắt mạch, không có chuyện gì lớn, chỉ là lão nhân ưu tư thành bệnh thôi.”

Xuân Cẩn Nhiên thở dài: “Tận mắt thấy tiểu nhi tử mà mình yêu thương nhất càng ngày càng suy yếu, đây chính là khoét vào tâm phụ mẫu mà.”

Đinh Nhược Thủy lẳng lặng nhìn chén thuốc, lâu thật lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Ta nhất định sẽ trị tốt cho Thanh Vũ.”

Xuân Cẩn Nhiên nhìn ánh sáng phát ra từ mắt bằng hữu, bất giác cong khoé miệng.

—— Nếu Đinh thần y đã quyết tâm, dù Diêm Vương có viết tên người đó vào sổ sinh tử đi chăng nữa thì tám chín phần mười cũng có thể cứu trở ra.

Phòng ngủ của Thanh Trường Thanh nằm trong Thiên Thanh Các, muốn đến đó phải đi qua một con đường mòn giấu mình giữa những bụi hoa, nếu không có Đinh Nhược Thuỷ dẫn đường, Xuân Cẩn Nhiên có đi dạo khắp Thanh môn sợ là cũng sẽ không tìm được nơi này.

Thiên Thanh Các tổng cộng có ba tầng, nghe Đinh Nhược Thuỷ nói, Thanh Vũ đang ở tầng hai, còn Thanh Trường Thanh đã đưa phòng ngủ cho nhi tử thì dẫn theo Đại phu nhân Giang thị vào ở trong tầng một.

Vì không muốn chậm trễ thời gian khiến chén thuốc bị lạnh, Đinh Nhược Thuỷ tiến vào Thiên Thanh Các cũng không ghé qua hỏi thăm sức khoẻ của Thanh Trường Thanh mà trực tiếp bưng thuốc lên tầng hai. Xuân Cẩn Nhiên không nhiều lời, bước nhanh đuổi theo Đinh Nhược Thuỷ. Trong chốc lát hai người đã đứng trước cửa phòng Thanh Vũ, nhưng ngoài ý muốn là cửa phòng lại không khoá, nói chính xác hơn là mở rộng hoàn toàn, trong phòng có người đứng kẻ ngồi, có người đi qua đi lại, thậm chí có người còn đứng ngắm cây ngoài cửa sổ... một hai ba bốn năm sáu bảy tám, tám dáng người mạnh mẽ đập vào mắt hai người.

“Các người... đang làm gì vậy?” Đôi tay bưng khay của Đinh Nhược Thủy có chút run run.

Tám người trong phòng nghe vậy thì nhìn qua, sau đó Thanh Trường Thanh nói: “Đinh thần y! Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”

Đinh Nhược Thủy vô thức lui lại một bước.

Xuân Cẩn Nhiên vội vàng bước sát đến sau lưng hắn, chống đỡ cho bằng hữu, đồng thời nói nhỏ vào lỗ tai hắn: “Đừng khẩn trương, nếu Thanh Vũ xảy ra chuyện thì phụ thân của hắn đã sớm nhào tới bóp chết ngươi rồi, sao có thể hiền lành bình tĩnh như thế?.”

Đinh Nhược Thủy vừa cố gắng duy trì khuôn mặt trấn định, vừa suy nghĩ lời Xuân Cẩn Nhiên nói, sau đó cảm thấy rất có đạo lý.

Giang thị bên kia đã nhanh chân chạy đến tiếp lấy cái khay trong tay Đinh Nhược Thuỷ, vui vẻ nói: “Đinh thần y, Vũ nhi tỉnh rồi!”

“Thật sao?” Đinh Nhược Thủy bất chấp mọi thứ, vội vàng tiến lên bắt mạch cho Thanh Vũ.

Xuân Cẩn Nhiên đuổi sát phía sau, vượt qua Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Nhị công tử, Tam công tử, cháu trai của Đại phu nhân, Tôn bá, rốt cuộc cũng trông thấy thiếu niên đang bệnh nằm trên giường.

Đây là lần đầu tiên Xuân Cẩn Nhiên nhìn thấy vị Tiểu thiếu gia này từ sau khi bước vào Thanh môn. Căn bệnh quái lạ quấn thân khiến cho sắc mặt hắn tái xanh, bờ môi trắng bệch, hai má gầy gò lõm vào, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy nét tuấn tú ngày xưa. Tuy nói là Thanh Vũ đã tỉnh, nhưng hắn chỉ mở mắt, không hề có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, so với việc hôn mê như mấy ngày trước thì điều này cũng đủ khiến cho người nhà họ Thanh vui mừng rồi.

Nói cách khác là đủ để khiến cho Thanh Trường Thanh và Giang thị vui vẻ.

Xuân Cẩn Nhiên thoáng bước qua bên cạnh, giống như quan tâm nhìn Đinh Nhược Thuỷ bắt mạch, tỏ vẻ lúc nào cũng sẵn sàng tiến lên hỗ trợ, nhưng thực ra hắn đang lén lút dò xét mỗi người trong phòng. Thanh Trường Thanh thì không cần phải nói, cái vẻ hận như không thể khắc mỗi sợi tóc của nhi tử vào trong mắt kia không thể là giả; Giang thị tuy chỉ là dưỡng mẫu của Thanh Vũ, nhưng dù sao cũng là hài tử của muội muội mình, nên khuôn mặt của bà cũng đầy vẻ lo lắng giống như Thanh Trường Thanh; Tôn bá cũng có chút khẩn trương, nhưng dường như ông khẩn trương cho lão gia mà mình hầu hạ cả đời là Thanh Trường Thanh nhiều hơn; Thanh Bình đã tiến lên từ lúc Đinh Nhược Thuỷ bắt mạch, dù trên mặt không thể hiện thái độ gì, nhưng ánh mắt vẫn loé lên một chút quan tâm; mẫu thân của hắn Lâm thị, Tam phu nhân Nguyên thị và cháu trai của Đại phu nhân Giang Ngọc Long thì qua loa có lệ, có lẽ họ cho rằng lúc này Thanh Trường Thanh không rảnh quan tâm bọn họ thực lòng hay giả dối; nhưng mà cái kẻ kể cả qua loa cũng không thèm diễn như Thanh Phong mới thật sự làm cho Xuân Cẩn Nhiên mở rộng tầm mắt, bên này đệ đệ chưa rõ sống chết, bên kia hắn đã lặng lẽ đứng bên cửa sổ dùng ánh mắt đùa giỡn với tỳ nữ, quả đúng là sắc trung hào kiệt*.

(Edt:* câu này mình đoán là chế từ câu “anh hùng hào kiệt”, nhưng thay vì “anh hùng” thì Thanh Phong chỉ lo đùa giỡn thị nữ nên XCN mới chuyển thành “sắc” trong “ háo sắc”).

“Đinh thần y, con trai của ta sao rồi? Lúc nào nó mới có thể khỏi hẳn?” Nhìn thấy Đinh Nhược Thủy đã bắt mạch xong, Thanh Trường Thanh vội vàng hỏi.

“Tình trạng hiện tại rất khó nói, cần phải uống thêm một chén thuốc rồi quan sát thêm.” Đinh Nhược Thuỷ đặt cánh tay của Thanh Vũ vào lại trong chăn, sau đó nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, đưa tay lấy chén thuốc từ chỗ Đại phu nhân vẫn khư khư ôm cái khay nãy giờ, kiên nhẫn đút đối phương uống thuốc.

Một chén thuốc này, Thanh Vũ uống từng ngụm nhỏ cũng hết nửa nén hương, vì ý thức vẫn mơ hồ nên còn phun ra mấy ngụm, nhưng cuối cùng cũng có thể yên bình uống hơn phân nửa.

Đinh Nhược Thủy thở phào, đặt Thanh Vũ nằm xuống lần nữa, âm thầm tán dương vị tiểu công tử này hiểu chuyện —— dưới ánh mắt của toàn bộ người nhà họ Thanh, nếu Tiểu thiếu gia hộc máu thì thật...

“Khụ, khụ khụ khụ! Phụt —— “

Đúng là nói trước bước không qua mà!

Thanh Vũ phun ra một ngụm máu tươi lớn, toàn bộ đều dính hết lên trường sam của phụ thân hắn, Môn chủ cúi đầu nhìn y phục đỏ rực của mình, suýt nữa ngất xỉu.

Giang thị đứng cạnh sợ hãi: “Đinh thần y? Chuyện gì thế này?”

Đinh Nhược Thủy vội vàng lấy ra chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước, cấp tốc lau sạch khoé miệng còn vương vết máu của Thanh Vũ: “Chuyện này... đây là hiện tượng bình thường, hiện tượng bình thường...”

“Đây cũng là hiện tượng bình thường sao?!” Giang thị bỗng rít lên.

Lúc này Xuân Cẩn Nhiên mới phát hiện, Tiểu thiếu gia của Thanh môn vừa hộc máu xong thì lỗ tai đã bắt đầu chảy mủ.

Bị tiếng kêu kinh hãi của Đại phu nhân nhắc nhở, Thanh Trường Thanh cũng phát hiện thảm trạng của nhi tử, lập tức gầm lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đinh thần y vốn đang luống cuống tay chân, nghe tiếng gầm này xong lại trấn định... Không, không phải trấn định, vẻ mặt khinh thường kia, ánh mắt khinh miệt đó, thể hiện một con người duy ngã độc tôn, giọng nói cũng có chút ngạo mạn: “Gấp cái gì? Thanh Vũ phản ứng thế này chứng tỏ đơn thuốc ta khai thích hợp với cậu ấy, đánh thẳng vào trọng điểm, hộc máu và chảy mủ lỗ tai đều là di chứng của căn bệnh, nếu có thanh tẩy hết các di chứng thì tự nhiên sẽ hết bệnh. Cẩn Nhiên, bưng một chậu nước sạch tới.”

Xuân Cẩn Nhiên âm thầm lườm hắn, nhưng vẻ ngoài lại lập tức hoá thân thành Tiểu Xuân tử, nhanh chân đi lấy chậu nước.

Nói ra cũng kỳ quái, sau khi Thanh Vũ hộc máu và chảy mủ lỗ tai thì đôi mắt sáng và thanh tỉnh hơn hẳn, hắn an tĩnh để cho Đinh Nhược Thủy lau sạch tai mắt mũi miệng, sau đó cũng không xảy ra chuyện gì nữa.

“Bây giờ ta đi chuẩn bị chén thuốc thứ ba. Cẩn Nhiên, đi.”

Đinh Nhược Thủy nói xong, đứng dậy tiêu sái rời đi, Xuân Cẩn Nhiên giống như con chó săn theo sát phía sau, nhịn dữ lắm mới không đạp hai cước lên cái mông trước mặt. Đám người nhà họ Thanh bị bỏ lại thì mắt lớn trừng mắt nhỏ, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ dâm uy bộc phát của thần y.

“Không phải ngươi nói sẽ không xuất hiện ba phản ứng cùng một lúc sao?” Đi đến một chỗ không người, Xuân Cẩn Nhiên mới tức giận nói.

Đinh Nhược Thủy bẹp miệng, sớm đã mất đi khí thế lúc nãy: “Cũng không có ba phản ứng mà...”

Xuân Cẩn Nhiên trợn trắng mắt: “Đúng vậy, chỉ là có hai phản ứng cùng một lúc thôi!”

Đinh Nhược Thủy không phụ sự mong đợi của mọi người mà đỏ vành mắt: “Lúc nãy nguy hiểm như vậy ta bị hù chết rồi ngươi không an ủi mà còn hung dữ với ta đồ vô lương tâm hức hức hức...”

Xuân Cẩn Nhiên mở to mắt: “Ngươi bị hù chết? Không phải ngươi khí thế hào hùng lắm sao? Thanh Trường Thanh bị ngươi giáo huấn đến một câu cũng không dám nói kia kìa.”

Đinh Nhược Thủy sụt sịt mũi, lắp bắp đáp: “Ta cũng không còn cách nào khác, Thanh Vũ đã như thế, nếu ta không cứng rắn thì chẳng phải sẽ bị người khác nhìn ra là ta đang chột dạ à?.”

“Đúng thế, chiêu mở mắt nói láo này của ngươi hay đấy, đừng nói là nhìn không ra ngươi chột dạ, thậm chí còn có thể nghĩ rằng ngươi đã nắm chắc thắng lợi trong tầm tay nữa kìa.” Xuân Cẩn Nhiên bội phục gật đầu, sau đó chuyển đề tài: “Nếu ngày mai bệnh của Thanh Vũ còn chưa khởi sắc thì ngươi phải làm sao?.”

“Sẽ không” Nói đến chữa bệnh, Đinh Nhược Thủy nghiêm túc lên, cực kỳ chắc chắn: “Ta đã biết đó là loại độc gì, chuyện tiếp theo rất đơn giản.”

Xuân Cẩn Nhiên kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết Thanh Vũ trúng phải độc gì rồi? Là thứ gì vậy?”

Đinh Nhược Thủy nháy mắt nhìn hắn: “Có nói ngươi cũng không biết.”

Xuân Cẩn Nhiên nheo mắt: “Có biết hay không là chuyện của ta, có nói hay không là chuyện của ngươi.”

Đinh Nhược Thủy: “Bích Khê Thảo.”

Xuân Cẩn Nhiên: “....”

Đinh Nhược Thủy: “Thấy chưa, sao ngươi cứ nhất định phải hỏi chứ?”

Xuân Cẩn Nhiên: “Là ta có bệnh.”

Suốt buổi chiều hôm đó Đinh Nhược Thuỷ bận rộn sắc thuốc, có lẽ đã tra ra được loại độc nên phải điều chỉnh lại đơn thuốc lần nữa. Xuân Cẩn Nhiên bồi hắn một lúc thì có chút nhàm chán, hơn nữa bản thân cũng không giúp đỡ được gì nên định đi qua nơi khác lắc lư. Kết quả vừa vào trung đình đã nhìn thấy Bùi Tiêu Y và Phòng Thư Lộ đánh cờ dưới bóng cây.

Xuân Cẩn Nhiên vừa nhìn thấy cờ đã đau đầu, tính toán lặng lẽ rời đi, nào ngờ Phòng Thư Lộ mắt tinh như cú, hắn chưa kịp lùi bước đã bị tên đó vung tay gọi lại: “Cẩn Nhiên hiền đệ——”

Đã gọi cả hiền đệ rồi, Xuân Cẩn Nhiên đành phải kiên trì đi qua: “Thư Lộ huynh, Bùi... thiếu hiệp.”

“Cẩn Nhiên hiền đệ đến thật đúng lúc” Không hiểu sao Phòng Thư Lộ lại rất nhiệt tình, thậm chí còn nhường ra ghế của mình, lôi kéo Xuân Cẩn Nhiên ngồi vào, sau đó lo lắng hỏi: “Nghe nói Thanh Vũ tỉnh rồi?”

Xuân Cẩn Nhiên đang mờ mịt, đành phải hỏi gì đáp nấy: “Ừm, tỉnh rồi.”

Phòng Thư Lộ như đã chờ câu này từ lâu, lập tức tiếp lời: “Tỉnh thì tốt, tỉnh thì tốt, vậy ta phải đi thăm nó đây” Nói xong, không đợi Xuân Cẩn Nhiên phản ứng đã đạp chân thi triển khinh công rời đi.

Xuân Cẩn Nhiên nhìn theo bóng lưng của Phòng Thư Lộ, quay sang nhìn gương mặt khó chịu của Bùi Tiêu Y, rồi lại nhìn bàn cờ vừa đánh xong trước mắt, nhanh chóng đoán ra được vấn đề, hiểu được nỗi khổ của Phòng thiếu chủ, thậm chí còn có cảm giác đồng bệnh tương liên.

“Ngươi tra tấn người ta thế nào vậy? Đừng nói là chơi đến khi ngươi thắng mới được dừng, mà phải là thắng quang minh chính đại, không được cố ý nhường ngươi nhé...” Xuân Cẩn Nhiên thở dài một hơi, cay đắng nhớ lại ký ức đêm qua: “Đánh cờ với ngươi, thà rằng đi chết cho rồi.”

Bùi Tiêu Y ung dung nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ta không có cản ngươi đi chết.”

Xuân Cẩn Nhiên thâm tình đáp: “Không có ngươi đi cùng, ta cô đơn lắm.”

Bùi Tiêu Y nheo mắt: “Vậy ta tiễn ngươi một đoạn?”

Xuân Cẩn Nhiên bình tĩnh nhìn hắn một lúc, chậm rãi lắc đầu: “Ngươi sẽ không.”

Bùi Tiêu Y nhíu mày, chút cảm xúc khó nhận ra hiện lên trong đáy mắt.

Nhưng vẫn không giấu được ánh mắt của Xuân Cẩn Nhiên, hắn chợt mỉm cười, khuôn mắt anh tuấn xích lại gần Bùi Tiêu Y, giọng điệu chắc chắn: “Ngươi thích nói chuyện với ta, hoặc ít nhất là cảm thấy nói chuyện với ta rất thú vị.”

Bùi Tiêu Y: “...”

Xuân Cẩn Nhiên: “Ngươi thừa nhận rồi...”

Bốp!

“Sao đang nói chuyện êm đẹp ngươi lại rút roi ra làm gì?”

“Nói chuyện êm đẹp” của Xuân thiếu hiệp có khác biệt rất lớn với “nói chuyện êm đẹp” của Bùi thiếu hiệp, cho nên Bùi thiếu hiệp cảm thấy không “êm đẹp”, quyết định dùng roi kết thúc cuộc trò chuyện.

Nếu bỏ qua Bùi Tiêu Y, chuyến đi đến Thục Trung lần này của Xuân Cẩn Nhiên xem ra vẫn khá viên mãn, nhất là sau khi Đinh Nhược Thuỷ thành công cứu tỉnh Thanh Vũ, để hắn có thể mở miệng gọi một tiếng phụ thân mẫu thân, Thanh Trường Thanh quả thật đối đãi với Đinh Nhược Thuỷ như thần linh, địa vị của Xuân Cẩn Nhiên tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.

Ngay lúc hắn đang vô cùng vui vẻ vì Tiểu thiếu gia sắp khỏi hẳn, bản thân đã có hi vọng trở về nhà thì Thanh Vũ uống một chén thuốc của Đinh Nhược Thuỷ xong lại tru lên điên cuồng, tay chân run rẩy, gần như phát điên. May mà Đinh Nhược Thuỷ phản ứng nhanh, đầu tiên là cho Thanh Vũ uống một chén nước lớn, sau đó dùng ngón tay móc cuống họng thúc ói, lặp lại nhiều lần, tiếp tục thi châm ở những huyệt vị chảy ra máu đen, cuối cùng mới có thể khiến cho Tiểu thiếu gia của Thanh môn dần dần an tĩnh lại.

Nhưng dù Tiểu thiếu gia đã an tĩnh thì những biểu hiện đáng lo trước đó cũng khiến cho phụ thân và mẫu thân của hắn không thể yên lòng, có vết xe đổ lần trước, lần này Thanh Trường Thanh cố gắng kiềm chế giọng mình hỏi: “Đinh thần y, chuyện này... lẽ nào cũng là phản ứng bình thường?”

Đinh Nhược Thủy trầm tư nhìn xuống, không nói một lời.

Xuân Cẩn Nhiên rất ít khi thấy Đinh Nhược Thuỷ như thế này, bỗng nhiên có chút lo lắng.

Trong căn phòng hiện tại chỉ có Thanh Trường Thanh, Tôn bá và Đại phu nhân Giang thị —— trừ lần thứ hai mớm thuốc có đầy đủ người nhà, những lần sau đều chỉ có ba người này, Thanh Trường Thanh tra hỏi nhưng lại không nghe được câu trả lời, Tôn bá bèn thúc giục giùm lão gia mình: “Đinh thần y...”

Rốt cuộc Đinh Nhược Thuỷ cũng ngước mắt lên, giống như đã hạ quyết tâm, chậm rãi đáp: “Không phải phản ứng bình thường, đây là phản ứng trúng độc, Thanh Vũ không phải bị bệnh, mà là trúng độc.”

Thanh Trường Thanh sửng sốt, vẻ mặt khó tin: “Sao, sao lại... “

Giọng nói của Giang thị cũng run rẩy: “Thần, thần y, không phải hai ngày trước ngươi còn nói chỉ là di chứng bệnh của Vũ nhi thôi ư? Sao bây giờ lại biến thành trúng độc...”

Đinh Nhược Thủy kiên nhẫn giải thích: “Trước đó ta không nói rõ vì sợ rằng kẻ hạ độc còn ở gần đây, nếu như hắn biết ta chẩn đoán ra được Tiểu thiếu gia trúng độc, hốt thuốc đúng bệnh, biết đâu hắn sẽ lại hạ độc lần nữa.”

“Vậy nghĩa là kẻ hạ độc thấy tình hình con trai ta chuyển biến tốt, lại lén lút hạ độc nó lần thứ hai?!” Thanh Trường Thanh cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.

Không ngờ Đinh Nhược Thủy lại lắc đầu: “Ta không biết.”

Thanh Trường Thanh không khống chế nổi giọng mình: “Ngươi không biết?! Sao ngươi lại không biết?! Không phải ngươi vừa mới nói con trai ta trúng độc sao? Bây giờ sao lại không biết?”

“Thanh môn chủ đừng vội, nghe ta giải thích” Đinh Nhược Thủy không kiêu ngạo không tự ti, nói rõ ràng lành mạch: “Thanh Vũ thiếu gia ban đầu chính là trúng độc, sau khi ta bắt mạch, hốt thuốc đúng bệnh, độc tố đã dần được giải, tình trạng của thiếu gia cũng ngày càng tốt lên. Nhưng hôm nay, Thanh Vũ thiếu gia lại trúng độc lần nữa, ta nói không biết, không phải là không biết hắn bị trúng độc gì, mà là không biết người hạ độc lần này có phải là người đã hạ độc lúc đầu hay không.”

Thanh Trường Thanh cẩn thận lắng nghe lời Đinh Nhược Thuỷ nói, hỏi thẳng trọng điểm: “Chuyện gì khiến ngươi nghĩ rằng không phải là cùng một người hạ độc hai lần?”

Đinh Nhược Thủy: “Bởi vì dùng hai loại độc khác nhau.”

Thanh Trường Thanh: “Lần thứ nhất hạ độc đã bị ngươi giải được, đương nhiên phải đổi loại độc khác.”

Đinh Nhược Thủy: “Lần đầu tiên dùng Bích Khê Thảo, lần thứ hai lại dùng Lôi Công Đằng. Bích Khê Thảo khó có thể chẩn đoán ra, cũng là một loại độc khó giải, thậm chí nhiều lang trung còn không thể phát hiện ra nó, người trúng độc nhìn như chỉ bị bệnh bình thường, nhưng thực tế sẽ ngày càng suy yếu rồi dẫn đến tử vong; Lôi Công Đằng lại dễ chẩn đoán, thậm chí không cần phải bắt mạch, nhìn qua triệu chứng thì lang trung bình thường cũng có thể đoán được đại khái, chỉ cần phát hiện kịp thời thì cũng không khó giải. Cho nên, kẻ đầu tiên hạ độc là người tâm tư kín đáo, dùng trăm phương ngàn kế để thực hiện, còn kẻ hạ độc lần này thì khinh suất lỗ mãng, tâm tư đơn giản.”

Thanh Trường Thanh: “Ngươi nghĩ kẻ hạ độc là người của Thanh môn?”

Đinh Nhược Thủy không chắc chắn nhìn về phía Xuân Cẩn Nhiên.

Xuân Cẩn Nhiên nghe được tới đây đã có thể đoán ra được phần nào: “Ít nhất cũng có một người.”

Thanh Trường Thanh nghe vậy thì ngồi im trên ghế, lâu thật lâu cũng không thể chấp nhận sự thật này.

Lúc này Tôn bá lại hỏi: “Lão gia, ngài có muốn gọi các phu nhân và thiếu gia đến đây không?”

Xuân Cẩn Nhiên có chút bất ngờ, trong tình huống này không phải là nên trấn an gia chủ trước sao? Người này lại trực tiếp thay gia chủ nghĩ bước tiếp theo, xem ra Tôn bá cũng không thô kệch như vẻ bề ngoài.

Được lão nô bộc nhắc nhở, Thanh Trường Thanh hình như nghĩ đến chuyện gì đó, giận tái mặt, gằn từng chữ nói: “Gọi tới! Cả Giang Ngọc Long, Phòng Thư Lộ, Bùi Tiêu Y, đều gọi đến đây cho ta, ta muốn lần lượt tra hỏi từng người.”

—————

Edt: Lúc đầu tui nghĩ chữ “môn” trong “Thanh môn” ý chỉ môn phái, nhưng đọc mấy chương này thì có lẽ Thanh môn là chỉ người nhà họ Thanh thôi, giống như Hàng gia vậy.

Ps: Happy New Year *(^o^)/*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.