Càn Quấy

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Trần Mặc giả bộ không quen anh, cậu lùi ra phía sau một bước: tôi không cần học thành da mặt dày như anh.

Dương Sóc không nhìn đến hành động lén lút của Trần Mặc, vẫn vênh vang đắc ý cùng mặc cả với một đám các bà cô trong chợ, cuối cùng xách một đống chiến lợi phẩm túi lớn túi nhỏ đi ra: “Cậu sao cách tôi xa như thế, thằng nhóc này, cậu không thấy à, nhanh giúp tôi xách đồ nào.”

Trần Mặc nhận lấy phần túi trên tay phải Dương Sóc, mở ra nhìn một cái, bốn con ghẹ đang ‘dương nanh múa vuốt’ thở phì phì.

Dương Sóc không biết lấy ra hai mươi tệ từ đâu: “Đi mua hộ tôi 2 bao thuốc lá.”

Trần Mặc nhận lấy tiền, lận đận xoay người đi, chốc lát sau quay trở về, thấy trong tay cậu có hai bao thuốc Trung Nam Hải và mấy tờ tiền lẻ.

“Chậc chậc, cậu không biết mua luôn Hồng Tháp Sơn(1) sao? Vừa vặn 10 tệ 1 bao.” Dương Sóc nhận lấy thuốc rồi nhìn qua: “Cái gì đây, Thải Bát, hút không thích.”

(1)  Hồng Tháp Sơn: một loại thuốc lá giống như Nam Trung Hải, hình đây

Trần Mặc ngó về phía sạp bán thuốc lá, thầm nói anh tự đi mà mua lấy đi,  hút cái kia thì thích nhỉ.

“Tiền lẻ cậu để đâu rồi, lát nữa mua đường ăn.” Dương Sóc dùng miệng xé mở lớp bóng kính bao bên ngoài bao thuốc, sau đó nhét một điếu vào trong miệng, vứt bao thuốc và trong túi tiền: “Bật lửa đâu rồi? Này? Bật lửa của tôi đâu rồi?”

Trần Mặc vò 6 nhân dân tệ tiền lẻ: “Nếu không thì tôi đi mua cho anh một cái bật lửa nhé?”

“Thôi, không cần.” Sờ soạng từ trên xuống dưới cả người một lần, Dương Sóc vẫn không tìm được bật lửa, anh rất là buồn bực, ngậm thuốc híp mắt nhìn chung quanh: “Hì, cậu em, cho xin tí lửa.”

Người bán rau thấy thế, lấy cái bật lửa của mình ra bật lên, lấy tay che khuất đầu gió: “Yo, anh bạn, mang thuốc mà không mang bật lửa ư.”

Dương Sóc châm thuốc, hít sâu một hơi, cười ha ha: “Sao có thể chứ, bật lửa của tôi không biết để đâu rồi, mấy hôm nay buôn bán có tốt không?”

“Hê, nhờ phúc của ngài, cũng tạm. Trận tuyết này rơi xuống, giá rau cũng cao lên, giá bán lẻ cũng tăng lên, người mua rau còn thích mặc cả, khó sống lắm.” Người bán rau đang ngậm thuốc, tay thì đeo bao tay bày rau ra trước mặt.

Trần Mặc đi theo phía sau Dương Sóc, nghe cuộc nói chuyện này thì cười ha ha.

Dương Sóc ho khan một tiếng: “Không phải vậy chứ, chẳng qua là ai bảo tiền lương cũng không tăng lên cơ, vì đồng tiền thôi, phải keo kiệt một chút, chứ không thì tiêu bằng cái gì.”

“Đúng đúng đúng, đều không dễ dàng.” Người bán rau thấy trên tay anh có xách mấy cái túi ni lông to đùng: “Yo, mua nhiều phết nhỉ, buổi tối ăn lẩu sao?”

“Đúng vậy, giữa trời lạnh thế này, phải ăn lẩu mới ấm người chứ, phải không?” Dương Sóc đổi tay cầm túi, rồi nói: “Xong rồi, vậy tôi đi trước đây, cậu tiếp tục bán đi, buôn bán tốt đẹp nhé.”

“Cảm ơn cảm ơn.” Người bán rau rất vui vẻ chắp tay.

Dương Sóc vừa xách túi đồ ăn vừa hút thuốc, sải bước đi đằng trước, một lát sau quay đầu lại tìm Trần Mặc: “Lạnh hay không? Cầm lên đây tôi xách cho.”

Trần Mặc rụt cổ lắc đầu, quay cái tay cầm túi ra đằng sau.

“Bướng!” Dương Sóc cười hì hì khoát tay lên cổ cậu: “Đi mua lên nào, lập tức là ấm áp thôi, buổi tối hấp ghẹ ăn, lại uống chút rượu nữa, ha ha.”

Trần Mặc gạt lắc lắc vai, cũng không gạt tay anh ra, xem chừng đã quen rồi. Dương Sóc người cao đùi dài xoải chân cũng rộng, Trần Mặc đi theo ở đằng sau vừa chậm một bước, đã phải chạy thở phì phì ở đằng sau. Làn khói trắng bay ra khiến khuôn mặt tựa như ẩm ướt thêm, Trần Mặc cảm thấy trên lông mi cũng đọng nước, vì thế đưa tay lên lau.

“Cậu, thằng bé này, sao lại khóc?” Giọng Dương Sóc mơ hồ từ phía trên truyền tới: “Làm sao vậy? Quá cảm động à? Cảm thấy con người của tôi khá là tốt chứ gì? Tôi cũng nghĩ như thế, tôi nghĩ mình có thể khiến cả Trung Quốc cảm động rồi.”

Im lặng liếc đểu anh một cái: “Thế mà tôi không thấy đấy.”

“Ai ya, cậu bé này, sao lại xấu hổ thế chứ!” Dương Sóc dùng sức vỗ lưng cậu, vỗ đến mức Trần Mặc lảo đảo: “Thật là, cảm động thì nói đi, nói ra, cũng là khiến tôi vui vẻ mà.”

Tôi không nói thì anh cũng vui sẵn rồi, tôi mà nói ra á, anh còn không vui đến mức vỗ chết tôi sao? Trần Mặc không phản ứng lại tra tấn của anh: “Anh thật sự muốn mang tôi đi cùng?”

“Đúng vậy, làm sao? Ăn lẩu thôi mà, phải có nhiều người náo nhiệt mới tốt, một đám người vây quanh bàn, ngay cả canh cũng bốc khí cuồn cuộn, lại xem một tiết mục trên TV… Nếu cậu không đi, cũng chỉ có mình tôi với đội trưởng, hai ông lớn mắt đối mắt, chán lắm á.” Dương Sóc nhìn đồng hồ: “Tôi phải gọi điện qua, chứ đợi đến lúc đến nhà anh ấy rồi còn phải chờ mở cửa, chán lắm, để tôi hỏi xem anh ấy đã về chưa.” Anh lấy di động ra ấn số: “A lô, Tần đội à. Là em là em, kia cái gì cơ, em đã mua đồ ăn rồi… Ai ya, tiêu pha gì cơ chứ, em ăn ít ăn nhiều cũng đều là ăn cả thôi? Hả? Tăng ca? Vậy làm sao đây? À… Nhà anh có người à? Vậy được, ai thế? Em không quen á? Yo, Tần đội… Đừng bảo em là anh kim ốc tàng Kiều đấy nhé ha ha ha…”

Tần Việt ở đầu dây bên kia đang vội sắp xếp lại tư liệu, nghe Dương Sóc nói thế, lạnh lùng cho một chữ: “Biến.”

Dương Sóc không chút xấu hổ: “Vậy được, vậy em đi qua trước nhé, anh phải để Kiều nhi(2) nhà anh mở cửa cho em đấy.

(2) Kiều nhi này là chỉ ‘nàng’ Kiều trong nhà anh Tần đó.

Tần Việt nói biết rồi, lập tức cúp điện thoại.

Dương Sóc cười ha ha rồi tắt điện thoại đi, sau đó móc chìa khóa xe ra: “Đi nào, lên xe thôi, trước tới nhà tôi đã, sau đó đi bộ tới nhà anh ấy, khoảng cách không xa lắm, chỉ cách một con đường thôi… Buổi tối phải uống tí gì mới tốt, uống rượu rồi thì không thể lái xe, biết không hả?”

Trần Mặc thật sự muốn nói tôi không đi đâu, con người này sao cứ ba hoa thế chứ? Ai chẳng biết uống rượu rồi thì không thể lái xe? Coi người khác là ngu ngốc à? Có điều lời này cậu cũng chỉ nghĩ thôi, không nói ra, chỉ thuận miệng đáp: “Tôi không có xe.”

“Bây giờ không có không có nghĩa là sau này cũng không có xe chứ?” Dương Sóc lái xe tiến vào một tiểu khu: “Giờ thì đến nhà tôi rồi, hay là tôi lấy bộ quần áo cho cậu mặc nhá, ngó cái dáng vẻ đông cứng của cậu kìa, mặt cũng xanh tím rồi đó.”

Trần Mặc thu hai vạt áo khoác cho chặt lại: “Không cần đâu…”

“Cần, cần! Sao lại không cần!” Dương Sóc lái xe vào chỗ để xe: “Cậu ở trên xe chờ tôi, tôi đi lên rồi sẽ xuống ngay.” Nói xong nhảy xuống xe, đóng cửa tắt lửa rồi chạy đi.

Trần Mặc nhìn bóng lưng Dương Sóc với vẻ mặt phức tạp, mình và anh ta quen nhau còn chưa được mười hai tiếng, sao anh ta tín nhiệm đến mức để xe ở lại chỗ này chứ? Không sợ mình lấy hết đồ trong xe sao? Trần Mặc quay đầu nhìn lại phía ghế sau, túi đồ lẻ loi để ở đó, đồ ăn đều để ở phía sau.

Đi hay không đi đây? Trần Mặc rất là rối rắm.

Kỳ thực cậu rất muốn biết, nếu như Dương Sóc xuống tới nơi không thấy mình trong xe sẽ lộ ra vẻ mặt ra sao, là mất mát? Thất vọng? Hay là vẻ mặt khác?

Trần Mặc mở cửa xuống xe, bầu không khí ngoài xe lạnh lẽo khiến cậu run rẩy.

Thực lạnh, cậu khoanh tay lại, bước đến một bên khác của xe.

Ánh nắng ấm áp rắc xuống, Trần Mặc dựa vào cửa xe ngồi xổm xuống, híp mắt phơi nắng.

Dương Sóc vào phòng, bắt đầu lục tung mọi thứ lên, anh nhớ rõ mẹ anh đã từng mua cho anh một chiếc áo lông, tiếc là anh không phải ở bộ đội hay ở đơn vị, vẫn cứ mặc đồng phục nhà nước phát cho, dù cho nghỉ ngơi, cũng chưa từng khoác nó lên, loại áo lông này mặc vào rất ấm áp, làm việc gì cũng không thuận tiện. Thật vất vả mới lôi được nó ra từ đáy tủ, mùi băng phiến nồng nặc lập tức ập vào mặt anh.

Dương Sóc mở áo ra, chán ghét phất mấy cái, ngoại trừ mùi khá là nhiều ra, quần áo vẫn còn mới lắm. Anh gấp áo lại thành ba nếp kẹp dưới cánh tay, xoay người ra cửa.

Trên chỗ đỗ xe, xe thì vẫn dừng ở tại chỗ, song người trong xe thì không thấy đâu cả.

Ngực Dương Sóc nhoi nhói.

Anh không thể nói rõ lúc không thấy cậu bé ở trong xe thì có cảm giác gì, song anh lại cảm thấy lo lắng, chính là loại cảm giác lo lắng khi thứ mình rất thích đột nhiên biến mất tiêu. Anh nhíu đầu mày, nhếch môi đi tới trước xe, mở cửa ném áo vào trong, quay đầu đi tới cốp sau định lấy túi đồ ăn.

Mở cốp sau ra, Dương Sóc quét mắt thấy bên cạnh xe hình như có thứ gì đó, anh ngẩng đầu… Mỉm cười.

Trần Mặc thu mình ở đó, ánh chiều tà dát vàng cả người cậu, cậu thì lẳng lặng ngồi xổm xuống, híp mắt, mặt nhìn về phía mặt trời, khóe miệng cong cong, tựa hồ đang cười.

Tâm Dương Sóc thoáng cái thả lỏng: “Cậu cười cái gì? Khiến tôi tìm đến là mệt!” Anh đi qua, ra vẻ tức giận, kéo cậu bé đứng lên.

Trần Mặc không nói lời nào, chỉ là chớp mắt nhìn anh, nhìn đến mức khiến anh không được tự nhiên.

“Quần áo ở trên xe, tự đi lấy mà mặc!” Nói xong, Dương Sóc nặng nề đi đến cốp sau lấy túi đồ ăn.

Trần Mặc mở cửa xe bò lên trên, cầm chiếc áo lông sờ đi sờ lại: “Là đồ mới à?”

“Không phải!” Dương Sóc đặt đống túi ở bên chân, đóng cốp sau lại, đứng ở bên cạnh xe chờ cậu.

Trần Mặc cầm áo, nhãn hiệu trên đó còn chưa gỡ xuống, đứng nhìn Dương Sóc, mặt Dương Sóc căng cứng, đưa tay ra che mắt cậu: “Không phải mà!”

Trần Mặc cười, đuôi mắt cong lên, cởi cái áo khoác bẩn của mình ra, sau đó khoác chiếc áo lông lên: “To thật.”

“Là cậu gầy thì có.” Dương Sóc nhìn chiếc áo lông của mình khoác trên khối thân thể gầy gò, phì phì như con thú nào đó.

Trần Mặc níu vạt áo lại, cẩn thận từng li từng tí xuống xe: “Rất ấm áp, cảm ơn anh.”

Dương Sóc không nói gì, chỉ là xoa nắn ấn đầu Trần Mặc vài cái, xoa đến mức khiến Trần Mặc kêu ai ái.

“Đi thôi.” Anh buông Trần Mặc ra, xách túi bên chân lên.

Trần Mặc cũng muốn cầm, Dương Sóc né người: “Đừng cầm đừng cầm, cẩn thận cọ bẩn quần áo mới.”

Trần Mặc đi theo phía sau Dương Sóc, ánh chiều tà phủ lên hai người tạo thành cái bóng thật dài.

•••

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.