GiangHải giật mình, đẩy Thái Mãn Tâm ra xa. Anh lội xuống nước, bước đến chỗ ngập đầugối, cúi người vục nước vã lên mặt.
“Biếtmình đang làm gì không?”. Anh nghiến răng hỏi: “Cô điên rồi sao?”.
“Đâylà cách duy nhất để em có thể ở gần anh”.
“Côlà một cô gái tốt, với tôi mà nói là quá tốt”. Giang Hải đứng dưới nước,
nhìncô với khuôn mặt không chút biểu cảm: “Tôi chưa bao giờ hứa hẹn với
bất kỳ ai”.
“Đâylà chuyện của em, em
sẽ không hối hận, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệmgì cả”. Cô
ngẩng đầu: “Em đi rồi có lẽ sẽ không quay lại”.
‘Côcòn quá ngây thơ”. Giang Hải lau nước dính trên mặt: “Chẳng phải lúc nãy cô nóikhông thể chỉ chơi bời rồi thôi sao? Đừng có làm bất cứ chuyện gì
nữa. Tôi đãnói rồi, chúng ta có thể làm bạn, làm anh em, những thứ khác
miễn bàn, được chứ?”.
TháiMãn Tâm lắc đầu: “Không được, không được. Em thiếu bạn sao?’.
“Sẽ ổnthôi, cô sẽ ổn thôi. Cô là một cô gái thông minh kiên cường”. Giang
Hải bướclên trước, vỗ vai cô: “Chỉ là cô cần thích ứng. Tôi đã yêu và
chia tay rất nhiềucô gái, điều đó khiến tôi học cách phải đối diện với
tình cảm như thế nào,không yếu đuối nữa. Sau này đừng làm chuyện ngu
ngốc nữa. Cô có biết không? Trướccám dỗ như thế này mà phải nhẫn nhịn
thật sự rất khổ sở”.
Kếtquả của sự
việc Thái Mãn Tâm đã sớm lường trước được. Đầu óc của cô sáng suốthơn
tâm hồn của cô nhiều. Chỉ là cô không ngừng làm tê liệt bản thân một
cách cốchấp và ấu trĩ. Những tiếng cười nói và những giọt nước mắt bồng
bột nhân chìmtất cả những phân tích lý tính và suy luận logic.
Trongmắt chúng ta, so với giấc mơ ban ngày hư vô, sự thật về thế giới cũng không làgì sao? Quá tự phụ, quá tin tưởng rằng bản thân có thể khống chế tất
cả sao?
Bao gồmtình cảm dành cho nhau.
TháiMãn Tâm đi hết một vòng quanh những con phố lớn nhỏ ở Đồng Cảng, cuối cùng
tìmthấy một tiệm ảnh có thể rửa ảnh kỹ thuật số. Cô chọn một vài tấm ảnh trong thẻnhớ để rửa, một phần tặng bà Lục và A Tuấn, một phần tặng anh
Thành. Cô do dự mộthồi, không biết có nên rửa thêm một phần tặng Giang
Hải không. Chủ tiệm ảnhcũng không giục. Thái Mãn Tâm đứng dưới cây dừa
râm ran tiếng ve, nhìn mặt biểntrong xanh qua khe hở của căn phòng,
không biết nên làm thế nào.
“Khôngcần đâu ạ”. Cô trả tiền, lấy hóa đơn, men theo sườn dốc quay về quán trọ.
“Này,cô đi đâu đấy?”. A Tuấn gọt một quả xoài rồi chạy ra ngoài: “Anh Đức và
chịPhương đến Đồng Cảng. Cô không có ở đây nên họ đi giao hàng cho sạp
bán hoa quảrồi, lát nữa sẽ quay lại”.
“Còncó em nữa”. Một khuôn mặt đen nhẻm lấp ló sau lưng A Tuấn.
“A, AHải cũng đến à?”. Thái Mãn Tâm túm váy, ngồi xuống trước mặt cậu bé: “Hôm naycó mang gậy Như Ý đến không?”.
“Chúngem mang xoài đến”. Định Hải lấy trong chiếc cặp sách xộc xệch tờ bài tập
đãquăn mép: “Chị phải giúp em làm bài tập thì mới được ăn”.
“Thằngnhóc này, còn đòi ra điều kiện với chị”. Thái Mãn Tâm cốc vào đầu cậu: “Bài
tậpcủa mình thì phải tự mình làm”. Cô lại nhớ lại chuyện hồi tiểu học
của Giang Hảimà chị Phương đã kể, liền trêu cậu bé: “Không được làm
không xong, sáng nàocũng đến trường chép của bạn đâu đấy”.
“Thànhtích của em rất tốt”. Định Hải không phục: “Những bài em không làm được, chúngnó cũng không làm được”.
TháiMãn Tâm cầm cuốn vở bài tập, bài tập còn trống quả nhiên là một bài rất
khó. Côdùng phương trình có thể giải rất nhanh. Nhưng nếu dùng cách tính mà học sinhtiểu học cũng có thể hiểu được thì cũng mất khá nhiều công
sức.
Cô kêmột chiếc ghế nhỏ ngồi
trước cửa, dưới bóng dừa râm mát, cắn bút làm tính trêngiấy. Định Hải
ngồi trước mặt cô, hai tay chống cằm, cái đầu to, đôi mắt đenláy đảo
không ngừng.
“MãnTâm!”. A Đức đẩy xe
hàng dừng bên đường, chị Phương nhảy từ xe xuống: “Ấy, lạibị thằng nhóc
nghịch ngợm nhà chị bám lấy rồi’.
“Khôngsao ạ, bài tập của nó không dễ chút nào”. Cô gõ cán bút lên đầu: “Á, nếu
bắt emhọc lại tiểu học thì bài tập nghỉ hè sẽ làm em phát điên mất”.
“Đềulà kiếm cớ thôi, năm nào cũng không làm xong bài tập, nó cũng chẳng lo
lắng gì,viết vội viết vàng vài chữ rồi nộp là xong”. Chị Phương xoa đầu
Định Hải: “Lần nàycứ đòi đi cùng bọn chị, nói là mang bài tập đến hỏi
em”.
ĐịnhHải quay người định bỏ chạy
nhưng bị chị Phương túm cổ áo kéo lại: “A Hải lớnđưa em đi, A Hải nhỏ
nhà chị buồn rầu suốt một ngày. Hôm qua bên hàng xóm cóngười kết hôn, nó đi xem rồi về nhà nói, Mãn Tâm xinh hơn cô dâu kia nhiều. Haha! Lúc ấy
đã bị anh nó đánh cho một cái vào đầu”.
TháiMãn Tâm cười: “Trẻ con mà, nói chơi thôi”.
A Đứcdựng xe rồi bước lại ôm Định Hải vào lòng: “Anh nói là không đến lượt nó đâu”.
ĐịnhHải xấu hổ, gạt tay A Đức ra rồi chuồn ra sau vườn.
“Hôm ấyem đi vội, A Đức cũng vậy, không biết để đưa ít xoài cho em”. Chị
Phương sai chồngvác một sọt trên xe xuống: “Đây là xoài hôm nay mới hái, em và mọi người ănluôn cho tươi. Bên dưới có một ít xoài vẫn còn xanh,
có thể để vài hôm, em mangvề Bắc Kinh ăn là vừa”.
“Cảmơn chị Phương, nhiều thế này ngày nào em ăn xoài cũng được”. Thái Mãn Tâm
vuisướng vỗ tay: “Em đi mua chút gì ngon, nhờ bà Lục nấu. Chúng ta cùng
ăn cơmnhé. Bà nấu ăn rất ngon”.
“Ồ, vậyà”. A Đức như chợt nhớ ra điều gì đó: “Chả trách A Hải cũng nói hôm nay đến chỗanh Thành muộn một chút”.
“Emkhông có ý định để phần cho anh ta”. Thái Mãn Tâm bĩu môi: “Anh ta cũng khôngnói là đến đây ăn”.
ChịPhương đầy chồng: “Anh, anh đi uống trà đi. Em và Mãn Tâm đi mua thức ăn”.
Haingười chọn ít tôm cá tươi và rau ngoài chợ rồi lại bắt một con gà. Chị
Phươngchợt nhớ là phải đến tín dụng gửi tiền. Mãn Tâm xách túi lớn túi
nhỏ đứng bênđường chờ chị.
Quaysang
thì nhìn thấy Giang Hải bước ra từ quán trà bên kia đường, đội mũ bảo
hiểmlên đầu. Cô đang nghĩ, nếu anh đi qua trước mặt mình, liệu có chào
hỏi nhưkhông có chuyện gì xảy ra không thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi ngay theosau, thân mật khoác tay anh. Giang Hải mở cốp, lấy một
chiếc mũ bảo hiểm trongcốp đưa cho cô ta. Anh lái xe máy, cô ta ngồi
sau, ôm eo anh, gần như dính chặtvào lưng anh.
GiangHải ngẩng đều, nhìn thấy Thái Mãn Tâm đứng bên đường, vẫy tay rồi khởi
độngxe,phóng vọt đi trước mặt cô. Mái tóc xoăn dài của cô gái kia bị gió thổi bay.
TháiMãn Tâm đứng ngây ra đó, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói mộtcâu: “Có gì ghê gớm nào, đồ xù mì”.
“Chúngta về thôi”.
ChịPhương vỗ vai hai cái cô mới bừng tỉnh. Suốt đường đi chỉ cúi đầu, buồn rầukhông nói gì.
“Khinào đi?”. Chị Phương hỏi: “Phải về rồi, không nỡ đúng không?”.
“Chẳngcòn mấy ngày nữa”. Cô buồn phiền nói.
“Sẽquay lại chứ?”.
“Emkhông biết. Có lẽ là không’. Cô gượng cười: “Em không biết còn quay lại làmgì?”.
“Dĩnhiên là thăm bọn chị! Đúng là vô tâm”. Chị Phương trêu cô: “Lẽ nào nhất
địnhphải để A Hải mời em quay lại? Nếu lớn không nói thì thằng nhỏ nhà
chị có tínhkhông?”.
“Em sẽnhớ mọi
người”. Mãn Tâm mím môi, gật đầu rất mạnh: “Nhưng em thật sự...
khôngbiết phải đối diện với anh ấy như thế nào. Chẳng may... anh ấy
không muốn emquay lại, hoặc anh ấy có bạn gái mới...”.
“Bạngái? Ha ha, đừng có nhắc đến những người qua lại với cậu ta nữa. Trước đây
chịđã nói với A Đức, học A Hải cái gì cũng được, nhưng không được học
cái thóichuyện trò tán tỉnh những loại phụ nữ ấy”.
“Anh ấynói mình có rất nhiều bạn gái”.
ChịPhương vội giải thích: “Những người đó sao có thể coi là bạn gái được? Hơn
nữađó là chuyện trước đây, bây giờ hình như cậu ấy càng ngày càng an
phận”.
“Khôngsao”. Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Những chuyện đó không liên quan đến em”.
“Khônggiữ được em là tổn thất của A Hải”. Chị Phương thở dài: “Nhưng cũng chẳng
biếtlàm thế nào. Sao em có thể ở lại một nơi nhỏ như Đồng Cảng vì một
người khôngan phận như cậu ta”.
Haingười về quán trọ, vừa nhặt rau vừa nói chuyện. Thái Mãn Tâm không kìm được
hỏi:“Anh ấy có nghiêm túc thích một cô gái nào không ạ?”.
“Chuyệnnày, những cô gái thích cậu ấy thì chị biết rất nhiều, người mà cậu ấy
thích…”.Chị Phương nghiêng đầu suy ngẫm: “Hồi cấp ba cậu ấy đến Đam Hóa, nhưng cũngkhông nghe đồng hương nhắc đến. Về sau lên đại học...”. Chị
hạ thấp giọng: “Embiết bà Lục là người Hoa gốc Việt chứ?”.
TháiMãn Tâm gật đầu.
“Mộtcô gái có họ hàng với bà ấy sang bên này học. Lúc đầu ở Đam Hóa, sau đó
sang BắcKinh học ngôn ngữ. Tên là Nguyễn gì Mai ấy, rất xinh đẹp, đôi
mắt rất sáng,lông mi vừa rậm vừa dài. Hai ba kỳ nghỉ liền cô ấy và A Hải cùng về Đồng Cảngthăm bà Lục. Mọi người đều nói họ là một đôi. Đó là
chuyện ba, bốn năm trước rồi.Về sau thì không thấy A Mai nữa”.
“Vìsao họ lại chia tay?”.
“Khôngbiết, có lẽ có vấn đề gì đó. Có điều A Hải á, yêu ai cũng không bao giờ
nói.Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy quay về Đồng Cảng. Thời gian đó
thay ngườiyêu như thay áo”. Chị Phương đập vào miệng mình: “Haizz, chị
nhiều chuyện quá.Có điều những chuyện này mọi người đều biết. Mặc dù vậy những cô gái thích A Hảicũng không ít, chỉ có điều bố mẹ họ không cho
phép. A Hải cũng không động chạmđến ai. Cậu ấy không mặn nồng với ai.
Lần này đến thị trấn Bạch Sa đón em cũnglà chuyện hiếm có”.
“Emkhông biết anh ấy nghĩ gì. Anh ấy chưa bao giờ muốn thử thay đổi điều gì. Anh ấychỉ hy vọng có người chơi bời với mình”.
“Chodù thế nào A Hải cũng không muốn làm tổn thương em”. Chị Phương vỗ tay cô: “Hãytin chị, về bản chất thì A Hải là người tốt. Chỉ là quá khứ của cậu ấy phức tạp,không giống với chúng ta. Nếu em quyết định từ bỏ cậu ấy
thì hãy rời khỏi đây,đừng quay trở lại. Chị sẽ không trách em không quay lại thăm chị”.
“Emcũng nghĩ như thế”. Thái Mãn Tâm gật đầu nhưng tim đau quặn thắt: “Em nghĩ, emsẽ không bao giờ quay lại nơi này’.
Mọingười ăn tối ở nhà bà Lục. Định Hải ăn như hổ đói. Chị Phương thở dài: “Chú
em,không ai tranh giành với em đâu, ăn từ từ thôi”.
“Thứcăn bà nấu rất ngon”. Thái Mãn Tâm bưng bát, mỉm cười: “A Tuấn cũng luôn miệngnói em là thần ân”.
ChịPhương ngạc nhiên nói: “Ấy, thế sao không thấy em ăn gì?”.
Thứcăn thơm ngon bắt mắt nhưng quả thực cô không có bụng dạ nào, chỉ ăn hai
contôm, một cái nem: “Có lẽ là ăn quá nhiều xoài nên không thấy đói”. Cô kiếm cớ.
“Xoàithì lúc nào ăn cũng
được, bỏ lỡ cơm bà nấu, sau này biết đi đâu mà bù lại?”. ChịPhương gắp
cánh cà cho cô: “A Đức cũng không có phúc được ăn, từ chiều đã chạyđi
tìm A Hải và anh Thành, rồi lại ở bên đó ăn cơm. Nếu hôm nay chị không
đitheo sang Đồng Cảng thì nhất định anh ấy lại say mèm, nửa đêm mới về,
rất nguyhiểm”.
“Thếthì phải nói với anh Đức, lái xe sau khi uống rượu rất dễ xảy ra tai nạn”.
“Đúngvậy, chị nói anh ấy rất nhiều lần rồi, có vợ có con rồi, học đòi người ta làmgì”. Chị Phương phàn nàn.
“Nếulà ở thành phố lớn, cảnh sát bắt người lái xe sau khi uống say rất nghiêm ngặt”.
“Haha, bên này làm gì có ai quản nhiều đến thế, rất nhiều chuyện muốn quản
cũngkhông quản được, vì thế tai nạn cũng nhiều. A Hải có nói là cậu ấy
đã bị tai nạnrồi không?”.
TháiMãn Tâm lắc đầu: “Chuyện mất mặt như thế anh ấy không kể đâu”.
“Emđúng là hiểu cậu ấy”. Chị Phương cười: “Có điều lần ấy không phải đi xe mà
làđi thuyền. Không biết cậu ấy làm sao, nửa đêm uống say lại đi lái ca
nô, cũngkhông bật đèn, kết quả là đâm vào thuyền đánh cá. Về sau được
người ta vớtlên”.
“Dùnglưới đánh cá vớt lên ạ?”. Định Hải nói xen vào.
“Đúngvậy đúng vậy, lẫn với bao nhiêu tôm cá chết”. Thái Mãn Tâm nghiêm túc gật đầu.
ChịPhương không kìm được bật cười: “Cụ thể thì chị không rõ, A Đức nghe được ở
chỗmấy người anh em. Mọi người cười cậu ấy rất lâu”.
Dọn dẹpxong, chị Phương ngồi trong phòng khách xem Vườn sao băng, chốc chốc lại có tiếngnhạc xen vào.
Khôngthể quên được lần đầu gặp em, đôi mắt hút hồn.
…
TháiMãn Tâm thở dài, nhớ lại cảm giác bối rối khi mình giơ máy ảnh, bỗng nhiên
ngườiđang hát Vạn bất đắc dĩ là anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô.
Cô không xemphim nữa, cầm hóa đơn đến tiệm ảnh lấy ảnh. Định Hải đi theo sau cô. Thái MãnTâm đứng ở cửa, giẫm lên thảm, nói với cậu: “Về nhà xem phim đi”. Cô nói: “Chịmuốn đi một mình, được không?”. Định Hải mơ hồ
gật đầu.
TháiMãn Tâm xoa đầu cậu, khẽ cười: “Nếu A Hải kia cũng ngoan như thế này thì tốt”.
Nhưngnếu Giang Hải không phải là Giang Hải như thế thì liệu mình có còn mê đắm
anhgiống như một ngọn cỏ không thể tự nhổ rễ không?