CHƯƠNG 45: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Dương Sóc không biết kiềm chế đổi lấy hậu quả là hôm sau Trần Mặc xương sống thắt lưng đau không dậy nổi khỏi giường.
Trần Mặc nằm úp người trên giường, cả người bủn run khó chịu, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.
Dương Sóc cũng biết nên xấu hổ, đun nước nóng lau người chườm nóng cho Trần Mặc, sau đó dùng dầu xoa bóp vai, thắt lưng, chân cho cậu.
“Còn đau không?” Dương Sóc giơ móng sói xoa bóp trên lưng Trần Mặc, thỉnh thoảng nếm chút đậu hũ, chỉ là không dám làm thái quá.
Trần Mặc ngâm nga khe khẽ, nước mắt lưng tròng: “Đau…”
Dương Sóc nhìn dáng vẻ suy yếu này của Trần Mặc, lòng dạ ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được khom thắt lưng ngậm lấy vành tai cậu, cố gặm vài cái: “Ngoan… Anh ấn thêm mấy cái là không đau nữa, lát anh đi ra ngoài, anh mang em đi mua di động.”
Trần Mặc túm gối lắc đầu, rút tai khỏi miệng sói: “Không đâu! Em thế này sao đi ra ngoài được ~”
Bây giờ đã là mùa xuân rồi, cổ áo quần áo trong căn bản không che được vết tích xanh tím trên cổ, càng đừng nói đến miệng và lỗ tai bị gặm cắn đến mức sưng đỏ… Vác cái dạng ấy ra ngoài, nhất định sẽ có người nhìn ra, mất mặt lắm.
“Nào có gì chứ, để cho bọn họ nhìn đi! Nói không chừng còn ghen với anh ấy chứ.” Dương Sóc vô tâm vô phế đâu thèm quan tâm đến chuyện ấy, anh nghĩ đây là vinh quanh, người khác không làm được như anh đâu.
Trần Mặc che mặt không hé răng, cậu không muốn bị mất mặt thế đâu.
Thấy Trần Mặc không nói lời nào, Dương Sóc càng hăng hái hơn, ra công ra sức xoa bóp cho Trần Mặc từ trên xuống dưới một lần, sau đó chạy đi làm cơm, nói ăn xong cơm thì đi dạo, mua di động!
Chim cút ngồi phịch trên giường, chỉ muốn giả chết.
Năn nỉ hoài mới dỗ được Trần Mặc xuống giường, mặc quần áo vào.
Dương Sóc nửa ngồi xổm người: “Lên nào lên nào, anh cõng em đi xuống.”
Trần Mặc đỏ mặt: Không cần, để ai thấy thì không tốt lắm.”
“Nào có!” Dương Sóc túm cánh tay Trần Mặc khoát lên vai anh: “Lên đi nào.”
Trần Mặc nhăn nhó từ từ vươn người lên lưng Dương Sóc, lần đầu tiên được người cõng, cậu cảm thấy mới lạ vô cùng. Lưng Dương Sóc hơi cong, vai cũng hơi cong, Trần Mặc gối đầu lên hõm cổ Dương Sóc, thoải mái thở dài.
Dương Sóc “hai” một tiếng đứng thẳng người dậy, tay đợ ở mông Trần Mặc vỗ mấy cái: “Đi nào…” Anh lấy chìa khóa ở tủ giầy để vào túi, sau đó mở cửa.
Ngoài cửa, Hạ Khải Minh bế Qúy Duyệt Duyệt, đang chờ thang máy. Hôm nay nhà trẻ của Duyệt Duyệt có đợt tiêm phòng, tiêm xong thì có thể được nghỉ một hôm, để không ảnh hưởng tới cuộc sống “vợ chồng”, Hạ lưu manh quyết định tiêm xong sẽ mang con bé tới chỗ mẹ hắn.
Qúy Duyệt Duyệt ôm cổ Hạ Khải Minh, hát líu la líu lo một bài hát tiếng Anh, lát nữa phải đi tiêm rồi, bé hát cho đỡ sợ.
Cửa đối diện vừa mở, Dương Sóc cõng Trần Mặc đi ra.
Qúy Duyệt Duyệt nghẹo cổ hỏi: “Anh Trần Mặc ơi, anh cũng phải đi tiêm à?”
Trần Mặc đang ôm cổ Dương Sóc làm nũng, ai dè ngoài cửa có người, hơn nữa… Còn có một bé vị thành niên nữa chứ. Cậu bị Duyệt Duyệt hỏi một cái liền ngẩn người, đến lúc phản ứng lại được thì giãy dụa đòi xuống.
Dương Sóc chết sống không buông, anh nghiêm trang nói với Qúy Duyệt Duyệt: “Đúng vậy, anh Trần Mặc bị cảm rồi, cho nên anh Dương Sóc phải mang anh ấy đi tiêm đấy.”
Hạ Khải Minh liếc một cái đã nhìn thấy dấu vết trên cổ Trần Mặc, còn có hai lỗ tai sưng đỏ thì mỉm cười: “Chậc chậc, vừa tiêm rồi hả? Coi cậu dị ứng ghê chưa kìa… nếu đi nữa, không chỉ phải tiêm đâu, sợ là phải truyền dịch nữa.”
“Truyền dịch ạ…” Qúy Duyệt Duyệt lo lắng ôm chặt cổ Hạ Khải Minh: “Ba nhỏ ơi, con không muốn truyền dịch đâu.”
“Ngoan,” Hạ lưu manh hôn chụt một phát lên khuôn mặt mềm mềm của cô bé: “Bé ngoan không bị bệnh thì không cần truyền dịch, cho nên con phải nghe lời ba đó, lát nữa tới nhà bà nội, phải nghe lời bà nội đấy.”
“Vâng ạ.” Tiểu Duyệt Duyệt gật đầu, sau đó vừa thẹn vừa 囧 nói với Trần Mặc: “Anh Trần Mặc ơi, anh phải nghe lời chú Dương Sóc đấy, bằng không sẽ bị bệnh.”
Dương Sóc cười tủm tỉm, bây giờ anh đã không còn quan tâm đến xưng hô là anh hay chú nữa, cứ thuận nước dong thuyền quay đầu nói với Trần Mặc: “Nghe thấy chưa, Duyệt Duyệt cũng nói rồi đấy, em phải nghe lời anh, nếu không sẽ bị tiêm.”
Trần Mặc huých một cái trên lưng Dương Sóc: cho anh không buông tay này, cho anh nói lung tung này!
Hạ Khải Minh liếc mắt nhìn hai tên đang liếc mắt đưa tình coi buồn nôn làm thú vị, khinh thường hừ một tiếng, giữa ban ngày, cứ làm người ta thèm.
Dương Sóc vốn muốn mua cho Trần Mặc cái điện thoại tốt một chút, chiếc ấy kiểu gì cũng phải tầm hơn ngàn tệ, màn hình lớn, nhiều chức năng, đọc sách điện tử linh tinh gì đó, nhưng Trần Mặc sống chết không cần, cứ muốn tự chọn, tìm một chiếc Motorola chưa đến năm trăm tệ, thân máy màu đen, dáng thẳng, kích cỡ vừa phải, còn có thể nghe nhạc nghe đài, nhưng lại có camera, có thể chụp ảnh, tuy rằng đời máy không cao, nhưng Trần Mặc khá hài lòng.
Tiền mua di động là tiền của Dương Sóc, Trần Mặc không thể nào lay chuyển nổi, thế nhưng cậu cứ khăng khăng đòi tự mua sim thẻ.
Hai người ngó nghiêng chọn mãi, cuối cùng chọn được một cái sim có bốn số cuối giống số của Dương Sóc.
Dương Sóc vui vẻ nhìn cái sim ấy, anh thấp giọng nói bên tai Trần Mặc: “Đây gọi là số tình nhân ha? Đúng không?”
Trần Mặc chỉ cười mỉm, cười đến mức rất vui vẻ.
Khương Nham không vui, rất không vui, đặc biệt là khi hắn vừa ngẩng đầu là đã thấy người đàn ông ngồi phía trước kia thì càng không vui.
Quán cơm của Kiều Vân Phi nhờ Khương Nham quản lý đã từ từ phát triển có quy mô dần. Ngoại trừ sát nhập với cửa hàng bán lẻ ở sát vách ra, cả việc làm cơm sáng mỗi ngày Khương Nham cũng không hề để đến phiên lão Kiều. Trong khoảng thời gian từ 5-10 giờ sáng, Khương Nham cho một đôi vợ chồng người Hồ Nam thuê để bán đồ ăn sáng, lão Kiều không ngờ tới chuyện có thể làm thế, khi Khương Nham mang hợp đồng và tiền thuê nhà giao vào tay anh, anh vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng, chỉ biết gãi má cười ha hả.
Khương Nham cũng bàn giao chuyện mua sắm nguyên liệu và đồ dùng nấu nướng cho “công nhân lâu năm” là Tiểu Triệu và A Thành nhận việc. Hai chàng trai khá hí hửng với chuyện ấy, tuy ngày nào cũng phải mua đồ ăn thì hơi mệt, song đó là một công việc béo bở, mấy người buôn bán rau dưa ngoài chợ đều quen mặt cả, lúc nào cũng có thể mua được đồ rẻ. Mà Khương Nham thì mở con mắt bên phải, nhắm con mắt bên trái với chút lợi ấy, công việc không có chút lợi lộc thì đâu phải ai cũng chịu làm chứ.
Đây là kinh nghiệm và phương thức quản lý. Khương Nham nói với lão Kiều như vậy.
Từ khi có Khương Nham, Kiều Vân Phi đã bớt lo rất nhiều chuyện, anh cứ luôn miệng rằng mình tìm được một bảo bối, gặp ai cũng kể, đặc biệt là bọn Dương Sóc, quả thực lần nào gặp mặt cũng có thể nghe thấy lão Kiều khen Khương Nham, khen tới mức bay bổng nơi chín tầng mây ấy.
Thế nhưng bảo bối ấy, hôm nay vừa vào quán đã nặng mặt, cau mày như là ai thiếu hắn tiền vậy.
“Sao thế?” Lão Kiều hỏi quan tâm.
“Không, không có gì…” Khương Nham thoải mái cười cười, bắt đầu vùi đầu sắp xếp sổ sách.
Lão Kiều nhìn hắn đôi chút, rồi lại dọn dẹp quán, không phát hiện ra điều gì khác lạ, đành phải vào bếp làm việc.
Mãi cho đến buổi chiều, lão Kiều rốt cục thấy có điều không ổn, trong quán có một người khách, từ khi mở quán đã ngồi đó rồi, tuy ăn ít nhưng ăn rất chậm, ăn mãi tới tận bây giờ mà thức ăn trên bàn cũng chẳng thấy thay đổi chút nào. Người khách ấy ngồi ở đó, đúng lúc Khương Nham ở phía trước, chỉ cần Khương Nham vừa ngẩng đầu là có thể chỗ đó.
Kiều Vân Phi có chút lo lắng, hắn buông việc xuống, đi tới bên cạnh Khương Nham: “Đó là ai vậy?”
Khương Nham cau mày, giọng nhỏ đi nhiều: “Đó, đó là anh họ tôi…”
“Anh họ cậu?” Lão Kiều lại liếc sang người đàn ông thêm lần nữa với ánh mắt quan tâm: “Người nhà cậu đã tìm đến cậu rồi… Vậy…” Vậy có phải cậu cần rời khỏi tôi không? Anh há hốc miệng, không hỏi được câu ấy.
“Tôi ghét hắn…” Khương Nham cầm bút bi, vô thức quệt một đường trên giấy: “Tôi chạy đến đây chính là muốn trốn hắn, cho nên…” Hắn túm góc áo lão Kiều: “Anh phải giúp tôi, tôi không muốn đi.”
Kiều Vân Phi mắt sáng rực lên: “Được, tôi giúp cậu, chỉ cần cậu không đi, bảo tôi làm thế nào cũng được.”
Đầu Khương Nham ghé sát bên tai Kiều Vân Phi, làm vẻ rất thân mật: “Vậy lát nữa, tôi nói cái gì thì anh cũng phải đồng ý cái ấy.”
“Được!” Lão Kiều cầm cánh tay hắn: vốn là cậu nói gì tôi đều đồng ý mà.
Khương Nham vẫn hơi lo, sắc mặt vẫn rất tái.
Lão Kiều thấy thế, len lén nhắn cho Dương Sóc một cái tin, đơn giản nói hết chuyện ra.
Buổi tối lúc dùng cơm, trong quán có khá nhiều người quen.
Dương Sóc mang theo Trần Mặc ngồi ở chỗ cũ trong góc, Tần Việt và Diêu Dương ngồi ở bên cạnh cửa sổ, Hạ Khải Minh và Qúy Hoằng Hòa còn cả Cảnh Thập ngồi ở một chiếc bàn phía sau anh họ Khương Nham, dựa vào cửa sổ.
Cảnh Thập gặm dương hạt tử(*), mặt đầy dầu mỡ, chẳng phù hợp tí nào với hình tượng đẹp trai ngày thường. Kỳ thực Cảnh Thập tới để giúp vui, tiện thể xem rốt cục là anh họ thế nào mới dọa được Khương Nham cả ngày thơ thẩn.
(*) Dương hạt tử chính là xương đốt sống lưng, do hình dạng bên ngoài giống với bò cạp nên người Bắc Kinh Thiên Tân gọi là Dương hạt tử. Lẩu Dương hạt tử là món ngon truyền thống của người Bắc Kinh, có lịch sử lâu đời, nguyên liệu chủ yếu được chọn là dê.
Cả ngày không bình thường là do lão Kiều nói.
Đã đến chín rưỡi, khách ăn trong quán dần dần rời đi, chỉ còn bốn bàn không có dấu hiệu muốn tính tiền.
Trần Mặc che miệng, ngáp một cái nhè nhẹ, cậu ăn hơi no, cho nên bắt đầu díp mắt ròi.
Dương Sóc từ từ uống bia hút thuốc, thỉnh thoảng véo mặt Trần Mặc một cái.
Diêu Dương cầm PSY dạy Tần Việt chơi trò chơi, hai người lần đầu công khai ngồi gần như thế, đầu kề đầu vai kề vai.
Qúy Hoằng Hòa lấy tài liệu ra xem, ngày mai có một phiên tòa, y phải chuẩn bị thật tốt.
Hạ Khải Minh cầm catalog trong quán Cảnh Thập, hai người đang thảo luận về một số món đồ mới nhập về từ Âu Mĩ và Nhật Hàn.
Tên anh họ rốt cục không ngồi yên nổi, hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh Khương Nham đang tính sổ: “Sao rồi, thực sự giả vờ không nhận ra anh?”
Trong quán tất cả mọi người len lén liếc về phía ấy.
Khương Nham chẳng nói năng gì lặng lẽ tính xong sổ sách, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Nếu như có thể, tôi từ trước tới giờ cũng không muốn quen anh.”
Người đó mỉm cười: “Cái tính này của em, làm anh đến là đau đầu… Anh không ngờ em lại trốn ở cái chỗ bẩn thỉu thế này, hại anh tìm đến mệt.”
“Anh có thể không cần tìm, cũng coi như không quen tôi.” Khương Nham lạnh lùng trả lời.
Ngón tay người đó lướt qua cằm Khương Nham: “Không quen em? Sao có thể …” Hắn quét mắt khắp nơi: “Chúng ta tìm một chỗ có thể nói chuyện đi? Ở đây… rất loạn…”