Càn Quấy

Chương 27: Chương 27: Bạn Tốt Bạn Xấu.




CHƯƠNG 27: BẠN TỐT BẠN XẤU.

Trần Mặc nghỉ ngơi hơn nửa ngày, mới chậm rãi tỉnh lại từ trong cơn đau thắt lưng đau chân.

Cậu nhớ Dương Sóc để thuốc ở bên trong ngăn kéo của tủ đầu giường, thế là kéo ra coi. Bên trong… thực sự là một nơi lạnh lẽo vô cùng. Trần Mặc nhìn chằm chằm mấy lọ thuốc nhỏ và hai ba vỉ Bạch Gia Hắc cậu uống thừa lần trước còn đang lăn lăn trong đó, trên cơ bản thì không còn gì cả. Cậu không cam lòng, cố tìm kiếm sâu hơn, rốt cục tìm được một hộp kem dưỡng môi kẹp trong góc.

Nhìn ngày sử dụng, còn có hai tháng nữa mới hết hạn, chắc là không sao đâu.

Trần Mặc thở dài bất đắc dĩ, xoay mở nắp lọ ra, quệt nó lên ngón tay, lần mò về đằng sau.

Khi ngón tay chạm đến cái nơi sưng đỏ kia, Trần Mặc hít sâu một hơi, vốn nơi ấy đã nhăn thành nếp đã bị sưng phù lên, sờ lên còn mềm mềm nóng nóng, nhưng lại rất là đau. Cậu run rẩy bôi thuốc cho mình, lòng hung hăng mắng Dương Sóc: con bê con! Cầm tinh sói, đã lâu chưa ăn gì, xem tí thì lấy cái mạng nhỏ của cậu rồi!

Trần Mặc bôi thuốc xong mới chú ý tới trên tủ đầu giường đặt một hộp sữa bò, còn có một tờ giấy.

Trần Mặc thấy Dương Sóc là một người rất cẩn thận, rất sợ gọi điện sẽ quấy rầy cậu nghỉ ngơi, vì thế để lại tờ giấy, bên trong viết tỉ mỉ mấy điều: sau khi rời giường đầu tiên phải uống nước, sau đó nhớ hâm nóng sữa bò. Trong bếp có vằn thắn, ăn xong vằn thắn thì uống sữa bò. Chỗ cũ ở tủ giầy có tiền, nếu em muốn đi mua gì thì cầm lấy, chìa khóa đặt bên trong hộp.

PS: nếu mệt quá thì đừng tới chỗ lão Kiều giúp làm gì cả.

Cẩn thận cầm tờ giấy, Trần Mặc cười ngọt ngào vô cùng, khoác bộ quần áo đơn giản lên rồi đi vào bếp.

Mì vằn thắn chưa nấu, xem ra là Dương Sóc mua mì sống ngay ở quán vằn thắn, bởi bên cạnh còn có một chiếc túi ni lon, bên trong có một nắm tôm khô, mấy tấm rong biển và một ít rau thơm đã nhặt.

Trần Mặc thật sự là không muốn rửa ráy, cậu mở hộp sữa ra, cũng không hâm nóng đã uống sạch, sau đó bắt đầu nấu mì.

Mì vằn thắn rất thơm, Trần Mặc ăn cũng rất ngon miệng.

Trần Mặc cầm chút tiền, dự định tới chỗ lão Kiều giúp một chút, có thể làm gì thì làm cái đó, chờ tới lúc Dương Sóc sắp hết giờ làm thì đi chợ mua chút thức ăn. Bây giờ cậu không dám ăn thứ gì kích thích, nấu một bát cháo thịt trứng muối gì gì đó, lại cho Dương Sóc thêm một bát cơm với một món ăn nữa…

Cứ nghĩ thế, cậu đã đi tới tiệm cơm của Kiều Vân Phi.

Bây giờ đang là giờ cơm, trong tiệm rất bận, Kiều Vân Phi xem ra là đang ở trong bếp xào rau. Trần Mặc đứng ở cửa, nghĩ ở đây không có ai quen cả, rất là xấu hổ.

Tiểu Triệu phục vụ bàn thấy Trần Mặc vào, vội vã bắt chuyện: “Anh Trần anh Trần, ngồi bên này.”

Trần Mặc xê qua, không dám ngồi, mông còn đang sưng lắm, cậu đột nhiên nhớ tới phải gọi cho Dương Sóc một cuộc, để anh mua chút thuốc giảm nhiệt gì gì đó… Nghĩ tới đây, mặt cậu lại đỏ.

Tiểu Triệu nhìn anh Trần như đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại không nói, còn đỏ bừng mặt nữa chứ, cảm thấy rất hiếu kỳ: “Anh Trần? Anh Trần…” Cậu giơ tay lên đung đưa: “Yê, nghĩ gì thế?”

“Không, không, không có gì…” Trần Mặc vội lắc đầu, làm bộ như không có gì đặt mông ngồi xuống, lại đứng vọt dậy ─── đau quá à.

Tiểu Triệu thấy thế càng hoảng sợ, nhìn khuôn mặt đỏ gay của cậu, vội lùi ra phía sau một bước: “Anh… anh Trần, anh…”

Trần Mặc hít khí lạnh nửa ngày: “Không, không có gì, anh là… è… chỗ ấy khó chịu…”

Tiểu Triệu hiểu rõ nở nụ cười, tiến tới gần: “Gần đây nghỉ ngơi không tốt? Ăn bậy chứ gì?”

Không nghỉ ngơi tốt? Ăn đồ bậy? Trần Mặc rất đen tối nghĩ tới đêm qua, thế là gật đầu, lại lắc đầu.

“Hê, không có gì đáng ngại đâu!” Tiểu Triệu vỗ vỗ vai Trần Mặc: “Không phải là bị trĩ sao? Lát mua mấy lọ Mã Ứng Long(1) bôi qua là đi được liền à…”

(1)đây là một nhãn hiệu thuốc lâu năm, được thành lập 1582. Hình

Trần Mặc xấu hổ hắc tuyến: nơi đây là tiệm cơm mà, tôi có thể không kiêng gì hết sao?

Khương Nham thu ngân ho khan một tiếng: “Triệu Lượng, cậu bưng cốc nước nóng cho Trần Mặc, Trần Mặc, cậu tới đinh ăn gì?”

Triệu Lượng thè lưỡi, chạy đi rót cốc nước nóng đặt tới trước mặt Trần Mặc rồi lại chạy đi làm việc.

Hôm nay trạng thái làm việc của Khương Nham rất là tốt, sắc mặt tốt hơn ngày hôm qua, nhìn qua khí chất càng thêm chói mắt, loại khí chất này, dù trên người hắn có là quần áo lao động xấu xí cũng che không nổi.

Trần Mặc lết đến chỗ bàn thu ngân, cười với Khương Nham: “Cái kia, hôm qua ông chủ Kiều nói như tôi không có việc gì thì có thể qua giúp đỡ…”

Khương Nham nhìn mặt cậu, đường nhìn như đèn pha quét lên quét xuống một hồi: “Cậu chắc chắn hôm nay có thể làm việc?”

Mặt Trần Mặc đỏ lên: “Tôi tôi… tôi…”

Khương Nham nghiêng đầu suy nghĩ đôi chút: “Tôi nhớ Vân Phi mua rất nhiều thịt nói muốn làm mì vằn thắn, cậu đi xem đã xay chưa.”

Trần Mặc gật đầu, xoay người chậm rì rì lết đi.

Khương Nham quét qua cái mông Trần Mặc, lại cau mày.

•••

Trần Mặc cảm thấy Khương Nham là một người rất rất giỏi, dù hắn bây giờ ra làm sao, … ít nhất… trước đây hắn nhất định là người rất giỏi. Tố chất của một người, từ lời nói tới cửa chỉ đều có thể nhìn ra được. Khương Nham nhìn qua chính là kiểu người đã được giáo dục quá tốt đồng thời hoàn cảnh gia đình cũng cực kỳ không tồi, từng hành động cử chỉ của hắn và cái tiệm nhỏ này đều không hợp nhau, thế nhưng khi ở chung một chỗ lại có chút kỳ dị, tạo nên một cảm giác hết sức đặc biệt.

Cửa vào sau bếp ở một góc quẹo sâu trong tiệm cơm, chếch đối diện với cửa WC của tiệm, dùng một tấm bình phong đã cũ để ngăn. Chỗ lấy món là một cửa sổ nhỏ, mở ở chỗ đối diện với tiệm cơm.

Trần Mặc lo ló đầu, phát hiện bên trong cũng không phải chỉ có hai đầu bếp ngày đó cậu thấy, còn có hai đứa bé nhìn qua trông khá là trẻ, kỹ thuật xắt rau kỹ càng thích đáng chịu trách nhiệm xay thức ăn.

Lão Kiều thấy Trần Mặc, ý bảo cậu chờ, sau đó vội đảo nồi xào trong tay.

Trần Mặc trước đây vẫn cho rằng, nồi xào rau trong bếp quán cơm chắc là không to lắm, ai mà biết lại lớn như vậy, cơ hồ to gần bằng một cái chậu giặt quần áo. Thế nhưng cái nồi lớn như vậy ở trong tay đầu bếp lên xuống, thức ăn bên trong cũng dần thay đổi theo.

Thú vị thật! Trần Mặc nhìn mà hăng hái bừng bừng.

Lão Kiều đặt rau trong nồi vào trong đĩa, để một đầu bếp đưa tới cửa sổ truyền đồ ăn. Gã kéo khăn mặt trên cổ xuống lau mồ hôi: “Tiểu Trần, qua rồi à.”

Trần Mặc gật đầu mỉm cười: “Ừ, anh Kiều, em có thể làm gì giờ?”

Lão Kiều nhìn trái phải: “Nếu không thì cậu giúp tôi xay thịt đi.” Thịt gã đặt vừa đưa đến không lâu, còn tươi lắm, phải mau cắt thịt nhân thịt để cho nó đóng băng: “Mua thịt rẻ hơn mua nhân thịt chút, ha hả…”

“Được, không thành vấn đề.” Trần Mặc xay nhân thịt là một chuyện rất vui, cậu nhìn cái tay xoay máy xay thịt mới mẻ kia mãi.

Kiều Vân Phi đưa cho Trần Mặc một con dao, bảo cậu thịt nào là thịt heo, thịt nào là thịt dê, thịt nào là thịt bò, thịt khác nhau thì xay xong phải để vào trong những chiếc chậu khác nhau. Dao là dùng để xay thịt thành những miếng nhỏ, kẻo thịt bị kẹt vào máy xay thịt.

Trần Mặc hưng phấn gật đầu, nóng lòng muốn thử.

Lão Kiều làm mẫu qua một lần rồi giao công việc cho Trần Mặc: “Nếu đứng mệt thì tìm ghế ngồi xuống làm, cái này không cần gấp.”

Trần Mặc cúi đầu, giọng hơi xấu hổ: “A, ha ha… không mệt không mệt…”

Lão Kiều ngó bóng lưng cậu, nhìn chăm chú từng chỗ một, mỉm cười sáng tỏ: “Không sao, tôi có đệm nè, ngồi sẽ thoải mái lắm.”

Trần Mặc mặt đỏ như muốn nhỏ giọt máu ra: “Kia… kia kia…”

“Vậy tôi mang cho cậu.” Kiều Vân Phi cười chính trực vô cùng, sải bước lớn ra khỏi phòng bếp.

Trần Mặc cảm thấy mất mặt chết được… .

•••

Dương Sóc sắp hết giờ làm rồi, Tần Việt gọi anh lại: “Dương Sóc, cậu đi chậm chút đã, tôi có mấy câu muốn nói.”

Dương Sóc muốn bay về nhà như tên bắn, thấy Tần Việt lúc tan ca gọi anh lại, vẻ mặt không vui: “Tần đội, chuyện gì không thể để ngày mai rồi nói sao?”

“Về chuyện thân thể cậu bé nhà cậu… Được rồi, cậu đã muốn ngày mai mới nói, vậy ngày mai thôi.” Tần Việt phất phất tay, ý bảo Dương Sóc có thể cuốn xéo.

Dương Sóc lập tức bổ nhào qua, lôi một góc áo Tần Việt chớp mắt giả ngây thơ: “Việt Việt, anh đừng như vậy mà ~~~~~”

Sắc mặt Tần Việt đen thêm một tầng: “Biến đi, lão tử không muốn nói.”

Dương Sóc xoát cái xoay người: “Em đi hỏi Diêu Dương.”

“Quay lại đây!” Tần Việt mặt đen xì: “Chỗ ấy của cậu ta có chảy máu không?”

“Em để ý như vậy, sao có thể chảy máu!” Dương Sóc oán kêu: “Cơ mà có chút sưng…”

Tần Việt giật ngăn kéo ra, lấy một hộp từ bên trong ngăn kéo ném cho Dương Sóc: “Trở lại bôi cho cậu ấy, cậu thì vui rồi, xem ra cậu ấy phải nghỉ ngơi cả tuần mất.”

Dương Sóc nhận lấy hộp, mở ra coi: “Đã biết, cảm ơn… nhưng mà anh sao lại có thứ này?”

Tần Việt cười lạnh: “Bởi vì anh chú không phải đầu heo.”

Dương Sóc lệ chạy.

•••

Trần Mặc ngồi trên ghế có để đệm, ngồi trong góc phòng bếp xay nhân thịt.

Ngay từ đầu cảm thấy rất dễ chơi, được một lúc thì nhàm chán không chịu được. Cậu coi mình như cái máy xay thịt kia, liên tục xoay cái tay quay ấy.

Chờ đến lúc Dương Sóc tìm tới, cậu mới phát hiện đã là hơn sáu giờ rồi.

Dương Sóc không vui kéo Trần Mặc cộng đệm từ trong bếp đi ra, đặt ở bên cạnh bàn thu ngân.

Trần Mặc ngồi trên ghế oán giận: “Anh làm gì thế làm gì thế, tôi sắp làm xong rồi.”

Dương Sóc nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn kiện anh bóc lột sức lao động trẻ em!”

“Biến!” Trần Mặc lười chẳng muốn đáp lại.

Dương Sóc cười hì hì ngồi xổm bên chân Trần Mặc: “Còn đau không? Tần Việt cho anh thuốc, nói thoa cho em. Đều do anh không tốt, để em bị khổ rồi…” (ọe, có nên đổi lại xưng hô tôi cậu ko nhỉ, sến rợn)

Trần Mặc tức giận nhấc chân bèn đá: “Câm miệng!”

Dương Sóc tiện tay kéo cái ghế bên cạnh ngồi vào: “Anh giúp em xoa vai nhé?”

Trần Mặc đỡ trán: “Anh đừng để mất mặt được không?”

Dương Sóc đang vui, vui đến mức muốn ‘yeah’: “À, đây là nhánh gừng à? Yo, hôm nay trông cậu có tinh thần ghê, ha ha ha ha…”

Khương Nham cũng muốn đỡ trán: “Quá khen…”

“Đừng khen đừng khen, đó là hiển nhiên rồi, ha ha ha… Lão Kiều thật là, mèo mù vớ phải chuột chết, còn kiếm được cậu nhóc đẹp như cậu giữ thể diện.”

Khương Nham nghe tới hai chữ lão Kiều thì mỉm cười: “Ừ, anh ấy là người tốt, đáng tiếc bạn anh ấy đều rất xấu.”

“A? Phải? Ha ha ha…” Dương Sóc cười được một nửa, cảm thấy kỳ kỳ: “Gì? Cậu nói tôi hử?”

“Đúng,” Khương Nham gật đầu: “Bây giờ trong tiệm bận như thế, bạn anh ấy không chỉ không cho người giúp đỡ, còn quấy rầy nhân viên thu ngân đang làm việc nữa…”

Dương Sóc cụt cả hứng, đang muốn phát tác, Trần Mặc lại cười ha ha ha: “Ừa đó, tôi cũng nghĩ như thế.”

Dương Sóc tiếp tục lệ chạy.

27

───

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.