Càn Quấy

Chương 53: Chương 53: Có Thêm Người Biết Là Đường Dễ Đi Rồi.




CHƯƠNG 53: CÓ THÊM NGƯỜI BIẾT LÀ ĐƯỜNG DỄ ĐI RỒI.

Mẹ Dương cảm thấy thằng hai nhà bà hơi là lạ.

Trước đây bình thường còn thi thoảng về nhà đôi chuyến, mấy tháng gần đây không những ít về nhà mà dù có về rồi cũng không ngủ lại, chỉ ở trong ngày thôi.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm, trực giác của mẹ Dương nói cho bà biết: thằng hai đang yêu!

Dương Sóc yêu đương là chuyện tốt, nhưng mà không biết vì sao nó lại chậm chạp không mang bạn gái về nhà. Mẹ Dương lại ngại hỏi, chỉ có thể để thằng cả đi thăm dò coi sao.

Anh cả Dương Minh không thể tránh được, đành phải gọi điện thoại hẹn Dương Sóc ra ngoài, dù sao cũng nêu ra vấn đề, bản thân trở về cũng có thể ăn nói với quý bà ở nhà kia.

Dương Sóc nghe ra ý trong lời của Dương Minh, vì thế quyết định tiến bước, trực tiếp hẹn Dương Minh đến quán lão Kiều, đặt một gian. Sau khi tan tầm mang theo Trần Mặc tới đó.

Dương Minh không thể nghĩ tới rằng, em dâu tương lai của mình lại là một người con trai.

Khi Dương Sóc giới thiệu Trần Mặc, Dương Minh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Trần Mặc mãi, chỉ kém mức lột hết quần áo cậu ra để xác nhận giới tính.

Trần Mặc thấy Dương Minh nhìn cậu mới thì hơi run, cậu nhìn qua Dương Sóc, không biết nên làm sao cho phải.

Dương Sóc mang Trần Mặc tới gặp anh cả, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, dù sao chuyện này sớm muộn gì tất cả mọi người đều biết, có thể lôi kéo một đồng minh thì cứ lôi kéo, nếu không đến cuối tất cả đều xúm lại cũng chẳng dễ ăn nói gì.

Anh kéo Trần Mặc ngồi xuống, sau đó đưa thực đơn cho Dương Minh: “Anh, anh gọi món đi.”

Dương Minh cầm thực đơn, vừa giả vờ lật xem, vừa hồi hộp. Dương Sóc là em trai anh, nhưng anh cũng không hiểu nó lắm, nó là một người bên ngoài thì tùy tiện trung hậu thành thật, kỳ thực trong lòng có chính kiến hơn ai khác, hơn nữa vừa bướng lại cố chấp, một khi đã xác định mục tiêu rồi thì một lòng một dạ đâm đầu vào, đụng phải tường cũng không chịu quay đầu lại.

Ban đầu trong nhà muốn chờ nó hiểu biết chín chắn rồi sẽ bảo nó vào công ty gia đình, sau đó tìm cho nó một người vợ hiền lành chút, chăm sóc nhau cả đời thế là xong. Ai ngờ thằng này sau đó chuyển nghề làm cảnh sát thì thôi, lại còn tự kiếm một người vợ nam… Dù xã hội bây giờ đã khá rộng rãi với đồng tính luyến ái, nhưng người ta là người ta, nhà mình là nhà mình, bà mẹ già chắc chắn sẽ không dễ qua cửa rồi.

Anh lén nhìn Trần Mặc, cậu bé ngồi khá là quy củ, mặt mũi trông khá sạch sẽ xinh xắn, dáng vẻ hơi bất an nghiêng người, dựa về phía Dương Sóc.

Dương Minh buồn bực, không biết thằng em của anh coi trọng cậu bé này chỗ nào nữa? Luận tướng mạo, cũng không phải loại xinh đẹp lắm. Anh cũng có quen mấy người bạn kiểu này, bọn họ đều là những người đẹp tựa con gái ấy. Kiểu cậu bé trông thành thật như Trần Mặc… Ít! Không chỉ ít, hầu như không có cơ!

Nghĩ tới đó, lòng anh liệt phân nửa rồi: thôi toi, thằng nhỏ thật lòng rồi.

Dương Sóc an ủi Trần Mặc một hồi, phát hiện anh của anh, Dương Minh cầm thực đơn xem tướng, mãi mà chưa thốt ra lời nào, người phục vụ mới gọi tới cũng vẫn đợi bọn họ, chỉ đứng một bên nhìn, mỉm cười nhìn bọn họ.

“Anh, thực đơn ngon lắm à?” Dương Sóc hỏi.

“À, cũng tạm…” Dương Minh thầm lau mồ hôi: “Cái thằng khốn này, mày như thế này bảo tao làm thế nào đây hử, cha mày!”

“Đâu có đâu có, ai bảo anh là anh em chứ.” Dương Sóc cợt nhả, bóc lớp nilon phủ bên ngoài của chiếc bát dùng một lần: “Anh là anh của em, cho nên em mới nói thật với anh, người em coi trọng, đúng không nào?”

Dương Minh cùng Trần Mặc mắt to trừng mắt nhỏ: “Ờ, ờ… đúng, đúng rồi, nhưng mà nhìn qua, hình như không thể sinh con?”

Trần Mặc hắc tuyến.

Dương Sóc thiếu chút thì cầm bát ụp xuống sàn nhà.

Người phục vụ vui vẻ cầm cuốn sổ ghi chép che miệng.

“Cậu đi trước đi, để sổ lại đây.” Dương Sóc mau chóng đuổi người.

Người phục vụ rót trà xong mới buông ấm trà lưu luyến không rời đi khỏi đó.

Đóng cửa lại, Dương Sóc không vui: “Ca, anh nói sao hả?”

Dương Minh cũng biết câu nói kia không ổn thỏa lắm: “Không, không có gì, ý của anh là… A, rất tốt rất tốt… Vấn đề là, anh thấy tốt chưa chắc cậu ta đã tốt, phải để mẹ cũng thấy tốt mới được? Không phải mẹ vẫn muốn ôm cháu sao?”

Dương Sóc cướp thực đơn qua, tự lật xem: “Sao nào? Lẽ nào anh cũng kiếm một người đàn ông à?”

Dương Minh phun toàn bộ trà nóng ra, Dương Sóc có thực đơn che mặt hoàn hảo không sao cả, đáng tiếc Trần Mặc bị dính đầy đầu.

“Mịa nó, anh buồn nôn thế à?” Dương Sóc vội lấy giấy ăn lau tóc cho Trần Mặc, Trần Mặc cười xấu hổ, xê ghế sang chỗ gần bên Dương Sóc hơn chút.

Dương Minh để tay bên mép ho mấy tiếng: “À hà, à hà, ngại ghê.”

Dương Sóc liếc đểu một cái: “Anh cũng biết mẹ muốn có cháu, dù sao em cũng không cho mẹ được, vậy nhờ anh cố gắng rồi. Được rồi, thế cô giáo kia của anh thế nào?”

Nhắc tới bạn gái của mình, sắc mặt Dương Minh hoàn hoãn đi chút: “Vẫn ổn, cô ấy rất chịu khó.”

“Chịu khó là được rồi.” Dương Sóc gật đầu: “Vậy hai người cứ chịu khó kết hôn rồi chịu khó sinh con, … ít nhất… áp lực của em sẽ nhỏ đi chút.”

“Không phải, anh nói…” Dương Minh day tâm mày: “Em thực sự quyết định sống cả đời với đàn ông sao?”

“Đúng vậy.” Dương Sóc cười vô tư: “Ai bảo em gặp được rồi chứ? Vất vả lắm mới tìm đượ một người… em muốn ăn gì?” Anh nói khẽ với Trần Mặc.

Trần Mặc vẫn thôi miên mình vô hình vô hình, cậu vẫn chưa kịp tiêu hóa chuyện Dương Sóc bất ngờ giới thiệu cậu cho Dương Minh. Dương Minh là ai đây? Anh trai của Dương Sóc, anh trai ruột đó! Máu mủ ruột rà đó!

Cậu thấy áp lực hơi lớn.

Dương Sóc hỏi cậu muốn ăn cái gì, Trần Mặc tỉnh lại: “À, ăn… È, anh hỏi anh trai anh ăn gì trước đi, em ăn gì cũng được.”

“Không sao, em chọn món em thích đi, anh của anh ăn cái gì cũng ngon, không cần chọn.” Dương Sóc tiếp tục hỏi: “Muốn ăn gì nào? Cá hấp cay nhé? Có phải cay quá không? Ăn ruột già xào hơm? Anh thấy tiêu đen khá ngon, còn cả ngô xào hạt điều nữa, muốn ăn salad trái cây không? Ấy dà, em đừng khẩn trương, dù sao cũng phải ăn rồi mới nói được phải không?”

Trần Mặc vừa nhìn sắc mặt Dương Minh vừa đáp lời Dương Sóc: “Được được… Ừ, anh thấy được là tốt rồi… Em không có ý kiến gì… Hay là, hay là ăn gà xắt hạt lựu xào cay? Khoai tây xào chua ngọt?”

Dương Sóc khinh bỉ: “Ngày nào em cũng ăn cái này ở nhà, còn chưa ăn đủ à?”

Trần Mặc rơi lệ: “Vậy anh chọn đi, anh chọn đi.”

“Rồi rồi rồi, gà xào thì gà xào, khoai tây thì thôi…” Dương Sóc ghi xoẹt xoẹt tên món ăn lên sổ ghi chép: “Một đĩa cá nướng nhé? Tên đầu bếp mới tới kia nướng cá ngon phết.”

Trần Mặc đỡ trán: “Được, nghe anh hết.”

Dương Minh thờ ơ lạnh nhạt nhìn đôi liếc mắt đưa tình trước mặt, so với anh và người yêu của anh còn thân thiện hơn, không ngờ hai người đàn ông mà cũng… thân mật như thế, được rồi, kỳ thực anh cũng không muốn biết.

Dương Sóc chọn bốn năm món, 1 canh, vui vẻ bắt chuyện với nhân viên phục vụ: “Phiền cậu nhanh chút đi, đói bụng chết được.”

Người phục vụ cười hì hì nhận lấy cuốn sổ: “Được, anh chờ nhé.” Nói xong thì lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa.

Dương Sóc nhìn người phục vụ đi ra ngoài, sau đó quay đầu lại nghiêm trang nói với Dương Minh: “Anh, lát về ở phía mẹ, anh phải giúp em một phen đó, anh cũng biết con người em tính tình sao rồi đấy, em đã quyết định là cậu ấy rồi, chỉ cần cậu ấy không rời khỏi em, vậy đời này em chỉ sống với cậu ấy thôi.”

Trần Mặc cảm động vô cùng, cậu túm lấy góc áo Dương Sóc: “Anh yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh đâu.”

Dương Sóc cưng chiều sờ đầu Trần Mặc, cảm thấy chưa ghiền, lại hôn lên trán cậu một cái: “Anh đương nhiên là yên tâm.”

Dương Minh ở bên cạnh mà sởn gai ốc, hai tên này là fan Quỳnh Dao hở? Sao lại coi buồn nôn làm thú vị chớ? Anh cố xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Hai đứa, muốn buồn nôn xin hãy về nhà hẵng buồn nôn không được à? Chỗ công cộng, xin hãy để ý chút.”

Trần Mặc đỏ bừng mặt, cúi đầu bắt đầu tìm khe để chui.

Món ăn lục tục bưng lên.

Dương Sóc mở hai chai bia: “Làm chút chứ nhỉ?”

“Một cốc thôi, anh lái xe đấy.” Dương Minh đồng ý.

“Không thành vấn đề, anh em ta đã lâu không uống, lát về nhà em uống cho vui.” Dương Sóc khá là vui.

Dương Minh nhìn lớp bọt tràn ra trong cốc: “Kỳ thực, hôm nay chú có thể mang anh về nhà chú cơ mà, sao phải tới chỗ này chứ?”

Dương Sóc thầm nói: “Em sợ anh không đồng ý lại còn phá nhà em nữa.” Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, cũng không thể nói thế, anh cười cười: “Trong nhà chẳng có món gì, nếu chỉ có hai người em và Trần Mặc thì còn dông dài được, nhưng mà có thêm anh, xem chừng chẳng ai ăn no, cho nên cứ tới thẳng đây ăn, đồ còn thừa thì đóng gói, ngày mai bọn em lại được bữa.”

Dương Minh nhấp ngụm bọt chan chát: “Dương Sóc, bây giờ em nói những lời này với anh cũng không xuôi, đầu tiên, không nói tới anh ngăn cản em, hàng xóm của em, đơn vị của em, nếu sau này họ biết, sẽ thấy thế nào chứ, em cần chuẩn bị tâm lý tốt nhất.”

Dương Sóc uống ừng ực hết nửa cốc: “Không có gì, bọn họ biết lâu rồi, chỉ còn nhà mình không biết.”

Mắt Dương Minh trợn trừng: “Gì? Biết hết rồi?”

“Đúng thế,” Dương Sóc vô tâm vô phế gắp một đũa thịt cho Trần Mặc: “Ông chủ của quán này, cũng biết rồi… Tất cả ai cũng nhìn ra hết.” Đúng vậy, có thể không nhìn ra sao, trên cơ bản đều giống nhau cả. Cái đó gọi là vật họp theo loài.

Dương Minh giận tái mặt: “Em đừng lúc nào cũng đĩnh đạc như vậy, bọn họ biết thì có gì tốt với em? Cẩn thận phía sau…”

“Anh yên tâm đi, bọn họ không phải người như thế.” Dương Sóc cười nhe răng: “Thiệt đó, bây giờ ngoại trừ mẹ thì em chẳng lo gì.”

Vấn đề là Dương Minh lo a~, em trai mình thích một người con trai, anh về nhà mẹ hỏi thì nói sao đây? Nói thẳng ư? Bà mẹ già còn không giận điên lên ư? Rồi chuyện này trở nên ầm ĩ, lại càng không dễ thu xếp.

Anh lòng trĩu tâm sự: “Chỗ mẹ, anh sẽ giúp em ứng phó, nhưng mà cuối cùng, vẫn phải tự em gánh vác.”

“Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Dương Sóc trở nên vui vẻ, ôm chầm lấy Trần Mặc: “Nghe chưa, anh ấy đồng ý rồi, chỉ còn chỗ mẹ anh nữa thôi.”

Trần Mặc không muốn anh như thế, con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, lòng anh lại trong như gương sáng thế này.

Dương Sóc cụng trán với cậu: “Ngoan, em đừng suy nghĩ miên man nữa, sau này có chuyện gì hai ta cùng gánh vác.”

Trần Mặc gật đầu: “Ừm…”

Bữa cơm này coi như khá vui vẻ, Dương Sóc tiễn Dương Minh, vui hớn hở bắt đầu nghĩ tới tương lai, ai ngờ không bao lâu sau đã xảy ra một chuyện khiến anh trở tay không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.