CHƯƠNG 62-63 TÌNH YÊU LÀ PHẢI CHỦ ĐỘNG
Cơm nước xong, hai người chụm đầu lại một chỗ líu ríu, Quỳ Hoằng Hòa bưng chén đĩa đi rửa, rửa xong đi ra mới phát hiện phòng khách chỉ còn lại mình Hạ Khải Minh.
“Người kia đâu?” Quý Hoằng Hòa nhìn trái nhìn phải.
Hạ Khải Minh vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo bởi vừa rửa bát của Quý Hoằng Hòa, kéo lại cạnh mình. “Về rồi, nói cậu ta cứ nghiên cứu kỹ càng cái đã.”
Quý Hoằng Hòa tựa vào vai Hạ Khải Minh, híp mắt. “Anh đúng là đồ xấu xa? Cảnh sát Dương đã trở lại đường ngay nẻo chính không tốt sao? Anh đừng túm người ta quay lại con đường này?”
Hạ Khải Minh cười hì hì. “Ầy ya, nếu như không kéo người lại thì không phải em cả đời phải gọi cảnh sát Dương sao? Đúng rồi, sau lưng sẽ gọi là: người đó, người kia…”
Quý Hoằng Hòa không thể nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
Hạ Khải Minh nhìn nếp nhăn khi cười trên khuôn mặt vốn dĩ luôn lạnh lẽo từ trước đến nay của Quý Hoằng Hòa, không khỏi bắt đầu động tình, bàn tay dán trên lưng Quý Hoằng Hòa bắt đầu xấu tính chui vào trong quần áo.
Quý Hoằng Hòa hơi nhíu mày nhưng không ngăn cản, chỉ là nhẹ nhàng xê dịch thân thể, càng làm Hạ Khải Minh dễ dàng ‘phi lễ’.
Hạ Khải Minh quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, vốn dĩ loại chuyện này từ trước đến nay Quý Hoằng Hòa luôn bị động, chưa từng có có việc chủ động yêu cầu bao giờ.
Thế nhưng ngày hôm nay…
Hạ Khải Minh có được sự cổ vũ, ngón tay không nhịn được bắt đầu lần từ thắt lưng người nào đó xuống dưới.
Quý Hoằng Hòa nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Chúng ta không nên… trên sô pha. Ai da, thắt lưng tôi đau quá, anh ấn thắt lưng cho tôi.”
Hạ Khải Minh tinh thần tỉnh táo bật dậy, hai tay dùng sức ôm lấy Quý Hoằng Hòa trên sô pha, vội vã đi vào phòng ngủ. “Được, đứng nói là ấn thắt lưng, để anh xoa bóp toàn thân cho em cũng không vấn đề gì, từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài.”
Quý Hoằng Hòa bị Hạ Khải Minh ôm tròng trành rất chi là khó chịu, ngay sau đó bị đặt lên giường, anh cau mày đẩy vào vai tên đại sắc lang kia. “Cút! Không cho anh xoa bóp, đè chết tôi mất.”
“Không cút, nói không cút là không cút!” Hạ Khải Minh chơi xấu cười toe toét. “Thân ái, anh có từng nói rằng anh đặc biệt yêu em chưa?”
Quý Hoằng Hòa bị hắn đè mà trợn trắng mắt. “Nếu anh không đứng dậy thì chỉ có thể gian thi mà thôi.”
Hạ Khải Minh cúi đầu liếm liếm khóe miệng người yêu mình sau đó nhấc nửa người trên, vẻ mặt thâm tình, giọng nói trầm thấp. “Hòa Hòa… Tui nhịn em…”
Quý Hoằng Hòa lời ít ý nhiều. “Cút!”
Hạ Khải Minh ôm Quý Hoằng Hòa nũng nịu. “Hòa Hòa, tui nhịn em lâu lắm rồi…”
Quý Hoằng Hòa kéo tóc hắn. “Cút qua một bên, tôi muốn đi tắm.”
“Không nên!” Hạ Khải Minh cúi đầu chôn ở cổ Qúy Hoằng Hòa, giống y như một chú cún con ngửi hít: “Tui thích mùi tự nhiên của em.”
“Cút, anh mới có mùi hương í!” Quý Hoằng Hòa sửng sốt đôi chút, tức giận đẩy phắt Hạ Khải Minh qua một bên: “Anh mới có mùi ớt, mùi hồ tiêu, mùi mì ấy!”
Hạ Khải Minh mờ mịt nháy mắt mấy cái, đột nhiên cuộn người lại, nằm trên giường cười ha ha. “Ôi giời, anh nói tự nhiên, là tự nhiên của thiên nhiên… Em nghĩ đi đâu thế? Ha ha ha ha…”(từ “tự nhiên” [zìrán] nhưng anh Hòa nghe nhầm thành “tư nhiên” [zīrán] tức là cần cù chăm chỉ)
Quý Hoằng Hòa giận đỏ bừng mặt, cười nhạt mấy tiếng, vươn tay nhéo eo Hạ Khải Minh. “Tôi cho anh cười, tôi cho anh cười.”
Hạ Khải Minh lui người lại, nắm hai tay Quý Hoằng Hòa giấu vào ***g ngực: “Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa… Chân tay em lạnh quá!”
Quý Hoằng Hòa để hắn tùy ý bụm lấy tay mình. “Rửa bát bằng nước lạnh, đương nhiên sẽ lạnh thôi. Tay anh thật nóng.”
Hai mắt Hạ Khải Minh sáng quắc nhìn Quý Hoằng Hòa. “Dục hỏa bốc lên sao có thể không nóng chứ.”
Quý Hoằng Hòa không thèm nói thêm gì, chỉ cúi đầu, ngón tay vẽ vời trước ngực Hạ Khải Minh.
“Hai năm rồi… Đây là lần đầu tiên em…” Giọng nói Hạ Khải Minh run run.
“Ờ?” Quý Hoằng Hòa vẫn cúi đầu.
“Lần đầu tiên chủ động quyến rũ anh… Hoặc là nói em đã bắt đầu chủ động đáp lại anh.” Hạ Khải Minh nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra khóe mắt đã có chút ươn ướt. “Trước nay anh đều rất ích kỷ, muốn cột em thật chặt vào bên người, anh luôn nghĩ vẫn còn thời gian cả đời còn lại để thân thể và trái tim em đều có thể tiếp nhận anh… Do đó, hiện tại anh rất kích động.”
Quý Hoằng Hòa không có ý nghiêng đầu đi. “Kích động gì chứ…” Dư quang ánh mắt liếc về phía người đàn ông kia, đột nhiên cúi người xuống liếm hơi nước ở khóe mắt Hạ Khải Minh. “Mặn quá…” Môi anh nhẹ nhàng hôn xuống gương mặt người kia, sự mềm mại khiến mặt rất ngứa, rất thoải mái.
“Hoằng Hòa….” Hạ Khải Minh cúi đầu gọi một tiếng, xoay người đặt cái người đang liên tục khiêu khích hắn ở dưới thân. “Anh rất kích động, rất kích động! Anh nghĩ, hiện tại bên người anh, không chỉ có thân thể Quý Hoằng Hòa, mà còn có tâm của người đó… Em đừng nghĩ anh buồn nôn, anh thực sự…” Hắn gấp gáp muốn biểu đạt điều gì đó thế nhưng nói năng cứ loạn cào cào cả lên.
Quỳ Hoằng Hòa rút hai tay bị đè ra, quàng lên cổ người đàn ông kia, kéo đầu hắn xuống, dâng môi của mình ra.
Nụ hôn nhiệt tình duy trì rất lâu, mãi tới khi không khí trong phổi của cả hai dùng cạn mới tách nhau ra.
Quý Hoằng Hòa vương đầu lưỡi liếm liếm vành môi. “Tê rần rồi…”
Hạ Khải Minh nhịn không được liền cúi đầu, dùng sức hôn chụt chụt. “Không vấn đề gì, chờ một lát nữa sẽ không chỉ có tê rần thôi đâu!”
Hắn tỉ mỉ hôn người đàn ông hắn “cướp được”, trán, lông mi, mũi, mặt, môi, cằm, hầu kết… Rất mềm nhẹ, rất cẩn thận, dường như trước mắt chính là một món đồ mỹ nghệ bằng ngọc thạch trân quý, khiến hắn dốc toàn lực che chở.
Quý Hoằng Hòa nhắm mắt lại, lần đầu tiên để tâm cảm nhận loại kích thích cảm quan mà người đàn ông này gây ra. Trước đây anh vẫn nghĩ rằng đối phương chẳng qua là một tên côn đồ, cực kỳ côn đồ, khi ở bên anh ta thì anh biết người này cũng không tệ lắm, thế nhưng dù sao cũng là đàn ông với đàn ông, không có cái gì gọi là tình yêu, cho nên lòng anh vẫn có chướng ngại. Anh nghĩ mình chẳng qua là dùng thân thể để đạt lấy lợi ích cho con gái. Thế nhưng người đàn ông này quả thực đã chậm rãi từng chút một hòa tan anh, làm anh cảm động… Trở thành người nhà của anh ta, cũng biến anh ta trở thành người nhà mà chăm sóc. Điều này từng làm cho anh nghĩ ngợi mông lung rất lâu, không biết bị chứng thần kinh gì mà bọn họ có thể tiếp thu chuyện hai người đàn ông ở cùng nhau nhanh như vậy?
Anh nhớ tới mẹ Hạ bảo anh gọi bà là mẹ, nhớ tới việc bà dúi tiền vào tay anh, để anh quản lý tiền nong của Hạ Khải Minh, để anh lo liệu việc nhà; anh nhớ tới bà Hạ, lần nào anh tới cũng kéo tay anh rồi cho anh ăn đủ thứ, tuy rằng bà đã lẩm cẩm nhưng rõ ràng biết anh là con dâu họ Hạ, là cháu dâu yêu quý của mình, Duyệt Duyệt là cháu gái của bà; còn có ba Hạ và hai anh trai của Hạ Khải Minh, coi anh trở thành con cháu trong nhà, coi anh là anh em thân thiết… Còn có Hạ Khải Minh, toàn tâm toàn ý đối xử với anh, giặt giũ nấu cơm rồi đưa đón con gái tới trường…
Chuyện Trần Mặc rời khỏi Dương Sóc đả kích rất lớn đến anh, làm cho anh sợ hãi… Hiện tại anh đã quen với sự hiện diện của Hạ Khải Minh, thích ứng với sinh hoạt nhà họ Hạ, anh không muốn từ bỏ… Có thể, không chi là thích ứng, chắc hẳn phải có cái gì khác nữa.
Khi anh thấy Hạ Khải Minh chăm chú hỏi Dương Sóc có muốn đón Trần Mặc về không, lúc hắn tích cực hỏi thăm bạn bè tin tức của Trần Mặc, anh biết, kỳ thực Hạ Khải Minh cũng rất cô đơn, hắn hy vọng có anh ở bên, có thể cùng anh hiểu bạn bè của anh hơn nữa.
Hạ Khải Minh luôn luôn nhắc tới tiệm cơm nhỏ kia, nhắc tới Dương Sóc và Tần Việt ít gặp, còn có tên Cảnh Thập lớn lên rất đẹp trai nữa.
Sự xuất hiện của Cảnh Thập cũng khiến anh nổi lên tâm lý phòng bị. Ban đầu Hạ Khải Minh coi trọng anh phân nửa là do vấn đề mặt mũi, Hạ Khải Mình từng nói anh trông rất đẹp. Sau đó lại vì chuyện của Khương Nham, Hạ Khải Minh tìm Cảnh Thập phối hợp diễn kịch… Vì vậy anh càng thêm khẩn trương.
Quý Hoằng Hòa từ trước tới giờ chưa hề nghĩ tới việc chủ động quyến rũ Hạ Khải Minh, nếu như trước kia có người nói Quý Hoằng Hòa sẽ vì thích một người đàn ông mà khẩn trương thì chắc chắn anh chỉ cười nhạt, tiện thể liệt người kia vào sổ đen cá nhân. Thế nhưng bây giờ anh thực sự là như thế, từ đầu là khẩn trương, đến giờ đã thích ứng rồi.
Vừa rồi giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt Hạ Khải Minh làm anh cảm động một phen, lúc này anh mới thực sự bắt đầu đối diện với tình cảm của Hạ Khải Minh, đó là một loại cảm tình nồng cháy, nhưng lại vô cùng dè dặt.
“Giúp tôi sờ đi…” Hai tay Quý Hoằng Hòa khoác lên tấm lưng khỏe mạnh của Hạ Khải Minh, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. “Sờ chỗ đó, đúng… chính là thế này…” Anh hưởng thụ từng cơn sóng dục vọng bủn rủn rồi sảng khoái do Hạ Khải Minh gây ra, bắt đầu cầu xin. “Hôn nhẹ bụng tôi, dùng sức một chút… Ưm… Còn thắt lưng nữa…”
Hạ Khải Minh xém bị ngạc nhiên bởi nhiệt tình của Quý Hoằng Hòa, hắn dựa theo chỉ huy của người yêu, làm theo từng bước một: vuốt ve âu yếm tính khí rất có kỹ xảo, trụ thể ấm áp đẹp đẽ trong lòng bàn tay hắn nảy lên; khi nặng khi nhẹ cắn mút vùng bụng và thắt lưng của anh; hôn môi cái rốn khéo léo của anh… Hắn thỏa mãn nghe tiếng rên rỉ của Quý Hoằng Hòa.
Đột nhiên Quý Hoằng Hòa ưỡn người, lúc anh tiết ra trong tay hắn, hai mắt hắn cơ hồ rưng rưng nước mắt.
“Hoằng Hòa, Hoằng Hòa, anh có từng nói anh rất yêu em chưa?” Hắn cúi đầu, hôn đôi môi mềm mại. “Có từng nói qua chưa?”
Quý Hoằng Hòa thở hổn hển, từ đôi môi phát ra âm thanh. “Không… Không có…”
Nhìn người yêu không được tự nhiên, Hạ Khải Minh mỉm cười. “Anh yêu em, thực sự, vô cùng yêu em! Anh cũng mong em có thể yêu anh… không cần đặc biệt yêu anh, chỉ cần yêu anh một chút anh đã thỏa mãn rồi.”
Quý Hoằng Hòa dừng một chút, cố sức nói: “Hoặc là yêu toàn bộ, hoặc là không có gì cả.”
Hạ Khải Minh dại cả người, đây là ý gì vậy? Yêu toàn bộ? Không có gì cả? Nghĩ mãi mới gào một tiếng hiểu ra được: “Anh muốn tất, em cho anh bao nhiêu anh muốn bấy nhiêu, anh mua hết trơn luôn!”
“Anh coi anh đang mua thức ăn đấy à? Còn mua hết…” Quý Hoằng Hòa liếc xéo Hạ Khải Minh, đôi mắt ướt át mê hoặc lòng người.
Hạ Khải Minh đã sớm không nhịn được, hắn vội vã lấy khăn lau khô tay, sau đó lấy KY ở tủ đầu giường, chờ mong nhìn Quý Hoằng Hòa. “Cái kia, ngày hôm nay có thể không dùng bao cao su không? Một lần… không cần dùng cái kia, được không?”
Quý Hoằng Hòa cắn môi, đỏ mặt nhìn về phía bên kia. “…Ừ…”
Làm tình, chỉ có bản thân anh làm mới có thể khiến đối phương cảm giác được yêu.
Hạ Khải Minh nỗ lực làm, hắn muốn mỗi tế bào trên người Quý Hoằng Hòa đều có thể biết hắn yêu người đàn ông này đến nhường nào.
Yêu thương biết bao!!!
Quý Hoằng Hòa thừa nhận cảm xúc mãnh liệt người đàn ông kia mang lại, hầu như mỗi lần đều khiến anh có cảm giác mê muội. Anh nắm chặt bờ vai cường tráng của Hạ Khải Minh, nhìn tầng mồ hôi toát ra trên trán hắn, đột nhiên cố sức rướn thẳng thắt lưng để anh tiếp nhận hắn càng sâu.
Một hồi vận động kịch liệt làm hai người đều đạt được một chút đỉnh điểm của hạnh phúc.
“Nói em yêu anh.” Hạ Khải Minh ôm người đàn ông đã có chút mê man. “Mau, nói em yêu anh đi.”
Quý Hoằng Hòa khó chịu giật giật người. “Tôi muốn tắm…”
“Nói em yêu anh trước đã.” Hạ Khải Minh không chịu buông tha.
Quý Hoằng Hòa bất mãn càu nhàu: “Tắm cũng không cho mà đòi tôi yêu anh á?”
Hạ đại sắc lang nhìn hành động như trẻ con hiếm gặp của người yêu, đôi môi sưng đỏ lại khiến hắn “đứng lên”: “Sau, sau một lúc nữa rồi tắm… Chúng ta, ừm,… rèn luyện thân thể một chút nữa đi.”
Quý đại luật sư lệ rơi đầy mặt: lần sau không bao giờ… chủ động nữa!
Vỏ quít dày có móng tay nhọn(1)
Cứ cuối tuần mẹ Dương đều sẽ tới dọn dẹp phòng ốc cho đứa con thứ, mang danh nghĩa là chăm sóc chứ thực ra là giám sát. Bà sợ Dương Sóc lén lút đi tìm cậu con trai kia, cũng sợ cậu kia quay lại tìm Dương Sóc. Đảo mắt cái ba bốn tháng đã trôi qua, Dương Sóc ngoại trừ tinh thần sa sút hơn trước đây, làm việc liều mạng hơn thì không xuất hiện manh mối nào khác. Mẹ Dương cảm thấy rất thỏa mãn, bà cho rằng chỉ cần qua một khoảng thời gian dài, Dương Sóc sẽ quên cậu con trai kia đi, viễn cảnh anh trở lại tìm một đứa con gái tốt và sống cùng không còn xa nữa. Bà tựa hồ thấy được ngày mình ôm cháu nội đi dạo phố ngay trước mắt.
Việc xem mắt vẫn tiếp tục, cho dù có cô không ngại đối tượng xem mắt luôn có thái độ không thích nói chuyện, nhưng lần nào Dương Sóc cũng đều trưng ra ý công việc nguy hiểm.
Tần Việt không ngừng trêu anh. “Cậu là một tên cảnh sát trị an, nguy hiểm cái rắm ấy, chúng tôi nguy hiểm thì có?” Dương Sóc không thèm để ý anh ta, dù sao nguy hiểm hay không cũng chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích cuối cùng của anh là cho người con gái kia biết rằng anh không phải là một người chồng tốt.
Dương Sóc chỉ thiếu điều nói thẳng vào mặt cô gái rằng anh là một tên đồng tính luyến ái, chẳng qua nếu nói ra thì chắc hẳn mẹ Dương sẽ lên cơn xuất huyết não luôn.
•••
Mẹ Dương bước ra thang máy, thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa nhà đối diện.
Ái chà, chắc là mẹ của tên hàng xóm ha? Mẹ Dương đã tới đây nhiều lần như vậy, thi thoảng mới thấy người đàn ông nhà đối diện, hơn nữa đó chính là người ngày đó tại bệnh viện nói đỡ cho Trần Mặc, bà chả có thiện cảm gì sất, bây giờ thấy người phụ nữ kia, đoán hẳn là mẹ của thằng cha đó.
Mẹ Dương thận trọng gật đầu, rồi bước vào căn nhà của Dương Sóc.
Người phụ nữ đứng ở cửa đối diện chính là mẹ Hạ.
Mẹ Hạ không nhịn được thằng con hết nhõng nhẽo lại uy hiếp, ‘lương tâm trỗi dậy’ chạy tới ở mấy hôm tiện thể xem trò vui. Kỳ thực mẹ Hạ cũng mang tâm tư nghĩ rằng hai đứa con này cô đơn quá, cho nên muốn kéo người ta xuống nước làm bạn với con mình.
Mẹ Dương vừa vào nhà, mẹ Hạ đã bắt đầu suy xét: xem ra mẹ Dương Sóc không dễ đối phó tí nào, muốn khiến mẹ Dương chấp nhận chuyện con trai mình thích đàn ông xem ra rất là khó khăn đây.
Mẹ Dương đi ra ngoài đổ rác, thấy người phụ nữ kia vẫn đứng ở bên ngoài, không khỏi quan tâm: “Ơ, trong nhà không có ai à?”
“Không lẽ nào lại thế,” mẹ Hạ oán giận nói: “Tôi một lòng muốn tới thăm con, ai biết bọn nó không có nhà, biết thế tôi đã gọi điện báo trước rồi… Haiz, đợi cũng ba tiếng rồi còn gì.” Nói xong, mẹ Hạ xoa xoa thắt lưng. “Đứng tới cứng lưng luôn rồi.”
Mẹ Dương vứt rác xong, do dự một chút. “Nếu không thì vào nhà tôi ngồi chút đi?”
“Được không vậy?” Hai mắt mẹ Hạ sáng trưng. “Ai nha, vậy cảm ơn chị nhá.”
Mẹ Dương: “…”
Mẹ Hạ tiến dần từng bước, bắt đầu liên tục khen ngợi: “Ôi, nền nhà sạch sẽ quá, chị thật là chịu khó, không giống nhà thằng con tôi, bẩn như chuồng heo ấy.”
Mẹ Dương cười cười. “À, đây là nhà của thằng hai nhà tôi, bình thường nó sống một thân một mình, tôi cũng tới tuổi về hưu, nhàn rỗi không có gì làm nên cuối tuần tới dọn dẹp cho nó một chút…” Vừa nói chuyện vừa rót cho mẹ Hạ một chén nước nóng: “Trong nhà không có trà, chị uống tạm vậy nhé.”
“Vậy sao? Haiz, nhắc tới con cái tôi thấy đau lòng lắm…” Mẹ Hạ vội vàng nhận lấy chén trà, sau đó giả bộ lau lau khóe mắt: “Thằng con nhà tôi cũng chẳng chịu thua kém gì, ngay từ đầu đã đi theo con đường lưu manh, vất vả lắm trông ngóng được nó nói cải tà quy chính, kết quả nó vác một người đàn ông về nhà, thật làm tôi tức muốn chết, thiếu chút nữa đã đi với các cụ rồi.”
Mẹ Dương nghe bà nói như vậy, ngừng việc trong tay. “Con chị…”
“Thằng con chết bằm kia nhà tôi, chị nói nó thích cái gì không được mà cứ phải đi thích một người đàn ông chứ, mà lại là một người đàn ông đã li hôn, còn mang theo một đứa con…” Mẹ Hạ càng nói càng hăng. “Mà người đàn ông kia cũng thật không may, vừa li hôn xong đã bị con tôi quấn lấy, ôi bám người ta kinh dị luôn, người ta là một luật sư hẳn hoi! Chị nói con tôi không phải nghiệp chướng sao? Tôi đôi khi nhớ lại thấy hận không thể bóp chết nó rồi sau đó ngồi tù, khỏi để nó sống mà giày xéo người khác.”
Mẹ Dương thấp thỏm. “Thật sao? Nó như vậy, là vì sao? Chị nói, con gái thật tốt, vừa đẹp lại dịu dàng, thế nhưng sao hết lần này tới lần khác nó lại thích một người đàn ông chứ?”
“Không thể nào! Chị nói người ta dù tốt xấu gì cũng là một luật sư cơ mà? Vấn đề thể diện, bị một người quấn lấy, còn có thể tốt đẹp sao? Hơn nữa người ta như thế muốn tìm người dạng nào không được chứ? Haiz, chị à, tôi không sợ chị chê cười, thằng con nhà tôi, chị không biết chứ trước đây con tôi là cái dạng gì đâu, hiện tại có vị luật sư kia chăm sóc liền tốt hơn, thật đó… có đôi khi tôi niệm Phật, nói nhờ có luật sư kia chứ không thì con tôi phỏng chừng đã sớm ngồi bóc lịch trong tù rồi. Haiz…”
Lòng mẹ Dương rối rắm như tơ vò. Dương Sóc hiện tại không tơ tưởng đến cậu ta nữa, nhưng mà suy nghĩ cái là có thể nhìn ra được, nó vẫn khăng khăng giữ ý kiến bản thân. Trước không nói đến bây giờ tan tầm không về nhà, ngày nào cũng bảo tăng ca, rồi để cho người thân lo lắng những vết thương mới cũ trên người, đối phương cầm hung khí trong tay nó cũng cứ lao về phía trước, chừng như không muốn sống nữa.
“Cái đó, thích một người đàn ông, nói sao thì cũng trái lẽ thường…” Mẹ Dương mờ mịt, bây giờ thói đời sao lạ vậy, sao lại trở nên như vậy chứ? Đàn ông lại có thể quang minh chính đại yêu nhau, còn vì một người đàn ông mà thất hồn lạc phách, thậm chí ngay cả mẹ ruột cũng có thể hờ hững, đây rốt cục là chuyện gì chứ!!!
“Nói gì thì nói nó cũng là miếng thịt rớt từ người tôi xuống, dù sao đi nữa, tôi không phải hy vọng nó sống thật tốt, thật hạnh phúc sao… Con tôi đó, chỉ cần có thể sống an ổn, bớt gây sự thì tôi đã A di đà phật rồi.” Mẹ Hạ hưng phấn tẩy não cho mẹ Dương, bỗng nhiên nghe ngoài cửa có người gọi: “Bà ơi, bà ơi…”
“Ôi, tiểu bảo bối nhà tôi về rồi!” Mẹ Hạ hưng phấn đứng dậy. “Chị à, ra xem cháu gái tôi đi, xinh xắn lại hiểu chuyện.” Nói xong chờ mẹ Dương mở cửa, lôi bà ra cửa.
Quý Duyệt Duyệt đứng ở cửa, thấy mẹ Hạ đi ra liền vui vẻ gọi: “Bà nội, bà tới thăm ba con con sao? Ba con chưa tan tầm, là ba nhỏ đón con về đó.”
Ba nhỏ? Mẹ Dương nghi hoặc, vừa quay đầu đã thấy Hạ Khải Minh đứng ở cửa đối diện, nhìn bà cười. “Chào dì.”
Quý Duyệt Duyệt thấy mẹ Dương, lễ phép chào hỏi; “Cháu chào bà, cháu tới đón bà nội về…” Nói xong liền thấy không hợp lắm. “Duyệt Duyệt tới mời bà nội Duyệt Duyệt về.”
“Ngoan quá.” Mẹ Dương thấy Quý Duyệt Duyệt xinh xắn, khom lưng sờ đầu cô bé: “Cháu tên Duyệt Duyệt à? Mẹ cháu đâu?”
Quý Duyệt Duyệt miệng chúm chím nói. “Mẹ không cần Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt chỉ có ba và ba nhỏ…” Cô bé kéo góc áo mẹ Dương. “Bà ơi, bà tới nhà ba cháu nhé? Ba nhỏ nhà cháu nấu cơm ngon lắm, còn ngon hơn cả ba cháu làm nữa cơ.” Nói xong cô bé chờ mong nhìn mẹ Dương.
Mẹ Dương đang muốn từ chối, mẹ Hạ lập tức nhiệt tình mời mọc. “Được đấy, chị xem giờ cũng hơn bảy giờ rồi, con chị còn chưa về nhà, chị cũng đừng nấu nướng gì cả, tới nhà tôi ăn đi, ăn thử đồ con tôi nấu, nó nấu ăn cũng không kém ngoài tiệm chút nào đâu.” Nói xong liền kéo tay mẹ Dương rồi quay sang nói với Hạ Khải Minh: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau đi nấu cơm đi.”
Hạ Khải Minh rụt cổ lại, xoay người vào nhà.
Mẹ Dương không từ chối nổi, hơn nữa bà cũng muốn biết cuộc sống của hai người đàn ông đến tột cùng ra cái dạng gì. Vì vậy cầm chìa khóa khóa cửa lại, cùng mẹ Hạ vào nhà Hạ Khải Minh.
Vừa vào nhà, mẹ Dương có cảm giác không giống như mình nghĩ, tuy rằng trong phòng không có cảm giác ôn hòa của phụ nữ nhưng khiến cho người ta có cảm giác rất thư thái, loại cảm giác này không biết nên nói như nào mới đúng, là sự hạnh phúc do hai người cùng nhau vun đắp lên, có cảm giác gia đình rất ấm áp. Bà nhớ tới căn phòng của Dương Sóc, thằng cả nói lúc Trần Mặc đi thì những thứ thuộc về cậu cũng không còn nữa; như vậy nếu không rời đi thì căn nhà sẽ như thế nào đây?
Mẹ Hạ mời mẹ Dương ngồi xuống sô pha, pha hồng trà bưng ra. “Tiểu Quý, à, chính là vị luật sư kia, dạ dày nó không tốt, thằng con tôi mua hồng trà cho nó, nói là tốt cho dạ dày… Gớm, nó lớn tướng thế rồi cũng chưa từng nghĩ tới mua cho mẹ già này cái gì.”
Mẹ Dương nhận chén trà, uống một ngụm, hồng trà ấm áp chảy vào bụng rất thoải mái.
Hạ Khải Minh lách ca lách cách làm cơm trong bếp, Quý Duyệt Duyệt ngồi trong phòng của bé làm bài tập giáo viên giao về nhà, mẹ Hạ rửa trái cây…
Mẹ Dương đột nhiên cảm thấy, vành mắt nóng lên.
Bà mong muốn con mình có thể sống vui vẻ, mỗi ngày có người chờ ở nhà, tan tầm về sẽ có cơm canh nóng hổi ăn, quần áo bẩn có người giặt giũ; mùa đông lạnh có người chuẩn bị quần áo ấm; mùa hè nóng có người rót cho cốc nước mát. Thằng hai là cảnh sát, ngày nào cũng bận bịu mệt nhọc trong lòng, thế nhưng nó lại đi thích một người con trai!
Vì sao lại là con trai?
Mẹ Hạ đặt trái cây đã xắt gọn gàng lên bàn trà bắt chuyện với mẹ Dương, mẹ Dương kéo tay mẹ Hạ. “Chị à, tôi muốn hỏi một chút, lẽ nào chị không cảm thấy gì khi nó không thể sinh con nữa, sẽ không có con nối dõi sao?”
Mẹ Hạ thở dài. “Sao lại không cảm thấy gì chứ? Nhưng mà không sao, nhà tôi không chỉ có mỗi mình nó… Lại nói, con cái nhà ai mà không phải được sinh thành dưỡng dục chứ? Tôi đây cảm thấy oan ức cho con mình, biết đâu bên kia mẹ người ta thấy con tôi không xứng với con bà ta, con ai không phải là con chứ? Có người mẹ nào lại muốn con mình như vậy đâu? Giờ không phải đã gặp rồi sao? Chúng ta có thể thương người con mình thích, không thì thương con mình bằng cách nào đây?
Là như vậy sao? Mẹ Dương rất mê man.
Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, mẹ Hạ vỗ tay mẹ Dương. “Tiểu Quý về rồi, chị cứ xem rồi biết, kỳ thực là con tôi không xứng với con người ta.”
Vị Tiểu Quý này, mẹ Dương đã từng gặp qua, một lần ở bệnh viện, lần sau là ở nhà Dương Sóc, bởi vì nhà ở đối diện nên gặp nhau cũng là chuyện bình thường.
Quý Hoằng Hòa đẩy cửa bước vào, thấy mẹ Dương liền sửng sốt. “Dì Dương?”
63
===================
(1)nguyên văn là Vương đối vương, đổi thành Vỏ quýt dày có móng tay nhọn không biết có phù hợp không nữa *cười*