Thà rằngquên đi chuyện cũ, thà rằng không nhớ tất cả.
Đến bữatrưa Đào Đào vẫn chưa dậy, Thái Mãn Tâm đi gọi cô bé. Cô bé uể oải
xoay người rồinói: “Chị Mãn Tâm, em ngủ thêm lúc nữa, tắt đèn đi được
không?”.
Tắtđèn? Thái Mãn Tâm nhìn
xung quanh, đâu có bật đèn, chẳng qua là ánh nắng mặt trờigiữa buổi trưa chiếu thẳng vào giường mà thôi.
“Đúnglà cô bé lười, mặt trời chiếu đến tận mông rồi mà vẫn còn ngủ nướng”. Thái MãnTâm lắc đầu, lại gần kéo rèm xuống. Bên ngoài cửa sổ, Tế Dực đang
vác thùng đồnghề, xuyên qua bãi cỏ đi về phía cầu thang bên vách núi.
Cô đitheo: “Ăn cơm trước đã, lát nữa rồi sửa”.
“Sắpxong rồi, nếu không sẽ có khách bị thương”.
“Được…Này, sao anh vẫn đeo ba lô?”.
“À,tôi muốn đi vòng quanh đảo”. Tề Dực kiểm tra những chỗ nối khác trên cầu
thang,chỉ vào ba lô, trông có vẻ rất nặng. Anh đập đập rồi mở ra, chỉ có một chiếcmáy ảnh: “Có thể nghỉ nửa ngày phép được không?”. Anh hỏi.
“Khôngđược!”. Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Có vườn hoa và bãi biển của người khác, anhkhông đi vòng được đâu”.
Tề Dựccũng cười, nhấc vài dụng cụ kiểm tra lại cầu thang gỗ một lượt,
chẳng mấy chốcngười ướt đầm mồ hôi. Chiếc áo phông in hình chữ V ướt đẫm dính vào lưng anh.
“Đanggiữa trưa mà làm việc như vậy, cẩn thận bị say nắng. Tôi đi pha cốc trà mát”.Thái
Mãn Tâm nói: “Buổi chiều tôi đưa anh đi loanh quanh, ánh nắng gần biển
rấtđộc, chi bằng đi ngắm phong cảnh ở chỗ râm mát sau núi”.
“Cô khôngcần trông nhà nghỉ sao?”.
“Chắclà Tiểu Vĩ về rồi, cậu ta có bướng bỉnh thế nào thì cũng không thể có lỗi
vớicái bụng của mình”. Thái Mãn Tâm không hề nghi ngờ về điều đó.
Quảnhiên, Hà Thiên Vĩ xách ván lướt sóng, hầm hầm đứng ở cửa: “Hai người đi đâu đấy?Cũng không sợ có kẻ trộm”.
“Lạicòn hỏi, cậu chỉ biết đi chơi, anh Tề đã sửa xong cầu thang rồi. Chúng ta
đi ăncơm thôi, buổi chiều cậu ngoan ngoãn trông nhà nghỉ, tôi đưa Tề Dực đi loanhquanh”.
“Côtrông đi, chạy đi chạy lại rất mệt, cứ giao cho tôi là được”.
“Khôngsao, hôm trước tôi mua chút đồ cho bà Lục, nhân tiện buổi chiều mang sang”.
HàThiên Vĩ định nói thêm điều gì đó, thấy Tề Dực đứng cạnh mỉm cười liền mím chặtmôi, không nói nữa.
Ăntrưa xong, Thái Mãn Tâm sắp xếp đồ mang đến cho bà Lục. Hà Thiên Vĩ đứng ở
quầylễ tân vẫy tay: “Mãn Tâm, cô lại đây, mật mã của hệ thống đăng ký
của nhà nghỉnày là bao nhiêu?”.
“Chẳngphải hai hôm trước vừa nói rồi sao, sao lần nào cậu cũng hỏi?”.
“Thếsau khi đăng nhập thì thế nào, làm thế nào để xác định khách đặt phòng?”.
“Trínhớ như vậy mà đòi học đại học?”. Thái Mãn Tâm lắc đầu, lại gần và nói: “Tôilàm lại một lần cho cậu xem!”.
“Dĩnhiên là tôi biết rồi”. Hà Thiên Vĩ khoác tay lên vai cô, ghé sát vào tai cô
vànói: “Nhắc nhở cô cẩn thận với tay Tề Dực kia”.
“TiểuVĩ, sao lần nào cậu cũng coi người khác là sói thế?”.
“Saocô biết anh ta không phải? Cô nhìn thấy lưng anh ta chưa?”.
TháiMãn Tâm liếc nhìn anh ta: “Cậu nói xem?”.
“Oa,một vết sẹo dài, trông rất đáng sợ! Đừng có nói với tôi đó là vết thương khi chếbiến thức ăn đấy”.
“Saocậu biết”.
“Lúcnãy anh ta thay quần áo, tôi vô tình nhìn thấy”.
HàThiên Vĩ và Tề Dực ở hai phòng cạnh nhau, Thái Mãn Tâm đoán lời nói của anh
takhông phải là nói khoác. Cô suy nghĩ một lúc: “Thế thì đã sao? Điều đó cũngkhông có nghĩa là anh ta đã từng chém người”.
“Cókhi anh ta là phần tử của bang phái nào, một đầu bếp cần phải luyện cơ bụng sáumúi làm gì?”.
“Cậuquan sát kỹ quá đấy!”. Thái Mãn Tâm không nhịn được cười, huých khuỷu tay
vào bụngHà Thiên Vĩ: “Sao? Dạo này cậu ham ăn lười làm, ngưỡng mộ cơ
bụng của ngườikhác hả?”.
“Côcũng nói
tôi ham ăn lười làm! Đúng là lòng tốt bị hiểu lầm! Cứ cho là anh takhông đi chém người, nhỡ may bị kẻ thù truy sát, chúng ta cũng bị vạ lây!
Côkhông biết người của những bang nhóm đó…”. Hà Thiên Vĩ đau lòng phát
hiện ra rằngtừ khi Tề Dực đến, lòng tốt của mình toàn bị xem thường, hết lần này đến lầnkhác.
“Đượcrồi được
rồi”. Thái Mãn Tâm ngăn anh ta: “Cậu tưởng mình đang viết tiểu
thuyếtsao? Nếu anh ta là phần tử của bang phái nào đó, những đại ca xã
hội đen tôicũng gặp nhiều rồi”.
“Cô mớiviết tiểu thuyết ấy. Cô gặp ở đâu?”.
“Teddyboy[1],còn có Bản sắc anh hùng[2] nữa!”. Thái Mãn Tâm không nói nhiều với anh ta,
mỉmcười vẫy tay: “Ngoan ngoãn trông nhà nghỉ, tôi mang bánh chưng bà Lục gói vềcho cậu ăn”.
[1] Bộtruyện tranh nổi tiếng Hồng Kông.
[2] Bộphim Hồng Kông xoay quanh Tống Tử Hào - một đại ca làm tiền giả trong xã hộiđen quyết trở thành người tốt và em trai Tống Tử Kiệt - một cảnh
sát năng nổcăm thù xã hội đen.
“Lúcnào cũng coi tôi là trẻ con”. Hà Thiên Vĩ bất mãn làu bàu, giơ nắm đấm sau lưngTề Dực.
Bầutrời quang đãng, ánh nắng mặt trời nóng rực, may thay cây cối trên đảo rậm
rạp,qua những chiếc lá màu xanh đậm nhạt, thấp thoáng có thể nhìn thấy
mặt biểnxanh dương với sóng biển nhảy nhót. Đi được một lúc, con đường
nhỏ chia thànhhai ngả, ngả chính tiếp tục đi vòng quanh đảo, ngả rẽ đi
sâu vào trong đảo.
“Trướcmặt đều là
biệt thự tư nhân”. Thái Mãn Tâm chỉ tay lên tấm biển có viết chữ“Hàm
Châu” cạnh đường chính: “Đừng có đi bừa bãi, có mấy nhà không có tường
baoquanh, trồng ít cây cối để phân chia ranh giới. Cẩn thận đi nhầm chó
sẽ xông racắn anh đấy!”.
Tề Dựccười: “Bây giờ hòn đảo này cũng gọi là đảo Hàm Châu?”.
“Đúngvậy, hai năm trước phát triển ngành du lịch, lúc quảng cáo nghĩ rằng cái tên đảoLệ quá buồn, vì thế thay một cái tên mới, có nghĩa là một viên minh
châu trongbiển hình trăng lưỡi liềm”. Thái Mãn Tâm giải thích: “Thực ra
nếu không phải vìbộ phim nổi tiếng khắp giang sơn nam bắc, tôi thích cái tên ‘Hoàn Châu’ hơn”.
“Bởivì ‘Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì[3]’”.
[3]Hai câu thơ trong bài Tiết phụ ngâm của nhà thơ đời Đường Trương Tịch, dịchthơ:
Trảngọc chàng, lệ như mưa
Giậnkhông gặp gỡ khi chưa có chồng.
(NgôTất Tố dịch)
“Không”.Cô khẽ lắc đầu: “Anh đã nghe câu chuyện Châu về Hợp Phố chưa?”.
“Cũngbiết đại khái”.
“Tươngtruyền thời Đông Hán, quận Hợp Phố vùng Lưỡng Quảng sản xuất ngọc trai. Dưới
sựđàn áp của quan lại, người dân phải đi bắt rất nhiều trai, dần dần
vùng biểnnày không còn trai nữa. Về sau một người tên là Mạnh Thường đến nhậm chức tháithú, ngăn cấm hành vi bắt trai bừa bãi, một thời gian
sau, trai lại sinh sôi nảynở, ngành bắt trai lấy ngọc mới trở lại như
trước đây”.
Tề Dựcngẩng đầu: “Không vì lợi ích trước mắt mà xem nhẹ lợi ích lâu dài, từ xưa ngườiTrung Quốc đã hiểu được đạo lý này”.
“Ừm,lúc nãy kể là ghi chép trong Hậu Hán thư. Thực ra tôi thích một truyền
thuyếtdân gian khác hơn”. Thái Mãn Tâm nói: “Tương truyền ở biển Bạch
Long gần Hợp Phốcó một viên ngọc hiếm có. Hoàng đế sai thái giám đến
cướp, ra lệnh cho nhữngngười bắt trai ở đó lặn xuống biển lấy ngọc, nhân dân lầm than. Nhờ sự giúp đỡcủa công chúa Trân Châu, Hải Sinh lấy được
ngọc quý, đưa cho thái giám, cứu vớtngười dân đã chịu biết bao thương
vong. Nhưng cứ đến núi Dương Mai cách thànhba dặm thì mặt biển lại nổi
sóng, viên ngọc vẫn quay về biển Bạch Long. Về sauthái giám rạch chân
của mình, cho viên ngọc vào đó rồi khâu lại, tưởng rằng nhưthế là có thể mang nó về kinh thành. Nhưng không ngờ khi qua núi Dương Mai, trờinổi
sấm chớp, mặt biển lóe sáng, viên minh châu ấy lại một lần nữa biến
mất.Thái giám không thể giao ngọc, vì quá lo lắng nên vết thương phát
tác mà chết”.
“Nóinhư vậy, đảo Hoàn Châu cũng là một cái tên rất hay”.
“Châuvề Hợp Phố có nghĩa là vật về chủ cũ, mất đi rồi lại có được; hoặc là
người nàođó khó rời xa quê hương, đi rồi lại quay trở về”. Thái Mãn Tâm
nheo mắt, thởdài một tiếng: “Thuộc về nơi này thì sẽ không bao giờ rời
xa”.
Cô ngẩngđầu, rừng cây nhiệt đới
cao lớn thẳng tắp, dường như có thể xuyên qua những đámmây bay là là
trên đỉnh đầu. Những vệt nắng loang lổ trên mặt cô, ánh nắng oi ảmang
đến cảm giác tồn tại mãnh liệt, giống như ngón tay của ai đó lướt qua
mácô.
“Mấynăm nay cô sống thế nào?”.
Câu hỏicủa Tề Dực khiến cô sững người, dường như tiếng than thở khe khẽ trào dângtrong tim bị anh phát hiện.
“Tôimuốn nói là, cô rời quê hương, sống ở đây có quen không? Những tháng ngày
nhưthế này nhìn thì có vẻ rất thư thái nhưng lâu rồi có cảm thấy chán
không? Chắcchắn là du khách rất ngưỡng mộ cô, nhưng bản thân cô có vui
không?”. Thấy cô ngậpngừng, Tề Dực nói tiếp.
“Nhịpsống ở đây rất chậm”. Thái Mãn Tâm mỉm cười chào hỏi những người trồng cây
ănquả đi ngang qua: “Anh nhìn họ, có người thích theo đuổi sự nghiệp, có ngườithì thỏa mãn với việc mỗi ngày chỉ đưa mấy gánh rau quả cho những
người sốngtrên đảo, thu nhập không nhiều nhưng đủ để nuôi gia đình. Buổi chiều thì đếnquán trà ven đường uống trà nói chuyện. Có lẽ có người nói họ không chăm chỉ,chậm tiến, nhưng đây là nơi có thể khiến con người ta cảm thấy thư thái. Tôi rấtthích nơi đây, bởi vì mỗi ngày đều như thế,
thời gian dường như ngừng trôi”. Cômỉm cười: “Như thế tôi sẽ không già
đi, dĩ nhiên là rất vui!”.
Haingười
nói chuyện, đi qua cánh đồng bồ công anh ở giữa đảo, đi một đoạn xuống
sườndốc, xuyên qua rừng chuối hương thơm ngào ngạt, trên khu đất trống
bằng phẳngcó một nhà thờ nhỏ cổ kính.
“Nhàthờ này được người Pháp đến truyền đạo xây vào thế kỷ trước, về sau gần như tanhoang đổ nát. Những năm gần đây phát triển du lịch lại sửa sang lại
đôi chút,cũng có tín đồ lần lượt đến đây sống, phụ trách trông coi hàng
ngày. Đồng thờihọ cũng tổ chức hoạt động tình nghĩa, chăm sóc những
người già không có ngườithân bên cạnh. Bà Lục có một quán trọ nhỏ ở Đồng Cảng, bây giờ cho người khácthuê, lên đảo sinh sống, nấu cơm cho mọi
người. Như thế cũng tốt, tôi cũng dễdàng chăm sóc hơn”.
“Bà Lụckhông có người thân à?”.
“Có mộtđứa cháu nội, tên là A Tuấn. Cậu ta buôn bán ở vùng biên giới, nói
là phải kiếmthật nhiều tiền cho bà dưỡng lão. Về sau lại đăng ký học tại một trường đại họcngoại ngữ ở Hà Nội, vì thế không thường xuyên về nhà. May mà bà Lục vẫn còn khỏe,chỉ là…”.
Cô ấychỉ vào trán của mình: “Trí nhớ không tốt”.
TháiMãn Tâm đi vòng ra sau nhà thờ tìm bà Lục. Tề Dực lấy máy ảnh trong túi,
tìm điểmchụp ảnh thích hợp quanh nhà thờ. “Lát nữa rồi chụp!”. Cô lại
quay lại, đứng ởcuối đường, nói.
“Ừm,bây giờ ánh sáng chói quá”.
“Haha, lát nữa bà sẽ gói bánh chưng, còn hầm móng giò, buổi tối có món mì sốt
mónggiò. Sau này nhà bếp của ‘Missing you’ sẽ giao cho anh quản lý, còn
không mau họctập”. Thái Mãn Tâm cười khì khì, nói: “Tài nghệ của bà Lục
tuyệt lắm đó”.
Côquay người biến mất
sau nhà thờ. Tề Dực thấp thoáng ngửi thấy mùi thịt hầm thơmphức, lần
theo mùi thơm đến căn nhà gỗ ở phía sau.
Bà Lụcđã bước sang cái tuổi xưa nay hiếm nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh. Bà đang vo gạonếp: “Không cần mua điện thoại mới đâu, bà không biết dùng,
cũng không nhớ là đểở đâu”.
“Lầnnày
cháu mua một chiếc điện thoại rất dễ sử dụng, chỉ cần ấn vào nút nghe
màuxanh là được. Như thế A Tuấn gọi điện thoại về cũng tiện hơn”.
“Chẳngphải A Tuấn ở trường sao? Lại trốn học rồi à?”. Bà Lục lắc đầu: “Những lời
thầygiáo chủ nhiệm của nó nói bà cũng không hiểu, phải chờ A Hải về, A
Tuấn chỉnghe lời nó thôi”.
Lúcnói
chuyện, Tề Dực đứng ở cửa. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào bóng hình
caolớn của anh. Bà Lục nhìn về phía anh, nheo mắt, có chút ngập ngừng:
“A Hải?”.
“Khôngạ, không phải Giang
Hải”. Thái Mãn Tâm đáp lại: “Anh ấy tên là Tề Dực, vừa mớiđến chỗ cháu,
vì thế cháu muốn đưa anh ấy sang học tập bà”.
“Đúnglà có tuổi rồi, mắt mũi kém quá!”. Bà Lục nghiêng đầu suy ngẫm: “A Hải vẫn chưanghỉ hè à?”.
“Chắclà sắp rồi ạ”. Thái Mãn Tâm rửa tay: “Cháu gói cùng bà nhé!”.
“Tôilàm gì?”. Tề Dực hỏi.
“Chặtthịt gà thành từng miếng”.
Bà Lụccười: “A Hải rất thích bánh chưng bà làm, nhưng lại không có đủ kiên nhẫn đểlàm những việc khác, lần nào giúp cũng chặt thịt gà. Trước đây
khi học cấp ba ởĐam Hóa, còn mang đến trường, nói các bạn đều thích ăn.
Nhưng món nó thích ănnhất vẫn là bún ốc”.
TháiMãn Tâm bóc từng hạt dẻ đã luộc chín: “Cháu cũng rất thích ăn. Lúc đầu ăn
khôngquen, cảm thấy hơi tanh, bây giờ thấy món canh ấy đúng là rất tươi
ngon”.
“Móncanh ngon nhất Đồng Cảng là ở Chu Ký, lần sau bảo A Hải đưa cháu đi”.
“Chúngcháu đi rồi, quả thực rất ngon”.
“Cháuphải ăn nhiều một chút, dạo này lại gầy rồi, cằm nhọn thế kia”.
Nhânlúc bà Lục đi lấy lá chuối gói bánh chưng, Thái Mãn Tâm nhún vai: “Tôi
trong ấntượng của bà vẫn là ba năm về trước, lúc ấy mặt tròn xoe”.
Trànđầy sức trẻ, khuôn mặt trắng mịn, giống như học sinh mô tả trong bài làm văn,trắng hồng như quả táo.
Tề Dựchỏi: “Bà Lục bị suy giảm trí nhớ?”.
“Có lẽvậy, có triệu chứng giống với bệnh Alzheimer. Nếu không phải tôi
thường xuyên đếnthăm bà, chắc chắn bà sẽ không nhận ra tôi. Bà không nhớ mình đã từng nói gì,thường xuyên lặp lại những lời trước đó đã nói rất
nhiều lần”.
“Tôihiểu”. Tề Dực gật đầu: “Yên tâm, tôi rất hiểu, sẽ không khó chịu”.
“Thựcra tôi rất thích nói chuyện với bà”. Mãn Tâm cười: “Những chuyện mới xảy
ra rấthỗn loạn, những chuyện cảng xảy ra lâu thì càng nhớ rõ”.
Trờiđã về chiều, Tề Dực và Thái Mãn Tâm vẫn chưa về. Hà Thiên Vĩ có chút bồn
chồn bấtan, lúc chườm đá cho Đào Đào cũng không chú ý, đặt túi đá lên
chân bên kia.
ĐàoĐào hét lên: “Đầu lợn, anh muốn tôi đông đá à?”.
“Tựđi mà làm!”. Hà Thiên Vĩ nhét túi đá vào tay cô: “Thà cô ngủ đi còn hơn, cứ dậylà bao nhiêu tật”.
“Lúcnãy anh đi lên đi xuống cầu thang, ồn chết đi, ai mà ngủ được?”.
“Tôimuốn xem vì sao cô nàng kia vẫn chưa về”.
“AnhTề và chị Mãn Tâm đi thăm bà Lục, không về nhanh thế đâu”. Đào Đào nghiêng đầusuy nghĩ một lúc: “Lần nào chị Mãn Tâm đi thăm bà Lục cũng rất lâu”.
“Từnhỏ A Hải đã rất hiểu chuyện. Bố nó mất sớm, mẹ thì ốm yếu, nó vừa đi học
vừachăm sóc vườn hoa quả. Nhưng từ nhỏ nó đã buôn bán rất giỏi. Lần nào
đi chợ,xoài của nó bao giờ cũng bán hết đầu tiên”.
“Đúngvậy, lần nào cháu nói muốn mua xoài, anh ấy đều tỏ ra rất khinh thường, nói làxoài mà cũng phải mua sao”.
Bà Lụcmiết lá chuối sang trái sang phải, vừa gói bánh chưng vừa nói: “Hồi
ấy nó vẫnlà thủ lĩnh của bọn trẻ, lúc nào cũng có một đám trẻ con đi
theo nó trèo câyhái dừa, xuống biển bắt hàu. A Tuấn cũng thế. Về sau A
Tuấn học tiểu học, bị bạnlớp trên bắt nạt, A Hải còn đánh nhau với người ta. Thằng bé rất trọng nghĩakhí, bà luôn coi nó như con cháu trong
nhà”.
“A Tuấnlà cháu nội của bà Lục”. Thái Mãn Tâm nói với Tề Dực.
“Trongấn tượng của bà, hai đứa chúng nó đều là những đứa trẻ nghịch ngợm, mới đó màđã lớn rồi. Hồi A Hải học cấp hai, trên thị trấn có mấy đứa con gái
thích nó,có đứa thường xuyên mua xoài của nó, có lúc còn làm măng, bánh
đậu xanh cho nó,nhưng đều bị A Tuấn ăn hết”.
“Cóngười nào cháu quen không?”. Thái Mãn Tâm phấn khích hỏi: “Có điều chắc
làtrong số họ có rất nhiều người nếu không còn đi học thì đều lấy chồng
rồi, chắclà con lớn lắm rồi”.
“Gầnđây có hai ba đứa lấy chồng”. Bà Lục vòng mấy vòng dây vào tay, bắt đầu
buộcbánh: “Về sau A Hải ra Đam Hóa học cấp ba, bây giờ lại lên Bắc Kinh
học đại học.Nhưng khi nhớ đến nó, bà vẫn nhớ dáng vẻ nghịch ngợm hồi nhỏ của nó”.
Bánhchưng đã gói xong, hình vuông, dày bằng nửa nắm tay. Giữa lớp gạo nếp là một lớpnhân được hòa
trộn giữa bột đậu xanh với nước cốt dừa, bên trong còn gói hạt dẻvà thịt gà, cùng với thịt chân giò béo ngậy.
“Anhchưa ăn bánh chưng vuông như thế này bao giờ đúng không?”. Thái Mãn Tâm nhấc mộtchiếc lên: “Phải hấp một lúc, ăn lúc nóng, rất thơm, rất béo nhưng
không ngấy”.
“Đã rấtnhiều năm không
được ăn rồi”. Tề Dực cầm chiếc bánh: “Ồ, đây là bánh chưngvuông của Việt Nam. Hồi đi du lịch ở đó tôi đã nhìn thấy”.
“Ừm,bà Lục là người Hoa gốc Việt, anh chị em của bà vẫn có người ở Việt Nam”.
“Tôicùng chị Mãn Tâm đi thăm bà Lục hai lần. Bà thường nói đi nói lại một chuyện rấtnhiều lần, cái gì mà cháu của bà và bạn nghịch ngợm như thế nào”.
Đào Đào chốngcằm: “Tôi nghe nhiều lần chỉ muốn ngáp. Chị Mãn Tâm đúng là kiên nhẫn”.
“Khôngphải chuyện đó, tôi thấy cái tay Tề Dực ấy cứ lạ lạ thế nào ấy”. Hà Thiên Vĩ lắcđầu: “Nhìn thấy hắn là chướng mắt”.
ĐàoĐào vỗ tay cười: “Ha ha, anh ghen tỵ! Thế thì đuổi theo họ đi”.
“Tưởnglà tôi không muốn sao?”. Hà Thiên Vĩ gườm gườm nhìn cô: “Ai đổ vạ cho tôi, nóilà tôi làm cho chân cô ta bị thương, sai tôi chạy đi chạy lại, lúc
thì khát lúcthì đói, vừa đòi uống nước vừa đòi ăn mì!”.
“Anhtưởng anh nấu ngon lắm sao, chỉ biết nấu mì ăn liền!”.
“Ai bảocô buổi trưa chỉ biết ngủ, không dậy ăn bữa trưa, bây giờ mới mấy giờ mà đã kêuđói!”.
“Aiđói vậy? Tôi mang bánh chưng ngon về đây”. Tề Dực dựa vào cửa, xách mấy chiếcbánh chưng vuông: “Mau lại đây ăn cho nóng”.
“MãnTâm đâu?”. Hà Thiên Vĩ hỏi.
“Cô ấymuốn ở lại với bà Lục một lúc. Tôi lo hai người không có gì ăn nên về trước”.
“Vậytối tôi đi đón cô ấy”.
“Khôngcần đâu, có lẽ Mãn Tâm ở lại đó”.
“Vậy,nhân lúc Mãn Tâm không có ở đây, tôi cảnh cáo anh, đừng có ý đồ gì với cô ấy!”.
Tề Dựcđứng thẳng người, chậm rãi nói: “Tôi chỉ vừa đi du lịch vừa làm việc, không cóý gì khác”.
HàThiên Vĩ hấm hứ: “Ha ha, ai cũng nói như vậy, hai năm trước cũng có người
nóilà đi ngang qua nhưng cứ cách một thời gian lại quay lại, bám lấy Mãn Tâm”.
ĐàoĐào khẽ nói xen vào: “Đầu lợn, anh đang nói mình sao?”.
“Côkhông nói không ai bảo cô bị câm đâu…”. Hà Thiên Vĩ đánh vào đầu cô.
ĐàoĐào kêu oai oái: “Này, chẳng thế là gì, anh cũng không có hy vọng gì đâu, ngườichị Mãn Tâm thích đẹp trai hơn anh nhiều!”.
HàThiên Vĩ không bận tâm: “Ha, tin cô mới lạ, cô đã gặp đâu”.
“Dĩnhiên là tôi gặp rồi”. Đào Đào không phục: “Năm ngoái, mấy ngày sau khi anh
đi,nhà nghỉ không có khách trọ nào, chỉ có hai người chúng tôi. Có người nửa đêm đếntìm chị Mãn Tâm. Vốn dĩ tôi đã ngủ say rồi, nhưng bị tiếng
đàn guitar trong vườnđánh thức, tiếng đàn cứ đứt quãng, sau đó chị Mãn
Tâm bắt đầu khóc. Người đànông đó liền ôm chị ấy, hai người khiêu vũ
dưới ánh trăng. Chị Mãn Tâm cứ khócmãi, chưa bao giờ thấy chị ấy khóc
thảm thiết như thế”.
“Đêmhôm khuya khoắt, cô đâu có nhìn rõ anh ta thế nào?”. Hà Thiên Vĩ chất vấn.
ĐàoĐào nhảy lên, ôm lấy Tề Dực, áp má vào ngực anh: “Này, họ như thế này này.
Ánhtrăng rất sáng, mắt tôi rất tinh, nhìn thấy khuôn mặt của anh chàng
đó, rất đẹptrai. Tôi không nhìn lầm đâu”.
“Thếthì cũng không cần ôm anh ta!”. Hà Thiên Vĩ túm bím tóc của Đào Đào, kéo cô rakhỏi người Tề Dực, sa sầm mặt xuống hỏi: “Mãn Tâm có nói người đó là
aikhông?”.
“Không”.Đào Đào nhún vai: “Hơn nữa lúc đó chị ấy nước mắt đầm đầm…”.
“Nướcmắt đầm đìa”. Hà Thiên Vĩ bực tức sửa lại.
“Ồ,nước mắt đầm đìa”. Đào Đào nói tiếp: “Ngày hôm sau tôi không dám hỏi”.
HàThiên Vĩ có chút thất vọng nhưng lại hấm hứ: “Làm cho Mãn Tâm khóc rồi bỏ đi,loại đàn ông gì không biết”.
Mónggiò ướp xì dầu chiên vàng trong nồi, thêm chút gia vị hầm nhừ, đặt lên bát
mìdai, thêm muôi canh nóng, rắc chút hành, trông rất hấp dẫn.
“Ngườiđi cùng với cháu đâu?”.
“Tề Dựcnói anh ấy về trước, sợ Đào Đào và Thiên Vĩ đói. Cháu đã bảo anh ấy
đợi một lúclà có mì móng giò, đúng là số không được ăn”.
“ĐàoĐào và Thiên Vĩ là ai?”. Bà không nhớ: “À, người lúc nãy tên là Tề Dực”.
TháiMãn Tâm lại kiên nhẫn giải thích thân phận của Đào Đào và Hà Thiên Vĩ.
Bà Lụcđã có tuổi, chân không còn linh hoạt, bận rộn cả một buổi chiều,
chân bắt đầutê nhức. Thái Mãn Tâm kê chiếc ghế nhỏ ngồi trước giường bà, giúp bà xoa bóphai chân. Hai người nói chuyện, lại nói đến chuyện Giang Hải đánh nhau với ngườikhác vì A Tuấn nên bị thương. Bỗng nhiên bà dừng lại.
MãnTâm không nghe thấy đoạn sau, cúi đầu hỏi: “Sau đó thế nào ạ?”.
“MãnTâm, cháu thích A Hải đúng không?”.
MãnTâm bất chợt ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười hiền từ của bà.
TháiMãn Tâm kinh ngạc: “Bà, bà vẫn nhớ…”.
“Nhớcái gì?”. Bà lại nhìn cô giống như đứa trẻ vô tội: “Lần nào nói đến chuyện
củaA Hải, cháu cũng chăm chú nghe. Chỗ này bà mơ hồ, bà chỉ vào đầu mình rồi lại đậptay vào ngực, nhưng chỗ này thì không”.
TháiMãn Tâm không nói gì, khoanh tay nằm nhoài ra giường: “A Tuấn gọi điện, nói làmấy hôm nữa sẽ về”.
“Ừ”.Bà gật đầu: “A Hải nói thế nào? Bà không nhớ là có tin tức của nó không nữa. Bànhớ nó”.
“Cháucũng rất nhớ anh ấy”. Thái Mãn Tâm lẩm nhẩm, nước mắt rơi xuống, lăn trên má buốtlạnh rồi rơi xuống tay.
Trongđêm tối, nghe thấy tiếng gió luồn qua rừng cây. m thanh xào xạc giống như tiếnggọi nối tiếp nhau.
Cô vộimở cửa. Là anh, anh đã về sao?
Nhưngbên ngoài cửa sổ không có tiếng sóng dịu dàng, tiếng sóng biển quen thuộc
khiếncô cảm thấy an lòng bị ngăn cách sau bụi cây. Cô ngồi xuống sàn
nhà, ôm gối dướiánh trăng, không gian tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe thấy
hơi thở của mình. Thấpthoáng có tiếng hát lướt qua màu đêm như nước, đó
là mình và tiếng đàn guitar củaanh Thành.
Một nụhôn nhè nhẹ, đã làm rung động trái tim em.
Một mốitình sâu đậm, em sẽ nhớ đến trọn đời.
Dườngnhư lại nghe thấy tiếng cười của mình: “Anh có thể giả vờ thích em không? Em cảmthấy mình khá xinh đẹp”.
Anh lạnhlùng nói: “Tôi không thích cô, không thể giả vờ”.
“Thếtrước khi đi có thể hôn em một lần nữa được không?”.
Đôimôi của anh gần như vậy, cô chỉ cần kiễng chân là có thể chạm tới.
Nhưngcuối cùng anh đã đẩy cô ra: “Xin lỗi, đó là tình cảm khác”.
Vậythì cho dù sau khi có nhau vẫn là tình cảm khác sao?
Thà rằngquên đi chuyện cũ, thà rằng không nhớ tất cả.
Ngóntay cắm vào lòng bàn tay, Thái Mãn Tâm cảm thấy mình đang sụt sịt. Cô vòng
tayôm vai, giữa mùa hè oi bức của vùng nhiệt đới, hai tay cô buốt lạnh.