Căn Phòng Nhung Nhớ

Chương 14: Chương 14




Ngóngiữa và ngón trỏ đan xen nhẹ nhàng vỗ theo nhịp trên cửa kính, Thái Mãn Tâmngân nga giai điệu của một đoạn nhạc. Nhìn thấy Tề Dực nhìn mình qua bóng intrên cửa, cô quay sang mỉm cười: “Buồn cười lắm đúng không?”.

“Rấthay”.

“Mộtngười bạn của tôi đã viết nó. Vốn dĩ là một bản guitar, nhưng anh ấy chỉ chơi mộtlần, không chịu chơi nhiều, còn nói: “Tôi không hát thuê” ”. Thái Mãn Tâm khôngkìm được mỉm cười: “Anh ấy nói tên của bản nhạc này là Hành trình trở về quêhương, có lẽ là ý tưởng từ con đường này”.

“Chỉnhớ đoạn này sao?”.

“Vốndĩ là thu được hơn một nửa trong Mp3”. Cô có chút buồn phiền: “Về sau giữa haingười xảy ra chút chuyện không vui nên tôi đã xóa đi, có lúc thấy rất hối hận”.

Tê Dựckhông hỏi nhiều nữa. Im lặng một lúc, điện thoại của hai người lần lượt đổchuông, là tin nhắn của Đào Đào. Nội dung giống nhau: “Khi nào về, hai người phảitỏ ra thân mật giống như một đôi tình nhân”.

“Conbé này lại định giở trò gì đây?”. Thái Mãn Tâm nhìn Tề Dực rồi trêu chọc anh:“Chẳng phải anh là mỹ nam lý tưởng trong tim con bé sao? Vì sao lại đẩy chotôi?”.

“Cáiđồ đào lông này, dám nói với Mãn Tâm như vậy?!”. Hà Thiên Vĩ tức giận túm bímtóc của Đào Đào.

“Nóinhỏ thôi!”. Cố vung tay đánh anh ta: “Tôi đã nén nỗi đau cho mượn anh Tề rồi,anh đừng có làm hỏng chuyện”.

HàThiên Vĩ bực tức nói: “Chẳng phải mẹ cô về rồi sao? Sao cô không về nhà, cứ ởlì ở đây”.

“Tôikhông ngờ người ấy của chị Mãn Tâm lại đưa một người phụ nữ về cùng!”. Đào Đàorất bức xúc: “Chị Mãn Tâm ở đây chờ anh ta, vậy mà anh ta lại dính lấy người phụnữ khác, anh với chả em”.

“Cômuốn nói anh anh em em?”. Hà Thiên Vĩ ngắt lời.

“Whatever,mặc kệ!”. Đào Đào liếc nhìn đôi nam nữ trong phòng khách: “Không thể để họ quáđắc chí”.

“Thếthì cô cũng không cần nói với anh ta Mãn Tâm và bạn trai đến Đam Hóa rồi”. HàThiên Vĩ khẽ nói lại, vừa nói vừa vỗ tay vào ngực: “Cô có thể chỉ tay vào tôivà nói đây là bạn trai của Mãn Tâm!”.

“Anh?”.Đào Đào nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Come on, tôi muốn lấy lại chút thể diệncho chị Mãn Tâm, không phải là để cho chị ấy mất mặt”.

HàThiên Vĩ cau mày, nắm tay chặt đến nổi phát ra tiếng rắc rắc, không kìm được thòđầu ra ngoài quan sát tình hình. Căn phòng hơi tối, không nhìn rõ mặt hai người:“Cô dám chắc đó là người Mãn Tâm đang chờ đợi?”. Anh ta bán tín bán nghi: “Saotôi thấy không giống nhỉ”.

ĐàoĐào gật đầu rất mạnh: “Anh ta chính là người nửa đêm đến thăm chị Mãn Tâm nămngoái, người mà chị ấy đã ôm và khóc nức nở”.

Tề Dựcvà Thái Mãn Tâm vừa xuất hiện ở cửa, Đào Đào liền phi như bay tới, cầm tay haingười đặt vào nhau: “Hãy nhớ, nắm tay nhau cùng về, cười thật ngọt ngào”.

TháiMãn Tâm nói: “Em lại cãi nhau với Hà Thiên Vĩ hay đang giở trò gì vậy?”.

“Chịphải chuẩn bị trước”. Đào Đào lấy hết dũng khí: “Người đó, người đó...”.

“Rốtcuộc làm sao?”. Thái Mãn Tâm không hiểu chuyện gì.

“Côta cứ làm ầm lên”. Hà Thiên Vĩ chạy ra: “Nhất định nói là người mà em chờ đợivui duyên mới. Thực ra chẳng qua là chỉ nhìn thấy...”. Anh ta còn định nói tiếpnhưng ngạc nhiên nhận ra nét mặt của Thái Mãn Tâm đông cứng, gượng nhếch mépnhưng không cười.

“Nóilại những chuyện đã qua thì có ý nghĩa gì?”. Giọng nói lạnh lùng.

“Không,là anh ta...”. Đào Đào chỉ về phía sau, chưa nói dứt lời thì người đàn ôngtrong phòng khách nghe thấy tiếng ồn ào, liền bước ra.

HàThiên Vĩ bất giác đứng chắn trước mặt Thái Mãn Tâm. Cô nghiêng người, nhìn thấykhuôn mặt quen thuộc dưới ánh nắng liền gạt tay Tề Dực ra, vui mừng chạy lại.

“Chịvẫn xinh đẹp như xưa”. Anh ta dang hai tay, ôm cô rất chặt.

“Chàomừng trở về nhà”. Thái Mãn Tâm vuốt tóc anh ta: “Sao không gọi điện về trước?Hình như là rắn rỏi hơn năm ngoái, có phải là cao hơn không?”.

“Muốngây bất ngờ cho chị. Hình như là cao hơn một chút, hay là chị lùn đi?”. Anh tanhìn Thái Mãn Tâm: “Hình như chị lại gầy đi rồi? Chẳng phải em đã bảo chị thườngxuyên đến chỗ bà em ăn cơm sao, đến đó có thể ăn nhiều một chút, béo hơn mộtchút”.

“Nào,lại đây chào hỏi mọi người ở chỗ chị nào”. Thái Mãn Tâm dắt tay anh ta đến chỗmọi người: “Hà Thiên Vĩ, Đào Đào; hai người họ đều đến đây nghỉ mát, là trợ thủcủa chị. Tề Dực, đầu bếp được mọi người đề cử”. Sau đó cô quay người: “Đây là LụcSinh Tuấn, cháu nội của bà Lục. A Tuấn là em của tôi, vừa từ Việt Nam trở về”.

“Ặc,đã nói là không phải mà... nhìn bề ngoài chỉ tầm tuổi tôi, sao có thế được!”.Hà Thiên Vĩ bĩu môi.

TháiMãn Tâm đã đoán được cuộc nói chuyện giữa anh ta và Đào Đào trước đó nên búngmũi hai người và nói: “Đừng có đoán già đoán non”.

“Họnói chị và bạn trai cùng đi Đam Hóa...”. A Tuấn nhìn về phía Tề Dực.

“Haiđứa trẻ này ngày nào cũng cãi nhau, nói chơi ấy mà”.

“Thếmà em còn mừng cho chị”. A Tuấn có chút thất vọng.

“Nétmặt kiểu gì vậy?”. Thái Mãn Tâm vỗ vào tay anh ta: “Cậu thấy chị bây giờ, chẳngphải là rất tốt sao?”.

“Lầnnày em đưa một người về gặp chị”. A Tuấn dẫn cô gái đứng cạnh mình ra phía trước:“Bạn gái em, Lê Thu Trang”.

“Thậtxinh đẹp, là con gái Việt Nam đúng không?”. Thái Mãn Tâm thân thiện chào hỏi.

“ThuTrang học đại học ở Hà Nội. Cô ấy học tiếng Trung, em học tiếng Việt, vì thếquen nhau. Nhà cô ấy ở Hội An. Cô ấy đã từng giúp em hỏi thăm về tin tức của chịMai”.

“Cóthông tin gì chưa?”. Cô nóng lòng hỏi.

A Tuấnlắc đầu: “Có vài manh mối nhưng đều bị đứt đoạn. Chị ấy và người nhà đã rất lâurồi không liên lạc với nhau”.

HàThiên Vĩ và Đào Đào trách móc lẫn nhau. Tề Dực bỏ hành lý xuống, bắt tay chuẩnbị bữa tối.

“Khôngcần đâu, chẳng phải lúc nãy mua cá và rau rồi sao? Cứ mang đến chỗ bà Lục”.Thái Mãn Tâm đi vào bếp: “Tối nay chúng ta ăn cơm bên đó”.

Khókhăn lắm bà Lục mới chấp nhận được A Tuấn với nhiều thay đổi. Bà lại bắt đầu kểchuyện trước đây. Lần đầu tiên Thu Trang được nghe nên tỏ ra rất hứng thú. Có mộtvài từ nhất thời không hiểu được, A Tuấn liền dùng tiếng Việt giải thích cho cônghe. Chốc chốc bà Lục lại xen thêm vài câu tiếng Việt.

A Tuấnngồi trên ghế, khoác tay ra phía sau Thu Trang, vừa nói chuyện vừa gỡ thịt ởlưng cá đặt vào chiếc đĩa trước mặt bạn gái.

TháiMãn Tâm đã từng nhìn thấy cảnh thân mật của rất nhiều đôi yêu nhau, đều chưa từngghen tỵ hay chua xót. Nhưng dáng vẻ của A Tuấn rất giống Giang Hải năm ấy. Vẻ mặtcủa Thu Trang ẩn chứa nổi vui sướng ngượng ngùng, ngọt ngào đến nổi khiến côtan nát cõi lòng.

Cô vẫnchưa mở miệng thì đã thấy bà Lục nói: “Thu Trang cũng là người Hội An. Bà cũngvậy, A Mai cũng vậy. Nhà nó mở cửa hàng đèn lồng. Thu Trang có quen không?”.

“Cháuđã nghe A Tuấn nói, không quen ạ”.

“Nócũng đang học tiếng Trung, còn đi Bắc Kinh. May mà có A Hải ở bên ấy chăm sócnó”. Bà Lục lại quay sang Mãn Tâm: “Đừng nghĩ nhiều, bởi vì A Mai là họ hàng củanhà bà nên A Hải mới đặc biệt chăm sóc nó”.

“MãnTâm...”. A Tuấn nắm tay cô: “Không sao chứ?”.

“Khôngsao. Bà Lục nói như vậy chị cảm thấy ở rất gần anh ấy’. Cô lắc đầu: “Có điều cậucàng ngày càng giống anh ấy”.

“Thậtsao?”. A Tuấn gãi đầu: “Từ nhỏ em đã lớn lên cùng với anh Hải, anh ấy luôn làthần tượng của em”.

“Đúng,bạn gái thứ 280”. Thái Mãn Tâm trêu đùa: ‘Chắc chắn là cũng học theo anh ta”.

“Saocó thể thế được! Có Thu Trang là đủ rồi”. A Tuấn cười: “Có điều đều là do năm ấychị Mãn Tâm không nhận lời em, nếu không em cũng không tìm cô ấy”.

Vừanói dứt lời thì bị cả hai cô gái cốc vào đầu.

Tề Dựcngồi cạnh ăn mì móng giò, không nói lời nào".

“Lầntrước anh bỏ lỡ, may mà lần này bà lại nấu”. Thái Mãn Tâm như chợt nhớ ra điềugì đó, dùng tiếng địa phương Đam Hóa hỏi một câu: “Ngon không?”.

“Ngon”.Tề Dực trả lời bằng tiếng địa phương Đam Hóa, sau đó mỉm cười chuyển sang tiếngphổ thông: “Mỗi lần đi du lịch, học được cách nói của người địa phương nhiều nhấtlà: xin chào, cảm ơn, ngon.

TháiMãn Tâm cũng cười, không hỏi tiếp nữa.

Hômsau, Thái Mãn Tâm và A Tuấn đưa bà Lục đến Đồng Cảng kiểm tra sức khỏe. Tề Dực ởnhà nướng bánh dừa. Đào Đào và Hà Thiên Vĩ ngồi cạnh chờ để nếm thử, lại tranhluận không ngừng về chuyện xảy ra trước đó.

“Vìsao cô lại nói anh ta là bạn trai của Mãn Tâm? Lúc ấy tôi đứng sờ sờ trước mặtcô, cô không nói là tôi!”. Hà Thiên Vĩ chỉ tay về phía Tề Dực, cảm thấy rất bấtbình.

“AnhTề rất đáng tin mà. Anh xem anh kìa, không chín chắn một chút nào, sao có thể...”.

“Haha, bây giờ cô học được cách suy luận rồi đấy!’. Hà Thiên Vĩ hấm hứ: “Cái tay ATuấn kia cũng sàn tuổi tôi, sao anh ta có thể là người mà Mãn Tâm chờ đợi suốtba năm?”.

“Đólà vì năm ngoái tôi nhìn thấy mà, tôi thề là không nhận lầm người!”. Đào Đàogiơ hai ngón tay: “Không tin, anh có thể hỏi chị Mãn Tâm năm ngoái chị ấy có ômA Tuấn khóc không”.

“Well,cho dù là có thì cũng không nói lên điều gì cả. Mãn Tâm còn ôm chị tôi khóc. Lẽnào người cô ấy thích là chị tôi”. Hà Thiên Vĩ nhún vai: ‘Cô là cái đồ chẳng cóđầu óc gì cả, tốt nhất không nên hỏi”.

“Vìsao lại ôm chị của anh khóc?’. Đào Đào tò mò.

HàThiên Vĩ quay mặt đi, không nói tiếp nữa.

‘Vìsao vì sao?’. Đào Đào đi đi lại lại bên cạnh anh ta.

HàThiên Vĩ không thể chịu được nữa: “Được rồi được rồi, đừng có giống như chim sẻchí chóe bên cạnh tôi nữa. Tôi nói cho cô biết, cũng là nhắc nhở cô, sau này đừngcó hỏi nhiều về chuyện tình cảm của Mãn Tâm. Trừ phi cô ấy muốn kể’. Anh ta kéoĐào Đào ra chỗ mát bên ngoài nhà nghỉ.

“Chịhọ của tôi tên là Hà Lạc, là bạn thân của Mãn Tâm từ thời đại học. Sau khi tốtnghiệp, chị họ của tôi đến California học tiến sĩ. Mãn Tâm đến một công ty tư vấn,phải đến trụ sở chính ở đặc khu Washington đào tạo nửa năm. Lần đầu tiên tôi gặpcô ấy là vào kỳ nghỉ của lễ Tạ ơn[1] năm ấy. Cố ấy đến tìm chị họ của tôi. Hồi ấychị họ của tôi vẫn chưa mua xe, vì thế tôi lái xe chở chị ấy đến sân bay đónMãn Tâm. Lần ây tôi chỉ thấy cô ấy rất xinh, trang điểm cũng rất đẹp, hoàn toànkhác với chị họ của tôi nên cảm thấy tò mò không hiểu vì sao họ lại là bạnthân.”

[1] LễTạ ơn (Thanksgiving) là một ngày lễ hằng năm tại Hoa Kỳ và Canada. Có ý nghĩalúc đầu là tạ ơn Thiên Chúa đã cho con người sống no đủ và an lành.

Lúc ởtrên xe, chị họ tôi hỏi: “Vì sao bỗng nhiên cậu lại chạy đến California, ngườibạn trai Thụy Sĩ của cậu phải làm thế nào?”. Cô ấy nói: “Mình và Oliver chiatay rồi”. Sau đó kéo chị họ của mình cùng cô ấy đến quán bar uống rượu, lại cònvỗ vào vai mình và nói: “Em cũng đi cùng nhé’. Chị họ tôi nói: “Cậu đừng điên nữa,nó vẫn chưa đủ hai mươi mốt tuổi, cậu muốn nó phạm pháp à?”.

“Vềsau hai người họ vẫn đi. Ngày lễ Tạ ơn chị họ tôi đưa cô ấy đến nhà tham gia bữatiệc gia đình, buổi tối ở lại nhà tôi. Đêm ấy tôi nghe thấy con chó nhà tôi sủahai tiếng, nhìn qua cửa sổ thì thấy Mãn Tâm ngồi ở hành lang hút thuốc. Một lúcsau chị tôi đến, giật lấy điếu thuốc rồi dập lửa. Hai người lại nói gì đó, MãnTâm ôm chị tôi khóc nức nở. Mặc dù cách rất xa nhưng tôi thấy nhất định là côây rất đau lòng, toàn thân run lên. Có điều ngày hôm sau thức dậy, cô ấy lại trởlại dáng vẻ vui tươi, nhiệt tình, phóng khoáng, dường như không có chuyện gì xảyra”.

“Anhcó hỏi chị họ của anh là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”. Đào Đào khôngkìm được nói xen vào.

“Tôiđâu có lắm chuyện như thế”. Hà Thiên Vĩ bĩu môi: “Lần thứ hai gặp cô ấy có lẽlà cuối năm. Đúng lúc chị tôi có bài thực hành không đi được, bảo một mình tôiđến sân bay đón Mãn Tâm. Đường hơi tắc, lúc tôi đến thì cô ấy đang ngồi dưới đất,dựa lưng vào tấm kính, ăn mặc rất phong phanh, trông gầy đi nhiều. Cũng khôngtrang điểm rạng rỡ như lần trước mà có vẻ tiêu tụy, hốc hác. Tôi hỏi cô ấy có lạnhkhông. Cô ấy nói không ngờ nhiệt độ ở California cũng thấp thế này.

Khoảngthời gian ấy chị tôi tạm dừng bài thực hành, đưa cô ấy đi chơi khắp nơi. Có hômtôi còn lái xe đưa họ đến San Francisco. Lúc ở trên cầu Cổng Vàng[2], tôi cònnói đùa là tỷ lệ tự sát ở đây rất cao, bị chị tôi lườm cho mấy cái liền.

[2] CầuCổng Vàng hay cầu Kim Môn (Golden Gate Bridge) là một cây cầu treo nối liền cổngVàng, cửa ngõ từ vịnh San Francisco vào Thái Bình Dương.

MãnTâm nói: “Anh ấy đã từng nói: Những người từ lục địa đến một nơi không có đườngnào để đi, chỉ có biển rộng mênh mông như thế này rất dễ bi quan chán đời. Lúc ấymình vẫn rất đắc chí, nói là sao có thể thế được, bên ấy biển trời rộng lớn hơnmà! Anh ấy nói, trời đất mênh mông nhưng không có nhiều chỗ để đi”.

Chị họtôi khuyên cô ấy rất lâu. Mãn Tâm nói: “Mình chưa bao giờ có ý nghĩ chán sống,mình chỉ trả giá vì sự bồng bột của mình. Bây giờ mình chẳng sợ gì cả. Mìnhcũng biết mình muốn làm gì”.

Lúctiễn cô ấy, suốt đường đi chị họ tôi ôm cô ấy vào lòng, ở sân bay hai ngườicũng lưu luyến không rời, ôm nhau hết lần này đến lần khác. Trên đường về chị họtôi cắn tay khóc. Nếu không nhìn thấy dáng vẻ khiến người ta xót xa của Mãn Tâmthì thật sự cảm thấy hai người con gái này có vấn đề.

Vềsau Mãn Tâm về nước nghỉ phép, sau đó từ chức. Tôi nghe chị họ nói cô ấy đến ĐồngCảng. Mùa hè năm ấy tôi đến Trung Quốc du lịch, muốn sang bên này thăm cô ấy.Mãn Tâm lúc ấy có chút yên lặng, ít nói như bây giờ. Tôi không biết rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì với cô ấy, cũng không tin đây là ảnh hưởng do anh chàng Olivernào đó gây ra. Mỗi lần gặp cô ấy đều thấy những dáng vẻ khác nhau, so với cảmgiác lần đầu tiên gặp, sự trầm tĩnh này khiến tôi lo lắng, dường như cô ấy đanggiấu giếm tâm sự gì đó rất nặng nề. Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy vui lên mộtchút”.

HàThiên Vĩ nói một mạch, sau đó hỏi: “Cô hiểu chứ?”.

ĐàoĐào im lặng một lúc: “Căn phòng nhung nhớ, không biết ai may mắn như thế”. Mộtđôi bướm màu hồng nhạt bay ra từ bụi hoa, lượn vòng. Cô giơ ngón tay: “Anh nhìnchúng kìa, nhất định là một đôi”.

“Chưanghe câu chuyện Lương – Chúc[3] sao?". Hà Thiên Vĩ lườm cô: “Hãy nhớ nhữnggì tôi nói, đừng nói với Mãn Tâm, cũng đừng gán ghép cô ấy với Tề Dực. Cô ấy cầnmột người có thể bao dung cô ấy chứ không phải một anh chàng hành tung không rõràng!”.

[3]Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài là một truyền thuyết Trung Quốc về chuyện tình bithảm của một đôi trai gái, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay còn được gọi tắt làLương - Chúc.

Tề Dựcđứng trong bóng râm cửa sổ, nghe thấy những câu chữ ngắt quảng, thấp thoáng chắpghép thành một câu chuyện liền mạch. Đến giờ đã hẹn, lò nướng phát ra tiếng kêuinh tai.

Buổitối, A Tuấn cùng Thu Trang đến Căn phòng nhung nhớ, còn mang theo một câyguitar.

TháiMãn Tâm hỏi: “Ở Việt Nam có chơi không?”.

“Rấtít khi chơi, vừa phải buôn bán vừa phải đi học, cũng rất bận”. A Tuấn cười,khoác vai Thu Trang: “Đáng tiếc là kỹ thuật không giỏi lắm, nếu không cũng đã sớmlừa được cô ấy”.

“Lâulắm không bảo dưỡng, cần đàn cong rồi”. Thái Mãn Tâm cầm cây đàn của anh ta,giơ ngang tầm mắt: “Vẫn là cây đàn chị tặng cậu chứ, sao xứng với chị đây? Chibằng dùng đàn của chị trước”. Cô quay người, không lâu sau vác hộp đàn ra.

‘Đổihộp mới rồi? E là cái hộp này còn đắt hơn cả đàn”. A Tuấn lè lưỡi.

‘Lầntrước về Bắc Kinh, sắm cái mới”. Cô lấy ra một chiếc guitar rất bình thường, ômtrước ngực, khẽ gảy dây đàn, điều chỉnh lại âm.

A Tuấncầm cây đàn và hỏi: “Hát cái gì được nhỉ, hay là Vạn bất đắc dĩ”.

TháiMãn Tâm cười: “Có phải là cậu chỉ biết bài này không?”. Cô quay sang hỏi Tề Dực:“Anh có biết chơi không?”.

“Trướcđây biết một chút, có điều lâu lắm không chơi, vết chai trên tay trái không cònnữa’.

‘Thửxem sao, cùng chơi”. A Tuấn đưa cây đàn của mình cho anh.

Tề Dựccắt móng tay, ôm chiếc guitar: “Mọi người đừng cười nhé. Hát một bài hát cũ”.

Anhnhận ra mình đã mất đi một thứ rất quan trọng

Năm ấyanh cần dũng khí để quen em

Nógiúp anh mạnh dạn nói với em tình cảm của anh

Bâygiờ anh sợ phải nhớ lại những gì đã qua

Mấtngủ đã chiếm phần lớn thời gian sau khi em đi

Nếukhông lúc này anh nên ở phòng của em

Đọc lạibức thư đầu tiên và bức thư cuối cùng em viết cho anh

Sựthay đổi đó mất bốn năm ba tháng bảy ngày

...

Anhhát chay, chỉ đánh những hợp âm đơn giản, tùy ý nhưng càng làm nổi bật giọnghát cao và thanh.

Anhthử dũng cảm một chút nhưng em không ở bên cạnh anh

Sựkiên cường và tự tin của anh là nhờ có tình yêu

Anhnhất định phải dũng cảm một chút; cho dù em không ở bên cạnh anh

Quyếtđịnh và lời xin lỗi của em không thể thay đổi được ngày mai của anh

...

Bảnnhạc kết thúc, Đào Đào vỗ tay khen hay. Hà Thiên Vĩ thì coi thường: “Thì ra chỉbiết dăm ba hợp âm”.

A Tuấnnói: “Tôi cũng hát bài này rồi, có điều mấy chỗ anh dùng hợp âm G, tôi nghĩdùng Em hay hơn’.

“Lâulắm không hát rồi”. Tề Dực bỏ đàn xuống: “Hơi vấp’.

TháiMãn Tâm cầm cây đàn, tùy hứng gảy đàn và hát: “Tình yêu thật sự cần dũng khí,tin rằng sẽ ở bên nhau”. Cô mỉm cười ngượng ngùng: “Kết quả của sự dũng cảm chẳngphải là vỡ đầu chảy máu sao?”.

“Lạinghĩ đến chuyện trước đây à? Mặc dù chị quay lại Đồng Cảng em rất vui nhưngkhông tán thành chuyện chị ở lại đây, cũng không tán thành chuyện chị tìm chịMai”. A Tuấn cùng cô vào bếp lấy hoa quả: “Quên đi quá khứ và anh Hải sẽ tốthơn”.

“Cólúc tôi rất ngưỡng mộ bà. Nếu tôi không nhớ những chuyện này có lẽ sẽ vui hơn.Nhưng tôi không quên được, cũng không thể trốn tránh”.

A Tuấnthở dài: “Em không biết hồi ấy hai người làm sao, chị biết anh Hải đấy, anh ấysẽ không nói với em suy nghĩ của mình”.

“Khôngsao, tôi không bận tâm lúc đầu anh ấy nghĩ thế nào. Anh ấy đối với tôi thế nàolà chuyện của anh ấy. Tôi thích anh ấy là chuyện của tôi”. Thái Mãn Tâm nhìn mặtbiển bồng bềnh ánh trăng trong màn đêm ngoài cửa sổ: “Tôi thật sự, thật sựkhông bận tâm”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.