Khoảnhkhắc ấy, những giọt nước mắt tích tụ từ khi cô rời khỏi Đồng Cảng cuối cùngkhông thể giấu giếm được nữa.
Mùathu năm Thái Mãn Tâm sang Mỹ làm việc, mấy người bạn cùng trường đại học
học thạcsĩ gần đó hẹn nhau gặp mặt ở Washington. Năm ấy, một bạn nam
cùng lớp học ở đạihọc Georgetown[1], ra mặt tổ chức liên lạc, đặt
trước một chỗ ở phía tây bắccủa thành phố.
[1] Đạihọc Georgetown là trường đại học Công giáo tư đầu tiên ở Mỹ, được thành lập năm1789.
“Đâylà chỗ rẻ nhất mà mình có thể tìm được, cách bến tàu điện ngầm cũng không
xa”.Anh ta nói cho Thái Mãn Tâm biết địa chỉ qua điện thoại: “Cậu biết
phải đi đếnđó thế nào chưa?”.
TháiMãn Tâm chần chừ một lúc rồi nói: “Không rõ lắm”. Sau đó nghe đối phương
nóituyến đường, sau khi xuống tàu thì rẽ trái quẹo phải như thế nào.
“Nếuvẫn không biết, có thể dùng MapQues[2] kiểm tra xem”. Đối phương dặn dò.
[2]MapQuest là một công ty bản đồ trực tuyến có trụ sở tại Hoa Kỳ thuộc sở hữu củaAOL (America Online).
Trêncuốn sổ bên cạnh cô ngoài tên nhà nghỉ, trắng trơn không viết một chữ
nào.Adams Morgan, khu Latinh nổi tiếng nhất Washington, quán bar san
sát, không ítban nhạc đặc sắc biểu diễn ở đó. Sao cô lại không quen
thuộc cơ chứ?
Cứ đếncuối tuần, Thái
Mãn Tâm lại cùng đồng nghiệp đến khu đó, cho đến một ngày cô uốngngà ngà say, chạy lên sân khấu của Blue Moon hát bài Ánh trăng nói hộ lòng
em.Một đôi mắt màu xanh phía dưới chăm chú nhìn cô. Chàng trai tóc nâu
với thânhình cao lớn ấy bước tới hỏi, “Michelle, là em thật sao?”.
Côkhông nhớ hôm ấy mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ mình lớn tiếng cười nói, chạm
cốcvới từng người, nhảy lên chiếc ghế một chân trước quầy bar, ngửa cổ
uống cạn cốcMartini. Đầu óc nặng trịch, dựa vào vai Oliver.
“Lúcem kết thúc đợt thực tập ở ngân hàng thế giới cũng là lúc anh đi công
tácMexico, sau khi về thì em đã đi rồi. Lúc ấy anh tưởng sẽ không bao
giờ gặp lạicô gái Trung Quốc đáng yêu ấy nữa, thậm chia anh không có
email của em”. Anh mỉmcười vuốt tóc cô.
Oliverđưa cô về nhà, ôm cô trên con đường buổi sớm. Thái Mãn Tâm không trách anh. Nhữngcây cối tươi tốt bên ngoài căn hộ nhỏ thoang thoảng mùi hương cỏ
trong gió. Cônhư lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy mình dưới trời sao, nghiêng đầu đứngtrong vòng sáng dưới đèn đường, sau đó chạy đi, xuyên
qua con ngõ nhỏ hương hoangào ngạt, ùa vào vòng tay của Giang Hải.
Lại ởtrong một vòng tay rộng và ấm áp, cái xiết tay và hơi ấm khiến cô
hoảng hốt. Côkhao khát được ôm. Dường như như vậy có thể ôm chặt nỗi nhớ nhưng không thể vớitới vào lòng. Cô cũng khao khát được hôn, nồng nàn,
say đắm, dường như mình làvật báu mà đối phương yêu quý nhất. Cô khao
khát được xót xa, được yêu thương,khao khát dùng tất cả để chứng minh
mình vẫn tồn tại.
Cô uốngquá nhiều, trong lúc mơ màng thậm chí không cần bận tâm mình đang hôn ai.
Nghĩđến đây, Thái Mãn Tâm lấy điện thoại. Đối phương nhấc máy, mỉm cười nói một câu“Honey”.
“Cuốituần em không đến Blue Moon nữa”. Cô nói: “Có mấy bạn đại học đến D.C[3] chơi,bọn em muốn tụ tập”.
[3]Washington D.C.
“Cóthể đưa họ đi cùng”.
“À, họchỉ đến một ngày cuối tuần, lịch trình dày đặc”. Thái Mãn Tâm tìm cớ thoáithác: “Mọi người chơi vui nhé!”.
Cô mởtủ quần áo, lấy quần bò và áo phông. Đây không phải là trang phục mà
cô mặc khiđến Adams Morgan. Khi bạn cũ gần ngay trước mặt, cô mới nhận
ra mình không có đủdũng khí để họ nhìn thấy thế giới hiện tại của mình.
Thứsáu mấy bạn học cũ không có tiết học, chiều tối hôm ấy lần lượt đến
Washington.Thái Mãn Tâm tan ca, hẹn các bạn học ở Georgetown ở bến tàu
điện ngầm, chuẩn bịxuất phát đến khu phố người Hoa ăn tối.
“Haylà chúng ta đến nhà nghỉ của họ đi”. Lúc gặp nhau, chàng trai kia nói:
“LãoDương không bắt được chuyến xe buổi chiều, bây giờ vẫn chưa tới,
chúng ta lạikhông có di động, vì thế hẹn gặp ở nhà nghỉ, như thế sẽ
không bị lạc. Nếu LãoDương đến muộn, chúng ta sẽ đi lòng vòng quanh
Adams Morgan, tìm gì đó để ăn”.
TháiMãn Tâm không muốn đến gần Adams Morgan nhưng cũng không tìm được lý do
thoáithác. Nỗi lo lắng của cô không phải là không có lý. Quả nhiên, hơn
tám giờ LãoDương mới tới, mọi người đã đói tới mức cồn cào ruột gan, kêu ca đòi đi tìm đồăn.
Cóngười nói: “Trên đường đến đây nhìn thấy rất nhiều nhà hàng, hình như vùng nàyrất sầm uất”.
Anhchàng phụ trách liên lạc tỏ ra đắc chí: “Dĩ nhiên rồi, đây là vùng náo nhiệt
nhấtcuộc sống về đêm ở D.C lát nữa các cậu sẽ biết”.
“Cậuđến Mỹ là biến chất rồi, nói đến cuộc sống về đêm là hào hứng như thế”.
“Này,đừng có nghĩ lung tung. Đi nghe nhạc jazz, ngồi nói chuyện với nhau. Cậu nghĩcái gì đấy hả?”.
Đámngười vô cùng phấn khích, ra khỏi nhà nghỉ, họ đi qua từng nhà hàng dọc đườngphố ồn ào náo nhiệt.
“Chỗnày rất được”. Mấy người đi trước đã chọn một nhà hàng Mexico, chỗ ngồi
ngoàitrời ở bên đường được ngăn với đường dành cho người đi bộ bằng hàng rào bằng gỗcao đến nửa người. Trên bàn ăn có trải khăn màu xanh đậm,
bên trong chiếc đènpha lê trong suốt là ánh nến lung linh.
TháiMãn Tâm và mấy cô bạn gái ngồi với nhau, bô lô ba la bàn về hoạt động
khuyếnmãi mỹ phẩm của các bách hóa, cửa hàng. Con trai thì tỏ vẻ khinh
thường như muốnnói “phụ nữ đúng là cuồng mua sắm”, nhưng cũng quay sang
thảo luận làm thế nàođể mua sản phẩm điện tử trên mạng.
“Michelle”.Có người đứng ngoài hàng rào, đặt tay lên vai cô.
TháiMãn Tâm nghe thấy giọng nói của Oliver, bất chợt quay đầu, suýt chút nữa thì chạmvào mặt anh.
“Saohôm nay anh lại sang đây?”. Cô có chút ngạc nhiên.
“À,không có ai ăn tối cùng anh, vì thế đến tìm vài người bạn”. Oliver giơ hộp
đàntrên tay: “Bọn anh đăng ký một bài mới ở Blue Moom”.
TháiMãn Tâm gật đầu.
“Máyngười này là bạn học của em à?”. Oliver ngẩng đầu, mỉm cười chào mọi người.
Mọingười đều dồn ánh mắt về phía họ, Thái Mãn Tâm không thể coi như không nhìn thấy.
“Đâylà Oliver”. Cô khẽ nói: “Bạn của mình”.
Bàntay ấm áp của anh vẫn còn ở trên vai, ngước mắt nhìn, thấy đôi mắt mày
xanhtrong sâu thẳm của Oliver ẩn chứa hụt hẫng. Cô tự trách mình, liền
bổ sung: “Bạntrai”.
Các bạnim lặng một lúc, sau đó cùng ồ lên.
Olivercười rất ngây thơ, mãn nguyện: “Mọi người ăn đi, nếu lát nữa có thời gian,
hãycùng đến Blue Moon”. Anh chào tạm biệt mọi người, khẽ hôn lên trán
Thái Mãn Tâm.
“Côngtác bảo mật làm tốt đấy”. Các cô gái nháy mắt nhìn nhau.
“Làngười Mỹ à? Quen nhau như thế nào? Kể cho bọn mình nghe đi”.
“Anh ấylà người Thụy Sĩ. Hồi mình thực tập ở ngân hàng thế giới, anh ấy từ
viện nghiêncứu tới giúp mình kiểm tra hạng mục, coi như là chuyên gia”.
Thái Mãn Tâm đáp.
Từ nhỏOliver đã học saxophone, hồi học đại học đã từng là thành viên của ban nhạcjazz, lúc
rãnh rỗi thường đến Blue Moon cùng vài người chơi nhạc biểu diễn. Sauvài bài nhạc jazz, anh lấy micro: “Hai bài hát sau đây tôi xin tặng
Michelle vàcác bạn của cô ấy. Nếu tôi sớm biết hôm nay họ sẽ đến thì
thời gian trước đónên luyện tập chăm chỉ hơn. Vẫn còn vài chỗ cần phải
điều chỉnh, mong mọi ngườithông cảm”.
Giaiđiệu nhanh và nhẹ nhàng vang lên, là bài Hoa nhài mà mọi người quen
thuộc.Oliver thổi rất dí dỏm, mọi người vỗ tay, khẽ ngân nga theo giai
điệu. Kết thúcmột bản nhạc, giai điệu lại trở nên rộng và sâu, phần lớn
mọi người đều nghe bảndân ca Vân Nam Dòng sông nước chảy đánh bằng nhạc
cụ dân gian, lúc này nghe bảnchơi bằng saxophone, cảm giác hồn hậu, nồng nàn.
Olivervừa thổi vừa nhìn về phía Thái Mãn Tâm, dường như khóe miệng đang mỉm cười.
“Anh ấythật sự rất yêu cậu”. Cô bạn gái ngồi cạnh thốt lên đầy ngưỡng mộ:
“Nếu có ngườithổi tặng mình một bản nhạc như thế, chắc chắn trái tim của mình sẽ đắm say”.
TháiMãn Tâm mỉm
cười. Cô cũng đã từng say, từng mê đắm trong khoảnh khắc bốn mắtnhìn
nhau, trong tiếng nhạc cao xa, trái tim cũng bay theo tiếng đàn.
Khôngnên nhớ đến anh nữa, tất cả đều đã qua rồi. Chẳng phải đã hiểu lời tạm biệt tốihôm ấy là vĩnh viễn sao? Vì sao trong buổi tối ấm áp, lãng mạn như
thế này lạinhớ tới người đã để lại vết thương trong lòng mình?
Chẳngbao lâu sau đó, Thái Mãn Tâm nhận được điện thoại của Hà Lạc.
“Cóchuyện gì cần nói với mình không?”. Giọng nói của bạn thân ẩn chứa chút
bôngđùa: “Không phải là các bạn lớp cậu nhiều chuyện, quả thực là thông
tin này cósức bùng nổ rất lớn. Không chỉ mình mà rất nhiều người quen
của cậu đều biết rồi”.
“Bởivì Oliver là người nước ngoài?”. Thái Mãn Tâm cười: “Chuyện này có gì đáng ngạcnhiên không?”.
“Chuyệnđó thì không có gì, cho dù cậu tìm người ngoài hành tinh, mình cũng sẽ
không ngạcnhiên”. Hà Lạc không cười nữa: “Chỉ là mình... có chút lo cho
cậu”.
“Yêntâm, không có gì phải lo
lắng cả. Mình đã nói rồi, chuyện trước đây mình coinhư là một đoạn nhạc
nền, không có gì phải canh cánh trong lòng. Mình sẽ tìm mộtngười bạn
trai tốt hơn anh ta. Oliver tốt nghiệp tiến sĩ không lâu mà đã rấtthành
công. Anh ấy có công việc ổn định, có kế hoạch cho tương lai. Quan
trọnghơn là anh ấy quan tâm đến mình, tôn trọng cảm giác của mình”. Thái Mãn Tâm khẽcười: “Nói thế nào thì điều kiện cũng tốt hơn”.
Hà Lạclại im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Nhưng cậu không nói cho mình
biết cậunghĩ thế nào, thậm chí cậu không chủ động nói với mình về sự tồn tại củaOliver. Mãn Tâm, dĩ nhiên mình không muốn cậu ôm quá khứ không
chịu buông tay.Nhưng mình biết muốn khống chế trái tim của mình là
chuyện rất khó. Mình hy vọngcậu thật sự có thể nghĩ thoáng hơn, có thể
buông tay”.
“Cógì mà không buông tay
được?”. Thái Mãn Tâm nói: “Anh ta không đáng. Anh ta muốntự do, ai ở bên cạnh anh ta cũng mặc kệ. Mình sẽ không vì người như thế mà đaulòng vô
cớ”.
“Lúcnào cậu cũng phóng khoáng
hơn mình”. Hà Lạc cười: “Chẳng phải cậu nói là lễ Tạơn đến thăm mình
sao? Bây giờ có Oliver, còn muốn đến không? Hay là đưa anh ấyđi cùng?”.
“Mìnhlà người trọng sắc khinh bạn sao?”. Thái Mãn Tâm cũng cười: “Đã nói là đi thămcậu thì nhất định sẽ đi”.
Saukhi cúp điện thoại, cô bước đến bên cạnh cửa sổ, ánh trăng sáng bạc chiếu
ánhsáng xuống mặt đất. Thái Mãn Tâm rút bao thuốc, không còn một điếu
nào. Cô ngửirồi ném sang một bên. Sau khi sang Mỹ, cô bắt đầu có cảm
giác mê đắm đến nghiệnnicotin[4]. Không phải là để lấp đầy chỗ trống
trong tâm hồn trong làn khóinghi ngút, cô chỉ không ngừng kiếm tìm một
mùi vị. Mua những loại thuốc lá khácnhau nhưng không có loại nào là mùi
vị cô quen thuộc. Mùi vị có thể tìm thấytrong vòng tay của Giang Hải,
mùi vị khiến trái tim cô quặn thắt nhưng lại cảmthấy an lòng.
[4]Nicotin là một ancaloit – chất độc thần kinh rất mạnh tìm thấy chủ yếu trongcây thuốc lá.
Cô rangoài mua thuốc, không muốn quay về căn hộ chật chội, thế nên đi lang thangtrên đường. Cô rẽ vào bến tàu điện ngầm, tùy ý chọn một tuyến
đường, đến một trạmmà mình chưa từng đi tới. Không biết đã đi mấy bến.
Vòng quanh bến tàu baonhiêu lâu, khi bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghe
thấy tiếng đàn guitar vui taicùng với tiếng huýt sáo thư thái.
Chínhlà bài Wind of Change mà Giang Hải đã từng chơi.
Dườngnhư vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ chăm chú cúi đầu biểu diễn của anh khi
ấy,dáng vẻ nghiêm túc chơi một đoạn cao trào, sau đó ngước mắt, mỉm cười nhẹ nhõmgiống như một đứa trẻ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô. Dường như là vô tình,nhìn nhau trong thoáng chốc nhưng lại giống như cái nhìn dài đến vĩnh hằng.
TháiMãn Tâm bóp chặt
bao thuốc trên tay. Khoảnh khắc ấy trái tim như bị hút cạn. Côngồi xuống giữa bến tàu vắng vẻ, tiếng đàn guitar lẫn với tiếng bước chân thưathớt vọng lại giữa hành lang trống vắng.
Khoảnhkhắc ấy, những giọt nước mắt tích tụ từ khi cô rời khỏi Đồng Cảng cuối cùngcũng không thể giấu giếm được nữa.
Olivermua vé xem trận đấu bóng rổ của NBA[5], hẹn Thái Mãn Tâm đến trung tâm MCI
xemthi đấu. Jordan[6] gia nhập vào đội Washington Wizards. Thi đấu ở sâu nhà gầnnhư trận nào cũng chật cứng. Tuy nhiên trong trận này, đối thủ
của họ là độiSeattle SuperSonics biểu hiện thần dũng, chiến thắng với tỉ số 101:95. Thái MãnTâm có tâm sự, từ lúc ra khỏi sân, cúi đầu không nói gì.
[5]NBA –National Basketball Association là giải bongsror nhà nghề dành cho nam tạiBắc Mỹ.
[6]Michael Jordan cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của Mỹ.
Olivertưởng rằng cô buồn phiền vì trận thua nên an ủi: “Hôm nay Jordan biểu hiện rấttốt, anh ấy ghi được 27 điểm”.
“NhưngLewis ghi được 37 điểm”.
“Nhưnganh ta mới hai mươi mấy tuổi, Jordan đã gần bốn mươi tuổi, tuổi tác không thacho ai”.
Anhthấy Thái Mãn Tâm không vui, đưa cô đến nhà hàng bên đường.
“Mấyhôm nữa là lễ Tạ ơn, em có dự định gì?”. Anh hỏi.
“Emmuốn đến California thăm bạn, đã đặt vé máy bay rồi”.
Olivercười: “Nếu đối phương là một anh chàng đẹp trai, anh sẽ ghen đấy”.
“Là mộtcô gái đáng yêu”.
“Thìra là vậy, thế thì anh hiểu vì sao em không đưa anh đi rồi”.
TháiMãn Tâm bật cười: “Anh đi cô ấy cũng không để ý đến anh đâu. Đó là một cô
gái bảothủ, có một vài tâm sự không thể gạt đi được”.
Oliverkhông nhắc tới chuyện lễ Tạ ơn nữa, anh lấy một cuốn album: “Kỳ nghỉ từ
Giángsinh đến Tết em có kế hoạch gì? Chúng ta có thể đi Thụy Sĩ trượt
tuyết. Nhà anhở dưới chân núi Alps[7], sống trên sườn núi, mở cửa sổ là
có thể nhìn thấy nướchồ bên ngoài. Mùa hạ là màu xanh ngọc, mùa đông
trắng xóa, không một chút bụi”.
[7]Alps là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu u.
“Đâylà anh hồi nhỏ?”. Thái Mãn Tâm chỉ vào một bức ảnh: “Thật đáng yêu, giống như mộtthiên thần nhỏ”.
Cô lạilấy một bức ảnh khác, tàu hỏa đi vào thị trấn nhỏ phủ đầy tuyết
trắng giữa sườnnúi ngoằn ngoèo: “Nơi đây thật giống trong truyện cổ
tích”. Cô thốt lên.
“Emcó muốn đi cùng anh không?”. Oliver nắm tay cô.
Tronglòng bàn tay ấm áp, ngón tay của cô càng buốt lanh. Thái Mãn Tâm gượng giữ
nụcười trên môi, từ từ rụt tay lại: “Oliver, anh nghe em nói này, có
chuyện nàyem cần phải nói với anh”.
“Emkhông muốn gặp người nhà của anh?”. Anh hỏi: “Anh sẽ không tạo bất cứ áp
lựcnào cho em, em có thể đến đó chơi với tư cách là bạn của anh”.
Cô gậtđầu, rồi lại lắc đầu: “Không phải vấn đề áp lực. Anh đối xử với em quá tốt, khiếnem cảm thấy áy náy”.