CHƯƠNG 22: CÓ MỘT NGƯỜI THANH NIÊN TỚI.
Trần Mặc ngồi dựa vào bàn cạnh lò sưởi, tay áo rộng thùng thình che hết cả tay chỉ lộ ra một đoạn khớp xương đằng trước, khoát hờ tay lên mép bàn, khuôn mặt trắng nõn nhìn dáo dác khắp nơi, tựa như một con chuột hamster.
Dương Sóc nhìn thấy thế, lòng ngứa ngáy, rất muốn ôm qua dùng sức nhéo một phen.
Cậu bé họ Triệu, một trong hai người phụ bàn bưng một ấm trà nóng vui vẻ chạy tới: “Anh Dương!”
“Yo, Triệu nhi,” Dương Sóc lấy lại tinh thần bắt chuyện: “Cẩn thận, đừng để bỏng đó.”
“Yên tâm đi, nếu như bưng một ấm nước mà bị bỏng, vậy em còn ở đây làm gì chứ, không bằng về nhà.” Tiểu Triệu cười toe toét, rót nước vào hai cái chén: “Đây là?” Hắn nhìn Trần Mặc, hỏi.
“Ưm hừm, một cậu em họ của tôi.” Dương Sóc cười cười, nhớ tới chuyện ban sáng, bổ sung thêm: “Cậu em tốt của tôi đấy.”
“Vậy em có cần phải gọi anh không?” Tiểu Triệu chớp chớp mắt: “Anh Dương nhỏ?”
Trần Mặc cười khúc khích, tay cầm chén: “Tôi họ Trần, cậu gọi Trần Mặc là được, không cần gọi anh đâu.”
Tiểu Triệu xấu hổ gãi đầu: “Tôi cũng hiểu, gọi cậu là anh không thích hợp cho lắm, cậu nhìn còn nhỏ hơn tôi.”
Trần Mặc nhấp môi, khen con gái trẻ tuổi là ca ngợi, khen con trai trẻ tuổi… thế coi là gì?
“Cậu bao nhiêu rồi?” Trần Mặc hỏi.
“Tôi 21 rồi, còn cậu?” Tiểu Triệu đều cảm thấy hứng thú với người xấp xỉ hắn.
“Tôi 24 rồi…” Trần Mặc nhẹ nhàng cười: “Cậu gọi tôi là anh đi.”
“Không thể nào! Cậu nhìn trông bé tí!” Tiểu Triệu buồn bực rống to lên.
Kiều Vân Phi ở trong bếp gọi hắn vào bưng thức ăn, Tiểu Triệu lập tức vui vẻ chạy qua.
Yến tử tính sổ xong, nâng cằm, nhìn Trần Mặc cười tủm tỉm: “Cậu chính là cậu em khiến anh Dương không yên lòng luôn chạy tới đây uống rượu giải sầu à?”
Gì? Uống rượu giải sầu? Trần Mặc sửng sốt, quay đầu nhìn Dương Sóc.
Dương Sóc không được tự nhiên khụ một tiếng: “Nói gì thế? Tôi uống rượu buồn nào… Em tôi đi làm ngay gần đây, tôi lo cái gì mà lo đâu.”
Yến tử cười khanh khách, sau đó ngồi trên ghế lật một quyển tiểu thuyết, không hề phản ứng bọn họ.
Trần Mặc kề sát vào tai Dương Sóc: “Anh lo cho tôi đến mức uống rượu giải sầu ư?”
Dương Sóc đang muốn phản bác, Tiểu Triệu đã bưng đĩa bánh nướng tới: “Bánh nướng của hai người đây… thừa lúc còn nóng thì ăn đi, em đi bưng canh cho các anh!”
Trần Mặc nhìn cái đĩa bánh to như vậy, bắt đầu lo nghĩ: “Tôi ăn không hết.”
“Không sao, còn lại thì để cho tôi.” Giọng Dương Sóc bất giác trở nên cưng chiều.
Tiểu Triệu lại bưng một bát canh xương to đùng tới, bên trên còn mấy cọng hành và rau thơm thái vụn, bát canh còn đang bốc hơi thơm ngào ngạt.
Dương Sóc để Trần Mặc cởi áo khoác ra vắt lên ghế, rồi lại xắn mấy ống tay áo len của cậu lên: “Cẩn thận một chút, đừng để đụng vào bát canh.”
Trần Mặc khéo léo đưa tay ra để anh xắn ống tay áo cho mình.
•••
Lúc này, ngoài cửa có một người đi vào, Dương Sóc ngẩng đầu thoáng nhìn qua, cau mày.
Người này tuổi còn trẻ, thế nhưng trên người có hơi bẩn thỉu, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy bụi bặm, giống như một người đã lặn lội đường xa lâu rồi vậy. Hắn đẩy cửa tiến vào xong rồi đi thẳng tới một góc an tĩnh, nhỏ giọng nói: “Có thể cho tôi một bát cơm rang không? Cho thêm một bát canh trứng nữa.”
Giác quan thứ sáu của Dương Sóc nói cho anh biết rằng con người này không có khả năng chỉ là một người làm công, bởi khí chất không bình thường, anh thoáng nghĩ, người thanh niên này có vẻ quen quen… .
Đầu bếp ngồi nói chuyện phiếm nhìn thấy có một người khách nữa tới, bèn không tán gẫu nữa, dù sao lúc nào cũng để ông chủ bận cũng không phải chuyện hay.
Trần Mặc khò khè uống bát canh làm nóng dạ dày, mắt cũng quét về phía người vừa vào kia.
Người thanh niên sau khi ngồi xuống xong, mắt tùy ý đảo quanh, lúc nhìn thấy Trần Mặc thì có hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, mỉm cười.
Trần Mặc cũng cười cười, sau đó tiếp tục hớp canh.
“Cậu quen à?” Dương Sóc thấp giọng hỏi.
“Ai cơ? Hắn á? Không quen.” Trần Mặc hơi ngừng lại, rồi bắt đầu cười.
Dương Sóc nghĩ mình hình như bị lấp liếm, có hơi mất hứng: “Vậy cậu cười gì với hắn?”
“Là hắn cười với tôi trước.” Trần Mặc ý bảo Dương Sóc nhận lấy đĩa dưa chuột muối Tiểu Triệu vừa mới đưa qua, đưa tay qua gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa mát vừa giòn, rất ngon miệng.
Dương Sóc càng mất hứng thêm: “Cười với cậu thì cậu cười theo à, thành thật ghê ha? Lỡ đối phương là một người xấu thì làm sao đây?”
Trần Mặc ngẩng đầu không hiểu: “Đây không phải lễ phép sao? Hơn nữa, ai dở tự dưng đi cười với tôi hả, tôi cũng đâu có dở khi tự dưng cười với người khác chứ.” Anh sẽ không ghen đâu ha? Những lời này cậu thầm nói trong lòng thôi: “Uống rượu giải sầu là sao?”
Dương Sóc bị sặc đôi chút: “Cậu đừng nghe người ta nói bậy, cái gì mà uống rượu giải sầu chứ… Tôi hết giờ làm buồn chán thì tìm lão Kiều uống rượu thôi, con bé chết tiệt kia chỉ biết ăn nói lung tung!” Anh đỏ mặt tía tai biện bạch.
“Ai nói lung tung chứ,” Yến tử quay đầu hô: “A Cương, cậu nói ngày đó anh Dương có phải tới uống rượu giải sầu không? Còn lôi kéo ông chủ kể khổ chứ, ôi chao nè, cái mặt ấy trông như khổ qua già ấy nhở!” Nói xong, còn quay về phía Dương Sóc hừ một tiếng, ý tứ rất rõ ràng: em có nhân chứng, anh không nên nói xấu em!
“Đúng đúng đúng, tôi là khổ qua già…” Dương Sóc đành chịu.
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn anh, con mắt sang sáng: “Vì sao phải uống rượu giải sầu?”
Dương Sóc nghiêng mắt quét qua Trần Mặc, bỗng nhiên cười đểu một cái. Anh sát vào lỗ tai Trần Mặc, thấp giọng nói: “Nhớ cậu ấy mà.”
Mặt Trần Mặc đỏ bừng, trái phải nhìn quanh thấy không ai chú ý bên bọn họ, trừng ‘yêu’ Dương Sóc một cái: “Nói cái gì hả!”
Dương Sóc vừa muốn nói thêm mấy câu, Kiều Vân Phi đã bưng thịt bò xào ớt chuông tới: “Yo, vừa rồi còn kêu như quỷ chết đói, sao bây giờ đã chỉ tán gẫu mà không ăn cơm hử?”
Trần Mặc xấu hổ quẹt miệng, mỉm cười: “Tôi đang bảo là bánh này ăn ngon, thật đó.”
“Cảm ơn nhé!” Lão Kiều rất là vui: “Vậy cậu ăn nhiều vào nhé.”
“Ăn tất, không được thừa!” Dương Sóc vênh mỏ hừ một tiếng, chôn đầu vào bắt đầu ăn.
Người này! Trần Mặc giơ nắm tay lên dứ dứ giả vờ với anh, kết quả gặp phải ánh mắt nghiền ngẫm của Kiều Vân Phi, thoáng cái xấu hổ: “Ha ha… anh ta đáng ghét lắm…”
Kiều Vân Phi ha ha cười: “Em cậu thật là hài hước.”
“Hài hước?” Dương Sóc gắp một đũa thịt bò bỏ vào trong khay nhỏ của Trần Mặc: “Có thể tức chết người đấy, bướng như lừa ấy, vừa mới khóc một cái á, mười tháp Lôi Phong cũng phải đổ thui, … ôi…” Anh nháy mắt kêu rên: “Cậu giẫm tôi làm chi? Tôi nói sai ư?”
Mặt Trần Mặc lại đỏ lên: “Anh… ăn mà cái miệng cũng không yên! Nói tào lao!”
Dương Sóc liếc Kiều Vân Phi một cái: “Nhìn thấy chưa? Không thể nói nổi, em mở miệng cậu ấy đã bảo là em nói tào lao, bình thường em không nói chuyện cậu ấy cũng không nói chuyện, cậu ấy không nói chuyện nếu em lại cũng không nói chuyện, vậy thành câm điếc à… Cơ mà, rạng sáng hôm nay em đã lĩnh giáo người dù là không thích nói chuyện, một khi đã nói thì thế nào…”
Trần Mặc giận: “Câm miệng!”
“Được được được, tôi câm miệng.” Dương Sóc giả làm một động tác kéo khóa, sau đó nhún nhún vai với lão Kiều.
Kiều Vân Phi đỡ trán: “Tôi chịu cậu rồi đấy, nói không được cậu còn nói, đúng là thích ăn đập.”
Trần Mặc chén hết nửa đĩa bánh nướng xong, lại uống mấy bát canh nhỏ rồi ngồi yên. Dương Sóc bưng phần bánh cậu ăn thừa đến trước mặt, nhanh gọn chén sạch sẽ, thuận tiện dọn sạch sẽ toàn bộ món ăn vào bụng, cuối cùng thỏa mãn ‘ợ’ một cái: “Ăn no rồi… ngon thật…”
Kiều Vân Phi khinh bỉ nhìn anh: “Cậu càng ngày càng năng ăn, nếu mà cứ tiếp tục như thế, cậu sớm muộn gì cũng có cái bụng bia.”
Dương Sóc cười ha ha coi như không: “Buồn cười ghê, em ăn nữa cũng đều chuyển thành thể năng chứ không phải mỡ, anh xem em nghỉ cũng đã hơn năm rồi, vóc người có gì biến dạng không? Nhìn lại anh coi…. Trắng ra rồi kìa, không phơi nắng thật là tốt.”
Kiều Vân Phi liếc khinh thường một cái, lười phản ứng cái tên tự kỷ cuồng này, chuyển sang hỏi Trần Mặc: “Ăn ngon không?”
Trần Mặc vội trả lời: “È, ngon, ăn ngon.”
“Cậu ấy không kiêng ăn, ăn cái gì cũng ngon.” Dương Sóc xen vào.
Trần Mặc tức giận ngầm nhéo anh một cái dưới gầm bàn: “Anh nói gì hả? Rõ ràng là ăn ngon!”
“Đúng đúng đúng, ăn ngon mà, ôi, cậu buông tay!” Dương Sóc nhe răng nhếch miệng: “Tôi bảo cậu nhớ, cậu đừng có ra tay, cẩn thận tôi đánh cậu.”
Trần Mặc cười nhạt: “À, đánh tôi á?”
Dương Sóc chà mặt, sau đó cho ra một vẻ đành chịu, rút thuốc ra đưa cho Kiều Vân Phi một điếu: “Hút thuốc nào, thưởng anh đó!”
Kiều Vân Phi buồn cười nhận lấy: “Tạ chủ long ân.”
“Miễn đi miễn đi…” Dương Sóc phất tay: “Ăn miễn phí là được!”
“Hứ, cậu là thổ phỉ à? Ăn miễn phí? Yến tử…” Kiều Vân Phi quay đầu lại hô: “Bàn này nhớ tính gấp đôi nhá.”
“Aizz, biết rồi…” Yến tử trả lời rõ to, mắt cười muốn híp lại.
Dương Sóc đang hút thuốc, từ từ phun ra: “Aizz, lòng người không còn như xưa…”
•••
Hai người đông một câu tây một câu tán gẫu với nhau, nói một vài kỷ niệm thượng vàng hạ cám(tạp nham), sau đó vạch áo cho người xem lưng, chọc Trần Mặc cười híp cả mắt.
Đang trò chuyện tưng bừng, người thanh niên ngồi ăn cơm rang trong góc kêu lên một tiếng: “Ông chủ, tính tiền.”
Người phụ bàn chạy tới: “Xin chào, tổng cộng 9 tệ.”
Người thanh niên moi móc nửa ngày từ trong túi ra, moi ra một tờ tiền 10 tệ nhiều nếp nhăn đưa qua: “Xin cho hỏi một chút, ở đây… còn nhận người không?”