Cóngười khoác vai cô và nói: “Không hiểu, chuyển bài khác”.
Cô lắcđầu, vẫn nhạc điệu đó, tự mình phối lời, hát ngân nga: “Let me stay, I dontwanna go, I don’t wanna leave you”. Hát đi hát lại.
Ngườiđó áp sát hơn. Thái Mãn Tâm vẫn tỉnh táo, nghiêng người tránh mùi rượu
nồng nặc:“Tôi muốn sang bên kia ngồi”. Cô xua tay muốn đi nhưng đối
phương không buôngtha.
Bỗngnhiên cổ
tay của cô bị kéo lại, cả người bị kéo mạnh ra phía sau một dáng
ngườicao lớn. Không biết Giang Hải xuất hiện trong nhà hàng từ lúc nào,
đứng chắntrước mặt cô.
Ngườiđó và Giang Hải biết nhau, anh ta vẫn nâng cốc rượu muốn đi vòng qua: “Mãn Tâm,nào nào, uống tiếp, uống tiếp”.
GiangHải tiện tay lấy một cốc bia, giơ lên trước mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Anh uốngnhiêu rồi”.
TháiMãn Tâm không hề xúc động: “Anh đừng có mà vừa mới đến đã ra vẻ ngầu, mọi
ngườiđều uống từ lâu rồi, dĩ nhiên là uống nhiều. Bây giờ xem ra chỉ có
anh là tỉnhtáo”.
“Uốngbao nhiêu, từng này sao?”. Giang Hải chỉ vào thùng Nhị Oa Đầu bên cạnh, lấy haichai nhỏ đang mở uống một hơi hết cạn: “Công bằng rồi chứ, hả? Dừng lại được
rồiđấy”.
Mọingười không nói gì, bỗng
chốc bình tĩnh trở lại. A Tuấn dìu anh Thành vào nhà:“Ấy, anh Hải, anh
đến lúc nào vậy? Lúc nãy bọn em hát mãi, vui lắm, ngay cả MãnTâm cũng
uống rượu”.
“Cũngđủ rồi đấy, sáng mai cô ấy còn phải bắt xe. Mọi người về sớm đi, nếu không bắtđược xe, cẩn thận lỡ máy bay”.
Anhđang định quay người thì bị Thái Mãn Tâm kéo áo.
“Cóthể chơi một lần nữa được không?”. Đôi mắt của cô rất sáng, đôi lông mày
nhíu lại,ẩn chứa vẻ cầu khẩn: “Chơi bài Hành trình trở về quê hương thêm một lần nữa”.
“Khôngđược chọn bài”. Giang Hải lắc đầu, nhưng vẫn cầm cây guitar, đứng giữa nhàhàng.
Là bảnnhạc mà anh đã từng chơi ở quán trọ, giống như gió bão xuyên qua
rừng cây thổira biển, nhưng lại giống như bước chân vui tươi đi trên con đường trải đá xanh.Những âm bội vang vọng trên dây đàn nghe giống như
tiếng thở dài vô vọng.
Nhạccàng lúc
càng cao, giai điệu càng lúc càng gấp gáp. Đột nhiên “phựt” một
tiếng,một sợi dây đàn đã đứt khi Giang Hải đang gảy đàn. “Cách chơi này
rất dễ đứtdây”. Anh đặt cây guitar sang một bên: “Được rồi, đúng lúc kết thúc”. Anh rảobước đi ra ngoài cửa, quay lại dặn dò: “A Tuấn, em không
uống nhiều chứ, đưaMãn Tâm về nhà, cô ấy đi không vững rồi”.
Cônhìn anh bỏ đi, không hề quay lại nhìn cô. Không hề có lời tạm biệt, không
cócái ôm chia tay, tất cả đã hạ màn trong thầm lặng. Một màn pháo hoa
rực rỡ đãtan biến trong màn đêm vô tận.
Trênđường về, Thái Mãn Tâm im lặng không nói lời nào.
A Tuấncó chút không tự nhiên: “Cô không sao chứ?”.
“Khôngsao”. Cô lắc đầu: “Chỉ là không muốn về”.
“Tôiđi cùng cô nhé”. A Tuấn nói: “Ra bờ biển ngắm sao, thế nào, chẳng phải là cô rấtthích sao?”.
“Đượcthôi! Chúng ta mang bia đi, thế nào?”.
“Haha, cô nghiện rồi”. Anh ta tỏ vẻ không thể tin được nhưng vẫn chạy đến cửa hàngbên đường, lấy ba, bốn lon bia.
Ngồitrên bậc thềm cạnh bãi cát, cảm giác khoang miệng chất đầy chất dịch đắng chát.
“Tôibiết vì sao bây giờ cô mới đi”. A Tuấn dùng lon bia vẽ vòng tròn trên bãi cát.
TháiMãn Tâm khẽ mỉm cười: “Mọi người đều biết”.
“Tôikhông thích anh Hải đối xử với cô như vậy”. A Tuấn hấm hứ một tiếng: “Anh ấy
vừamới đến một lúc, cũng không nói chuyện với cô. Còn nữa, anh ấy...”.
“Anh ấyở bên người phụ nữ khác, đúng không?”. Thái Mãn Tâm buồn rầu lắc đầu: “Tôi biết,có gì là tôi không biết cơ chứ?”.
“Thếvì sao cô vẫn thích anh ấy?”.
“Cóngười nào bệnh đã ăn sâu vào xương mà muốn bị bệnh đâu? Đây không phải là
chuyệnmình nói là được”. Cô cười, thầm nghĩ, đôi khi tình yêu thật sự là chứng bệnhhoang tưởng.
“Thếvì sao không thể thích tôi cơ chứ?”. A Tuấn có chút bất bình: “Ngay từ đầu tôiđã nói cô làm bạn gái của tôi”.
“Cậunhóc này, đừng đùa nữa”.
“Tôinhỏ tuổi hơn cô, nhưng thế thì có sao chứ?”. A Tuấn nói: “Cô thấy báo chí
nói rồiđấy, phụ nữ sống thọ hơn nam giới. Tôi trẻ hơn anh Hải rất nhiều, tôi có thể ởbên cô lâu hơn anh ấy”.
TháiMãn Tâm gượng cười: “Đồ ngốc, không phải là tôi thiếu một người ở bên. Tôi
chưabao giờ nghĩ một mình sẽ cô đơn. Chỉ có điều...”.
“Đólà gì?”.
Đó làgì?
TháiMãn Tâm cũng tự hỏi mình.
Chỉcó điều là thiêu thân lao vào lửa, tự phụ và mù quáng.
Cônhìn đồng hồ đeo tay kêu tích tắc tích tắc, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Mùquáng không cần suy nghĩ, giống như bóng ma, tan biến khi mặt trời
mọc.
Bỗngnhiên điện thoại của A Tuấn
đổ chuông. Anh trả lời bằng tiếng địa phương, TháiMãn Tâm tháp thoáng
nghe thấy vài từ: “Không sao”. “Về nhà rồi”. “Ngủ rồi”.
“Làanh Hải”. Sau khi cúp máy, A Tuấn quay sang, chứng thực suy đoán của cô: “Anh ấyhỏi tôi có phải đã đưa cô về rồi không”.
“Cậunói về rồi à?”.
‘Ừm,tôi nói với anh ấy là chúng ta về nhà rồi, cô đã ngủ rồi”.
Lúc ấy,chuông báo tin nhắn của Thái Mãn Tâm vang lên.
Tinnhắn của Giang Hải: “Thượng lộ bình an”.
“Chúngta về chứ?”. A Tuấn hỏi.
Đi đếnngã rẽ, Thái Mãn Tâm dừng chân: “Cậu về đi, tôi muốn đi dạo thêm chút nữa”.
“Muộnthế này rồi còn đi đâu?”.
“Khôngđi đâu cả, đi loanh quanh thôi. Giờ này ngày mai tôi đã ở Bắc Kinh rồi”.
Cônói mãi A Tuấn mới đồng ý để cô đi hai vòng nhưng dặn đi dặn lại: “Đi đường lớn,người ta vẫn chưa dọn hàng nên an toàn. Có chuyện gì lập tức gọi
điện cho tôi”.
TháiMãn Tâm nhìn A
Tuấn đi xa, sau đó rảo bước thật nhanh, thở hổn hển xuất hiệntrước cửa
nhà Giang Hải. Ánh trăng rọi qua tấm chắn bằng nhựa màu trắng ngà,kéo
dài cái bóng mờ nhạt của chuông gió.
Tấmrèm trúc treo ngoài cửa viết dãy thư pháp Hành Thảo: Trường ca ngâm trườngphong, khúc tận hà tinh hy.[2]
[2]Hai câu trong bài thơ Xuống núi Chung Nam ghé thăm Hộc Tý của nhà thơ Lý Bạch,dịch thơ:
Tiếnghát lẫn gió thống lác đác
Khúcca tàn xơ xác vẻ sao.
(NguyễnKhuyến dịch)
Cónên gặp anh một lần nữa? Sợ rằng không thể làm chủ được mình, sẽ không kìm đượclòng mà rơi lệ.
Khôngkìm được mở tin nhắn của Giang Hải, ấn nút gọi. Gần như đến lúc sắp hết tín hiệu,đối phương mới nhấc máy, giọng nói uể oải: “Alo?”.
“Anhđang ở đâu, vẫn chưa ngủ à?”.
“Ừ, ờnhà, đã nằm xuống rồi nhưng bị cô đánh thức. Lúc nãy uống nhiều quá,
thấy hơiđau đầu. Sao cô vẫn chưa ngủ, chẳng phải ngày mai còn phải bắt
xe sao?”.
“Đangngủ thì bị tin nhắn của anh làm cho thức giấc”.
“Ồ...”.
Haingười cầm điện thoại, im lặng không nói gì.
“Cóchuyện gì không?”. Anh hỏi.
“Không,anh còn gì muốn nói với em không?”. Thái Mãn Tâm nắm chặt điện thoại.
“Cũngkhông. Tôi nghĩ ngày mai không gặp được đâu, thượng lộ bình an”.
“Cảmơn”. Cô nói rất khẽ như đang tự lẩm nhẩm, không biết nên buồn hay là thanh thảnvì lời chúc khách sáo của anh.
Qua tấmrèm trúc, Thái Mãn Tâm gục đầu vào cánh cửa gỗ, ngửi mùi hương trúc
đặc trưng.Từ đầu đến cuối cô không thể nói tạm biệt. Tạm biệt, tạm biệt, có lẽ sẽ không gặplại. Nhưng không nói lời từ biệt, liệu có thể coi là
chưa từng rời xa haykhông? Trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Cô đứng ngoài cửa rất lâu,buồn rầu cúp máy, quay người đi về phía quán
trọ của bà Lục.
Điqua một con đường
rộng rãi, là con đường thông từ nhà Giang Hải đến quán trọ.Hai bên là
trường tiểu học và nhà nghỉ, dựng hàng rào chắn cao hơn đầu người,giàn
hoa giấy và hoa đại dày đặc, thi nhau vươn cành ra khỏi khe hở trên
hàngrào chắn. Hai đầu đường đều có một cột đèn đường ánh sáng yếu ớt.
Thái Mãn Tâmvừa bước qua góc rẽ, không khỏi sững người, lại lấy điện
thoại ấn út gọi.
“Alo”.Giọng nói mệt mỏi của Giang Hải vang lên: “Còn có chuyện gì sao?”.
“Anhbuồn ngủ lắm đúng không?”. Thái Mãn Tâm khẽ hỏi: “Có muốn ra ngoài chào em mộttiếng không?”.
“Hứ”.Anh đáp lại một tiếng rồi im lặng rất lâu: “Cô đang ở đâu? Chẳng phải A
Tuấnđưa cô về rồi sao? Tôi buồn ngủ lắm, không ra đâu”.
“Buồnngủ lắm à?’. Cô không kìm được khẽ cười: “Em đã nhìn thấy anh dụi mắt rồi”.
Côthu tầm mắt, đứng dưới cột đèn đường, hai tay bám vào quai ba lô, nghiêng
đầu đứngtrong vòng ánh sáng nhỏ bé. Ở đầu đường bên kia, Giang Hải đang
đi qua con đườngsáng tối đan xen. Anh giơ điện thoại, vẻ mặt ngạc nhiên
ẩn chứa chút ngượngngùng.
Saunày, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ấy, Thái Mãn Tâm cảm thấy trái tim của mình
nhưmọc thêm một đôi cánh, bay lượn trên không trung, nhìn anh đút tay
vào túi áo,chậm rãi bước lại, ngược sáng, dáng người cao lớn. Còn cô thì mím môi, nghiêngđâu, hếch cằm, bướng bỉnh và đắc chí, bờ vai thon thả,
những đường cong khinhìn nghiêng thật đẹp.
Đi đếngiữa đường, Giang Hải dừng bước, lặng lẽ dang hai cánh tay về phía
cô. Thái MãnTâm không kìm được chạy như bay, ùa vào vòng tay của anh, ôm chặt lấy anh.
Vòngtay của Giang Hải
thật rộng và chắc chắn. Cô gục mặt vào lòng anh, ngửi mùi thuốclá và mùi rượu che lấp mùi đàn ông sạch sẽ, ấm áp của anh. cảm giác này khiếncô
lưu luyến và mê đắm. Thái Mãn Tâm hít hà, áp sát vào ngực anh, nhắm mắt, nhữngsợi tóc trên đỉnh đầu khẽ lay động cùng với hơi thở của anh.
Em đãđứng ở cửa nhà anh rất lâu, anh có biết không? Nếu không phải như vậy thì có phảilà sẽ bỏ lỡ cơ hội được ôm anh như thế này không?
Có phảianh cũng đứng dưới quán trọ nhà bà Lục, ngẩng đầu nhìn căn phòng
của em ở tầnghai, nói lời tạm biệt với ánh đèn đã tắt không?
Có phảianh cũng thích em, cho dù chỉ là một chút?
Anhlo lắng quá nhiều cho tương lai của em hay là không muốn trao em chân tình củamình?
Nhưnganh cũng muốn gặp lại em, đúng không? Đúng không?
TháiMãn Tâm có rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này cô không nóng lòng muốn biết câu trảlời.
Câutrả lời không thể thay đổi phương hướng đã định của cuộc đời. Cô sợ rằng
chỉ cầnmở miệng, anh sẽ bực tức cau mày, sẽ lạnh lùng đẩy cô ra. Một cô
gái thườngngày vui vẻ hoạt bát, lúc này lại run lẩy bẩy, giống như một
đứa trẻ gầy yếu.
Một ýnghĩ bỗng nhiên trở nên rõ ràng, không phải là bộp chộp hay nhất thời bồng bộtmà là một sự quyết tâm to lớn. Cô không biết đây là tạm biệt hay vĩnh biệt.
Côkhông hy vọng dùng một tiếng “tạm biệt” quá đỗi bình thường để cắt đứt tất cả.
Nghethấy tiếng trái tim mình đang đập dữ dội, tất cả những cảm xúc bị kìm nén nhưtrào dâng trong
tim. Thái Mãn Tâm không kịp cảm nhận, cũng không muốn truy cứunhững cảm
xúc vụn vặt ấy. Cô chỉ hy vọng có thể ôm Giang Hải như thế này, ôm
chặtmột chút, chặt một chút, mong sao có thể tan vào trong xương máu của đốiphương. Như thế sẽ không phải đối mặt với sự chia ly sắp tới.
“Anhkhông nỡ để em đi, đúng không?”. Cô vòng tay qua cổ Giang Hải, nhón chân,
ghésát vào tai anh, khẽ nói. Cô hà hơi, câu nói này có chút xa vời, hòa
cùng hơithở ẩm ướt lướt qua tai anh, cảm giác ngứa ngứa. Giọng nói biếng nhác lẫn vớimùi rượu của cô giống như một chiếc lông vũ làm lay động
lòng người.
“Đừnggây chuyện”. Giang Hải lắc đầu: “Cô uống nhiều rồi, tôi cũng uống nhiều rồi”.
“Em uốngkhông ít nhưng em vẫn chưa say. Chỉ là em có dũng khí làm chuyện mà em muốnlàm”. Cô không chịu buông tha, bờ môi mềm mại, ươn ướt chạm vào
chiếc cằm vớinhững đường nét rõ ràng rồi lướt nhè nhẹ qua cổ anh khi anh quay đầu đi: “Đừngtránh em nữa”.
GiangHải không dứt khoát: “Cô muốn quá nhiều thứ”.
“Anhkhông biết em muốn gì. Bây giờ em có thể muốn gì được chứ? Ngày mai em đi
rồi,thật sự sẽ không bao giờ quay lại. Em chỉ hy vọng được gần anh thêm
một chút”.Cô nũng nịu: “Ít ra thì em tin rằng có một số thứ anh cũng
muốn”.
“Đừngcó dính vào người tôi như vậy”. Hơi thở của Giang Hải có chút gấp gáp. Anh vỗvào lưng cô: “Ngoan
nào, để tôi bình tĩnh một chút”.
“Không!”.Thái Mãn Tâm rất kiên quyết.
“Cútđi!”. Anh muốn đảy cô ra: “Cô có biết là bây giờ mình giống cái gì không,
hả?”.Sau đó mắng cô một câu rất ác độc và cay nghiệt.
TháiMãn Tâm bám chặt vào tay anh không chịu buông ra. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng
vàođôi mắt của Giang Hải, đôi môi đang mở gần như dính chặt vào đôi môi
của anh,chỉ cách một khoảng cách như có mà như không, trao đổi hơi thở
của nhau. Cô đểlộ vẻ phong tình đáng ngạc nhiên trong sự ngây thơ, trong sáng: “Em có thể đếnchỗ anh, được không?”. Cô kéo tay Giang Hải, chầm
chậm nhưng không hề do dự, đặtnó lên bầu ngực mềm mại của mình. Giang
Hải khẽ thở dài, nhịp thở trở nên rốiloạn, một tay vòng qua eo cô, một
tay mơn trớn trên da thịt, nâng cằm cô, hôncô nồng nàn say đắm.
TháiMãn Tâm không thể phân biệt được trong đó có bao nhiêu phần là tình dục,
baonhiêu phần là tình yêu. Cô không cho hai người có cơ hội do dự, nhón
chân, đặttay lên gáy của anh, quấn chặt lấy bờ môi của anh.
Cuộcđối thoại ngọt ngào, những lời nói tổn thương đều là từ một cái miệng.
Những gìkhông thể nói được thì dùng chiếc lưỡi nhạy cảm tinh tế để khám
phá. Mơn man nhữngđường nét trên bờ môi, cảm giác đau khe khẽ khi hai
chiếc lưỡi hòa vào nhau.Mùi rượu nồng nặc trong khoang miệng lan ra màn
đêm mỏng như làn nước, dườngnhư bùng cháy dưới màn trời đen đặc.
Máitóc dài và dày xõa xuống, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng khiến
những sợitóc trở nên mềm mại, óng mượt, cũng rọi vào cơ thể khỏa thân
của cô.
Lànda của cô mịn màng, gợi
cảm trong ánh trăng. Cơ thể trẻ trung đang căng cứngnhưng lại khao khát
sự vuốt ve của anh, không hề có một chút chần chừ và xấu hổ.
Nhữngnụ hôn mơn man lan ra toàn thân, nhiệt độ nóng rát gần như muốn thiêu đốt
cô.Thái Mãn Tâm khẽ rùng mình, cánh tay thon nhỏ vòng qua bờ lưng rắn
chắc, rộng lớncủa Giang Hải. Bàn tay của anh lướt qua cái cổ cong đẹp,
bầu ngực nhấp nhô căngđầy, vòng eo gợi cảm của cô. Cô cảm thấy hơi thở
như ngừng lại, bụng hóp xuống,để lộ đường xương hông nhố cao.
Cô mêđắm trong nụ hôn nồng cháy, gần như quên cả thở. Cơ thể giống như nụ
hoa mỏngmanh yếu ớt, khi gió thổi tới, nó run rẩy vươn mình, xòe nở
trong gió.
Nhưngkhoảnh khắc sau đó,
cơn đau dữ dội khiến cô bỗng chốc bừng tỉnh, dường nhưkhông còn cảm giác choáng váng sau khi uống rượu. Cô mím chặt môi, nhưng khôngkìm được cảm giác đau đớn.
Đauquá, nhưng cảm giác mê đắm mơ hồ đã cuốn lấy cô. Trong vòng tay của Giang Hải,cô như tìm
thấy bến đổ cho mình. Anh thở hổn hển, vẻ say đắm của anh khiến tráitim
của cô dịu dàng và vui tươi.
Cơ thểđược thỏa mãn, trái tim cũng vậy.
Cảmgiác như bị xé nát dường như không thể chịu đựng được. Tiếng rên rỉ đau
đớnnghe giống như tiếng khóc bất lực. Vẻ mặt của Giang Hải ẩn chứa nổi
xót xa vô bờ,dịu dàng hôn lên đuôi mắt của cô rồi lại nhẹ nhàng hôn đôi
môi cô. Cánh tay rắnchắc của anh lấm tấm mồ hôi, dính vào tóc của cô.
Thái Mãn Tâm cảm thấy cánhtay và đôi chân của mình giống như dây leo
quấn chặt lấy cơ thể của anh, muốn mọcrễ ký sinh, bám chặt vào đó.
Họkhông nói một lời trong đêm tối tĩnh mịch.
TháiMãn Tâm không muốn ngủ thiếp đi dưới ánh trăng. Giang Hải ôm chặt cô từ
phíasau, quấn lấy đôi chân của cô. Thái Mãn Tâm gối đầu lên tay anh,
lưng áp vào lồngngực rắn chắc của anh, ngắm nghía bàn tay với những ngón rất dài, móng tay rấtsạch trước mặt, không kìm được giơ bàn tay của
mình, áp vào lòng bàn tay củaanh, các ngón tay đan vào nhau, xiết thật
chặt. Ngón tay ấm dần lên, chuyển màutrắng hồng nhàn nhạt, có cùng hơi
ấm với anh.
GiangHải thì thầm gì đó
rồi quay người, vòng qua tay Thái Mãn Tâm, để cô gối đầu lênvai mình.
Trán cô chạm vào bộ râu của anh, cảm giác nhói nhói, ngứa ngứa. TháiMãn
Tâm khẽ cười, lấy tay gãi vào nách anh. Anh gập tay lại khiến cô không
rúttay ra được, cứ như thế đặt cạnh xương sườn của anh, thật ấm áp. Lòng bàn taycó thể cảm nhận được mạch đập của anh, hơi ấm trên cơ thể anh.
“Anhnói gì vậy?”. Cô khẽ hỏi.
"Emsẽ hối hận".
“Không,em không bận tâm”.
GiangHải nhíu mày, nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn cảm thấy có chút bất an.
“Anhkhông ngủ được à?”.
“Đauđầu”. Anh mơ hồ đáp lại, giọng nói giống như một đứa trẻ: “Già rồi, thức đêm làđau đầu”.
“Tạianh uống nhiều rượu, lại uống nhanh nữa. Sau này phải chú ý chăm sóc bản
thânmình”. Thái Mãn Tâm khẽ cười: “Em bóp đầu cho anh”.
Ngóntay của cô xoa tròn quanh huyệt Thái Dương của Giang Hải rồi lại vuốt cái
tránđang nhăn lại của anh. Mái tóc đen mượt của anh hơi ướt. Thái Mãn
Tâm không kìmđược chống người dậy, ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt của Giang Hải - xương lôngmày với đường nét rõ ràng, mí mắt khẽ khép lại, cái mũi cao, đôi môi kiên nghị- bỗng chốc trong lòng trào dâng cảm giác yêu
thương vô bờ, nhưng lại có chútxót xa. Cô nâng mặt Giang Hải, nhẹ nhàng
hôn lên trán anh, mắt anh, đôi môi củaanh.
GiangHải vòng tay qua lưng cô, cô nằm lên người anh, áp má vào ngực anh.
“Đaukhông?”. Anh hỏi.
“Khôngsao”. Thái Mãn Tâm học cách anh hôn cô, vụng về hôn lên cổ anh, người anh,
cảmnhận được sự thay đổi trên cơ thể của anh. Đôi tay của anh lướt nhẹ
đến trước bầungực của cô.
Cô muốnquấn lấy anh thêm một lần nữa nhưng toàn thân chỉ thấy đau đớn, không có cảmgiác sung sướng.
Chỉ bởivì đây là tư thế mà cô có thể ở gần anh nhất.
Trờitờ mờ sáng, gió thổi lật tấm rèm cửa màu trắng, nhìn thấy ánh tà dương màu hồngphấn tím nhạt ở phía chân trời.
Thìra mình cũng không chút kiêng dè như thế, nghĩ lại sự cuồng nhiệt lúc ấy,
quấnlấy anh giống như con rắn, Thái Mãn Tâm thẹn thùng kéo cao lớp chăn
mỏng ở eo.Cơ thể bị chia thành hai nửa, bó chặt, rồi lại bó chặt mới
không bị nứt làmđôi.
GiangHải vẫn
đang ngủ say, cơ thể mịn màng, rắn chắc, đẹp đẽ như một pho tượng
nhưngdịu dàng và mềm mại. Thái Mãn Tâm vòng tay qua eo anh, áp má vào
làn da rám nắngcủa anh. Hai mắt cô ươn ướt, cuối cùng cô khẽ hôn lên đôi môi của anh.
“Anhkhông cần phải lo lắng nữa, cô nàng phiền phức lúc nào cũng quấn lấy anh bây giờđi rồi”.
Cô đãbiết trước kết cục chia ly, trong lòng không cảm thấy thê lương.
Mặcdù sau khi từ biệt trời cao biển rộng, nhưng trong thế giới rộng lớn này
lại códuyên gặp nhau ở một thị trấn nhỏ như thế này, mỉm cười ghi nhớ
những quãng thờigian vui vẻ đã qua, như vậy là đã thỏa mãn rồi. Nếu
không thể gặp lại, vậy thìcái ôm này dù có lâu như thế nào cũng không
phải là vĩnh viễn. Nếu có thể gặp lại,vậy thì lúc này hà tất phải câu nệ nụ hôn dài hay ngắn?
Vì thếkhông nghĩ đến việc sẽ ôm anh thật chặt, không buông tay như thể không bao giờgặp lại.
Nhưng...
... Nếu,nếu em biết đây là nụ hôn tạm biệt cuối cùng của chúng ta thì liệu
em có ôm lâuhơn, chặt hơn không? Nếu em sớm biết kết cục, liệu có lựa
chọn ở bên anh lúcnày, thậm chí là lần đầu gặp gỡ?
Nhớ lạinhững gì đã qua mà không khỏi thổn thức. Thái Mãn Tâm dần dần hiểu
ra rằng,trong sâu thẳm trái tim mình lúc ấy luôn tin rằng sẽ có ngày gặp lại.
Sayrượu, suốt đêm không chợp
mắt, cô lảo đảo đi về quán trọ, lúc ấy mới cảm thấyhai chân mềm nhũn. Cô đã không có thời gian để ngủ nữa, may là hôm trước đã thudọn hành lý.
Cô kiểm tra lần cuối cùng rồi đeo ba lô xuống dưới.
Bà Lụcnghe thấy tiếng động, khoác áo ngồi dậy, bật đèn ở cửa, định nói gì đó nhưng lạithôi: “Cháu vừa mới...”.
TháiMãn Tâm mím môi không nói gì.
“Hà tấtphải khổ như vậy”. Bà Lục thở dài, ôm cô vào lòng.
Nhìnbà Lục không ngừng vẫy tay trước cửa, Thái Mãn Tâm gần như bật khóc, chỉ
nghĩ rằngcả đời này không thể quay lại đây được nữa. Cô bước lên chiếc
xe khách đườngdài từ Đồng Cảng đến Đam Hóa. Bên cạnh cũng là khách du
lịch đến Đồng Cảng, dườngnhư cảm nhận được sự lưu luyến của Thái Mãn Tâm nên an ủi cô: “Nơi đây rất đẹpnhưng lúc nên đi thì vẫn phải đi, ở lại
quá lâu cũng sẽ thấy nhàm chán”.
Thậtsự như vậy sao? Thái Mãn Tâm không biết.
Ngã rẽđến thị trấn Bạch Sa, đường hầm dài và hẹp lần lượt lướt qua cửa sổ,
mặt biểnxanh biếc bị bỏ lại sau lưng. Chỉ khi máy bay cất cánh mới có
thể cúi nhìn mặtbiển xanh biếc và đường bờ biển ngoằn ngoèo.
Chuyếnbay muộn gần một tiếng, muộn hơn nữa cũng chẳng sao, suy cho cùng lúc này
cô vẫnđang ở nơi cách anh không xa. Đã mấy lần Thái Mãn Tâm kích động,
định quay ngườilao ra khỏi cửa, vẫy một chiếc taxi quay về Đồng Cảng,
quay về bên cạnh anh, ởbên anh một ngày còn hơn một nghìn ngày ở thế
gian.
Về đếnBắc Kinh, lấy hành lý
xong rồi bắt xe về cũng đã là chiều tối. Trên đường cao tốcở sân bay,
bầu trời cao rộng và trong xanh không giống như mọi khi. Thái MãnTâm
nhìn thấy mặt trời đỏ rực hiếm thấy ở Bắc Kinh. Không biết lúc này ở
Đồng Cảngliệu có ai nhớ đến cô không? Hoàng hôn rực rỡ không thay đổi
nhưng người ngắmnhìn thì đã khác.
Cốnghe đoạn ghi âm trong MP3 - Hành trình trở về quê hương của Giang Hải,
ngâyngười nhìn con đường nhựa rộng rãi và dòng xe nối đuôi nhau ngoài
cửa sổ.
Đồ thịphồn hoa có chút xa lạ, tất cả mọi thứ ở Đồng Cảng cũng trở nên mông lung như ảoảnh.
Vừabước ra sân bay một lúc, cái nóng oi bức của mùa hạ khiến người ta đầm đìa
mồhôi làm cô nhớ tới khí hậu mát mẻ bên bờ biển. Khi máy bay đưa cô rời
đi, dườngnhư tất cả đã thật sự kết thúc.
Thờitiết tháng tám ở Bắc Kinh nắng nóng như thiêu đốt, đường nhựa như tan chảy,
hơinóng bốc lên hầm hập. Thái Mãn Tâm bỏ lỡ lễ tốt nghiệp, các bạn đều
đã rời khỏitrường. Còn mấy ngày nữa là cô phải đến Washington thực tập.
Dưới sự đốc thúc củamẹ cô đã sắp xếp hành trang, lật tìm chiếc áo kỷ
niệm E.T ấy, trên áo vẫn cònphảng phất dư vị của gió biển. Thái Mãn Tâm
nghĩ một lúc rồi nhét nó vào va ly.
Hà Lạctừ quê ra Bắc Kinh, sắp đến California học. Mấy người bạn thân tụ
tập gần trườngăn uống. Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn cô ngồi dưới
giàn hoa màu tím trướcký túc xá năm ấy.
“Cậucó còn sức để yêu một người nữa không?”. Thái Mãn Tâm hỏi.
“Còn”.Hà Lạc cười, ngón cái và ngón trỏ tạo khoảng cách chưa đầy hai centimét: “Nhưngchỉ có từng này, không biết có đủ không”.
“Mìnhthường nghĩ, có lẽ cậu và Chương Viễn không nên chia tay. Cho dù bây giờ chiatay thì cũng chưa chắc đã kết thúc”.
“Khônggiống giọng điệu của cậu trước kia”. Hà Lạc cười: “Cậu đã từng nói trên đời nàykhông chỉ có tình yêu”.
“Mìnhvẫn chưa biết cách phán đoán thế nào là tình yêu”.
“Cậumuốn nói đến người mà ‘we kissed’ sao?”.
“Khôngbiết, mình rất thích, rất thích người đó. Mình mê anh ấy, mê cái cảm giác
rungđộng ấy”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Nhưng mình không biết đó có phải
là yêukhông, cho dù mình... cho dù mình muốn ở bên anh ấy mãi mãi. Cho
dù mình có thểtừ bỏ tất cả vì anh ấy”.
“Mìnhcũng không biết rốt cuộc mình nhớ thời gian đã qua hay nhớ người ấy”. Hà Lạc nắmchặt tay cô: “Nhưng, hà tất phải câu nệ một từ? Cho dù là nguyên
nhân gì, kếtquả đều giống nhau”.
“Kếtquả? Đúng, đây đã là quá khứ rồi”. Thái Mãn Tâm đứng dậy, vươn vai: “Việc gì màphải buồn? Mình coi đó là một cuộc gặp gỡ đẹp, gặp một anh chàng đẹp
trai cũngchẳng có gì là không tốt”.
Hà Lạcnói: “Ấy, chỉ là một cái kiss mà đến mức ấy sao?”.
“Chúngmình phải keep moving forward!’. Thái Mãn Tâm quay lại nhìn cô, tươi cười
rạngrỡ: “Mình sẽ tìm một người bạn trai tốt hơn anh ta, hơn một trăm
lần”.
Cô thửlàm cho mình tin rằng cuộc sống đã trở về với quỹ đạo của nó.
Tất cảbắt đầu lại từ đầu.