Càn Quấy

Chương 75: Chương 75




CHƯƠNG 76 PN4

Gần đây thời tiết rất đẹp, sau khi Trần Mặc thi xong thì không có chuyện gì phải làm nữa.

Chuyện này đối với Dương Sóc là một chuyện tốt, anh không muốn thấy Trần Mặc cứ ở ngoài suốt, đặc biệt là đi học cái lớp gì mà bổ túc khẩu ngữ ấy, hễ đi ra ngoài là đi tới tối mịt làm anh cũng thấy lo.

Hôm nay Dương Sóc được nghỉ, từ sáng thức dậy anh đã nghĩ tới việc đi ra ngoài dạo phố với Trần Mặc.

Trước đây Trần Mặc đã từng lĩnh giáo khả năng dạo phố với Dương Sóc rồi, quả đúng là giống y như mẹ Dương vậy. Khả năng di truyền gen thực sự lạ kỳ, Trần Mặc thở dài, đồng ý.

Thực ra cũng không phải Dương Sóc thích đi dạo phố, chẳng qua anh chỉ thích mang Trần Mặc ra ngoài đi dạo, mua cho cậu vài thứ mà thôi. Tình cảm ấy thật giống như nỗi lòng của người chồng muốn mua đồ lấy lòng vợ mình vậy.

Tướng mạo Trần Mặc thiên về nhỏ gầy, mặc chiếc áo kẻ ca rô với chiếc quần jean, trông thế nào cũng chẳng giống đàn ông hai lăm tuổi mà giống một học sinh cấp 3 hơn. Dương Sóc nhớ lần anh đưa Trần Mặc tới lớp học bổ túc, ánh mắt đám nữ sinh nhìn Trần Mặc đều đổi hết lượt. Mà điều khiến anh giận nhất là đám đó còn nói anh là ba Trần Mặc… Ba ư? Dương Sóc nhìn chằm chằm vào cái gương, quay trái quay phải, chẳng qua gần đây nắng to, anh phơi nắng nhiều nên đen đi thôi, đâu có già đến vậy! Đúng là cái đám dở hơi!

Dương Sóc lôi kéo Trần Mặc bắt đầu đi từ phố Vương Phủ Tỉnh (1), sau đó đi qua quảng trường Thiên An Môn tới Tây Đan (2). Ở cổng quảng trường Minh Châu (3) có một dãy hàng bán đồ ăn vặt, Dương Sóc chen chúc xếp hàng cùng một đám thanh niên, mua món chao chiên và ‘toan lạt phấn’ (4), hai tay bưng hai bát tìm một nơi râm mát ăn cùng Trần Mặc. Lượng người tới đây rất lớn, tất cả đều đứng ở ngoài ăn, bởi vậy nơi nào có thể đứng thì đều đã sớm bị chen kín cả rồi.

(1)(2) Vương Phủ Tỉnh và Tây Đan là 2 con phố mua sắm nổi tiếng ở Bắc Kinh.

(3) Quảng trường Minh Châu là một địa điểm mới được mở ra vào ngày 1/7/2002, phát triển theo hình thức công viên, xung quanh có khu mua sắm, khuôn viên trường học, khu đô thị Văn Xương sơn trang, …

(4) toan lạt phấn là một món ăn vặt truyền thống của Qúy Châu Tứ Xuyên, nguyên liệu chính là khoai lang đỏ, khoai lang trắng, đậu phụ.

Dương Sóc há miệng, ngậm lấy miếng chao Trần Mặc dùng tăm xiên cho rồi ăn nhồm nhoàm. Trần Mặc bởi vì rất ít tới những chỗ như thế này ăn uống nên cả người hưng phấn lắm, nhìn cái gì cũng thấy mớ mẻ, hay hay, ngó cái gì cũng muốn ăn cả.

Hai người đàn ông đánh chén hết một phần chao và một phần ‘toan lạt phấn’ xong, Dương Sóc lại tiếp tục xếp hàng mua ngô nướng và bánh nướng Thổ gia. Trần Mặc uống nước ô mai lành lạnh, đứng tại chỗ chờ.

“Trần… Trần Mặc?” Phía sau đột nhiên có người gọi cậu.

Trần Mặc tưởng bạn học cùng lớp bổ túc, vội đáp rồi quay đầu lại nhìn: “Tề… Là anh…”

“Trần Mặc!” Người đàn ông vui vẻ đi tới ôm cổ cậu: “Anh đứng xa xa nhìn thấy em, không ngờ đúng là… Trần Mặc, Trần Mặc… Rốt cục anh đã tìm thấy em rồi…”

Trần Mặc có hơi hoảng, cậu dùng sức đẩy người đó ra: “Tề Dũng, anh buông tay trước đã… Sao anh lại ở chỗ này?”

Tề Dũng vui vẻ nhìn Trần Mặc: “Anh có trở lại tìm em, thật đấy, sau đó bị anh của em đuổi đánh… Trần Mặc, em tới Bắc Kinh sao không gọi điện cho anh, số của anh, em chắc là biết…”

Trần Mặc lui ra đằng sau một bước, nhìn dòng người hai bên: “Tôi đã gọi cho anh, không gọi được…”

“Không gọi được?” Tề Dũng ngẩn người, bỗng mỉm cười: “Chắc là lúc ấy di động của anh có vấn đề, em biết đấy…di động của anh bị mất, lúc em gọi chắc là di động của anh đã mất rồi, anh đi báo mất giấy tờ rồi.”

Trần Mặc lại lui bước nữa, loanh quanh tìm bóng Dương Sóc trong dòng người: “À, thì ra là vậy… Anh, gần đây thế nào?”

“Phải là anh hỏi em mới đúng, Trần Mặc, em trông có vẻ tốt lắm… Anh thật không nghĩ tới em lại tới đây, giờ em làm ở đâu? Tới chỗ anh đi, anh nhớ em lắm.” Tề Dũng tới gần mấy bước: “Trần Mặc, anh thực sự nhớ em lắm.”

Trần Mặc không nói lời nào, còn muốn lùi về sau, nhưng đụng phải người: “Xin lỗi.” Cậu vội quay đầu lại xin lỗi, là Dương Sóc.

“Bạn học à?” Dương Sóc tay trái cầm ngô nướng, tay phải cầm cá mực xiên que nướng, còn có hai ngón tay ngoắc lấy hai túi bánh nướng Thổ gia.

Trần Mặc đang muốn nói phải, Tề Dũng cướp lời nói: “Trần Mặc, hắn là ai vậy? Chú của em à?” (chết rồi, anh già thật rồi =)))

Dương Sóc quạu lắm: “Anh là ai?”

Tề Dũng cười tự tin tràn đầy: “Chào chú, cháu là bạn trai Trần Mặc.”

Bạn trai? Dương Sóc trợn tròn mắt, anh nhìn Tề Dũng rồi nhìn Trần Mặc: “Cái gì?”

Trần Mặc kéo áo Dương Sóc, ngoảnh lại phía Tề Dũng nói: “Tôi quên giới thiệu, Dương Sóc, bạn trai tôi.”

•••

Trang thiết bị sang trọng, ghế sô pha đỏ rực, ở giữa còn có mành và rèm che, nhìn trông như một quán cà phê, đáng tiếc cũng là một nơi ăn món cay Tứ Xuyên.

Món cá hầm rắc đầy ớt khiến người ta bụng đói thòm thèm, còn cả miếng thịt gà cay vừa thơm lại vừa giòn, đĩa hoa quả cắt miếng với sốt trứng chua ngọt, vài loại thức ăn xắp đầy một bàn.

Dương Sóc xấu bụng chào hỏi: “Người tới là khách, dù sao thì cũng phải để tôi với Trần Mặc làm chủ, nào, ăn nhiều một chút.”

Tề Dũng ngồi một bên, nhìn hai người đối diện, tâm tình rất kỳ diệu.

“Trần Mặc, anh thực sự đã từng trở lại tìm em, nhưng bọn họ không cho anh gặp em… Sau đó anh nghe nói em đã bỏ nhà đi, em biết, anh bận làm ăn, nhưng anh vẫn hỏi thăm em khắp nơi, anh nghĩ là em đã tới Bắc Kinh rồi, anh đã cố tìm em, thật đấy.”

Trần Mặc cúi đầu không nói, chỉ dùng chiếc đũa gạt lớp sốt trứng gà ra.

Dương Sóc múc cho Trần Mặc một thìa hoa quả đặt vào trong bát cậu: “Ầy, chuyện sớm đã qua rồi, còn nhắc tới nó làm chi, chuyện quá khứ thì quên đi, ngày mai lại là một ngày mới.”

Tề Dũng liếc Dương Sóc một cái: “Có nhiều chuyện không phải nói quên là quên được, tình cảm của tôi với Trần Mặc, nói anh cũng không hiểu.”

“Tình cảm ấy tốt, vậy thì đừng nói nữa, nói tôi cũng không hiểu.” Dương Sóc mò thịt cá bỏ xương cá, thả thịt vào bát Trần Mặc: “Tôi chỉ biết bây giờ, tôi sống với cậu ấy, hai bên gia trưởng đã đồng ý rồi, còn anh, anh cũng nên tìm người dành cho mình đi.”

“Không có khả năng!” Tề Dũng cười hầm hừ: “Nhà em ấy đồng ý? Anh nằm mơ đi? Ban đầu mẹ em ấy đánh em ấy như thế nào anh đã từng thấy chưa?” Hắn đưa tay vén tóc trên trán hắn: “Đã thấy chưa hả? Tôi đã che hộ em ấy cái chày cán bột do mẹ em ấy đập…”

“Dừng dừng dừng.” Dương Sóc cau mày: “Vậy thì sao? Vấn đề là bây giờ cậu ấy sống với tôi chứ không phải anh!” Anh nhìn Tề Dũng, có nỗi ghét bỏ khó nói nên lời.

Tề Dũng cũng coi như là một người đàn ông đẹp trai, vóc người cao ráo dễ nhìn, đi tới đâu cũng hấp dẫn người ta, đặc biệt là trên người hắn có loại khí chất hào hoa phong nhã, điều đó làm Dương Sóc thấy rất phiền.

Người trí thức thì giỏi lắm sao? Trí thức cũng phải phân rõ trái phải chứ?

Tề Dũng bị cắt ngang cũng không giận, chỉ chầm chậm nói: “Tôi cho anh nhìn cái đó là muốn nói cho anh biết, nhà bọn họ không có khả năng đồng ý… Hơn nữa…” Hắn khinh bỉ nhìn Dương Sóc: “Anh không xứng, anh không biết Trần Mặc muốn cái gì, anh có thể đàm luận văn học với em ấy sao? Anh có thể đối thoại tiếng Anh không? Anh có thể…”

“Tôi không thể,” Dương Sóc chầm chậm nói, anh nhìn Trần Mặc một chút: “Mau ăn đi, đầy cả bàn này, lát nữa nguội hết rồi ăn lại đau bụng.” Thấy Trần Mặc bắt đầu gắp ăn, anh mới quay đầu lại nói với Tề Dũng: “Tôi là một người cục mịch, trước đây tham gia quân ngũ, mỗi ngày đều đánh nhau với bọn giặc cỏ, tiếng Anh giao tiếp của tôi cũng chỉ giới hạn trong phương diện đơn giản thôi, nhưng tôi có thể cho cậu ấy một ngôi nhà, một ngôi nhà có thể để mọi người chung quanh quen biết và quan hệ, một nơi mỗi ngày có thể trở lại được. Ít nhất, tôi sẽ không để cậu ấy chạy khắp nơi tìm tôi, tìm không được người thì thôi lại còn sống ở một nơi mà tay chân lạnh run không cầm được đồ, mặt lạnh đến mức tái xanh.” Anh giả bộ vô tình khoe khoang, lấy một chiếc khóa trường mệnh trên cổ ra: “Anh nhìn cái này, tôi và Trần Mặc mỗi người một cái, là do mẹ cậu ấy cho đó.”

Ngay từ đầu, Tề Dũng chỉ là cười nhạt với lời Dương Sóc nói, thẳng đến khi nhìn thấy khóa bạc mới giật mình đứng lên: “Không thể nào! Đây, đây là chuyện không có khả năng!”

“Không có gì là không thể,” Trần Mặc lấy tờ giấy ăn lau miệng: “Tề Dũng, chúng ta đã là quá khứ rồi, người đàn ông bây giờ của tôi là Dương Sóc, tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi, vậy là đủ rồi… Tề Dũng, thực ra nếu hôm nay anh không xuất hiện, tôi có lẽ đã quên anh mất tiêu rồi…”

“Không thể nào!” Tề Dũng có chút sụp đổ, không ngừng lặp lại ba chữ: “Không thể nào, Trần Mặc, em không phải người như vậy… Anh biết rồi, em lại giận anh, em giận anh khi ấy không thể ở lại với em cùng em đối mặt, em giận anh không nghe điện thoại của em. Anh biết, anh sai rồi… Lúc ấy anh thực sự không biết nên làm thế nào cho tốt, anh nghĩ đã lâu, anh trở lại tìm em… Thực sự đã trở lại tìm em! Anh, anh muốn đối xử với em thật tốt, nhưng anh không tìm thấy, anh tưởng, anh tưởng… em vẫn chờ anh.”

“Đừng tưởng mãi thế, anh không phải Thượng đế cũng không phải Phật tổ.” Dương Sóc cực kỳ khó chịu với hắn: “Trần Mặc bất kể thế nào, cậu ấy cũng có quyền lợi theo đuổi tình yêu mới, còn anh, đã bị loại rồi, chỉ đơn giản như vậy thôi, anh Tề này, hôm nay chúng tôi mời anh bữa cơm, là bởi vì nếu không phải do anh, tôi còn không được gặp người tốt như Trần Mặc, cho nên anh là bà mối của hai đứa tôi, tôi phải cảm ơn anh… Nhưng Trần Mặc không thích tôi uống rượu, vậy chúng tôi lấy trà thay rượu.” Nói xong anh rót một chén trà hoa cúc, hai tay giơ len kính Tề Dũng, rồi uống một ngụm.

Có nước trà chảy từ khóe miệng anh xuống, Trần Mặc cầm khăn tay lau.

Tề Dũng nhìn một màn trước mắt, cười khổ nói: “Trước đây, tôi ăn cái gì đều sẽ dính trên mặt. Trần Mặc cứ như vậy lau cho tôi, thật ấm áp thật tốt.”

“Đúng, rất ấm áp rất tốt đẹp rất hạnh phúc, nhưng bây giờ, chỉ thuộc về tôi.” Dương Sóc buông chén trà: “Anh, đã từ bỏ loại hạnh phúc tốt đẹp ấm áp ấy, nếu từ bỏ rồi thì đừng nghĩ tới chuyện còn có thể tìm lại được.”

Tề Dũng mất mát quay đi, Trần Mặc nhìn một bàn đồ ăn mà rầu cả lòng: “Làm sao bây giờ? Ăn không hết được.”

“Có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không hết thì đóng gói mang về.” Dương Sóc thừa dịp người bán hàng không để ý bên này, vụt một phát hôn lên má Trần Mặc, ấn ra một đôi môi bóng nhẫy: “Bảo bối tốt như vậy mà hắn đánh mất, tiện cho mình ghê, ha ha.”

Trần Mặc ghét bỏ dùng khăn tay xoa mặt: “Đang ăn thì không được nói, bẩn muốn chết.”

“Phải!” Dương Sóc cười ha há.

Trên đường về nhà, Trần Mặc cẩn thận hỏi: “Dương Sóc, anh có giận không?”

“Giận ư, vì sao?” Dương Sóc xách túi lớn túi nhỏ toàn đồ ăn, nhìn dãy nhà tầng chạy vùn vụt về phía sau ngoài khung cửa tàu điện ngầm.

“Không, không có gì.” Trần Mặc cúi đầu, trong tay nghịch một cái MP4, đây là của Dương Sóc mới mua cho cậu, nói có thể dùng để nghe tiếng Anh, hoặc là xem kịch, như vậy thì dù có đi chơi cũng không lỡ dở học hành.

Chuyện gì Dương Sóc cũng lo nghĩ ổn thỏa. Trần Mặc cảm thấy rất uất ức, cậu lại nhớ tới Tề Dũng, phát hiện nỗi đau Tề Dũng gây ra cho cậu đã mất từ lâu rồi. Cậu với Tề Dũng đã là quá khứ, đã từng là vết thương máu chảy đầm đìa, nhưng bây giờ, vết thương ấy đã được Dương Sóc chữa lành rồi.

Đột nhiên Trần Mặc ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Dương Sóc: “Dương Sóc, anh thực sự không có gì đâu, anh rất đẹp trai dồi dào sinh lực.”

Dương Sóc được khen nên lòng vui rạo rực, đang muốn nói gì thì bỗng bị một cô gái đụng phải: “Ơ kìa, Trần Mặc, anh đi đâu vậy?”

Dương Sóc nhìn cô gái kia, không nhận ra, chắc là là bạn học lớp bổ túc.

Trần Mặc cười xấu hổ: “Đi ra ngoài mua đồ, giờ phải về nhà rồi.”

Cô gái cười ngọt như mật, cô vừa xoay đầu thì thấy Dương Sóc: “A, là chú à? Trần Mặc, ba cậu trông trẻ ghê.”

Dương Sóc phát điên.

Về đến nhà, Dương Sóc lại cằn nhằn một trận với cái gương: “Anh già lắm sao già lắm sao?”

Trần Mặc nhịn cười: “Không già, thực sự không già!”

Dương Sóc hừ một tiếng, tiếp tục ôm gương ngắm nghía: “Không phải mình chỉ đen chút thôi sao? Ngày nào cũng ra ngoài làm việc, sao lại không đen được? Ây chà, khóe mắt có nếp nhăn rồi, mình chẳng qua mới ba mươi tuổi thôi, sao lại nói mình thành… già như thế, còn có tên họ Tề kia, không phải hắn mặt trắng chút thôi sao? Được rồi, không phải em nói hắn còn lớn tuổi hơn anh? Vậy hắn khoe khoang cái gì!!”

“Anh thực sự không già…” Trần Mặc thở dài, gần đây Dương Sóc cứ xoắn một cục với tướng mạo và tuổi tác của anh.

Dương Sóc hầm hừ cởi sạch quần áo, POSS hình với cái gương: “Em coi, vóc người anh đô chưa, vóc người nhiều lắm chỉ mười hai mươi tuổi thôi.” (sợ anh luôn = =)

“Phải phải phải, rất tuyệt…” Trần Mặc đỡ trán.

Dương Sóc không hài lòng với câu trả lời có lệ của cậu, thế là để Trần Mặc tự kiểm tra cơ thể có vóc dáng mười hai mươi tuổi và thể lực dồi dào của thanh niên là như thế nào.

Trần Mặc xụi lơ trên giường khóc không ra nước mắt.

Dương Sóc ôm thắt lưng Trần Mặc, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói: “Thực ra anh không ghen chút nào, anh chỉ bực mình… Hắn lại khiến em đau lòng lâu như vậy…”

Trần Mặc ừ một tiếng: “Em biết… Cho nên em yêu anh…”

Dương Sóc rất kích động: “Anh cũng yêu em, đúng rồi, Mặc Mặc… Anh thực sự không già chứ?”

Trần Mặc mặt đen thui: “Em muốn ngủ, anh có thể yên tĩnh chút được không, thực sự!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.