Càn Quấy

Chương 64: Chương 64: Hạnh Phúc Cách Đó Không Xa




CHƯƠNG 65. HẠNH PHÚC CÁCH ĐÓ KHÔNG XA

Kỳ thực hôm nay Dương Sóc không nghĩ tới có thể vào viện, anh ở phòng làm việc thấy cả người khó chịu, mượn cớ nói với lão Bạch muốn ra ngoài, lão Bạch cũng biết người này mấy tháng gần đây vì thất tình mà có chút… không phải có chút, mà chắc chắn là khó chịu, vì vậy hắn căn dặn nửa ngày trời rằng không nên gây sự rồi mới để anh bước ra khỏi cửa.

Dương Sóc lái xe tuần cảnh chậm rãi tới khu phố xá sầm uất, xuống xe bắt đầu đi bộ, nhìn người này cảm giác không thanh tú bằng Trần Mặc nhà anh, nhìn người kia lại ghét bỏ vóc người không tốt bằng Trần Mặc nhà anh, nói chung toàn bộ trai lẫn gái ở khu này đều chẳng ai vừa mắt, sau đó chuẩn bị lái xe về.

Chính vào lúc ấy, một đôi tình nhân bắt đầu cãi vã.

Cậu thanh niên cao khỏe không biết đã nói gì đắc tội cô gái kia, thế là cô gái đeo kính nhìn rất hiền lành liền vung túi xách đánh, ai biết dây túi xách kia bị tuột, cả chiếc túi vung lên làm một đường cong xinh đẹp tìm nơi hạ cánh an toàn.

Dương Sóc vốn chỉ đứng một bên xem trò, lúc túi xách bay tới thì anh đang cúi đầu châm thuốc, kết quả toàn bộ những thứ trong túi trút hết xuống đầu anh luôn.

Lẽ ra trong túi xách của cô gái chỉ có đồ trang điểm hay khăn tay, khẩu trang này nọ thôi, ai biết cô này lại thích học quá, trong túi còn có nguyên một cuốn sách dày cộp bìa cứng, đập luôn vào đầu Dương Sóc khiến da đầu bị rách một mảng, vết thương không lớn nhưng máu chảy nhiều, chỉ một chút đã nhuốm đỏ nửa bên mặt. (sách gì mà kinh vậy =_______=)

Đôi tình nhân vừa thấy túi xách đập trúng một viên cảnh sát thì trợn tròn mắt. Hai người không cãi nhau nữa, run run chạy lại. “Chú cảnh sát, chú không sao chứ?”

Dương Sóc lắc lắc đầu lau máu trên mặt, nhìn bàn tay nhuốm máu đỏ tươi bắt đầu trợn trắng mắt: “Tôi trông như không bị sao hả? Các cô cậu yêu nhau cãi nhau có thể đừng dùng vũ khí sát thương như thế có được không? Còn may là đập vào tôi, lỡ may ném vào một đứa bé hay cụ già thì các cô cậu lấy gì đền bù đây?”

Chàng thanh niên móc hai trăm đồng đưa cho anh: “Chú cảnh sát, chúng cháu sai rồi, chúng cháu đưa chú đi viện nhé!”

“Ai là chú của cậu?” Dương Sóc mất hứng. “Hai ta chắc cũng không kém nhau bao nhiêu?”

Chàng thanh niên lúng túng nói: “Việc này, cháu lớn lên đã già hơn tuổi, chú à, cháu mới mười tám thôi…”

Dương Sóc nghĩ, kỳ thực không bằng té xỉu cho xong.

Gọi điện kêu đồng sự tới, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa buồn cười của họ, Dương Sóc thoải mái nắm chặt hai trăm đồng rồi lên xe cảnh sát tới bệnh viện, để lại đôi tình nhân đứng trong gió thu hiu quạnh.

Vết thương không lớn, khâu mất bốn mũi, chẳng qua não bị chấn động nhỏ, Dương Sóc nằm đờ ra trong phòng bệnh.

Lão Bạch nhận được điện thoại liền mắng Dương Sóc một trận, lòng thầm nhủ nhóc con này sao lại xui xẻo như thế? Hết lần này đến lần khác bị thương, lần này xem trò vui thôi mà cũng gặp phải tai bay vạ gió, sẽ không phải là bị trúng tà chứ?

Hắn chạy đi hỏi Tần Việt, bị Tần Việt trợn trắng mắt đuổi đi.

Lão Bạch vân vê lá trà thuận tay cầm ra ngoài, thở dài trở lại phòng làm việc.

Dương Sóc choáng váng đầu óc, nhắm mắt nằm trên giường giả chết, đột nhiên nghĩ tới hôm nay chính là ngày đầu tiên bác Hạ đối đầu với mẹ anh. Anh nhìn đồng hồ, lúc này mẹ cũng vừa đén nhà mình xong, cũng không biết có gặp bác Hạ không.

Anh lén lút gửi cho Hạ Khải Minh một mẩu tin: “Người anh em, mẹ tôi đã gặp mẹ anh chưa?”

Một lúc sau Hạ Khải Minh gọi tới: “Anh Dương, gặp rồi… Tôi nói mẹ cậu cũng thật là, nói chuyện cũng không mời mẹ tôi vào nhà, mẹ tôi đang đứng trước cửa nhắn tin mắng tôi một trận đây này.”

Dương Sóc cười làm lành. “Thật xin lỗi…”

“Cậu đang ở đâu thế? Sắp tan tầm chưa?” Hạ Khải Minh đang đứng ở cửa nhà trẻ chờ Quý Duyệt Duyệt tan học, nhìn từng đám từng đám trẻ chạy ùa ra, anh nhìn thấy tiểu công chúa nhà mình.

Dương Sóc cười khổ. “Haiz, đừng nhắc tới nữa, tôi đang nằm viện.”

“Mịa, cậu làm sao thế?” Hạ Khải Minh nghĩ Dương Sóc bị y tá hay bác sĩ nào mê hoặc rồi không biết, nếu không thì sao cứ cách hai ba ngày lại chạy tới bệnh viện chứ.

“Tai bay vạ gió, đầu bị thủng một lỗ, não chấn động nhẹ.” Anh nhìn ống truyền dịch dưới đáy chai nhỏ từng giot, sao mà nửa ngày rồi cũng chưa vơi đi một phần ba nhỉ?

Hạ Khải Minh buồn cười, đột nhiên đầu óc lóe sáng. “Haiz tôi nói này, một lát tôi sẽ tới tìm cậu, tôi nghĩ vẫn còn cơ hội.”

“Cơ hội? Cơ hội gì?” Dương Sóc hỏi.

Hạ Khải Minh cười hí hí. “Để mẹ cậu cho cậu một cơ hội.”

Mẹ Dương được Dương Minh dìu vào phòng bệnh, thấy Dương Sóc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, nước mắt vất vả lắm mới ngừng nay lại rơi tí tách. “Thằng hai, thằng hai con có làm sao không hai ơi?”

Dương Sóc nhìn bộ dáng mẹ mình như thế, cũng yêu thương vô cùng, hận không thể lập tức nhảy dựng lên nói với bà rằng không có việc gì, không có việc gì, con rất khỏe… Thế nhưng, anh lại im lặng, cắn răng cười yếu ớt. “Mẹ, con không sao…”

“Cái gì mà không sao? Thế này mà nói là không sao hả?” Mẹ Dương run run chỉ tay vào quả đầu bị băng gạc quấn kín như người Ả Rập của Dương sóc. “Đâu thế nào? Mày thế nào lại bất cẩn như thế… Mày để mẹ xem nào….”

“Mẹ, con thật sự không sao… Chỉ là khâu vài mũi thôi, không có việc gì…” Dương Sóc tiếp tục yếu ớt nói.

Ánh mắt Dương Minh sắc như đao chém xoẹt xoẹt. “Mẹ, thân thể chú hai rất khỏe mạnh, không có việc gì đâu, mẹ đừng quan tâm.”

“Đúng vậy, dì đừng quan tâm, Dương Sóc không có việc gì đâu.” Tần Việt phụ họa theo.

“Không có việc gì, không có việc gì, mấy đứa đều nói không có việc gì, có phải con cái mấy đứa đâu chứ!” Mẹ Dương tức giận, bà đẩy Tần Việt ra. “Đội trưởng Tần, lẽ ra cậu mới là cảnh sát hình sự, sao mà thằng hai nhà tôi bị thương còn nhiều hơn cả cậu thế hả?”

Tần Việt: “…Gần đây bọn cháu thiếu người…”

“Vậy cậu nói xem sao hết lần này tới lần khác toàn là thằng hai nhà tôi bị thương!” Mẹ Dương tức giận.

Dương Sóc thấy thế vội vàng kéo mẹ. “Mẹ, không phải lỗi của Tần Việt, là do con không cẩn thận…”

Mẹ Dương ngồi xuống ghế, nắm lấy cánh tay không cắm ống truyền kia, khóc rống lên. “Mày cứ trái không cẩn thận, phải không cẩn thận, lúc thằng bé kia ở bên mày mỗi ngày mày cũng không cẩn thận như thế hả? Nó đi, cũng mang hồn mày theo rồi sao? Hay mày thực sự không cần mẹ mày nữa à?”

Dương Sóc bất đắc dĩ nhắm mắt. “Mẹ, không có…”

“Sao lại không có! Mày là miếng thịt lấy từ trên người tao xuống, mày nghĩ cái gì mẹ cũng không biết sao?” Mẹ Dương dùng sức lau nước mắt trên mặt, hiên ngang lẫm liệt như tráng sĩ đoạn cổ tay, nói: “Hai này, mẹ nghĩ thông rồi, nếu thực sự không ổn, mày tìm thằng bé kia về đi… Cùng lắm thì… cùng lắm thì mẹ đây coi như mày lấy một con vợ không biết sinh đẻ, sau đó để anh mày cho một đứa con thừa tự.”

Dương Sóc choáng váng, anh không nghĩ mẹ mình lại dễ dàng nói ra miệng như thế, hơn nữa lại nói rất kiến quyết. “Mẹ, thế này là…”

Mẹ Dương vừa khóc vừa nói: “Mẹ tình nguyện cho mày cưới một người vợ là con trai, cũng không muốn bỗng một ngày đẹp trời lại thấy mày ra vào chỗ này.”

Mẹ Hạ vẫn đứng một bên nhìn liền đi tới, an ủi mẹ Dương: “Haiz, chị Dương, chị đừng khóc nữa, khóc có hại cho thân thể không đáng đâu… Loại chuyện này, phải nhìn thoáng ra, tâm tình thoải mái dễ chịu mới nhìn thoáng được, dù chị tìm cậu ta về rồi, cũng tức giận mà thôi, đúng không?

“Tôi hiểu ra rồi, tôi có thể không hiểu rõ sao? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt… May mà tôi còn con trai… Dương Sóc, coi như mẹ xin lỗi… Con tìm thằng bé về đi, phải sống cho tốt, nghìn vạn lần đừng… bị thương nữa, mẹ chịu không nổi đâu…” Mẹ Dương khóc đến nỗi xụi lơ.

Mẹ Hạ khuyên mẹ Dương nên về nhà nghỉ ngơi, Dương Minh lái xe đưa hai bà về, trước khi đi chỉ thẳng vào mặt Dương Sóc nói: “Mày mà cứ như con thiêu thân một lần nữa thì anh lột da mày.”

Phòng bệnh chỉ còn lại Dương Sóc, Tần Việt và Hạ Khải Minh.

Hạ Khải Minh sờ sờ mũi. “Được rồi, rốt cuộc cũng đã xong việc rồi, anh Dương này, bên Trần Mặc tôi đã tìm người chú ý giúp cậu rồi, cậu cũng tự chăm sóc bản thân cho tốt, sau này còn phải sống tiếp mà. Vợ tôi còn đang chờ ở nhà, tôi phải mau về đây.” Nói xong chạy biến đi mất.

Tần Việt nhìn bình truyền dịch đã vơi gần hết. “Được rồi, đừng nằm đó nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi, Bạch đội nói cho cậu nghỉ một ngày, ngày hôm sau phải đi làm đúng giờ.”

“Được!” Dương Sóc hưng phấn nhổ kim tiêm ra, sau đó gỡ hết băng gạc xuống. Trên đầu anh u lên một cục được dán thuốc cao.

Tần Việt muốn lái xe về, Dương Sóc mừng như điên theo phía sau. “Thế là xong rồi, em phải mang Mặc Mặc về nhà đây… Hey, được rồi, con khỉ nhà anh đâu? Qua bao lâu rồi mà sao anh vẫn còn không đem con khỉ nhà anh về chứ?”

Mặt Tần Việt đen lại. “Cậu ấy không muốn về, chuyện của tôi anh bạn cũng đừng quan tâm nữa.”

“Không muốn trở về? Không phải chứ? Em thấy mong muốn lớn nhất của cậu ta là lôi anh lên giường mà.” Dương Sóc tâm sự, trở nên hăng hái hẳn: “Anh nói vài câu xin lỗi nhất định sẽ lôi cậu ta về được, con khỉ điên đó đợi anh lâu như vậy, không thể nói đi là đi được.”

Tần Việt day trán. “Tôi đi đây, cậu ta không quay lại đâu… Còn có, cậu đừng có lôi thôi nữa, tự bắt xe về nhà đi.”

Dương Sóc xí một tiếng, không nói chuyện nữa, chỉ cười ngốc sau đó nghĩ tới sau này sẽ sống với Trần Mặc như nào, cuộc sống sẽ sung sướng ra sao.

Trần Mặc, hiện tại em sống có tốt không? Có ai bắt nạt em không? Ăn có no không? Mặc có ấm không?

Trần Mặc, anh sẽ đến đón em… Em chờ anh nhé…

Trần Mặc, anh rất nhớ em, rất rất nhớ…

Trời đã chạng vạng, cũng sắp vào thu rồi. Trần Mặc đang thu dọn bàn ghế ở tiệm cơm đột nhiên hắt xì.

Thím Vương cười ha ha: “Hai cái là nhớ, ba cái là nhắc tên, Trần Mạc, có người nhớ cháu thì phải?”

Trần Mặc day day mũi, chỉ cười cười không nói câu gì.

Bên ngoài trời tối như mực, Dương Sóc, anh có nhớ em không?

Dương Sóc, hiện tại anh thế nào rồi? Kết hôn chưa?

Dương Sóc, em nhớ anh, rất rất nhớ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.