“Lão gia, oan cho ta quá, sao ta có thể hại Tiểu công tử được —— “ Tiểu nha hoàn ngồi sập xuống đất nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, vẻ đẹp như nước trong veo, lại khóc như hoa lê đái vũ, vừa khóc sướt mướt vừa kêu oan.
Thanh Trường Thanh một lần nữa ngồi lên thượng toạ ở chính sảnh đã đen cả mặt, ném vật trong tay lên trên chiếc bàn phía trước: “Vật này tìm được trên người của ngươi, ngươi giải thích thế nào?”
Đó là một khối ngọc bội uyên ương, đặc sắc tinh xảo, phía dưới còn có những sợi tua màu thiên thanh.
Yến Tử cắn chặt môi, hiển nhiên là nàng không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng nước mắt lại rơi càng nhiều hơn trước.
“Không có gì là không thể giải thích” Một giọng nói đột ngột vang lên trong sảnh chính, còn mang theo ý cười, lẫn vào đó là chút bất cần đời: “Thứ đó là ta đưa cho nàng.”
Xuân Cẩn Nhiên nhìn về nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy Thanh Phong cà lơ phất phơ vốn đứng ở một góc hẻo lánh đã đi lên phía trước từ lúc nào, vẻ mặt bình thản như chẳng có gì quan trọng.
Thanh Trường Thanh tức giận không nhẹ, thở hổn hển trừng Thanh Phong, bờ môi không khống chế được run rẩy, như muốn mắng nhưng lại không biết phải mắng từ đâu.
Thanh Phong vẫn giữ ý cười trên mặt, dường như đã quen với vẻ giận dữ của phụ thân, hoặc ngại phụ thân hắn còn chưa đủ tức giận, chậm rãi thêm dầu vào lửa: “Dáng dấp Yến Tử xinh đẹp, ta thích nàng nên tiện tay tặng nàng vài thứ linh tinh, sao phụ thân lại tức giận như thế?”
Chỉ sợ không chỉ là tiện tay đưa đồ. Xuân Cẩn Nhiên nhớ lúc hắn vừa tới Thanh Môn vô tình nhìn thấy cảnh xuân phơi phới trong căn phòng kia, dù chăn mền đã che lại toàn bộ trận điên đảo long phượng đó, chỉ còn chừa lại một đoạn cánh tay như ngó sen của thiếu nữ, nhưng kết hợp với tiếng thở dốc kịch liệt và tiếng rên rỉ ái muội cũng đủ khiến kẻ nhìn trộm phải chìm vào sự mơ màng vô hạn.
“Vật linh tinh?!” Thanh Trường Thanh rốt cuộc cũng nổi bão, đột nhiên đánh một chưởng như muốn làm vỡ chiếc bàn: “Đây là vật tổ truyền của Thanh gia!”
Thanh Phong nghiêng đầu, thiên chân vô tà nói: “Ngọc bội đó Nhị ca cũng có, Tứ đệ cũng có, mất một cái của ta cũng đâu có nhằm nhò gì?.”
Thanh Trường Thanh run rẩy cả người, Nguyên thị đứng một bên nhìn không nổi nữa, ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh Thanh Phong, tức giận đập vào người con trai: “Con nói bậy bạ gì đó? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với phụ thân!”
Thanh Phong mặc cho nương đánh mình tới tấp, vẫn lù lù bất động.
Nguyên thị bó tay, đành phải gào khóc lên.
Đại phu nhân Thanh môn nghiêm túc thận trọng, Nhị phu nhân phóng khoáng khí khái hào hùng, chỉ có Tam phu nhân đúng là đại diện điển hình của vô số nữ quyến nơi hậu viện trong các đại môn hộ, một khóc hai nháo ba thắt cổ vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà chiêu dùng để đối phó với phu quân này, đôi khi cũng có thể dùng để đối phó nhi tử.
Cái vẻ mọi chuyện đều nhẹ như mây gió trên mặt Thanh Phong chậm rãi tiêu tán, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, sau đó hai chân khẽ cong, quỳ bịch xuống: “Phụ thân, con sai rồi.”
Xuân Cẩn Nhiên đột nhiên có chút khâm phục con người này. Có câu co được dãn được mới đại trượng phu, bởi vì quá trình khuất phục người khác thật sự rất gian nan, nhưng đối với Thanh Phong, từ duỗi tới co vô cùng gọn gàng dứt khoát, thứ duy nhất có thể xem là giãy dụa cũng chỉ là tiếng thở dài thoáng qua kia.
Nhưng cái quỳ này đối với Thanh Trường Thanh đang bừng bừng lửa giận là hoàn toàn không đủ, giọng nói của ông vẫn giữ nguyên sự âm trầm trước đó, thậm chí còn có xu thế ngày càng trở nên đáng sợ hơn: “Bình thường ngươi ngả ngớn phóng đãng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ta đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng dám làm hại đệ đệ ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua.”
Thanh Phong sửng sốt, sau đó cười ha hả, cười tới ngả tới ngả lui, gần như là cười ra nước mắt: “Ta đã nói mà, chỉ tìm ra một cái ngọc bội sao phải làm lớn chuyện như thế, ra là chờ ta ở chỗ này đây. Được lắm được lắm, là ta không có lương tâm, ta hạ độc Thanh Vũ, có phải còn muốn ta lấy chết tạ tội hay không?”
“Yến Tử là nha hoàn thiếp thân của Vũ nhi, ngọc bội của ngươi không đưa cho ai mà lại cố tình đưa cho nàng, đây còn không phải là ngươi muốn nàng khăng khăng một mực giúp ngươi hạ độc Vũ nhi sao?” Thanh Trường Thanh nghiêm túc nói.
“Ha ha” Thanh Phong dường như cảm thấy lời này nghe rất buồn cười, hỏi lại: “Vậy phụ thân nói cho con nghe thử xem, tại sao con lại muốn làm hại Tứ đệ?”
Gương mặt của Thanh Trường Thanh cứng đờ, lâu thật lâu cũng không lên tiếng.
Thanh Phong ngừng cười, nhưng khoé miệng vẫn nhếch lên đầy lạnh nhạt: “Bởi vì phụ thân thiên vị ấu tử*. Trong lòng của người, Đại ca chết yểu, Nhị ca chất phác, con thì lỗ mãng không làm việc đàng hoàng, chỉ có Tứ đệ là tốt nhất, thông minh nhất, nghe lời người nhất, quả thực là hội tụ linh khí thiên địa, là tinh hoa của nhật nguyệt, cho nên người đinh ninh rằng con đố kị với nó. Nhưng liệu chỉ có đố kị thôi thì có thể khiến con hạ độc nó không? Không. Quan trọng hơn chính là con lo lắng sau này người sẽ truyền lại đại gia nghiệp hơn trăm năm của Thanh môn cho Tứ đệ, cho nên Tứ đệ nhất định phải chết. Có phải thế không?”
(Edt: *ấu tử: con trai nhỏ).
Sắc mặt Thanh Trường Thanh đã khó coi tới cực điểm, rõ ràng những gì Thanh Phong vừa nói cũng chính là suy nghĩ trong lòng của ông, từng câu từng câu đều đâm trúng trọng điểm.
“Thế nhưng phụ thân à, người có từng nghĩ tới, từ xưa đến nay gia nghiệp không truyền cho đích tử thì cũng phải là trưởng tử**, ít có ai lại truyền cho ấu tử, dù người cưng chiều Tứ đệ hết mực nhưng chưa bao giờ nhắc tới chuyện truyền lại Thanh môn cho nó. Tứ đệ tuổi còn nhỏ, sau này thế nào còn chưa biết, con làm sao dám chắc rằng người sẽ truyền lại Thanh môn cho nó? Lại còn vì thế mà không tiếc hạ đòn sát thủ?” Thanh Phong nói đến đây thì tiếp tục cười, nhưng tiếng cười lúc này đã không còn nét cà lơ phất phơ như trước, chỉ có đắng chát: “Cho nên, không phải là con sợ Tứ đệ sẽ kế thừa Thanh môn, mà là trong lòng người đã sớm quyết định để Tứ đệ kế thừa Thanh Môn; không phải con hạ độc vì đố kỵ, mà là người nghĩ rằng con đố kỵ nên mới hạ độc nó.”
(Edt: ** đích tử và trưởng tử: con trai của chính thất/vợ lớn và người con trai đầu tiên).
Trời chiều đã sớm bị màn đêm bao phủ, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào ô cửa sổ này, đảo quanh một vòng, rồi lại chạy ra bằng ô cửa sổ kia, chỉ còn đọng lại ánh trăng lành lạnh chiếu trên sàn nhà, vào thân thể, vào tận trong lòng người.
Không biết qua bao lâu, Thanh Trường Thanh mới gian nan phun ra một câu: “Thật sự không phải là do ngươi làm?”
Thanh Phong sửng sốt, không thể tin được sau khi mình nói nhiều như vậy, phụ thân lại tiếp tục hỏi câu này, tia ấm áp cuối cùng trong lòng hắn cũng triệt để nguội lạnh.
Vốn dĩ còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ hắn không muốn giải thích nữa.
Thanh Trường Thanh cũng hết cách, hoài nghi thì vẫn có, nhưng chỉ bằng việc Thanh Phong cấu kết với nha hoàn của Thanh Vũ cũng không thể qua loa định tội hắn sai khiến nha hoàn hạ độc giết người. Nghĩ đến đây, Thanh Trường Thanh quay đầu nhìn Giang thị, tuy Đại phu nhân tuổi già sắc suy, nhưng suốt mấy chục năm nay, Thanh Trường Thanh đối ngoại làm chủ Thanh môn, Đại phu nhân đối nội làm chủ Thanh gia, hai người cứ thế quản lý môn phái lớn nhất Thục Trung ra hình ra dáng, cho nên lúc này ông cần phu nhân của mình cho ý kiến.
Nhiều năm ăn ý đã đủ cho Giang thị thầm hiểu được ý tứ của phu quân, bà chậm rãi mở miệng: “Phong nhi tuy có hơi tuỳ tiện nhưng tâm địa không xấu, ta không tin nó lại có thể sai khiến Yến Tử hạ độc Vũ nhi. Nhưng lão gia đã thẩm tra lâu như vậy vẫn không phát hiện kẻ khả nghi nào khác, vì lý do an toàn, ta nghĩ trước tiên vẫn nên trông giữ Phong nhi cho thật tốt.”
“Làm bộ làm tịch lâu như vậy cuối cùng vẫn là hoài nghi Phong nhi của ta?” Nguyên thị kêu gào, búi tóc tán loạn thề sống chết thể chết bảo vệ nhi tử.
Giang thị lại không hề bị lay động, nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại nặng tựa ngàn cân: “Dù Phong nhi thật sự vô tội thì nó cũng đã không tuân thủ lễ giáo, tư thông với nha hoàn, cũng nên bị phạt cấm túc.”
Nguyên Thị còn muốn cãi lại, nhưng lại bị một tiếng “Đủ rồi” của Thanh Trường Thanh đập tan khí thế.
Cuối cùng, dựa theo lời đề nghị của Đại phu nhân, Thanh Phong bị cấm túc trong viện của chính mình, đừng nói là không thể bén mảng tới Thiên Thanh Các, sinh hoạt của chính hắn cũng đã bị người khác giám sát rồi.
.......
Canh bốn đêm đó.
Một bóng đen đạp lên ánh trăng, lặng yên không tiếng động đáp xuống nóc phòng ngủ của Thanh Phong. Chân đặt lên mái hiên, treo ngược cơ thể, một tay cầm đoản kiếm thăm dò khe hở của khung cửa sổ đang đóng chặt, một tay chống trên song cửa, tận lực giảm đi tiếng động đoản kiếm va chạm với cửa sổ. Cuối cùng, đoản kiếm gặp được vật cản, lại dùng thêm chút sức, một tiếng “Cụp” vang lên, then cài cửa sổ rơi xuống, bóng đen thu hồi đoản kiếm rồi nhẹ nhàng đẩy một cái, khung cửa sổ chậm chạp mở ra. Bóng đen “Viu” một cái chui vào trong, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt, không làm kinh động bất kỳ ai, thậm chí cây cỏ hoa lá trăng thanh gió mát cũng không phát giác được, một mảnh tĩnh mịch giữa thiên địa, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bónh đen chui vào phòng thì giấu đoản kiếm vào ống tay áo, rón rén tới bên giường, lúc đang chuẩn bị xoay người thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng của một người đàn ông ——
“Ta biết ngay là sẽ có người đến. Giết ta, sau đó lại làm như ta sợ tội tự sát, hung thủ sẽ có thể Kim Thiền Thoát Xác.”
Thanh Phong bước ra từ chỗ tối, “Phựt” một tiếng thắp sáng cây nến trong phòng, ánh lửa yếu ớt soi rọi bóng tối xung quanh thành sắc đỏ vàng u ám, không sáng sủa nhưng vẫn đủ để thấy rõ người tới là ai.
“Nhưng ta thật sự không ngờ, vậy mà lại là ngươi, Xuân thiếu hiệp.”
Xuân Cẩn Nhiên đứng bên giường đang vất cả để thích nghi với ánh sáng đột ngột, đầu hắn đã bị Tam công tử của Thanh môn “Thông minh nhanh nhẹn” đánh cho tơi tả, thật sự là phục sát đất: “Đương nhiên là ngươi không ngờ được kẻ đó là ta, đến ta còn không ngờ kẻ đó là ta nữa mà.”
Thanh Phong nhíu mày: “Có ý gì?”
Xuân Cẩn Nhiên thở dài: “Ngươi dập mồi lửa trước đi, cái loại ánh sáng âm trầm này thì chiếu ra được người nào tốt chứ? Đẹp như tiên nữ cũng sẽ biến thành đầu trâu mặt ngựa thôi!”
Thanh Phong có hơi do dự, ai biết được quay về bóng tối thì đối phương có hạ độc thủ hay không. Nhưng hắn lại có thể xác định một chuyện khác: “Ngươi cũng không có đẹp như tiên nữ...”
“Chuyện này không quan trọng!” Xuân Cẩn Nhiên trừng nắt, hạ giọng hung hăng nói: “Nếu vẫn không thổi tắt nến thì đám người trông giữ ngươi sẽ chạy tới đó! Tới lúc đó họ nói hai chúng ta có mưu đồ bí mật thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được đâu!”
Xuân Cẩn Nhiên nói cũng có lí, dù hắn muốn gây bất lợi cho mình, chỉ cần mình hô một tiếng thì thủ vệ dưới lầu sẽ chạy tới ngay lập tức, hắn cũng không thể làm gì được mình. Nghĩ đến đây, Thanh Phong quả quyết dập tắt mồi lửa.
Nhiệt độ vừa mới dâng lên đã chậm rãi tiêu tán theo ánh lửa bị chôn vùi.
Đêm lại trở về với sự thanh lãnh vốn có, giống như ánh trăng lặng lẽ chiếu vào ô cửa sổ.
“Rốt cuộc là ngươi muốn gì?” Thanh Phong hạ thấp giọng, nhưng vẫn còn chút phòng bị.
“Nói cho rõ trước, ta không phải hung thủ” Xuân Cẩn Nhiên kiên nhẫn nói: “Nếu bây giờ ngươi đã bình tĩnh thì cũng có thể tự mình ngẫm lại, ta đến đây cùng với Đinh Nhược Thuỷ, trước khi chúng ta tới thì đệ đệ của ngươi đã trúng độc, nếu ta muốn hại chết Thanh Vũ thì chỉ cần ngăn cản Đinh Nhược Thuỷ đến đây là được, cần gì phải chịu giày vò ngàn dặm xa xôi chạy đến Thục Trung?”
Thanh Phong nhíu mày suy nghĩ một lát, giống như đã chấp nhận cách giải thích này, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Vậy nửa đêm ngươi đến đây làm gì?”
Xuân Cẩn Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, gằn từng chữ: “Bởi vì ta tin rằng ngươi cũng không phải là hung thủ.”
Thanh Phong đón lấy ánh mắt của Xuân Cẩn Nhiên, thật lâu sau đó bỗng cười khẽ, kèm theo chút tự giễu: “Sao ngươi biết?”
Xuân Cẩn Nhiên nhún vai: “Dù Thanh Vũ có chết đi thì vẫn còn có Thanh Bình, dù luận bối phận hay phẩm hạnh đều không tới phiên của ngươi. Chẳng lẽ người phá vỡ giới hạn đạo đức, tàn nhẫn hại chết đệ đệ chỉ vì trải đường cho một người huynh đệ khác? Thật là nực cười.”
Thanh Phong ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên bật cười, không ngừng nói: “Nực cười, đúng thật là nực cười, sao ta lại không nghĩ tới chuyện này lại nực cười như vậy ha ha...”
Xuân Cẩn Nhiên biết đối phương đau trong lòng, cũng không chen ngang, chỉ nói tiếp: “Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, ta là người ngoài vốn không nên xen vào. Nhưng vì những thứ này mà tính mạng của một đứa bé mới mười mấy tuổi đang bị đe doạ, ngươi nhẫn tâm sao?”
“Đương nhiên là ta không đành lòng!” Tiếng cười thê lương kia im bặt, Thanh Phong bỗng nhiên kích động: “Đừng nói là mười mấy tuổi, dù có mấy chục tuổi thì nó vẫn là đệ đệ của ta!”
Dưới bóng đêm mịt mờ, cơ thể của người đàn ông này do kiềm chế đến tột cùng mà run lên nhè nhẹ, không biết tại sao Xuân Cẩn Nhiên bỗng nhớ tới Hàng Minh Triết.
Một kẻ mềm yếu vô năng, một kẻ ngả ngớn phóng đãng, nhưng đáy lòng kẻ mềm yếu có sự trìu mến dành cho tiểu muội, bên trong tên ngả ngớn lại cất giấu sự đau lòng dành cho tiểu đệ, dù là so với đệ đệ và muội muội của mình, họ luôn là kẻ không được phụ thân ưa thích.
“Ta cũng không đành lòng” Xuân Cẩn Nhiên chân thành nói: “Cho nên ta cũng giống ngươi, muốn mau chóng bắt được hung thủ.”
Thanh Phong cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ đến đây của Xuân Cẩn Nhiên, hắn không nói nhảm nữa mà dứt khoát hỏi: “Ta có thể giúp gì cho ngươi?”
Xuân Cẩn Nhiên đáp: “Tất cả những người lúc nãy tập trung ở Thiên Thanh Các, ta muốn biết quan hệ giữa họ và Thanh Vũ, kể cả quan hệ giữa bọn họ với nhau nữa. Đương nhiên, phần lớn trong số đó đều là người nhà của ngươi, có người ngươi thích cũng như người ngươi ghét, nhưng ta hi vọng ngươi có thể kể rõ tất cả chi tiết cho ta nghe.”
Thanh Phong nghi hoặc: “Sao ngươi lại không hỏi phụ thân ta?”
Xuân Cẩn Nhiên lắc đầu: “Lúc nãy ta đã nói rồi, đây là chuyện nhà của Thanh môn, phụ thân của ngươi chắc chắn sẽ không thích người ngoài như ta nhúng tay vào, hơn nữa chưa chắc gì Thanh môn chủ có thể hiểu rõ những người kia bằng Tam công tử ngươi.”
Thanh Phong dựa vào bóng đêm để nhìn Xuân Cẩn Nhiên một lúc lâu, cuối cùng cũng nhếch miệng, lộ ra một nụ cười chân chính đầu tiên trong tối nay, dù là một nụ cười rất nhẹ nhưng lại như trút được gánh nặng trên vai: “Việc tốt nhất mà phụ thân ta làm được chính là mời được Đinh thần y đến đây... cùng với ngươi.”