CHƯƠNG 32: CHÚT HẠNH PHÚC TRONG BỨC ẢNH.
Trần Mặc nhìn cảnh ấy, lòng có hơi khó chịu. Giống như phát hiện miếng ăn của mình đã bị người khác chiếm lấy, hơn nữa còn phát hiện thằng cha kia cùng loài với mình.
Loại tâm tình này, về mặt giai cấp có thể gọi là đố kị, về mặt cảm tình, có thể gọi là ghen.
Trần Mặc ghen ghét nhìn hai người đang hi hi ha ha ấy, nỗi vui sướng cả ngày hôm nay cũng mất đi, biến thành bình muối dưa, đổ ào ào ra bên ngoài bốc mùi chua loen loét.
Khương Nham nhìn theo ánh mắt Trần Mặc, sau đó im lặng rút một chiếc bút bi ra, nhắm chuẩn rồi ném, trúng vào giữa đầu Dương Sóc.
Dương Sóc dễ dàng tóm được, chộp bút trong tay: “Ai làm vậy?”
Tần Việt cau mày: “Dương Sóc, phản ứng của cậu ngày càng chậm đấy.”
Dương Sóc gãi gãi đầu xem ra đã quên lời Tần Việt: “Khương Nham là cậu làm hở?”
Khương Nham cũng không thèm để ý anh, lại rút một chiếc ra tiếp tục viết sổ sách.
Dương Sóc không hiểu ra sao, anh vẫy tay với Trần Mặc: “Mặc Mặc lại đây, cách xa tên âm dương quái khí này chút.”
Trần Mặc cũng không để ý đến anh, ngược lại ghé người trên quầy hàng, xem Khương Nham tính sổ.
Chữ Khương Nham rất là đẹp, phóng khoáng tự nhiên, lưu loát sinh động tựa như mây trôi nước chảy, sổ sách vốn rất bình thường ở trong tay cậu ta tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Cậu đã từng luyện viết chữ bằng bút lông à?” Trần Mặc thấy chữ đẹp thì trông mà thèm, chữ của cậu tuy cũng không xấu xí, nhưng chung quy không được tính vào hàng ngũ chữ đẹp, ngay cả chữ của Dương Sóc cũng có khí thế hơn chữ của cậu.
“Ừ,” Khương Nham cười cười: “Ba tuổi đã bắt đầu luyện rồi.”
“Ồ…” Trần Mặc nhìn Khương Nham với con mắt sùng bái lấp lánh: “Có thể dạy tôi không?”
“Được,” Giọng Khương Nham rất dịu dàng: “Chỉ cần có thời gian, tôi lúc nào cũng có thể dạy cậu.”
“Cái gì được đấy!” Dương Sóc không nhịn được đi tới, đặt bút bi lên quầy hàng: “Cậu vừa rồi sao lại ném tôi?”
Khương Nham không ngẩng đầu: “Tay trơn.”
Diêu Dương vui vẻ như con vịt: “Lần sau tay trơn tiếp, đập chết tên ngốc kia!”
Dương Sóc cảm thấy ngày hôm nay trên hoàng lịch nhất định viết là ngày không thích hợp để ra ngoài, không thì làm sao mà khó khăn thế chứ? Anh tóm lấy cổ áo gáy Trần Mặc: “Em không mệt à? Còn không mau đi ngồi xuống?” Nói xong tháo túi trên vai Trần Mặc xuống, đẩy cậu đến chỗ ghế ngồi.
Trần Mặc từ chối hai lần, vẫn bị đặt ở trên ghế.
Dương Sóc giới thiệu cho Trần Mặc về anh đẹp trai vẫn ngồi mỉm cười ở bên cạnh: “Cảnh Thập, chính là ông chủ của cái tiệm anh nói với em lần trước đấy.” Lại thuận tiện giới thiệu Trần Mặc: “Đây là Trần Mặc nhà em.”
Cảnh Thập vươn tay ra với Trần Mặc: “Xin chào, luôn nghe Dương Sóc nhắc tới cậu, nhưng vẫn chưa gặp qua, hôm nay gặp rồi mới phát hiện tính từ của Dương Sóc rất thiếu thốn… Cậu rất tốt đấy.”
Trần Mặc nhanh chóng bắt tay với Cảnh Thập, sau đó mờ mịt nhìn Dương Sóc: “Tiệm nào cơ?”
“Chính là cái…” Dương Sóc nhướn mày chớp mắt, thấy Trần Mặc vẫn chưa thể tiếp thu, đành phải ghé vào lỗ tai cậu nói: “Chính là tiệm mua thuốc đó!”
Mặt Trần Mặc thoắt cái đỏ bừng.
Diêu Dương nhào qua: “Ế, nói cái gì nói cái gì thế? Mặt Trần Mặc sao đỏ vậy? Không có tiểu kê kê ơi, anh nói cái tới cái tiệm gì vậy?”
Dương Sóc liếc xéo qua: “Xéo qua một bên đi!”
Diêu Dương cực buồn: “Việt Việt ~~~~ anh coi tên kia ~~~~ lúc nào cũng bắt nạt người ta ~~~~~~~~~”
Tần Việt buông thực đơn trong tay ra: “Tiểu Triệu, qua giúp tôi gọi món.”
Diêu Dương chỉ chỉ trỏ trỏ: “Em không muốn ăn đến béo phì đâu, em muốn ăn xương sườn, muốn ăn cơm rang kèm dưa chua, muốn ăn cá kho… Còn có cả rau cải xào nấm hương!”
Tần Việt: “… Xéo qua một bên đi…”
Diêu Dương che mặt: “Ai nha anh thật là xấu…”
Mọi người: “…”
•••
Cảnh Thập lấy danh thiếp của bản thân ra, phân phát cho Tần Việt và Diêu Dương: “Nếu có nhu cầu, có thể tới tiệm của tôi, đề giá rõ ràng già trẻ không gạt, nếu tất cả mọi người đã là hàng xóm của nhau, tôi sẽ có ưu đãi đặc biệt.”
Tần Việt nhận lấy danh thiếp rồi nhìn lướt qua, thản nhiên gật đầu: “Cảm ơn nhé.” Nói xong nhét danh thiếp vào trong túi.
Diêu Dương bổ nhào tới cầm tay Cảnh Thập: “Anh đẹp trai thân ái, xin hỏi có loại dược nào khiến người ta khoanh tay chịu trói, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhìn thấy tôi thì yêu đến chết đi được không?”
Cảnh Thập thấy thế thì càng sợ: “Á, cái loại thuốc ấy… có công hiệu nửa trước, còn công hiệu nửa sau thì… xem ra là khó…”
“Nửa trước cũng được, cần bao tiền vậy anh trai?” Diêu Dương hận không thể dán lên người Cảnh Thập.
Tần Việt thực sự nhìn chướng mắt lắm rồi, y duỗi tay ra nhéo lỗ tai Diêu Dương: “Em câm miệng cho anh!”
Diêu Dương chớp chớp mắt rất chi là tủi thân, đưa tay đến bên mép làm một động tác kéo khóa.
Tần Việt thở dài.
Nhưng ai mà biết Diêu Dương lại nhào lên người Cảnh Thập, khoa tay múa chân: “Ô ô… A a a! Ư ư ~~~~~~~ hu hu ~”
Cảnh Thập: “… Xin hãy nói tiếng người được không?”
•••
Dương Sóc về đến nhà, nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ rằng sau này sẽ không bao giờ đi chơi cùng Diêu Dương nữa, cả ngày hôm nay, thiếu chút thì đem mặt mũi gần ba chục năm của anh ném sạch.
Trần Mặc không nói lời nào, chỉ loay hoay đếm số ảnh trong máy chụp mà Diêu Dương cho cậu.
Dương Sóc chọc chọc cậu: “Sau này không cho đi chơi cùng con khỉ chết tiệt kia nữa!”
Trần Mặc ngẩng đầu: “Diêu Dương không phải con khỉ chết tiệt, em cảm thấy những người ấy rất tốt.”
Dương Sóc rơi lệ nhìn: “Cậu ta nếu mà tốt á, trên thế giới này sẽ không có từ yêu nghiệt nữa!!!”
Trần Mặc đem máy chụp ảnh cho anh xem: “Diêu Dương nói để em xem trước, sau đó rửa mấy tấm ra cho anh Hạ với Qúy tiên sinh ở nhà đối diện, còn lại thì đưa cho cậu ấy.” Cậu dừng lại một chút: “Cơ mà, em không biết dùng cái này lắm.”
Dương Sóc thở dài, vẫn là cậu bé nhà mình tốt bụng, người khác cho chút ngọt ngào đã quên ngay cái tát đau đớn, sau này anh phải chú ý nhiều hơn, đỡ để Trần Mặc bị người khác bắt nạt nữa.
Lấy dây cáp cắm vào máy chụp ảnh, rồi cắm đầu còn lại vào máy tính, Dương Sóc thành thạo mở file A ra rồi để ảnh vào. Ai biết vừa mở ra tấm thứ nhất thì đã khiến Dương Sóc và Trần Mặc sững sờ.
Trong ảnh chụp, Tần Việt đang ngủ, Diêu Dương ghé vào bên ghối Tần Việt, môi dán ở bả vai trần của Tần Việt, vẻ mặt thành kính mà lại quyến rũ.
Dương Sóc há hốc miệng: “Cậu, cậu ta cậu ta bọn họ…”
Trần Mặc đẩy anh một cái: “Anh đừng ngạc nhiên chứ, Diêu Dương quả thực là thích Tần Việt, chỉ là Tần Việt vẫn chưa tỏ thái độ gì mà thôi.” Tâm tình thầm mến cậu rõ ràng hơn ai hết, đồng thời cũng biết Diêu Dương sở dĩ mỗi ngày động tí hô gào, cũng chẳng qua là vì để Tần Việt liếc nhìn cậu một cái mà thôi.
Dương Sóc ‘xí’ một tiếng: “Ngày hôm nay anh bị tên nhánh gừng ném bút bi vào đầu đã nói anh phản ứng chậm, anh chả tin y thản nhiên để một người sống to đùng tới gần mà vẫn ngủ được!” Tần Việt là ai? Đó là đội trưởng trước đây của anh! Trước kia đã từng là thần thoại! Dù có từ từ nhắm hai mắt lại, cũng có thể bóp chết con muỗi bay qua bên cạnh! Tần Việt trong ảnh nhìn qua thì ngủ rất sâu, không hề phòng bị để Diêu Dương lén thuận lợi, giờ nếu mà nói cho người trong đội nghe, ai tin chứ?
Trần Mặc nhìn dáng vẻ chăm chú của Dương Sóc, cắn cắn môi: “Vậy anh nói coi, Tần Việt có phải cũng thích Diêu Dương không?”
Dương Sóc cười ha ha: “Em nghĩ Tần Việt là Đường Tăng à?”
Trần Mặc mờ mịt lắc đầu.
Dương Sóc nhìn dáng vẻ ngơ ngác ấy của Trần Mặc, kéo người vào trong lòng hôn bẹp hai cái: “Nếu Tần Việt không phải Đường Tăng, vậy sao lại thích tên Diêu Dương như khỉ con kia chứ.”
Trần Mặc lại nhìn qua tấm hình: “Có lẽ là Tần Việt không có phòng bị với người của mình?”
Dương Sóc lắc đầu: “Chắc không đâu… Lúc em vừa tới nhà anh, buổi tối bị sốt ấy, em còn nhớ rõ không? Cách vách tường giọng em run rẩy cũng có thể khiến anh giật mình tỉnh giấc, đừng nói tới tứ chi đụng chạm…” Anh chau mày suy ngẫm: “Quên đi quên đi, đây là việc nhà Tần Việt, hai ta ở đây phân tích làm qué gì? Mau xem ảnh chụp nào!”
Trần Mặc thành thành thật thật tựa ở trong lòng Dương Sóc, dời lực chú ý sang ảnh chụp.
Ngay mấy bức đầu, chính là ảnh Diêu Dương giả khỉ dương nanh múa vuốt, người chụp ảnh là Tần Việt, càng về sau, chính là ảnh Trần Mặc ôm Tiểu Duyệt Duyệt, ảnh chụp các loại động vật, ảnh chụp Dương Sóc ôm Trần Mặc, Diêu Dương đùa Duyệt Duyệt… Nhìn nhìn, lại đụng phải tấm khiến Trần Mặc giật mình.
Đó là Hạ Khải Minh và Qúy Hoằng Hòa đứng trong góc, không biết là vấn đề về góc độ hay cái gì khác, vẻ mặt của Qúy Hoằng Hòa khá là dịu dàng, thậm chí ngay cả cười mỉm cũng trở nên quyến rũ; Hạ Khải Minh đứng ở bên cạnh, cúi đầu không biết là đang nói gì, thế nhưng vừa nhìn qua, càng giống như đang hôn má Qúy Hoằng Hòa.
Trần Mặc che mặt: “Ai nha nha, ai nha nha…”
Dương Sóc che mặt Trần Mặc: “Ai nha nha, ai nha nha… Không nghĩ tới cái người mặt như người chết kia còn biết cười…”
Trần Mặc: “…”
Dương Sóc cười hi hi với ảnh chụp: “Ôi tấm này là ảnh chụp nè, em xem vẻ ngốc nghếch của con khỉ làm nũng với Tần Việt, Tần Việt thật đáng thương!”
Trần Mặc: “…”
“Ha ha ha ha Mặc Mặc em xem tấm này, ngay cả bé gái cũng bó tay với cậu ta, em xem vẻ mặt này… ôi cười chết anh thôi ha ha ha…”
Trần Mặc: “…”
Dương Sóc lật ảnh chụp, không lâu sau đã lật tới tấm cuối.
Đó là tấm cuối cùng, Diêu Dương chụp ba người nhà đối diện: Qúy Hoằng Hòa ôm Tiểu Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt mỉm cười ngọt ngào với màn hình, phía sau bọn họ là Hạ Khải Minh, đang chăm chú sửa khăn quàng cổ trên cổ Qúy Hoằng Hòa.
Trần Mặc thở dài, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Duyệt Duyệt: “Dương Sóc, anh biết không, em vẫn cho rằng em là một người khác loài, cái loại người đầu óc có vấn đề… Trong nhà em vì thế mà đuổi em đi… Thế nhưng,” Cậu ngẩng đầu lên, hôn cằm Dương Sóc: “Thế nhưng em cảm thấy may mắn, bởi em đã gặp anh, quen các anh, em cảm thấy em không còn một mình, không còn vì vấn đề biến thái ấy nữa, bởi… bọn họ đã có thể hạnh phúc như vậy, vì sao em không thể chứ?”
Dương Sóc ôm Trần Mặc nhẹ nhàng lắc lắc: “Hạnh phúc là phải trải qua nỗ lực mới có thể đạt được, cái gọi là khổ tận cam lai ấy… Nếu là trước đây, đánh chết anh cũng không tin mình sẽ thích một người đàn ông giống như anh, thế nhưng ai mà biết được, anh lại bị em dụ dỗ chứ, aizzz…”
Trần Mặc: “… Anh thở dài?”
Tay Dương Sóc xấu xa bắt đầu lần mò trên dưới: “Không, anh vui mừng…”